Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Đường Chuyên
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 121: Sức Mạnh Của Phẫn Nộ
Đ
ường chân rời có một đám mây màu vàng mau chóng nhào về phía đám Vân Diệp, hằng hà vô số những con châu chấu bé bằng đầu ngón tay giương rộng cánh vỗ trong không khí, tụ tập lại như tiếng rền của động cơ máy bay, bao phủ khắp trời đất.
Trước thiên tai, Tôn Tư Mạc lòng như nước đọng mà cũng mặt mày vàng ệch, Lưu Hiến dũng mãnh vô địch chân run lẩy bẩy sắp ngã, mã phu hận không thể vùi đầu vào đất, mông thì lại chổng rõ cao, ngựa không ngừng hí vọng, bị xe ngựa giữ không động đậy được, không ngừng đạp võ tại chỗ.
Vân Diệp tháo gỗ chặn xe, hai con ngựa kinh hoàng chạy về phía không có châu chấu.
Xé vạt áo, đem đầu mình quấn chặt hết lượt này tới lượt khác, chỉ để lại miệng và hai mắt, tay cũng quấn vải, rồi buộc chặt cổ áo, tay áo, bảo Lão Tôn và Lưu Hiến đang kinh hoàng cũng làm như thế.
Vừa mới định ôm đầu ngồi xuống thì thấy toàn thân như ở trong trung tâm bão cát, không ngừng có viên đá lớn va vào người, làm toàn thân đau nhức, Vân Diệp biết đó là châu chấu va vào, nhưng không dám mở mắt ra.
Va chạm liên tục như thế nửa canh giờ mới giảm dần, đợi tới khi trên người không còn va chạm nữa Vân Diệp mới mở mắt ra, nhìn mặt đất xa lạ buông tiếng cười thảm.
Mặt đất vừa rồi còn xanh mươn mướt giờ tựa hồ khoác lớp áo vàng, khắp nơi là châu chấu nhúc nhích, cành cây không ngừng bị gãy rơi xuống, rơi giữa chừng cày cây to lớn thành khẳng khiu, đến khi chạm đất thì chỉ còn mỗi cành không vỏ.
Đồng ruộng hai bên đường truyền tới riếng rào rào như xuân tằm cắn lá, chỉ là lớn hơn nhiều lắm, cắn mạnh hơn tằm nhiều, làm người ta sởn gai ốc.
Mỗi cái cây đều có vô số con châu chấu trèo lên, lá xanh chớp mắt đã không còn, từng khoảnh ruộng rộng lớn thành bãi săn của châu chấu.
Lưu Hiến quỳ trên mặt đất, mồm lẩm bẩm nói gì không rõ, chỉ thi thoảng nghe được một hai câu:" Trời ơi!"
Tôn Tư Mạc nhìn châu chấu đang ăn thuốc sau lưng mình, nước mắt ứa ra.
Chỉ có Vân Diệp bắt một con châu chấu bò lên người mình, cảm thụ cái đùi đạp rất khỏe của nó, nói:
- Ừm, béo lắm, mười con là đủ no rồi.
Vỗ vai hai vị đang thẫn thờ, rồi đá tên xa phu vùi đầu vào đất, nói lớn tiếp tục lên đường.
Tôn Tư Mạc lấy ít bột phấn vàng rải vào gùi thuốc, chỉ chớp mắt đám châu chấu không nhúc nhích nữa, ông ta thở dài:
- Đều là thuốc, đừng làm hỏng.
Nói xong vác gủi theo Vân Diệp đi về phía Trường An.
Lưu Hiến đột nhiên rống lớn làm kinh động vô số châu chấu, bảo đao bên hông rời vỏ, ánh đao kín mít xẹt quanh người, vô số châu chấu bị đao chém thành hai nửa rơi lả tả. Mx phu nhấc chân dẫm lia lại, châu chấu phía dưới dính be bét vào nhau thành đống thịt nát màu xanh.
Nhìn hành động vô nghĩa của ba bọn họ, Vân Diệp lắc đầu, đuổi châu chấu ở cái cây bên đường, bẻ một cành cây, lá bên trên đã bị ăn sạch rồi.
Quát ngăn Lưu Hiến lại, ấn cành cây vào tay hắn, thứ này giết châu chấu còn nhanh hơn đao.
Lưu Hiến hơi đờ đẫn, răng cắn tới bật máu, phối hợp với khuôn mặt dữ tợn, miệng há ra như ác ma địa ngục muốn ăn thịt người.
Mã phu ra sức lấy cành cây giết châu chấu, tựa hồ muốn chứng minh vừa nãy không phải mình nhát gan.
Lão Tôn phủi tay áo đi trước, dẫm lên con đường đầy châu chấu.
Đi qua một thôn trang, không thấy người giết châu chấu, chỉ thấy bày hương án la liệt, bên trên còn có các loại bánh trái, có đầu lợn trâu dê, người quỳ khắp nơi, lão phu tử đứng đầu giọng run run thành kính, bài thư dân thần châu chấu viết hết sức cảm động, máu tươi trên tán chứng minh ông ta đã dùng lễ số thành kính nhất.
Nhưng điều này chẳng ngăn cản châu châu ăn hoa màu rào rào, thậm chí một số con nhảy lên bàn, ăn quả cống phẩm.
