Chương 121: Chương 99
úc có một mình Triệu Trầm và thê tử ngắm đèn thì đều chọn những nơi yên lặng ít người, hai người nắm tay nhau đi thì cũng không có chuyện gì lớn nhưng bây giờ dẫn theo Lâm Trúc và Lâm Trọng Cửu thì người làm tỷ phu như hắn phải thuận theo tâm tư của hai người em này, toàn chọn đi đến những nơi ngắm đèn đông vui nhất ở kinh thành.
A Kết và Lâm Trúc đều mặc nam trang, đi ở phía trước, còn Triệu Trầm nắm tay Lâm Trọng Cửu theo sát ở phía sau, không rời nửa bước.
Lúc ăn cơm chiều ở một quán bên đường, Triệu Trầm chỉ vào một chỗ đông vui nhất nói: “Bên kia là đèn lâu, đèn lồng được treo rất nhiều, chiếu sáng xung quanh giống như là ban ngày, ta đã cho Trần Bình đặt chỗ ở trà lâu đối diện rồi, bây giờ chúng ta sẽ đi đến đó.”
Lâm Trọng Cửu hưng phấn nắm chặt tay tỷ phu, A Kết quay đầu lại nói: “Chúng ta ngồi ở trà lâu một chút rồi đi về, đừng để cho mẹ phải đợi.”
Lúc hoàng hôn mấy người đã bắt đầu đi, trước khi ăn cơm đã đi dạo rất lâu rồi, trời đông giá rét, A Kết cũng muốn về nhà sớm. Ban ngày con gái không có bám nàng nên ông bà nội có thể dễ dàng dỗ bé nhưng buổi tối lại khác, chỉ khi nào nàng ôm thì mới chịu đi ngủ. Tính toán thời gian thì từ trà lâu đi ra cũng vừa đúng canh một, không tính là muộn.
Lâm Trọng Cửu còn nhỏ nên ham chơi, nghe xong lời này thì có chút không vui, Lâm Trúc biết trưởng tỷ nhớ cháu gái nên sảng khoái đồng ý.
A Kết thấy rất vui vì muội muội hiểu chuyện như vậy, cười liếc mắt với trượng phu, nắm lấy tay em gái đi về phía trước.
Càng tới gần đèn lâu thì càng có nhiều người.
Triệu Trầm bảo A Kết đi bên cạnh hắn, hai bên đường người ít hơn một chút nên khó bị người khác đụng vào.
Đương nhiên là A Kết nghe theo hắn, hai chị em tay nắm tay đi phía trước, Triệu Trầm nắm tay Lâm Trọng Cửu hơi đi về phía ngoài một chút, là tư thái bảo vệ. Trần Bình đi theo phía sau nên Triệu Trầm giao việc quan sát phía sau lại cho Trần Bình, còn hắn chỉ chú ý phía trước, mấy đêm Tết Nguyên tiêu này là lúc dễ dàng gặp chuyện không may nhất, hắn không sợ bọn đạo chích có mắt không tròng đến gây chuyện nhưng hắn muốn mọi chuyện đều ổn.
Bên phải chính là cửa hàng, Triệu Trầm chủ yếu chú ý vào dòng người đang lưu thông trên đường.
Đang đi thì bỗng nhiên hắn dừng lại, chăm chú nhìn về phía đèn lâu, ngay sau đó liền ngăn hai chị em A Kết lại, đồng thời đẩy Lâm Trọng Cửu đến trong ngực Trần Bình, hét lớn một tiếng: “Bế tiểu Cửu chạy đi mau, đến trước xe ngựa chờ ta.”
Giọng nói của hắn vừa dứt thì phía trước đã truyền đến tiếng ầm rung trời cùng với tiếng thét chói tai kinh hoàng, mắt thấy dãy đèn lồng trước mặt đang rơi xuống đường, Trần Bình không nói hai lời liền khiêng Lâm Trọng Cửu lên, lấy tốc độ nhanh nhất trong cuộc đời chạy đi. Hai chị em A Kết nắm chặt tay nhau chạy đi, cùng lúc đó dân chúng xung quanh cũng hỗn độn chạy lui về phía sau, từng lớp người chen nhau xô đẩy giống như là thủy triều đột nhiên kéo tới.
