Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Hình Danh Sư Gia
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 121: Nữ Nhân Khó Hiểu.
L
ý Nhữ Hàn nhỏm người nhìn vào nhà bếp, nói: "Sao mà chưa làm xong vậy, chờ đến mệt luôn rồi." Nói xong, y ngáp một cái thật dài.
Mạnh Thiên Sở cười nói: "Đúng a, xem ra họ chuẩn bị bữa ăn này thật cầu kỳ đó."
"Từ từ thì cháo mới nhừ, thiếu gia ngài không nghe câu nói đó hay sao?" Phi Yến cười hi hi bước ra, "Cơm nước đã chuẩn bị xong, mời hai vị ra nhà ăn."
Hai người mừng rỡ, vội vã đứng dậy theo Phi Yến vào phòng ăn.
Trên bàn đầy mỹ vị giai hào, hương vị màu sắc đều tuyệt hảo, xem mà khiến con sâu đói trong bụng hai người động đậy liên hồi.
Lý Nhữ Hàn kỳ thật không giỏi uống rượu, Hạ Phượng Nghi cũng nhắm môi chút chút mà thôi. Mạnh Thiên Sở vốn cho rằng chỉ còn mình mình tự rót tự uống, không ngờ Tả Giai Âm đề nghị cùng hắn uống vài ly, lần này Mạnh Thiên Sở quả là lần đầu tiên kiến thức tửu lượng của nữ nhân. Hắn vốn cho rằng tửu lượng của mình không tệ chút nào, không ngờ tửu lượng của Tả Giai Âm còn có phần hơn, uống đến cuối cùng hai người uống say khướt.
Lý Nhữ Hàn nói trong nhà có chuyện, muốn cáo từ trước, ngày khác sẽ đến thỉnh Mạnh Thiên Sở đến nhà mình chơi, sau đó xuống núi ngồi xe ngựa bỏ đi.
Hạ Phượng Nghi và Phi Yến đưa Mạnh Thiên Sở về phòng nghỉ. Mạnh Thiên Sở mơ mơ hồ hồ dường như ngửi phải hương vị quen thuộc, chỉ nghe đầu óc quá choáng váng, nói không nên lời, cứ mặc cho Hạ Phượng Nghi cởi y phục, đắp mền rồi ngủ thiếp đi.
Tả Giai Âm tuy uống rất nhiều, nhưng không muốn ngủ, đi vào phòng thăm hắn, phát hiện Mạnh Thiên Sơ đã ngủ rồi, Hạ Phượng Nghi đang ngồi kế bên quạt đuổi muỗi cho hắn, không khỏi bật cười nói: "Muội muội quả là lo lắng từng li từng tí cho Mạnh sư gia a, tỷ tỷ ta đã kêu người nấu cháo đậu xanh ủ lạnh, lát nữa huynh ấy tỉnh uống chút cho tỉnh rượu.
Hạ Phượng Nghi hiếu kỳ hỏi: "Vừa rồi thấy tỷ tỷ cũng hơi say, sao bây giờ lại không có gì vậy?"
Tả Giai Âm cười đáp: "Ta ở trong phòng luyện công một chút đẩy rượu ra ngoài, rồi uống hai chén tỉnh tửu thang là tỉnh."
Phi Yến ở bên cạnh chen lời: "Thần kỳ vậy a, Tả cô nương có thể dạy môn công phu đó cho thiếu gia em không, sau này người uống say khó chịu rồi sẽ dùng biện pháp đó giải rượu a."
Hạ Phượng Nghi lườm Phi Yến một cái: "Em nói cái gì vậy, công phu này có thể tùy tiện truyền cho người hay sao?"
Phi Yến lầu bầu: "Cái đó cũng không nhất định, Tả cô nương đối tốt với thiếu gia như vậy, truyền cho thiếu gia thì đâu có sao đâu a."
