Chương 122: Sự Nghi Ngờ Nảy Sinh ( Nội Dung Vở Kịch )
rong đầu đoạn ngắn dâm đãng mà hỗn độn, ta chỉ nhớ rõ Tam ca mạnh mẽ rút ra đâm vào, bản thân bởi vì cao trào vô tận mà khóc thét chói tai, giống như vô tận thủy triều nuốt trôi cơ thể ta.
Mãi đến khi cơ thể ta mềm nhũn, Tam ca mới chịu mở khóa còng, một lần lại một lần vô tình đâm vào, ma xát, khiến mật nước trong cơ thể ta vừa tràn ra liền quay ngược vào trong, tiểu huyệt sưng đỏ như muốn nứt ra, nhưng thân thể lại cảm thấy khoái cảm trong nỗi đau đớn ấy.
Tam ca đem chân trái khoát lên bờ vai của hắn mạnh mẽ nhắm vào cúc huyệt. Ta cố gắng mở đôi mắt nặng trịch, hoảng hốt khi nhìn thấy bức phượng hoàng xuất hiện trên lưng, vừa sống động lại cao quý. Chính điều đó càng khiến Tam ca thêm hưng phấn, động tác càng thêm mãnh liệt, không kịp suy nghĩ nhiều một lần nữa ta lại đến cao trào.
Cũng không biết trải qua bao nhiêu cao trào,Tam ca phun chất lỏng nóng rực sâu trong tử cung côn thịt không ngừng run rẩy, ta rốt cục rốt cuộc không chịu nổi, lâm vào màn đêm mịt mờ.
Thời điểm tỉnh lại mặt trời đã lên cao, xoa trán đầy đau đớn ta ngồi dậy, ngay lập tức có nữ quan cách mành vải nhỏ giọng hỏi, “Công chúa điện hạ, ngài có muốn đứng dậy không?”
Ta trầm ngâm một chút, nói, “Bây giờ là lúc nào?” Tiếng nói có chút khàn khàn khiến bản thân ta giật mình.
Bên ngoài nữ quan hồi đáp, “Bẩm công chúa, đã là giờ Thìn*.” Đã trễ thế rồi ư? Ta hắng hắng giọng nói “Được, vào đi.”
*:7 đến 9 giờ sáng
Chỉ chốc lát cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, mấy cung nữ cầm chậu rửa mặt, ống nhổ bước vào cửa, mành được vén lên, ta dựa vào các nàng chậm rãi xuống giường, hạ thân một trận nóng bỏng đau đớn, hẳn là do đêm qua bị Tam ca hành hạ. Tổng cảm thấy có chút gì đó không thích hợp, nhưng đầu óc choáng váng, nhất thời cũng không thể nghĩ ra điều gì.
Sau đó là mặc quần áo, súc miệng, rửa mặt, chải đầu, khi tất cả đều chuẩn bị tốt liền có tiểu thái giám tiến vào bẩm bữa sáng đã chuẩn bị xong, thỉnh công chúa di giá phòng khách dùng cơm.
Vào phòng khách liền thấy rất nhiều món ăn, hai bên là cung nữ thái giám hầu hạ, một tên tiểu thái giám tướng mạo thanh tú đứng một bên xướng lên thực đơn hôm nay. Sau khi nghe xong ta thoán trầm ngâm liền phất phất tay, làm cho bọn họ trước tiên lui xuống, sau đó còn nói thêm, “Kêu Bích vào đây hầu hạ ta.”
Thái giám chủ quản và nữ quan nhìn nhau liếc mắt một cái, không chừng nhìn thấy qua như ta vậy không thương hạ nhân tại bên người chủ tử, nhưng cũng không dám nói gì khom người lui ra, những kẻ khác cũng theo sau lui ra. Ta chậm rãi uống chén đậu xanh bách hợp sa trước mặt, muỗng sứ va chạm với thành chén phát ra âm thanh thanh thúy trong phòng u tĩnh.
“Tham kiến công chúa.” Bích nhi bước vào hành lễ, sau đó đứng bên cạnh gắp thức ăn cho ta. Bích nhi theo ta sáu năm, ta thích ăn thứ gì nàng đều nắm rõ trong lòng bàn tay, không cần đợi ta phân phó bắt đầu gắp.
“Bên kia tương hương tơ vàng không tồi, ngươi gắp cho ta một miếng.”
“Vâng” nàng sửng sốt một chút, gắp một miếng bỏ vào đĩa nhỏ, bưng tới. Ta dùng đôi đũa gắp bỏ vào miệng, nàng lập tức hô, “Công chúa!”
“Làm sao?” Ta nghi hoặc nhìn nàng.
“Nô tỳ nhớ rõ công chúa mẫn cảm với nhân của loại quả trong đồ ăn này công chúa không thể ăn ạ!” Ta nhìn nàng một cái, trong ánh mắt của nàng tràn ngập sợ hãi và lo lắng, ta buông đũa, gật gật đầu.
Thứ này ta tất nhiên sẽ không ăn. Cứng quả là cống phẩm tiến cung của nước Uy mấy năm trước, hương vị tinh khiết và thơm nồng hậu, phụ hoàng yêu thích vô cùng. Nhớ rõ nước Uy chỉ tiến cống sáu rương đến Đang Thịnh, phụ hoàng ban thưởng cho ta một rương. Đầu bếp đêm đó cứ dựa theo công thức trong cung truyền thụ nấu đồ ăn, ta ăn mấy miếng liền khó thở, cả người ngứa ngáy.