A Kết rất sợ. Người trên đường ùn ùn chạy về phía hai người, nàng sợ không dám nhìn gì nữa, chỉ biết liều mạng chạy về phía trước. Có người cản đường, Triệu Trầm dùng thân thể của mình mở đường cho các nàng nên có chút loạng choạng. A Kết nghe thấy tiếng muội muội kêu đau, muốn đi qua nhìn xem thế nào, Triệu Trầm phía trước lại đụng trúng một người nữa, mở ra khe hở cho nàng và muội muội chen qua, hoàn toàn không có cơ hội mở miệng, bên tai chỉ có tiếng náo động rung trời, còn có tiếng mắng chửi những người nhân cơ hội vào trong cửa hàng trộm đồ.
“Triệu đại nhân?”
Trong lúc hốt hoảng thì có một nam tử hoa phục từ trong đám người chen đến nơi này, phía sau là hai hộ vệ theo sát che chắn cho hắn không để người khác đụng trúng.
A Kết chạy bên trong nên không nghe thấy tiếng của nam nhân nhưng Lâm Trúc ở phía ngoài lại nghe thấy, khiếp sợ quay đầu, quả nhiên là nam nhân trong mộng đã mấy lần gặp nhau. Nàng sửng sốt một chút, bước chân không khỏi chậm lại, ngay sau đó trên tay bỗng nhiên có một cỗ sức lực mạnh mẽ lôi kéo nàng chạy về phía trước. Lâm Trúc không dám phân tâm nhưng một bàn tay bị nam nhân kia cầm lấy thì tâm loạn như ma, theo bản năng giãy dụa.
Triệu Trầm nhìn thấy Thụy vương nhưng lúc này hắn không có tâm tình để nói chuyện, nhìn về phía trước nói: “Nơi này nguy hiểm, tốt hơn hết là vương gia nhanh chóng rời đi thôi!”
“Được, bản vương đi trước một bước, Triệu đại nhân bảo …” Đường Thao lớn tiếng đáp lại, còn chưa nói xong thì kêu đau một tiếng, thân thể bị xô một cái lảo đảo về phía trước, hoàn toàn nhào vào trên người Lâm Trúc, Triệu Trầm bên kia cũng đứng không vững, phải dựa vào thân thủ phi phàm mới ổn định được thân hình nhưng hai tay cũng không thả người ra. Nhưng không đợi hắn thả lỏng thì người ở bên tay phải bị một sức mạnh kéo ra. Triệu Trầm nhíu mày quay đầu thì thấy Thụy vương ôm Lâm Trúc ngã ra ngoài nhưng may mà được thị vệ của hắn che chở.
“A Trúc!” Vuột tay khỏi muội muội, A Kết đại kinh thất sắc.
Triệu Trầm xoay người muốn đi lại đón lấy Lâm Trúc.
Đường Thao đã lôi Lâm Trúc chạy về phía trước: “Một mình Triệu đại nhân phải để ý đến hai người khó tránh khỏi có chút quá sức, nếu như bản vương đã gặp thì sẽ giúp ngươi một chút, đến chỗ an toàn sẽ nói tiếp!”
Hắn có thị vệ che chở nên nhanh chóng chạy trước Triệu Trầm, Lâm Trúc trắng mặt nhìn lại tỷ phu và trưởng tỷ, lớn tiếng gọi bọn họ mau chạy đi. Giờ này khắc này, ý niệm duy nhất của nàng chính là trưởng tỷ nhất định phải đuổi kịp, cái gì cũng không nghĩ đến.
Triệu Trầm cũng không cố sức đoạt lại người nữa, che chở thê tử đi trong biển người, chạy không được bao lâu thì hắn phát hiện ra một gương mặt quen thuộc đang vội vàng vọt tới, không khỏi hô to: “Chạy về phía trước đi!” Phía sau loạn như vậy, quay lại không phải là muốn chết hay sao!
“Bảo Châu đâu rồi?” Ánh mắt Quách Tử Kính xẹt qua Triệu Trầm nhìn về phía sau, sắc mặt âm trầm đáng sợ: “Ngươi dám bỏ Bảo Châu lại sao?”
Đêm nay hắn vốn có ý định không muốn ra ngoài nhưng ở trong phòng ngồi lại đột nhiên nghĩ tới Quý Chiêu, sợ Quý Chiêu chọc phá muội muội nên vội vã đuổi tới, đoán được Triệu Trầm phần lớn sẽ mang tỷ đệ Lâm gia đến đây xem náo nhiệt nên hắn trực tiếp tìm đến nơi này luôn, trùng hợp lại gặp phải cuộc bạo loạn này. Hắn cũng không xác định được là mấy người Triệu Trầm có ở bên trong hay không nhưng từ xa đã nhìn thấy Trần Bình khiêng một đứa nhỏ chạy ra bên ngoài thì liền lo lắng không yên xông tới tìm người.