Tả Giai Âm cười cười: "Nếu luận về võ công thì ta thấy thiếu gia nhà em thân hình bộ pháp đều là kẻ có nghề, công phu chỉ sợ không dưới ta, còn đến lượt ta dạy huynh ấy hay sao. Hơn nữa, dùng công phu bức rượu là vì nữ nhân chúng ta muốn tự chiếu cố, tránh uống say rồi xảy ra chuyện mất mặt, còn nam nhân thì bất đồng, bọn họ uống rượu e rằng chính là vì trạng thái này."
Có thể tiếng họ nói chuyện với nhau hơi lớn, nên Mạnh Thiên sở trở mình chép miệng. Mọi người ngưng bặt, chờ một lúc thấy Mạnh Thiên Sở ngủ say rồi, Hạ Phượng Nghi mới đưa quạt cho Phi Yến, bảo cô ả tiếp tục quạt, rồi hạ giọng nói với Tả Giai Âm: "Tỷ tỷ, chúng ta ra ngoài nói chuyện."
Hai người nhón chân ra khỏi phòng, bước ra vườn. Hạ Phượng Nghi nhắc cho Tả Giai Âm một cái ghế trúc, Tả Giai Âm tiếp lấy, áy náy nói: "Ai da, để muội muội lấy giúp ta như vậy, sao có thể được chứ!"
Hạ Phượng Nghi cười nói: "Có gì đâu mà không được chứ!"
Lúc này một người hầu nhẹ bước tiến tới, nhỏ giọng thưa: "Phu nhân, có cần mang dưa hấu tới không?"
Tả Giai Âm gật đầu, người hầu liền lui ra.
"Bên cạnh muội muội sao không có nha hoàn hầu cận nào hết vậy? Như vậy không phải là bất tiện quá sao?"
"Lúc nhỏ thì có, lên mười tuổi thì mẫu thân không cho nha hoàn ở cạnh ta nữa, nói sẽ làm cho ta lười nhác, những sinh hoạt bình thường đều do bà vú của ta chiếu cố, do đó, ta cũng quen đi rồi."
"Nhưng mà muội vẫn cảm thấy những người hầu bên cạnh tỷ đều rất hiểu ý, không cần tỷ phí tâm mỗi chuyện đều phải tận miệng ra lệnh."
"Lưu ở bên cạnh ta đều là những người hầu lâu năm, đều là những kẻ nhìn ta lớn lên, biết tính tình của ta. Do đó, họ cũng kiến ta bớt lo đi nhiều."
Trong lúc nói chuyện, người hầu đó đã mang dưa hấu đã cắt ra, đặt trên bàn. Tả Giai Âm đứng dậy lấy cho Hạ Phượng Nghi một miếng, ăn vào ngon ngọt thơm lừng, mát miệng vô cùng.
"Muội muội cảm thấy thế nào?" Tả Giai Âm cũng lấy một miếng ăn.
"Ngon lắm, ở chỗ tỷ cái gì cũng ngon, có nhiều thứ ngon hơn bên ngoài nhiều." Hạ Phượng Nghi không khỏi cảm khái.
Tả Giai Âm cười: "Đây là sư phụ của ta trồng trong vườn, người thích những thứ hoa cỏ, những hoa cỏ trong vườn mà muội thấy đều do người trồng hết đó"
"Sư phụ của tỷ?" Hạ Phượng Nghi hiếu kỳ hỏi, "Tỷ đáng ra phải dẫn muội đi ra mắt lão nhân gia người, muội muốn thỉnh giáo người một chút về cách trồng hoa cỏ, sau này về rồi muội sẽ trồng trong vườn một ít."
Tả Giai Âm lấy lại vỏ dưa mà Hạ Phượng Nghi đã ăn xong, đưa tiếp miếng nữa nói: "Sư phụ của ta tính tình cổ quái, muội muốn gặp e ràng sẽ thất vọng, vì người trước giờ không gặp người ngoài."
"Vậy à? Vậy thì đáng tiếc quá rồi!" Hạ Phượng Nghi không khỏi tiếc rẻ nói.