Sư phụ đoán ta trúng độc, buộc ta nôn hết đồ ăn trong bụng ra, vả lại cứng quả tương khắc với dược tính của mấy vị thuốc nên ta liền ói ra. Sau một hồi, những thứ ta ăn không được nhiều lắm đều được nôn ra, mãi đến ngày hôm sau ta mới đỡ hơn.
Chuyện này truyền đến tai phụ hoàng, ngài giận dữ lấy lí do cống phẩm có độc mưu hại quân vương của Đang Thịnh giam giữ những quan viên nước Uy đem cống phẩm đến. Mà những quan viên vốn có ý nịnh bợ Đang Thịnh. Nước Uy vốn là láng giềng của Đang Thịnh, bởi vì quá mức nhỏ yếu thường xuyên bị các quốc gia khác bắt nạt. Sau đó vua nước Uy liền qua thăm Đang Thịnh, Trần Biểu-vua nước Uy tự nguyện phụ thuộc, hàng năm tiến cống hoàng kim bạc trắng cùng đặc sản, chỉ hy vọng được Đang Thịnh bảo hộ không thể để mặc các quốc gia khác làm nhục. Phụ hoàng tất nhiên đồng ý, đồng thời chiêu cáo khắp nơi, lại phái tướng quân hộ quốc dũng mãnh phi thường đi trấn thủ năm năm.
Bọn họ tiến cống cứng quả kia vốn muốn cầu xin phụ hoàng giảm bớt lượng hoàng kim bạc trắng lại bị phụ hoàng đánh nhót vào tù, sau này mỗi ngày đều khóc lóc kể lể quả của bọn họ không có độc. Thái y đem cứng quả còn lại trong viện của ta đi, từng bước từng bước thử nghiệm, cho tử tù thử ăn, ngay cả đại thái y chính mình cũng ăn một ít, ai ngờ không có chuyện gì xảy ra. Quan viên nước Uy lúc này mới được thả ra.
Sau đó sư phụ nói với ta, có thể là bởi vì thể chất của ta bất đồng với người khác nên mới mẫn cảm. Ta có chút băn khoăn, cầu xin phụ hoàng, phụ hoàng đáp ứng miễn giảm vàng bạc thuế má cho nước Uy ba năm, việc này mới xem như giải quyết viên mãn.
Cứng quả vị ngon lại có thể chiết xuất ra dầu, đến bây giờ đã có nông hộ bắt đầu gieo trồng, trong cung cũng dùng nhiều thứ quả này. Phụ hoàng biết ta ăn không được, mỗi lần cung yến đặc biệt phân phó không cần bày món có chứa cứng quả lên mâm của ta. Đây cũng là một quy củ bất thành văn trong cung ta mà ngay buổi sáng hôm sau sau khi ta tiến cung, trong đồ ăn lại có xuất hiện nguyên liệu là cứng quả… Ngự trù sơ sẩy? Không cố ý? Cảnh cáo ta ư? Hay còn tồn tại mục đích bí ẩn, tình huống hiện tại giống như sương mù tầng tầng lớp lớp, ta không biết.
Ta lẳng lặng nhìn Bích nhi vẫn đứng bên cạnh đầy sợ hãi, đúng rồi, nếu không phải đêm qua nghe thấy thanh âm của nàng rõ ràng như, nhìn thấy bóng dáng của nàng, ta còn chìm đắm trong nỗi ân hận đầy hối tiếc với nàng.
Ngày đó ở dưới mật thất, nàng bởi vì ta mới bị Tam ca trừng phạt, bị vô số con rắn tra tấn thân thể… Hình ảnh khủng bố tiếng kêu sắc nhọn khiến mỗi lần nhớ đến ta liền không rét mà run. Nàng vốn lá gan rất nhỏ, sau này càng trở nên trầm mặc, mỗi ngày đều là bộ dáng cúi đầu sợ hãi, ta thẹn trong lòng, lại không biết nên nói gì.
Hôm nay ta định ăn thứ kia, chính là muốn kiểm tra xem nàng có phải Bích nhi trong phủ ta không, thuật dịch dung trên giang hồ tuy cao thâm hiếm có, nhưng cũng không phải không có khả năng… Hiện tại xem ra, nàng xác thực vẫn là Bích nhi mà ta biết.
Về phương diện khác ta cũng muốn biết, nàng đối với ta có tồn tại âm mưu. Sư phụ thường nói lòng người giống như biển lớn, không thể không phòng. Nhìn thấy nàng còn cúi đầu lạnh run rẩy, ta không khỏi nghi ngờ càng sâu, một người như vậy trước mặt ta nói chuyện làm việc đều là bộ dáng thế này, ngày hôm qua lại dùng khói mê đối với người gác của, võ nghệ cao cường.
Nàng là người của Tam ca? Nếu đúng như lời nói, tại sao ngày hôm đó hắn lại đối xử với nàng ta như vậy? Nghĩ đến Tam ca, thân mình cảm nhận sâu sắc có gì đó sắp xảy ra.
Sư Phụ, Không Cần A Sư Phụ, Không Cần A - Di Nhã