Lý trí của Triệu Trầm vẫn còn, Quách Tử Kính hỏi một câu thì hắn đại khái cũng đoán được, lời ít ý nhiều nói: “Đêm nay Bảo Châu không có tới tìm chúng ta, muội ấy cũng không có ở đây!”
Quách Tử Kính là người thông minh như thế nào chứ, lập tức hiểu rõ là muội muội một mình chạy ra ngoài chơi mà nếu như Triệu Trầm còn ở trên con phố này thì Bảo Châu chắc chắn sẽ không đến để tìm mắng. Hắn nhìn A Kết bị Triệu Trầm lôi kéo thì nhanh chóng chen đến phía sau Triệu Trầm, “Đi ra ngoài!” Vừa dứt lời thì nhìn thấy Lâm Trúc đang bị Thụy vương lôi kéo ở phía trước, bởi vì lo lắng cho tỷ tỷ nên Lâm Trúc vẫn ngoái đầu ra phía sau nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyết trắng ở trong đám người nhìn rất nổi bật.
Tầm mắt Quách Tử Kính nhìn đến trên người Thụy vương.
Liệu có phải là trùng hợp hay không?
Hắn nhìn về phía Triệu Trầm, còn chưa có khái niệm gì thì Triệu Trầm cũng nhìn về phía hắn, vội vàng giải thích: “Lúc vừa xảy ra chuyện, ta che chở cho hai chị em các nàng chạy ra bên ngoài, nửa đường thì gặp được Thụy vương. Di huynh, có thể nhờ huynh đi đến giúp A Trúc thoát ra ngoài hay không?” Hắn không biết tại sao Thụy vương đột nhiên lại xuất hiện, hắn chỉ biết là Lâm Trúc đã bị cướp đi.
Nghe thấy Triệu Trầm gọi Quách Tử Kính là di huynh thì nước mắt A Kết liền rơi xuống. Triệu Trầm vẫn luôn không chịu coi Quách Tử Kính là huynh trưởng, bây giờ vì muội muội của nàng …
Quách Tử Kính không so đo Triệu Trầm xưng hô như thế nào, không gọi di huynh thì hắn cũng là di huynh, kêu hay không kêu thì cũng không thiếu mất cái gì. Chuyện chính sự trên triều hai người từ trước đến nay vẫn rất ăn ý, Triệu Trầm vừa mở miệng là hắn liền hiểu, nhanh chóng chen người, đến phía sau hai thị vệ của vương phủ đang muốn ngăn người lại thì Quách Tử Kính nghiêng người tránh đi, tay phải vòng trên thắt lưng của Lâm Trúc dùng sức một cái đoạt người lại.
“Quách thống lĩnh?” Mỹ nhân vượt ra khỏi tầm tay, Đường Thao nghiêng đầu, mở to mắt không thể tin được.
Sắc mặt Quách Tử Kính không hề thay đổi đem Lâm Trúc về phía bên trái che chở, ngoài miệng trả lời: “Vương gia thân thể đáng giá ngàn vàng, trước tiên hãy tránh xa nơi nguy hiểm đã, xá muội giao cho Tử Kính chiếu cố là được rồi.” Nói xong thì lập tức quát hai hộ vệ ở phía sau: “Nhanh chóng bảo vệ vương gia rời đi.”
Thị vệ không muốn đi nhưng dòng người chen lấn phía sau cũng đẩy hai người đi về phía trước.
Ánh mắt Đường Thao phức tạp nhìn Lâm Trúc một lần cuối cùng, “Lâm cô nương bảo trọng … Quách thống lĩnh bảo trọng.” Nói xong liền đi về phía trước.
Lâm Trúc kinh ngạc nhìn bóng dáng của Thụy vương, đột nhiên có một chút thầm oán với nam nhân đang che chở mình lúc này.
Mặc kệ Thụy vương có vương phi hay không nhưng hắn đã che chở cho nàng, ở thời khắc nguy hiểm như thế này lại xuất hiện bảo vệ nàng, điều này có phải là chứng minh hai người có duyên hay không, Thụy vương đối với nàng có vài phần thật lòng? Nàng sẽ không tự tiện làm thiếp cho người ta, cái nàng để ý là nam nhân đó có thích nàng hay không.
