Vũ Toái Hư Không epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 117: Hải Thạch Tụ, Đệ Nhị Vũ Hồn
ôm sau, Trầm Côn bị áp giải về Lăng Vân tông.
Bởi sự tồn tại của lão hòa thượng, La Hàn đối hắn coi như khách khí, chỉ giam lỏng Trầm Côn ở Vô Ma Thần Điện, tuyên bố với bên ngoài là Trầm Côn lúc thảo phạt yêu thú bị trọng thương, trong thời gian ngắn không tiếp khách.
Trước tiên là Ngọc tiên sinh tỉnh lại, biết được đồ đệ mình bị thương, ông ta lập tức đòi đi thăm Trầm Côn. Vì vậy La Hàn làm tới luôn, đem Ngọc tiên sinh giam lỏng luôn.
Ngay sau đó, đám A La không thấy Trầm Côn, khởi binh đánh nhau với La Hàn. Mặc dù hơn ba nghìn kỵ binh của A La không sợ bảy tám nghìn bại tướng của hai tông phái, nhưng bọn họ không có năng lực chống đối La Hàn - tên Lam Nguyên vũ tông này. Cuối cùng chuyển sang đánh du kích ở phụ cận Lăng Vân tông, có trời mới biết lúc nào mới có thể xông vào Vô Ma Nhai.
Còn nữa, sở dĩ chọn Vô Ma Nhai để giam lỏng Trầm Côn, cũng là kết quả mà La Hàn vô cùng bất đắc dĩ. Trận chiến Thanh Long đàm, lưỡng đại tông môn tổn thất hơn năm vạn đệ tử tinh nhuệ. Cuối cùng thống kê nhân khẩu, hai bên cộng lại cũng chỉ còn lại bốn vạn đệ tử khỏe mạnh! Hơn nữa, hơn bốn vạn người này phải đi tìm Hải Thạch, còn phải chống đỡ mấy vạn yêu thú đằng sau khu Hồng Long, căn bản không đủ để phân phái.
Trong tình huống như thế này, Vô Ma Nhai Phùng gia lúc trước chỉ phái đi hơn ba trăm người, vẫn còn giữ lại hai vạn đệ tử liền trở thành lực lượng đứng đầu Lăng Vân tông! Phùng trưởng lão đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội trời ban này. Hắn hoạt động miệt mài, rất nhanh liền giành được đại bộ phận quyền lực tông môn, còn về việc giam lỏng Trầm Côn, xem ra cũng là do hắn chủ động yêu cầu, hẳn là muốn dạy cho Trầm Côn một bài học!
Đối với việc này, Trầm Côn chỉ cười trừ, hắn còn có một bí mật cực lớn chưa có nói ra mà.
Hồng Thiên Đãng mặc dù chết rồi, nhưng Đại Hoang Châu còn có mấy vạn yêu thú, Đông Hải Tố Tâm cũng sẽ không bỏ qua căn cứ hoàn mỹ này, cứ đợi đi, tối đa là một tháng, đại quân Vạn Yêu thành sẽ diệt sạch lưỡng đại tông môn!
Đương nhiên! Trầm Côn không đem tin tức này nói cho bất cứ ai. Hắn nghĩ, một khi yêu thú phát động chiến tranh toàn diện, bần tăng sẽ có cơ hội thừa loạn mà đào tẩu. Còn La Hàn, Trương Nguyên, các ngươi dám giam lỏng bần tăng, vậy bần tăng không nhắc nhở các ngươi, xem trò hề của các ngươi thôi! Trong chỗ giam lỏng tối tăm ngột ngạt này, Trầm Côn chờ đón ngày mưa dầm sau một tháng nữa.
Két!
Đại môn Thần Điện bị người ta mở ra, hai đội đệ tử Vô Ma Nhai chỉnh tề đi vào, trải thảm đỏ trên đất, sau đó chia làm hai hàng mà cúi người, đằng sau còn mơ hồ có tiếng nhạc. Trong sự phô trương này, Phùng trưởng lão cười tủm tìm đi vào, ngồi trên ghế chưởng môn trong Vô Ma Thần Điện.