"Muội muội thích hoa gì thì cứ hỏi ta là được, những thứ sư phụ thường trồng ta ít nhiều đều biết."
"Vậy là quá tốt rồi." Hạ Phượng Nghi cười nói.
Hai cô gái ở ngoài phòng nói chuyện phiếm, Phi Yến thì ở trong phòng quạt cho Mạnh Thiên Sở.
Mạnh Thiên Sở trong cơn ngủ mê chợt thấy một người đi vào phòng nhưng không nghe được tiếng bước chân. Người đó đến cạnh giường, Mạnh Thiên Sở bấy giờ mới phát hiện đó là nữ nhân, khoảng bốn chục tuổi, dáng vẻ xinh tươi nhưng dung nhan tiều tụy. Mạnh Thiên Sở định lên tiếng nhưng mở miệng không được, chỉ còn biết trơ mắt nhìn. Nữ nhân đó chỉ đứng ở bên giường, biểu tình cứng ngắt, đột nhiên trợn mắt há to miệng nhe ra hàm rằng trắng nhở, gầm gừ: "Tất cả đều đáng chết... tất cả đều đáng chết... đều đáng hóa thành cát bụi, trở về với cát bụi..."
Mạnh Thiên Sở sợ hãi hét lên một tiếng lớn tỉnh lại, bấy giờ mới cảm thấy toàn thân đầy mồ hôi lạnh.
Phi Yến vội nhẹ đặt tay lên vai Mạnh Thiên Sở: "Thiếu gia, gặp ác mộng hả, đừng sợ, Phi Yến đang ở bên cạnh người nè."
Phi Yến khe khẽ nói, kéo Mạnh Thiên Sở trở về từ cơn ác mộng. Hắn lắc mạnh đầu nhìn xung quanh, không thấy nữ nhân khủng bố đó, chỉ có nha đầu xinh Phi Yến đang thương xót nhìn mình.
Lúc này, Tả Giai Âm và Hạ Phượng Nghi nghe Mạnh Thiên Sở la thé, tưởng là xảy ra chuyện gì, vội chạy vào, nghe Phi Yến nói là Mạnh Thiên Sở gặp ác mộng mới thở phào, đều nhoẽn miệng cười.
Hạ Phượng Nghi hiếu kỳ hỏi Mạnh Thiên Số gặp ác mộng gì, hắn liền đem chuyện nữ tử khủng bố ấy nói ra.
Phi Yến nghe xong, có vẻ kinh hoảng nhìn quanh, lầu bầu nói: "Hay là trong phòng này có thứ gì đó không sạch sẽ?"
Hạ Phượng Nghi vội chọc vào eo nàng: "Nói bậy cái gì đó!"
Tả giai Âm hơi nhíu mày: "Phòng này trước đây cha mẹ ta có ở qua, hai người họ đều đến tránh nóng vào mùa hè ở đây, còn thì không có ai ở cả. Hơn nữa cha mẹ ta còn khỏe mạnh, phòng này xem ra là không có vấn đề gì."
Phi Yến nói: "Tả cô nương không phải nói nơi này trước đây là hoang sơn sao, có khi nào có cô phần dã quỷ gì đó hay không?"
Hạ Phượng Nghi trừng mắt: 'Em không dọa chết người không cam tâm hả?"
Phi Yến lè lưỡi, vội nín miệng.
Hạ Phượng Nghi hỏi: "Hai bạc năm nay sao không đến đây tránh nóng? Mấy ngày nay khí trời Hàng châu càng lúc càng nóng, nóng hơn trước nhiều!"
"Gia phụ gần đây thân thể dần không bằng trước, ta nghe sư phụ nói không được ra gió, tự nhiên không có khả năng đến đây rồi. Phụ thân không đến, mẫu thân cũng nhất định không đến."
"Cảm tình của hai người ấy thật tốt a!" Hạ Phượng Nghi cảm khái nói.