“Là tỷ phu muội bảo ta chăm sóc cho muội.” Động tác của nàng có chút chậm, Quách Tử Kính cúi đầu nhìn thoáng qua, thấy Lâm Trúc vẫn như cũ nhìn Thụy vương thì vừa chen người đi về phía trước vừa đơn giản giải thích một câu.
Nếu quan hệ giữa Lâm Trúc và Thụy vương chỉ là tình yêu nam nữ đơn thuần thì trừ khi Lâm Trúc mở miệng cầu xin hắn giúp đỡ, còn không hắn cũng sẽ không đi qua làm anh hùng cứu mỹ nhân như lúc này. Tuy nhiên, chuyện có liên quan đến Thụy vương, lại ảnh hưởng lớn đến hai nhà Triệu Quách, nếu Triệu Trầm đã muốn hắn ra tay nghĩa là không hy vọng giữa Lâm Trúc và Thụy vương phát sinh ra chuyện gì, như vậy ý nguyện của Lâm Trúc không hề quan trọng.
“Đa tạ Quách đại ca.” Lâm Trúc rũ mắt, nhanh chóng vừa lo lắng vừa quay đầu tìm kiếm thân ảnh của trưởng tỷ, khi thấy trưởng tỷ và tỷ phu chỉ đi sau vài bước thì cảm thấy yên tâm, nàng không hề phân tâm nữa, cố gắng đi về phía trước.
Chen chúc trong dòng người khoảng một khắc đồng hồ thì đám người trước mặt tản đi, ngoại trừ những người nhát gan vội vã chạy về phía trước thì đại đa số mọi người liền đi chậm lại, thậm chí có người quay ngược trở lại xem náo nhiệt.
Đầu tiên Quách Tử Kính thả lỏng tay Lâm Trúc ra.
Lâm Trúc vội vàng chạy đến bên cạnh A Kết, ôm lấy cánh tay nàng hỏi: “Đại tỷ, tỷ không sao chứ?”
A Kết lắc đầu, thấy ở phía trước Trần Bình đang nắm tay Lâm Trọng Cửu đi tới, muội muội cũng an toàn vô sự mới run sợ nói: “Không đi dạo nữa, chúng ta đưa hai người về nhà. Chuyện đèn lâu đừng nói cho cha mẹ nghe, tránh cho hai người lại lo lắng.”
Lâm Trúc gật đầu, ôm đệ đệ vào trong ngực.
Triệu Trầm đang nói chuyện với Quách Tử Kính: “Ta muốn chăm sóc cho tiểu Cửu nên lần này đi ngắm đèn không có gọi Bảo Châu đi cùng, cũng biết muội ấy chắc chắn sẽ gọi huynh ra cùng đi ra ngoài đi ngắm đèn. Muội ấy ra ngoài lúc nào? Huynh ở đây chờ ta chút, ta bảo Trần Bình đưa mọi người về nhà rồi sẽ cùng đi tìm người với huynh.”
Quách Tử Kính liếc nhìn Lâm Trúc một cái, nói: “Được, đệ đi nói với đệ muội một tiếng đi, ta quay lại chỗ đèn lâu xem xét tình hình một chút, đệ ở chỗ này chờ ta là được rồi.” Muội muội không thích ngắm đèn lâu, phần lớn sẽ không có mặt ở đây nhưng hắn muốn tự mình xác định mới có thể hoàn toàn yên tâm được, sau đó sẽ nói chuyện của Thụy vương với Triệu Trầm. Nếu lần này không phải là trùng hợp thì chuyện Thụy vương xuất hiện ở cửa hàng điêu khắc lần trước cũng có khả năng là có mục đích riêng.
Hắn vội vàng đi về phía đèn lâu đã bị sập, còn Triệu Trầm xoay người đi trấn an thê tử.
Mà lúc này Quách Bảo Châu đang núp sau một gốc liễu bên cạnh cây cầu chín khúc, dùng khuỷu tay hung hăng đụng vào bụng Quý Chiêu, cắn răng nghiến lợi uy hiếp nói: “Nếu ngươi còn dám chạm vào ta nữa thì ta sẽ đạp ngươi xuống sông”
Quý Chiêu rất là ủy khuất, chỉ vào cây liễu nói: “Thân cây nhỏ như vậy, ta không đứng sát vào người nàng một chút thì người trên thuyền phát hiện ra thì phải làm như thế nào?”
