Ngoại Truyện 9 + 10: Vĩ Thanh (6) ( Chap Cuối )
goại truyện 9 + 10: Vĩ thanh (6) ( chap cuối )
---------------------------------
Sự dửng dưng của Hữu Phong đối với cô vợ nhỏ nhảy sang một cấp độ lớn hơn sau cái đêm anh đột ngột về nhà. Hữu Phong chẳng phải kẻ đần độn để quản gia Lâm lừa bịp, nhưng anh thực sự bị ám ảnh mấy lời nhảm nhí của ông ta. Dù ý nghĩ để vụt mất Đông Vy mới chỉ sượt qua, anh cũng có cảm giác như cả linh hồn đều bị rút cạn.
Anh lao ngay về bên Đông Vy, trong đầu chỉ chứa mỗi một suy nghĩ duy nhất là sẽ bỏ qua cho cô, sẽ vĩnh viễn quẳng đi khỏi ngăn kéo trí nhớ hành động ngu ngốc kia của cô. Thế nhưng anh đã chẳng thể rộng lượng đến thế! Khi mà Đông Vy mở miệng thốt ra chữ vui, anh điếng người như vừa bị ai đó bạt tai một cái thật mạnh. Cô không bao giờ biết được, khoảnh khắc cô tàn nhẫn đẩy anh vào cái bẫy ngớ ngẩn ấy, tim gan Hữu Phong đã bị rạch xé đến nát tươm.
Những giấc ngủ chập chờn sau này, Gió Quỷ đều mơ về quãng tuổi thơ phủ đầy bóng tối. Anh thấy mình bị thu nhỏ thành cậu bé cô độc năm nào, bị chính mẹ, người anh yêu nhất hạnh hạ thừa sống thiếu chết. Khi anh choàng tỉnh giữa đêm tối lạnh lẽo, hoảng hốt quơ tay tìm chút ấm áp dịu dàng nhưng bên cạnh chỉ là khoảng trống, anh mới bàng hoàng nhận ra, thực tại của anh đang lặp lại một quá khứ u ám. Đông Vy cũng như mẹ ngày nào, không cần anh, muốn vứt bỏ anh...
Như con thú hoang bị mũi tên thợ săn ghim trúng, Hữu Phong vùng mình dậy, lật tung chiếc gối đầu. Giữa căn phòng tối um lóe lên một thứ kim loại sắc lẻm.
***
Khi những tia nắng đầu tiên chọc thủng mây rơi xuống đất nước Thụy Sĩ xinh đẹp, Đông Vy đứng bên cửa sổ tưới cây. Qua khung kính thủy tinh, cô chợt bắt gặp dáng dấp uy quyền của Federer. Ông sải bước rất vội, vẻ mặt nặng nề như chuyện gì đó kinh khủng vừa trút xuống vai.
Tim Đông Vy giật mạnh, thứ linh cảm nhạy bén đang rung lên liên tiếp hồi chuông cảnh báo. Thần thái Federer sứt mẻ thảm hại thế kia chỉ khi... cậu con trai độc nhất của ông xảy ra việc dữ.
- Làm ơn để yên mọi thứ đi Đông Vy! - Federer đứng trước mặt cô gái nhỏ, đôi mắt xám tro mang nỗi đau thâm trầm. Ông nhìn Đông Vy với vẻ cầu xin, giọng phát ra đầy đứt gãy - Ngoài Richard ra, bố không cần bất kì thứ gì cả! Không cần người thừa kế, những gì của chúng ta, cứ để kẻ khác giành lấy. Còn nếu Richard mất đi, tất cả mới là bị hủy hoại!
Đông Vy đánh rơi hơi thở khi được quản gia Lâm dẫn đến thăm Hữu Phong. Anh đang ngủ ngon lành trong căn phòng rải đầy nắng sớm, chiếc chăn trắng tinh phủ đến ngực. Môi anh nhợt nhạt, vệt lông mày thanh tú nhíu lại thật sâu khi bác sĩ lật bàn tay anh ra, thay đi lớp băng thẫm máu đỏ. Cô gái nhỏ vội ngoảnh mặt đi nơi khác, không dám nhìn vào lòng bàn tay chằng chịt vết dao cứa sâu hoắm.
