Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Xà Vương Tuyển Hậu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.2 - Chương 120: Ta Giúp Ngươi Mặc Quần Áo!
B
ối Bối trợn to đôi mắt đẫm lệ, tức giận thốt lên: “Cái tên dược gì gì tiên kia tại sao lại có thể quá đáng như vậy, thừa dịp nước đục thả câu ép ngươi quỳ xuống, thật là không biết tốt xấu!”
Nghĩ đến hắn từng bị người khác bắt quỳ xuống, trong lòng nàng dâng lên một cỗ lửa giận bừng bừng, dám bảo nam nhân của nàng quỳ xuống, nàng hận cái tên quỷ dược tiên gì gì đó, đừng để nàng có cơ hội gặp hắn, nếu không… Hừ hừ!
Thấy vẻ mặt kích động của nàng, Cô Ngự Hàn thỏa mãn đắc ý cười: “Tiểu Bối Bối, ngươi đang thay ta ôm đồm lo lắng chuyện bất công trong thiên hạ sao?”
“Ai… Ai vì ngươi ôm đồm lo lắng chuyện bất công trong thiên hạ, bất quá ta chỉ đang luận sự, là luận sự ngươi có hiểu không, tục ngữ nói… Tục ngữ nói dưới gối nam nhi có hoàng kim, có thể giết chứ không thể làm nhục!” Bối Bối mạnh miệng phủ nhận tới cùng, tầm mắt di chuyển đến chỗ khác không dám nhìn hắn, cho rằng như vậy hắn sẽ không phát hiện ra nàng đang vì hắn phải khuất phục mà đau lòng.
Lại không hề biết, mình giấu đầu hở đuôi, biểu hiện của nàng khiến hắn như mở cờ trong bụng, hắn dùng sức ôm chặt nàng một chút, cũng không vạch trần sự che giấu của nàng, dù sao hắn cũng biết nàng đang thay hắn căm giận bất bình!
“Tiểu Bối Bối, ta đã biết việc này là Huyên Trữ cùng đám phi tử một tay bày ra, qua đây hôn một cái nào, Tiểu Bối Bối của ta phải chịu oan ức rồi”. Hắn yêu thương hôn một cái lên má nàng, càng ôm nàng chặt hơn, hy vọng như vậy có thể khiến nàng quên đi những oan khuất đã phải chịu trong vương cung.
Bối Bối liếc mắt trừng hắn, nhớ lại việc mình ở trong vương cung bị lạnh nhạt, đôi mắt nàng trở nên ảm đạm, có chút tự giễu: “Nguyên lai là biết sự thật rồi mới đến tìm ta”.
Đỡ nàng lên, hắn nghiêm túc nhìn vào mắt nàng: “Tiểu Bối Bối, không được hoài nghi sự tin tưởng của ta dành cho ngươi, kỳ thật sau khi ta cứu Huyên Trữ ra khỏi hồ, ta đã cảm thấy có chỗ kỳ quặc, bởi vì… Ngươi nói ngươi không biết, chỉ cần một câu đó, khiến ta hoài nghi mọi chuyện, có điều lúc ấy cứu Huyên Trữ là việc cấp bách, cho nên ta không thể phân thân giúp ngươi chống đỡ tất cả, ta thật xin lỗi.”
Cuối cùng, ánh mắt của hắn tràn ngập áy náy và yêu thương.
Lời của hắn, khiến nàng vừa mừng vừa sợ: “Lúc đó ngươi tin tưởng ta thật sự không biết?”
Điểm điểm nhẹ lên cái mũi xinh đẹp của nàng, con ngươi đen của hắn tràn ngập tín nhiệm, nửa nghiêm chỉnh nửa như bỡn cợt nói: “Đương nhiên, Tiểu Bối Bối của ta là loại người gì a, nàng chính là một nữ hào kiệt không thua kém đấng mày râu, dám làm dám chịu, không làm không sợ”.
Sau đó, ngón tay hắn dịu dàng lướt qua hàng mi thanh tú của nàng, tiếng nói trở nên trầm thấp mà từ tính: “Nếu như Tiểu Bối Bối của ta thật sự rắp tâm muốn đẩy người xuống nước, sẽ chỉ ở bên cạnh cười trộm, chứ không mờ mịt đứng cạnh, yếu ớt hệt như một con búp bê bằng gốm, nhìn vào khiến cho người ta đau lòng.”
“Cho nên, ngay từ lúc đó, ta cũng biết Tiểu Bối Bối của ta vô tội”. Hắn nhẹ nhàng vờn qua cái trán của nàng.
Bối Bối đã chấn động đến không biết phải làm sao, nói vậy, là nàng đã hiểu lầm hắn?
“Nhưng mà, ngươi trốn ở tẩm cung của Huyên Trữ không chịu gặp ta”. Nàng vô cùng để ý việc này.
Lắc đầu thở dài, hắn nhịn xuống xúc động muốn nhe răng trợn mắt, nguyên lai nàng không hề tập trung nghe hắn giải thích mà!
“Tiểu Bối Bối, ta không phải đã nói thân thể của ta rất mệt mỏi sao? Lúc ấy ta đang hôn mê ở Giếng Trời, lệnh Thương Tuyệt Lệ về trước mang Huyên Trữ hồi cung để ngự y kiểm tra, cho nên khi ngươi đi tìm, TA, KHÔNG, Ở, ĐÓ!”. Hắn nhấn mạnh sự vô tội của bản thân, cho dù có tức giận đến thế nào, hắn cũng không bao giờ có thể để nàng ở giữa cảnh bốn bề đều là địch mà không quan tâm.