"Đúng vậy." Tả Giai Âm gật đầu.
Ngủ xong một giấc, lại gặp ác mộng, Mạnh Thiên Sở tỉnh rượu luôn, liền cáo từ ra về. Hạ Phượng Nghi vốn định xin ít giống hoa đem về trồng, nhưng Mạnh Thiên Sở nguyênngăn, nói là loại hoa này trồng ít không đẹp, để sau này mua được chỗ nào đó rộng rãi thì hãy đến xin. Nếu như hắn đã nói như vậy, Hạ Phượng Nghi cũng không còn kiên trì gì nữa.
Tả Giai Âm đưa họ đến cửa trang viên mới chào tạm biệt.
Xe ngựa của bọn Mạnh Thiên Sở từ từ rồi xa. Hắn vén rèm cửa nhìn Giai Âm Trang Viên từ từ nhỏ lại, trong lòng có cảm giác như mất thứ gì.
Trên đường trở về, Mạnh Thiên Sở tập trung trí nào vào suy nghĩ án của Kha Trù, xét xem y cùng ăn tối với ai, cảm thấy điểm này cần phải tra ra trước nhất.
Nhưng làm soa tra? Kha Trù không mang Lý Nhữ Hàn theo, do đó gã này không thể biết. Kha Trù trở về nhà thì trời đã tối, nửa đêm thì độc phát mà chết, trong đó suốt thời gian trước chết cứ ngủ mê, nên trong tri phủ nha môn không ai biết Kha Trù đi đâu cả buổi chiều.
Xem ra phải tiến hành mò kim đáy biển thôi! Nhưng mà có một điểm khiến Mạnh Thiên Sở yên tâm, đó là Kha Trù dầu sao cũng không phải là người thường, mà là đại công tử của tri phủ Hàng châu, lại thích tầm hoa vấn liểu bạn bè khắp nơi, khẳng định là nhân vật có tiếng, do đó chỉ cần y ăn cơm uống rượu ở những quán trong Hàng châu thành, thì nhất định có thể tra ra.
Trên đường, Hạ Phượng Nghi đem chuyện nàng cùng Tả Giai Âm chuyện trò ở Hồ Tâm đảo nói ra, khiến cho Mạnh Thiên Sở càng kinh ngạc. Xem ra Tả Giai Âm còn quá nhiều bí mật nhìn không thấy. Một chiêu chế địch của nàng ta, rồi cái thẻ bài khiến cho người của Đông Hán chạy dài, và những đóa hoa kiều diễm mọc đầy núi... Hiện giờ lại thêm cuộc hôn nhân kỳ diệu của hai người con trai của Lý đại viên ngoại, càng khiến cho Mạnh Thiên Sở nhìn không thấu, quả thật là một nữ nhân thần bí vô cùng.
Trở về chỗ ở của huyện nha, trời đã sụp tối. Mạnh Thiên Sở lập tức gọi Vương bộ đầu lại, lệnh cho ông ta phái bộ khoái đi dò la khắp nơi, xem coi buổi chiều đó Kha Trù đi ăn ở đâu, xuất hiện ở địa phương nào, cùng tiếp xúc với những ai. Vương bộ đầu lập tức lĩnh mệnh đi ngay.
Ở Giai Âm sơn trang vào buổi trưa chỉ cố uống rượu, không ăn được gì nhiều, nên Mạnh Thiên Sở đói bụng sôi rột rột. Mạnh Thiên Sở giao việc cho Vương bộ đầu xong, định đòi đi ăn cơm thì Phi Yến đã ự đi làm món ăn, áp dụng những món đã học ở Giai Âm sơn trang hôm nay làm thật ngon chờ Mạnh Thiên Sở ngồi vào bàn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Bụng đói cái gì cũng ngon, huống chi là mỹ vị giai hào do Phi Yến chuyên tâm nấu nướng, cho nên bữa ăn này đối với Mạnh Thiên Sở thật là sướng khoái.