Một mảnh ký ức chợt ùa về vây lấy cô gái nhỏ, cũng hôm mưa tầm tã ấy, Hữu Phong về gặp cô với bàn tay đầy máu. Tự hủy hoại chính mình, đó là cách duy nhất anh sống qua những nỗi đau. Người khác khiếp sợ Gió Quỷ vì họ không biết đến một góc ngốc nghếch trong con người anh.
Gió Quỷ ngủ vùi tận ba ngày mới chịu tỉnh giấc, lúc hé mắt, người anh thấy đầu tiên vẫn là gương mặt mừng rỡ bố Federer. Bao năm qua, hễ mỗi lần anh gặp chuyện, anh thì luôn tỉnh bơ như cái chết chẳng là gì cả, còn Federer thì luôn bạc đầu, hốc hác. Anh là linh hồn của ông.
- Bố. - Hữu Phong khẽ gọi một tiếng, cảm thấy rất đáng bị tẩn một trận khi để Federer lo lắng. Ông tựa hoàng đế của một vương quốc, bận bịu bao chuyện hễ trọng nhưng vẫn luôn chăm lo cho anh từng chút từng chút như thể anh là cả thế giới.
- Con ổn chứ, Richard?
Gió Quỷ gật đầu, dù thể xác rệu rã và dính bẹp trên giường, dường như toàn bộ chất sống anh đã bị thiêu trụi sạch sau giấc ngủ dài.
- Đừng bao giờ làm vậy nữa, Richard! Bố xin con! Đừng đối xử với bố như thế! - Federer không giấu nổi sự tuyệt vọng, bất lực. Mỗi lần Hữu Phong xảy ra chuyện là mỗi lần Federer như chết đi. Sức chịu đựng của ông dường như đã bị rút kiệt, tinh thần cũng không còn đủ vững vàng để trụ thêm bất cứ lần nào nữa.
Gió Quỷ trấn an Federer bằng cái gật mạnh đầu. Anh thấy mình chẳng khác gì thằng khốn, từ thơ bé đến lúc trưởng thành vẫn không ngừng hành hạ đấng sinh thành.
Federer hôn trán con trai đầy thân mật rồi rời đi tìm bác sĩ, để lại Hữu Phong đang đưa mắt tìm bóng ai đó. Cái nhìn xám tro rơi trên cô gái nhỏ đang ngủ gục ngay cạnh bên, đầu gối trên mép giường, mái tóc bù xù xõa tung. Khóe mắt cô còn vương nước, dường như vừa mới khóc mệt và thiếp đi chưa được bao lâu.
Vẻ tội nghiệp của Đông Vy tựa cơn lốc, chỉ trong một chốc đã cuốn sạch mọi tức tối những ngày dài đằng đẵng đã qua. Hữu Phong chậm rãi nghiêng người đối mặt với cô vợ nhỏ, muốn quệt đi giọt nước trong vắt đậu dưới mi mắt cô nhưng không sao cử động nổi bàn tay. Tim Hữu Phong đánh trượt một nhịp, tâm trí lội ngược về cái đêm hôm trước, anh điên cuồng dùng dao rạch liên tiếp vào lòng bàn tay cho tới khi gục đi trong mùi máu tanh nồng...
Theo sau Federer là cả một đoàn bác sĩ y tá trong trang phục trắng toát. Những tiếng động ồn ào do phát ra trong lúc họ kiểm tra Hữu Phong khiến Đông Vy tỉnh giấc, vô tình nghe lọt đúng lời bác sĩ:
- Mọi thứ đều ổn. Duy nhất tay cậu chủ... sẽ mất rất nhiều thời gian mới hồi phục lại những chức năng thông thường. Hoặc khả năng lớn hơn là... không bao giờ. - Vị bác sĩ run giọng, không dám nhìn thẳng vào một trong hai đôi mắt xám lạnh lẽo. Thông báo điều này với bệnh nhân thường đã khó, huống hồ là rót thẳng vào tai quỷ dữ rằng, từ giờ trở đi, hắn là người tàn tật.