Vân Diệp thấy đói bụng rồi, chạy hơn nửa ngày trời không có một miếng cơm vào bụng, mặc kệ trang hộ quỳ trên mặt đất, lấy một cái bánh trên bàn cúng cắn ngon lành, ừm, được lắm, béo mà không ngấy, còn có mùi thơm hoa quế.
- Tôn đạo trưởng, bánh ở nơi này không tệ, đạo trưởng cũng tới nếm thử đi.
Vân Diệp lớn tiếng mời mọi người tới chia sẻ đồ ăn ngon.
Lão Tôn chẳng hề khách khí, trước tiên cầm bầu rượu tu một ngụm mới xe miếng thịt lợn nướng nhai nhồm nhoàm.
Lưu Hiến cười lớn giơ đầu lợn lên, tìm chỗ để cắn, há miệng to uỵch cắm đầu vào đầu lợn không ngẩng lên nữa, mã phu rụt rụt rè rè lấy mấy quả xanh ăn, chua tới méo mặt.
Vị lão tiên sinh kia mắt sắp lồi cả ra rồi, chỉ mấy người bọn họ toàn thân run rẩy nói không ra lời. Một hán tử áo xanh nhảy ra, vừa định chửi thì bị Lưu Hiến đang gặm đầu lợn cho một cước bay về đám đông.
- To gan, các ngươi là ai mà dám vô lễ với thần châu chấu?
Lão tiên sinh cuối cùng cũng nói được một câu hoàn chỉnh:
Vân Diệp chọc Lão Tôn, giờ là lúc lão nhân gia ra tay.
- Lão phu Tôn Tư Mạc, hôm nay hái thuốc đi qua quý trang, thấy có đồ ngon rượu quý, không nhịn được có tham ăn một chút, thứ tội, thứ tội.
Người có tên như cây có bóng, lời của Lão Tôn khiến các trang hộ không nói được gì, thanh danh dược vương không phải là uổng phí, trong lòng bọn họ Lão Tôn không khác gì thần tiên.
Lập tức có trang hộ từng gặp Lão Tôn đi tới khấu đầu, nói cảm tạ ông ta lần trước cứu sống mẹ mình.
- Các ngươi đều là người sống, không ra ruộng bắt châu chấu, sao quỳ ở đây mong châu chấu bay đi à? Text được lấy tại TruyệnFULL
Tôn Tư Mạc hỏi:
Lão tiên sinh đứng đầu đi tới tiếp lời:
- Tôn tiên sinh là cao nhân đắc đạo, sao cũng bất kính với thần linh như thế? Phải biết rằng vì đế vương không tu đức hạnh, trời cao mới giáng tội, chúng ta nên cầu khẩn trời cao tha thứ, sao dám giết chóc bừa bãi.
- Lão phu cả đời lấy châu chấu làm thuốc đã giết vô số rồi, hiện giờ chẳng phải vẫn ăn ngon uống khỏe, sống tới bảy tám mươi năm nữa cũng chẳng khó, sao không thấy thần châu chấu quỷ quái gì đó giáng tội? Vị bên cạnh này chính là Lam Điền hầu lừng lẫy, cả đời thích ăn nhất là châu chấu, nghe nói ăn nhiều không kể siết, vì sao còn trẻ thế đã phong hầu bái tướng, mà không thấy thần châu chấu giáng họa? Vị đại tướng quân bên kia vừa giết vô số châu chấu, giờ người nhẹ như chim én, sức khỏe vô địch là sao? Ngay cả sa phu cũng dẫm chết rất nhiều, không phải vẫn khỏe à? Có thể thấy thần châu chấu là hạng sợ mạnh khinh yếu, ngươi mà cứng thì nó mềm, còn các ngươi khấu đầu nửa ngày trời, châu chấu có bớt đi con nào không? Lão huynh dập vỡ đầu, có thể nói là thành kính lắm rồi, nhưng có ích gì không? Nếu vô ích thì để rượu thịt vào bụng bọn lão phu, tích thêm ít sức lực, giết thêm vài con châu chấu, cứu vài cây lương thực, để thêm một nạn dân sống nhiều hơn một ngày.
Nói hay lắm! Vân Diệp tán thưởng, mặc dù nói mình thành kẻ bệnh hoạn thích món quái đản, nhưng mà nể mặt Lão Tôn ông tốn công, ta tha cho đấy.
- Nhưng...
Lão tiên sinh vừa mới bước tới một bước thì nghe thấy dưới chân rắc một cái, hai con châu chấu đang quấn lấy nhau tận tình giao phối liền táng mạng.
Mặt đỏ tía tai, còn nói gì được nữa, ông ta cũng thành hung thủ rồi.
- Cửu thúc, có đứa bé nào trong trang của chúng ta chưa bắt châu chấu chơi, ngay cả cháu còn nhỏ cũng nghịch không ít, có thấy chỗ nào bất thường đâu, chúng ta nghe lời Tôn thần tiên đi, bắt hết côn trùng trên đất, cháu nghe nói quan phủ mua một đồng ba cân, nhà ai một ngày chẳng bắt được trăm cân, đổi ít tiền mua lương thực còn hơn chết đói.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Đường Chuyên
Kiết Dữ 2
Đường Chuyên - Kiết Dữ 2
https://isach.info/story.php?story=duong_chuyen__kiet_du_2