Sáng hôm sau, Mạnh Thiên Sở đang cùng Mộ Dung Huýnh Tuyết xử lý công vụ ở thư phòng, thì Vương bộ đầu mặt đầy vẻ hớn hở chạy vào, báo cáo cho hắn biết là đã tra ra chỗ đi của Kha Trù hôm đó, chính là "Tri vị quán" của Tả Giai Âm!
Chiều hôm trước khi chết, Kha Trù đã đến Tri vị quán ăn cơm!
Vòng đi quẩn lại, không ngờ chuyện lại tập trung lên người Tả Giai Âm. Hiện giờ nữ nhân thần bí này lại có thêm một tầng mơ hồ mới.
Mạnh Thiên Sở quyết định thăm Tri vị quán lần nữa, nhưng một mình hắn đến có vẻ quá lộ liễu, nên gọi luôn Hạ Phượng Nghi, Phi Yến và Vương bộ đầu cùng đi, vì dù gì hiện giờ cũng gần đến trưa, cũng sắp đến giờ ăn rồi.
Bốn người ngồi xe ngựa của nha môn đến Tri vị quán, thấy khách trong tửu lâu đông nghịch, chuyện làm ăn có vẻ phát đạt vô cùng.
Chưởng quầy thấy bọn họ đến, biết là bằng hữu của cô chủ, vội bước tới đón, ra vẻ áy náy xin lỗi: "Thật là ngại quá, Mạnh gia, mọi nhã gian đều đầy người hết rồi, ngài xem..."
Miệng của Phi Yến hơi động, lại định bỏ tiền ra mua chỗ ngồi, nhưng hiện giờ không phải lúc trước, nên len lén nhìn Hạ Phượng Nghi, thấy nàng ta lắc đầu, vì cảm thấy làm vậy sẽ khiến cho Mạnh Thiên Sở nhớ đến chuyện hai người làm nhục hắn lúc trước. Thêm một chuyện chi bằng ít đi một chuyện, im lặng chờ phát tài hay hơn.
Mạnh Thiên Sở cười cười, nói với chưởng quầy: "Không hề gì, cứ ngồi trong đại sảnh đi. Hôm nay khách đông, ông bận lắm đừng quản chuyện chúng ta làm gì, có chuyện ta sẽ gọi tiểu nhị được rồi. cô chủ Tả cô nương của ông đâu?"
"Tả cô nương có việc ra ngoài, chờ lát sẽ quay về." Điếm chưởng quầy cười ha ha đáp, rồi dẫn bốn người đến một góc phòng ăn lớn ngồi, dặn người mang nhanh cơm nước, dĩ nhiên là đồ ăn vô cùng thịnh soạn.
Nhân thời gian trống lúc dọn cơm, Mạnh Thiên Sở kéo chưởng quầy vào một góc, hạ giọng hỏi: "Có sự tình ta muốn hỏi ông, ông tất phải như thật hồi đáp."
"Dạ dạ!" Chưởng quầy gật đầu khúm núm nói. Y hiện giờ biết Mạnh Thiên Sở là hình danh sư gia của huyện Nhân Hòa của Hàng châu, ắt là có chuyện liên quan đến án gì đó cần phải hỏi.
"Kha Trù công tử của Kha tri phủ chết rồi, ông biết chưa?"
"Dạ biết! Nghe nói khuya hôm đó chết, trong ngày cậu ta còn đến quán chúng tôi ăn cơm uống rượu nữa. Hôm nay có bộ khoái của nha môn đến thám thính tình huống, tiểu nhân đã như thật báo cáo rồi."
"Vậy à, vậy ông kể lại cho kỹ tình huống hắn đến ăn cơm hôm đó ta nghe xem."
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Hình Danh Sư Gia
Mộc Dật
Hình Danh Sư Gia - Mộc Dật
https://isach.info/story.php?story=hinh_danh_su_gia__moc_dat