Toàn bộ thanh âm trên thế giới như bỗng biến mất trong giây lát.
Cô gái nhỏ vươn người ôm chầm lấy sống lưng cứng đờ của chàng quý tộc, tai nghe thật rõ những nhịp tim đập đầy hỗn loạn. Một Gió Quỷ hoàn mỹ tuyệt đối hệt tuyệt tác do Đức Chúa trời kì công nhào nặn, sao có thể chịu đựng nổi khi đùng một cái, cơ thể hoàn hảo lại có khiếm khuyết. Tinh thần thép đến mấy cũng phải hoang mang.
Thời gian yên lặng trôi qua, đoàn bác sĩ y tá đã ra về từ rất lâu, Federer cũng đã lẳng lặng rời đi, căn phòng vẫn im ắng như tờ. Đông Vy chưa thôi ôm ghì chàng quý tộc, khóc ướt áo anh. Đây không phải lần đầu tiên Hữu Phong vì cô mà rước lên người bao xui rủi, nhưng là lần đầu chính cô xô đẩy anh. Thứ mà Đông Vy cố chấp làm vì Gió Quỷ, rốt cuộc lại là trút tai họa lên người anh.
- Xin lỗi, Phong, em xin lỗi! Tại em hết, do em ích kỉ, đần độn. - Đông Vy nức nở, càng ôm chặt Gió Quỷ hơn.
Khuôn mặt hoàn hảo vẫn đang thất thần có chút biến đổi khi nghe cô gái nhỏ không ngừng lặp đi lặp lại những lời tự trách mắng bản thân. Hữu Phong vùi mặt vào tóc Đông Vy, giọng nhẹ tênh tựa cơn gió mơn man bên tai cô gái nhỏ:
- Không đâu, anh nợ Vy.
Đông Vy cắn chặt môi, nước mắt tuôn càng nhiều thêm. Tên Quỷ ngốc này, mọi suy nghĩ của anh đều luôn hướng về cô như thể cô là lí do khiến anh sống trên thế gian này. Đến bây giờ, Hữu Phong vẫn nghĩ cô còn hận những chuyện xưa, và một tay tàn phế của anh là để trả nợ cho việc cô mất đi thiên chức làm mẹ.
Bao kẻ tung hê anh lên bậc thần thánh, nhưng đối với Đông Vy, anh là kẻ ngờ ngệch nhất đời.
Quản gia Lâm mới đây còn mách nhỏ cho rằng, đêm ấy Hữu Phong không hề uống thuốc mê, cũng không hề chạm vào cô gái kia. Vốn là, trò do Đông Vy bày ra nhưng chính cô lại bị anh lừa.
-----
Chuyện xảy ra với Gió Quỷ xem như là dấu chấm kết thúc sạch những mâu thuẫn cũ. Chàng quý tộc và cô gái nhỏ như trở về tháng ngày tràn ngập vị yêu, nhưng có những thứ đã không còn trọn vẹn. Như tấm kính bị đập vỡ, có cố gắng dán lại bao nhiêu cũng hằn rõ những vết nứt rạn. Dù những khối màu xám xịt đã bị quẳng khỏi bức tranh tươi sáng, sự u ảm vẫn quẩn quanh Hữu Phong và Đông Vy.
Hôm bé con nhà Tuấn Dương tròn một tuổi, bữa tiệc sinh nhật được tổ chức trong những ánh nến lung linh. Nhóc con bé tí cứ đòi ngồi vào lòng Gió Quỷ nhưng anh mặt lạnh cảnh cáo Tuấn Dương, tuyệt tình với cả đứa trẻ nhỏ xíu. Từ lúc cơ thể không còn hoàn hảo, Hữu Phong càng dị ứng với sự nhìn ngó và động chạm.
Bé con không đòi nổi Gió Quỷ thì khóc ngặt nghẽo, giãy đành đạch như chú cá nhỏ bị vứt trên mặt đất. Mẹ Hạ An phải ngon ngọt dỗ mãi mới ngủ thiêm thiếp trông giống chuột nhắt, đáng yêu vô cùng, thi thoảng lại nhăn nhăn nhó nhó hoặc lật người khi Minh Quý và Thanh Ngân ngứa tay, thay nhau bẹo má bé.