Hắn có thể nhẫn tâm với bất kỳ kẻ nào, nhưng duy nhất có nàng chịu uất ức là hắn không có biện pháp, chỉ nghĩ muốn vì nàng mà chống lên một mảnh trời, để nàng dưới sự bảo vệ của hắn tùy ý tiêu dao.
Sự kiên trì của Bối Bối bắt đầu dao động, nàng nhớ lại lúc ấy, đúng là Thương Tuyệt Lệ có nói hắn còn chưa trở về, chỉ là lúc đó trong lòng nàng đang rất khổ sở, đem ý tứ trong câu nói kia bẻ cong, như vậy, là nàng hiểu lầm hắn.
Có điều, cho dù là như vậy, nàng cũng không hối hận vì đã rời khỏi vương cung.
Thấy nàng trầm mặc không lên tiếng, hắn biết nàng đã chấp nhận sự giải thích của hắn.
“Tiểu Bối Bối, nếu hiểu lầm của chúng ta đã được làm rõ, vậy bây giờ hồi cung có được không, bên ngoài trời giá rét lạnh lẽo, ngủ cũng không thoải mái.” Hắn để cằm gác lên hõm vai của nàng, bắt đầu kế hoạch mang nàng trở về.
Bối Bối đưa tay đẩy ra, bĩu môi: “Ta sẽ không trở về với ngươi, có về ngươi về một mình đi”.
Mi tâm nhăn lại, hắn khó hiểu: “Tại sao? Ở vương cung không tốt à? Lúc nào cũng có người phục vụ cuộc sống hằng ngày của ngươi, không cần phải vất vả như ở bên ngoài, chuyện gì cũng phải tự mình làm, ngươi nhìn mình xem, mới ra cung có mấy ngày, lòng bàn tay đã trở nên thô ráp, thân thể cũng gầy như vậy”.
Hắn lật qua lật lại đôi tay mềm mại của nàng, thương tiếc xoa nhẹ lên những vết sần bên trong lòng bàn tay.
Rụt tay về, nàng hơi mím môi, nghĩ một đằng nhưng nói một nẻo: “Ta thích lao lực không được sao!”
Kỳ thật, mỗi khi muốn tắm rửa hoặc là muốn giặt quần áo, nàng liền đặc biệt tưởng niệm vương cung, nàng cũng là người trần mắt thịt, đương nhiên cũng ham thích cuộc sống an nhàn, nhưng là, nếu muốn nàng dùng tự do cùng tôn nghiêm để trao đổi, thì nàng thà rằng không cần.
“Tiểu Bối Bối, hôn sự của chúng ta còn cần ngươi trở về để bàn bạc nên làm cái gì bây giờ a, ngươi chẳng lẽ không hy vọng mình có một hôn lễ như mong muốn sao?” Hắn một lần nữa nắm tay nàng, con ngươi đen đầy nhu tình mê hoặc nàng.
Nói đến đề tài này, Bối Bối lập tức giống như con nhím nhảy dựng lên, nàng bực bội cầm lấy y phục, sửa sang lại muốn mặc vào, lại bị bàn tay to của hắn cướp mất, hắn từ phía sau lưng hôn lên cổ nàng.
“Nương tử, vi phu tới giúp ngươi mặc.”
“Không cần, đưa đây.” Bối Bối vừa thẹn thùng lại vừa lúng túng, muốn đưa tay giật lại y phục, rồi lại sợ cảnh xuân trước ngực lộ ra ngoài, chỉ có thể quấn chăn trơ mắt nhìn hắn đung đưa bộ quần áo ở trên à âm thầm cắn răng.
Lắc đầu, hắn cong lên khóe môi tà mị: “Ngươi là nương tử của ta, ta sao có thể không phục vụ nương tử đây? Mau lại đây, một là để cho ta giúp ngươi mặc quần áo, hoặc là…Ngươi ưa thích để thân thể trần như vậy cùng nói chuyện phiếm với ta, ta cũng không phản đối đâu, có điều ta không thể cam đoan sẽ không bổ nhào về phía ngươi”.
“Ngươi… Mau giúp ta mặc!” Mặt của nàng hồng rực đến tận cổ, không muốn đầu hàng, rồi lại bất đắc dĩ.
“Vậy mời nương tử trước hết… hãy dang hai tay ra, ta mới có thể luồn y phục vào a.” Hắn híp mắt cười xấu xa, rất thích nhìn thấy vẻ mặt vừa thẹn lại vừa quẫn của nàng, rồi vẻ mặt hết cách, quật cường mang theo hờn dỗi, tất cả đều khiến hắn rục rịch, không nhịn được ý nghĩ muốn làm chuyện xấu với nàng.
Bối Bối xấu hổ trơ mắt nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn đang liên tục nở nụ cười gian trá, hít sâu một hơi, mới từ từ… dang tay ra.
Ngay lập tức, con ngươi đen của hắn tối sầm lại, xuyên qua không khí nhiệt độ nóng bỏng truyền đến làn da nàng.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Xà Vương Tuyển Hậu
Bổn Túi Túi
Xà Vương Tuyển Hậu - Bổn Túi Túi
https://isach.info/story.php?story=xa_vuong_tuyen_hau__bon_tui_tui