- Ngọc tiên sinh, Trầm Côn, hai vị nhàn nhã nhỉ!
Trầm Côn đang đẩy Ngọc tiên sinh tản bộ trong Thần Điện, thấy bộ mặt của Phùng trưởng lão, Trầm Côn bĩu môi:
- Ôi chao. Đây không phải là Phùng trưởng lão sao? Thế nào, thương thế của lão nhân gia ngươi lành rồi, đã khôi phục thực lực lúc trước rồi ư!
Lần trước bị Trầm Côn chọc tức mà trúng gió, hạ cấp xuống Hoàng Nguyên vũ tông thượng đoạn, đây là nỗi đau lớn nhất trong lòng Phùng trưởng lão, nhưng sắc mặt lão ta lạnh lùng, ngay lập tức liền bật cười.
- Muốn cười nhạo ta, muốn sỉ nhục ta, cứ việc, ta không thèm tức giận với một tên phế nhân mất hết công lực!
Phùng trưởng lão nói:
- Trầm Côn, muốn ít chịu khổ thì trả lời thành thật một vấn đề cho ta. Ngự thú sơn trang Hùng đường chủ và Phùng Kiếp cháu ta đang ở đâu?
Phùng Kiếp còn chưa quay về ư? Trầm Côn trong lòng vui sướng.
- Ai mà biết được? Có thể chết rồi, hoặc là bị yêu thú bắt làm nô lệ rồi, hoặc là...He he, cháu ngươi anh tuấn phi phàm, nói không chừng bị mấy con yêu thú cái bắt đi làm áp trại phu nhân rồi cũng nên!
- Ngươi!
Phùng trưởng lão tức giận đứng lên, nhưng lập tức liền ngồi xuống.
- Hừ, trước tiên để ngươi đắc ý một lần. Các đệ tử! Động thủ đi!
- Tuân lệnh!
Đám đệ tử lập tức xông vào trong đại điện, thấy gì vơ nấy, cái gì không mang đi được thì phá.
- Phùng Thương, ngươi làm gì vậy, nơi đây là cơ nghiệp tổ tông!
Ngọc tiên sinh tức giận mặt xanh lại.
- Ai đang nói vậy kìa?
Phùng trưởng lão đắc ý vểnh tai lên.
- À! Hóa ra là Ngọc chưởng môn, không đúng, không đúng, La tông chủ vừa mới hạ lệnh, phế bỏ chức chưởng môn Vô Ma Nhai của ngươi, để ta tiếp quản Vô Ma Nhai!
Cười ha hả nói:
- Từ hôm nay, không còn Vô Ma Nhai của Ngọc gia nữa, chỉ còn Vô Ma Nhai của Phùng gia thôi. Một đời vua một đời thần, ta là đương gia, tự nhiên sẽ thay đổi quy củ Vô Ma Nhai, bắt đầu từ Vô Ma Thần Điện này!
- Phùng Thương, trong mắt ngươi còn có liệt tổ liệt tông nữa không?
- Có chứ, cho nên ta mới mời tổ tông ra khỏi đây, tới sơn trại của ta ở đối diện, sau này, đó mới là Vô Ma Nhai chính thống!
Ngọc tiên sinh tức giận môi run run, nhìn Phùng trưởng lão đã quyết tâm.
- Dừng tay, dừng tay! Các ngươi có còn là đệ tử Vô Ma Nhai nữa không?
- Đương nhiên còn, nhưng chúng ta là đệ tử của Phùng gia Vô Ma Nhai!
- Các ngươi!
- Sư phụ! Bỏ đi!
Trầm Côn vỗ lưng Ngọc tiên sinh.
- Hôm đó khi con xuất chinh, đám đệ tử này đã bị con trục xuất khỏi sư môn rồi, người không cần tức giận vì loại người này!
- Bọn ta là loại người nào?
Hai tên đệ tử ở đằng sau ẩn Trầm Côn một cái, mắng chửi:
- Con bà nó, thằng chó nhà ngươi chỉ là một tên phế nhân mà còn dám già mồm với bọn ông?