Trong tiếng nhạc trầm bổng, Gió Quỷ ngồi ngắm Đông Vy đang cắm cúi ăn ngon lành, không quan tâm lắm đến mấy lời tán gẫu. Chẳng hiểu sao cô vợ nhỏ của anh dạo gần đây lại biến thành heo lười, vừa ham ăn, vừa ham ngủ. Đến lượt anh phải kéo cô dậy vào những buổi sớm, thi thoảng còn bị ăn gắt.
Hạ An cẩn thận cắt bánh gatô thành từng miếng nhỏ cho mỗi người nhưng ngoài Đông Vy ra thì chả ai thèm động tới thứ đồ ăn ngọt, ngậy. Những cái liếc mắt bắt đầu dính lên người Đông Vy nhiều hơn khi cô gái nhỏ cứ cắm đầu ăn liên tục một cách đầy bất thường. Chả giống lúc trước chỉ mải chăm Hữu Phong từng chút trong mỗi bữa ăn.
- Hữu Phong! Cậu bỏ đói em gái tôi phải không? - Minh Quý nheo nheo mắt như hỏi tội, nhưng giọng phát ra thì đầy đùa cợt.
- Em thấy, em gái anh mới là người bỏ đói Hữu Phong đấy! - Thanh Ngân giả vờ bất bình.
Gió Quỷ lia đôi mắt sắc lạnh, dẹp im hai cái miệng nhiều chuyện rồi kéo kéo tóc cô vợ nhỏ, muốn cô để ý tới anh một chút thay vì cứ chúi mũi vào đống đồ ăn. Nhìn sao cũng giống như Đông Vy bên Thụy Sĩ bị anh bỏ đói và ngược lại.
Đông Vy ngước lên nhìn Gió Quỷ với khóe miệng lem đầy kem trắng, đầu óc tạm thời chỉ chứa mỗi chuyện ăn uống nên tiện tay đút cho chàng quý tộc miếng bánh ngọt khiến anh tức nghẹn, tóm tay cô lôi đi và quẳng lại sau những con người đang cố nín cười.
Dạ dày Đông Vy dường như cái túi không đáy, ngốn hết bao nhiêu đồ ăn vẫn muốn nhét thêm vào miệng cái gì đó. Nửa đêm, cả bố nuôi và Gió Quỷ đều bị đánh thức bởi những tiếng động dưới bếp. Hai người không khỏi giật mình khi thấy cô gái nhỏ... đang ăn soup rất ngon lành. Hữu Phong tiến lại gần sờ trán Đông Vy còn bố nuôi cô thì có vẻ suy nghĩ, âm thầm gọi một cú điện thoại đêm khuya.
Khi vị bác sĩ với khuôn mặt ngái ngủ thông báo cô gái nhỏ đã có thai hơn hai tháng nay, mọi đôi mắt đều mở to đầy chấn động như có quả bom nào đó vừa nổ tung. Trong lúc Đông Vy thất kinh tới mức ngồi im bất động thì Hữu Phong nhìn cô đầy trách móc:
- Vy đần thế! Sao người ta biết Vy có mà Vy lại không?
-...
***
Trong những ngày làm mẹ, Đông Vy còn chưa tận hưởng hết sự vui sướng thì đã bắt đầu thấy phiền bởi sự kiểm soát quá chặt chẽ. Tất tần tật mọi hành động của cô đều như bị theo dõi sít sao đến ngột thở. Luôn có một đôi mắt xám tro dõi theo việc Đông Vy đi đứng, ăn ngủ. Và có những lúc cô gái nhỏ rất sôi máu, chỉ muốn dùng quách bạo lực để giải quyết chủ nhân của đôi mắt ấy.