Quách Bảo Châu mới không mắc mưu của hắn, chỉ vào một gốc liễu cách đó vài bước nói: “Ngươi qua bên kia đứng đi.”
Quý Chiêu ủy khuất cắn môi dưới, Quách Bảo Châu hung ác nhìn hắn, vẻ mặt không cho từ chối. Quý Chiêu giả vờ đáng thương cũng vô dụng, vạn phần không cam lòng xoay người đi, trong dư quang thoáng nhìn thấy thân ảnh quen thuộc thì Quý Chiêu vui mừng, ôm lấy eo nhỏ của Quách Bảo Châu cùng nhau núp dưới gốc cây liễu, giành trước dặn dò: “Đừng nhúc nhích, người đến rồi, trò hay sẽ bắt đầu ngay thôi!”
Quách Bảo Châu cũng nhìn thấy một nam nhân cao lớn đang bước lên thuyền, tâm tư nhất thời đều đặt hết về chuyện bên kia, hưng phấn hỏi: “Người đó là ai vậy?”
Quý Chiêu kề sát vào tai nàng hỏi: “Nàng nhìn xem dáng vẻ của hắn có giống ta hay không?”
Đầu thuyền có treo đèn lồng, nam nhân đứng trên thuyền hơi cúi đầu, không biết là đang nói gì, thoạt nhìn qua sườn mặt thì cũng có chút giống Quý Chiêu. Quách Bảo Châu chăm chú nhìn vào trong khoang thuyền, rất muốn biết cô nương bên trong là ai, không yên lòng trả lời: “Không phải là rất giống …”
Quý Chiêu tham lam nhìn khuôn mặt xinh đẹp gần ngay trước mắt, trầm thấp cười nói: “Đó là đương nhiên, không phong lưu phóng khoáng bằng ta …”
Quách Bảo Châu nghe được một nửa thì không nhịn được quay đầu lườm hắn, không nghĩ là Quý Chiêu lại gần như vậy nên mặt nàng dán vào mặt hắn.
Ngắn ngủn tiếp xúc như vậy nên không biết là mặt của ai đã trở nên nóng bỏng như vậy.
Quách Bảo Châu ngây ngốc nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Quý Chiêu dưới ánh trăng, Quý Chiêu ngơ ngác chăm chú nhìn vào đôi mắt to lung linh như nước của nàng rồi từ từ hạ tầm mắt xuống, nhìn đến đôi môi của nàng.
Hắn nuốt một ngụm nước bọt, tim đập thình thịch, từ từ cúi xuống.
Trong đầu Quách Bảo Châu trống rỗng, theo bản năng nàng quay đầu trốn tránh vì thế đôi môi nóng bỏng của chàng thiếu niên xẹt qua gò má của nàng. Đụng chạm xa lạ như vậy, tim Quách Bảo Châu run lên một chút nhưng Quý Chiêu lại vừa khẩn trương vừa thất vọng, phát hiện ra Quách Bảo Châu không đánh cũng không mắng hắn thì thất vọng lại biến thành mừng như điên, lá gan cũng lớn hơn, cúi đầu nhắm thẳng vào đôi môi của cô gái.
Nhưng phía trước đột nhiên truyền đến tiếng động giống như là có người rơi vào trong nước.
Hành động mờ ám của Quý Chiêu không thực hiện được, Quách Bảo Châu đã lấy lại tinh thần, vươn tay đánh cho hắn một cái, sức lực cũng không mạnh nhưng tiếng kêu rất vang dội.
Quý Chiêu chớp chớp mắt, đột nhiên cười lên, kéo Quách Bảo Châu nói: “Đi thôi, xem cô nương mong muốn được gặp đại biểu huynh của ta là ai nào.”
Hắn làm ra vẻ không sao cả nhưng Quách Bảo Châu lại cảm thấy có chút chột dạ, một tay ôm lấy thân cây một tay muốn tránh hắn, “Ngươi buông tay …”
“Không buông.” Quý Chiêu lập tức nói lại, lui lại phía sau cúi đầu nhìn nàng, “Đời này ta sẽ không buông.”
Con Đường Sủng Thê Con Đường Sủng Thê - Tiếu Giai Nhân