Nhất là khi Gió Quỷ bỗng xem lời bác sĩ như mệnh lệnh, thấy Đông Vy nổi hứng vẽ vời là anh mặt hằm hằm rút bút chì khỏi tay cô với lí do bác sĩ đã dặn cô không nên làm việc quá sức. Có những đêm Đông Vy khó ngủ vì đã nằm ườn cả ngày, cô định thò chân xuống giường đi dạo đôi chút thì bị Gió Quỷ lôi tuột vào chăn với lí do, bác sĩ đã dặn phải ngủ nghỉ đầy đủ. Đông Vy chơi cờ với bố Federer, vừa nhăn mày nhíu trán suy tính nước đi thì Hữu Phong chen ngang đánh bại Federer, với lí do bác sĩ đã dặn không được nghĩ ngợi quá nhiều.
Còn chưa kể đến việc Đông Vy cũng như bao phụ nữ mang thai khác, thường hay suy nghĩ suy diễn vẩn vơ. Nhưng Gió Quỷ lại chẳng hề tâm lí, cứ hồn nhiên độp thẳng khiến cô gái nhỏ cáu tiết không biết bao lần.
Nhìn cô nàng trong gương, Đông Vy thở dài hỏi chàng quý tộc:
- Em mập quá rồi, phải không anh nhỉ?
- Đúng đấy!
- Anh không dỗ em được một câu à? - Đông Vy bặm môi dọa.
Chàng quý tộc à lên một tiếng như đã hiểu, rồi nhẹ giọng an ủi cô vợ nhỏ:
- Vy ngoan, em trông không giống con heo chút nào đâu!
Rồi có những khi Hữu Phong tỉ mỉ quan sát Đông Vy như nghiên cứu một sinh vật lạ. Anh thắc mắc như trẻ thơ:
- Bụng to như thế Vy khó chịu không?
- Tất nhiên không rồi.
- Lạ nhỉ! Thế đau không?
- Đương nhiên là cũng không nốt! Anh lại đây nào, gần em chút.
Hữu Phong ngoan ngoãn nhích người sát Đông Vy, cô bỗng cầm tay anh đặt lên chiếc bụng đang nhô ra dưới lớp áo rộng. Chàng quý tộc thoáng ngần ngại nhưng vẫn giữ im tay, không giấu nổi sự hiếu kì trước giọt máu của chính mình. Đột nhiên, Hữu Phong rụt nhanh tay về và hết hồn kêu cô vợ nhỏ:
- Vy!
- Không sao, con mình động đậy đấy! - Đông Vy nhịn cười giải thích. Hẳn sẽ chẳng ai còn sợ Đinh Hữu Phong nếu chứng kiến cảnh vừa rồi, anh bị dọa bởi một bào thai.
Lại có những đêm Đông Vy chợt khóc lóc vì quá thương Gió Quỷ, cô đã thỏa mong ước nhưng lại cướp mất đi của anh sự hoàn hảo. Hữu Phong buồn ngủ vòng tay ôm cô vợ nhỏ, xoa đầu cô giống đứa nhít nhóc. Là anh bắt chước cách Hạ An dỗ dành " Tuấn Dương con " lúc đứa bé khóc nhè.
***
Sớm mùa đông lành lạnh, hòa vào tiếng chim hót chào bình minh là tiếng trẻ con khóc phát ra từ căn nhà bên hồ, gỡ đi những tảng đá đang đè nặng lòng người lớn.
Quản gia Lâm thở phào, lúc này mới dám mở cửa để Hữu Phong vào nhà. Bởi chàng quý tộc sẽ không thèm nhìn mặt con nếu biết cô vợ nhỏ vừa rồi đã suýt chút mất mạng vì khó sinh. Giống hệt mẹ Hữu Phong lúc sinh anh ra cũng đã mất rất nhiều máu. Cha nào con nấy, gây khó khăn cho người khác từ khi chào đời.
Hữu Phong lao ngay vào phòng với cô vợ nhỏ, một sự rung cảm lạ lùng bỗng len vào tim anh khi thấy nhúm nhịt nhỏ trắng nõn đang nằm ngay cạnh Đông Vy, mắt đứa bé mang màu xám tro. Là con trai anh.
Cô vợ nhỏ bảo Gió Quỷ bế con nhưng anh lắc đầu, sợ sẽ làm rớt con với bàn tay vô dụng như thế. Anh chỉ chậm rãi ngồi xuống cạnh mép giường, nhìn " Quỷ con " rõ hơn. Không hiểu sao " Quỷ con " nhăn nhúm và nhỏ xíu như chuột nhưng Hữu Phong vẫn thấy đáng yêu lạ lùng, muốn sờ, muốn chạm. " Quỷ con " dường như đọc được những suy nghĩ của bố nên vươn tay về phía Hữu Phong, tỏ ý để anh sờ mó.
Trước những ánh mắt đang đổ dồn, Gió Quỷ nắm gọn tay Quỷ con, rất lạ lùng khi cảm nhận được lớp da trẻ sơ sinh mềm mại, non nớt. Quỷ con biết bố thích liền vươn nốt tay còn lại. Trong lúc Hữu Phong còn sững người thì Federer đã cầm tay Quỷ con đặt vào lòng bàn tay đầy vết sẹo của chàng quý tộc. Khoảnh khắc ấy, những ngón tay cứng ngắc bấy lâu của Hữu Phong bỗng cử động, co lại nắm chặt tay Quỷ con trước sự kinh ngạc tột độ của những người xung quanh.
Mới đến với thế giới được vài tháng, Quỷ con đã bị bắt cóc ba lần... bởi chính ông nội. Vì chàng quý tộc cứ giữ khư khư cháu đích tôn của ông, trong khi Federer thèm muốn bế ẵm Quỷ con biết bao. Dù Hữu Phong cũng để ông động vài tiếng đồng hồ một ngày nhưng từng ấy không thể đủ với một người đã mong ngóng có cháu bế hơn chục năm qua.
- Cậu thấy Hữu Vi có hơn củ hành củ tỏi không Phong? - Quản gia Lâm nổi hứng đùa giỡn khi Gió Quỷ rất yêu Quỷ con, đem cậu nhóc lên cả bàn ăn, bàn cờ. Chả khác gì lúc Hữu Phong bé tí luôn được Federer mang theo người còn hơn hình với bóng.
Trước giờ, Đông Vy đã bị Gió Quỷ làm điên tiết không ít lần nhưng từ khi có Quỷ con thì hầu như lúc nào cô gái nhỏ cũng có thể bị máu dồn lên tận đỉnh đầu. Như có hôm vừa bước chân vào cửa, đã nghe thấy tiếng cười của Hữu Vi. Quả nhiên, tên Quỷ con đang thích thú xé sạch những bức tranh mà Đông Vy miệt mài vẽ suốt bao ngày qua để dự triển lãm, còn tên Quỷ bố thì xoa đầu con trai, khen " Giỏi lắm! ". Như có đêm Đông Vy đang ngủ say bỗng choàng tỉnh khi áo cô bỗng ướt đẫm. Quả nhiên, Gió Quỷ lại bế con sang ngủ cùng và tên Quỷ nhỏ đã thoải mái tè ướt người cô còn người bố vĩ đại của hắn đang khép mắt, bàn tay lớn đầy vết sẹo nắm chặt bàn tay nhỏ xíu mềm mềm.
Những tiếng động Đông Vy gây ra trong lúc rời giường khiến cả Quỷ bố và Quỷ con đều nhíu mi, điệu bộ khó chịu ngái ngủ giống hệt nhau như dập ra từ một khuôn. Cô gái nhỏ phì cười, nhẹ nhàng tiến đến đặt một nụ hôn lên môi Hữu Phong là lên trán Hữu Vi, và quả nhiên, một lớn một nhỏ đồng loạt hé đôi mắt xám tro lườm cái sắc lẻm...
P/S Vậy là đã hết NT rồi cảm ơn các bạn đã đồng hành cùng author Boo và tớ - Mèo đi đến hết truyện:X
xin cảm ơn các bạn rất nhiều!!!
hẹn gặp các bạn trong những truyện mới:D
Chiếc Ôm Từ Vệt Gió Quỉ Chiếc Ôm Từ Vệt Gió Quỉ - Linh Boo