Các đệ tử khác cũng bắt đầu trào phúng.
- Đúng rồi, khi ngươi ly khai, không phải nói sẽ để bọn ta hối hận sao? Trầm Côn, chúng ta hối hận chỗ nào vậy? Ha ha ha, bọn ta sống rất tốt!
- Đúng thế, đúng thế. Ta nhớ rất rõ, Trầm Côn lúc đó nói thế này...Ta không phải là người tốt gì, chỉ có một thói quen xấu, ai khiến ta hối hận, ta sẽ bắt kẻ đó hối hận cả đời. Ha ha, ngon thì đến đây, ngươi làm bọn ta hối hận đi!
Cười híp mắt nhìn đám đệ tử chọc Trầm Côn, Phùng trưởng lão ha ha cười lớn.
- Được rồi, được rồi, trước tiên lôi tiểu bằng hữu của Trầm Côn vào đây!
Tiểu bằng hữu? Lẽ nào là Mông Trùng, A Phúc hay là A La bị bắt rồi? Lòng Trầm Côn khẩn trương, nhưng mà nhìn rõ người bị áp giải vào, hắn lắc đầu không biết nên khóc hay nên cười.
- Tiểu quận chúa, sao ngươi cũng tới đây?
Triệu Lạc Trần dường như ngại nói chuyện với Trầm Côn, nàng ta trốn sau lưng Ngọc tiên sinh, giải thích:
- Tiên sinh, Lạc Trần nghe nói...Nghe nói Trầm Côn thụ thương, định đến thăm hắn. Nhưng nơi này là chỗ của Lăng Vân tông, Lạc Trần chỉ đành lén lún trốn vào, không ngờ, vừa vặn thấy Phùng trưởng lão tiếp nhận Vô Ma Nhai, sau đó liện bị ông ta lôi vào đây.
- Con bé ngốc này, bọn ta bị thương ở chỗ nào, là bị giam lỏng đấy!
Ngọc tiên sinh bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
- Uhm, hiện tại Lạc Trần hiểu rồi!
Triệu Lạc Trần cúi thấp đầu, còn thỉnh thoảng liếc Trầm Côn một cái. Nói thật ra, nàng ta cũng không biết vì sao lại tới thăm Trầm Côn. Dù sao thì gần đây, vừa nghĩ tới mình từng quấn lấy Trầm Côn, còn cắn lên cái bản mặt xấu xa này một cái, trong lòng Triệu Lạc Trần vừa thẹn vừa giận! Đường đường thiên chi kiều nữ Đại Triệu, lại bị một tên bỏ đi khinh bạc, nàng ta nếu không tìm Trầm Côn báo thù, còn có mặt mũi mà gặp người khác sao? Nam nữ thụ thụ bất thân, mình không ngờ lại cùng một nam nhân xa lạ như vậy, trời ơi! Thế nhưng Trầm Côn ở ngay trước mắt, Triệu Lạc Trần vừa định mở miệng dạy dỗ tên dâm đãng này, nhưng trong lòng lại run lên, nói không nên lời.
Còn may Trầm Côn chủ động đi tới nói:
- Tiểu quận chúa, hiện tại tình hình bên ngoài thế nào?
Ngươi hỏi cái này? Triệu Lạc Trần đang đợi Trầm Côn vì chuyện kia mà xin lỗi, không ngờ hắn lại hỏi cái này, xấu hổ buồn bực nói:
- Ngươi sắp chết đến nơi rồi, còn có tâm tình quan tâm người khác?
- Tiểu quận chúa, ta từng trêu chọc ngươi sao?
Trầm Côn bị mắng có chút mù tịt.
- Ngươi, ngươi còn nói được ư!
Triệu Lạc Trần đỏ mặt. Đáng tiếc Trầm Côn sớm đã quên việc đó mất tiêu rồi, trong quan niệm của một người hiện đại, một lần vô ý, ngẫu nhiên thân mật một chút cũng không có gì cả! Cho nên hắn vội nói:
- Ơ, tiểu quận chúa đừng đùa nữa, nói thật đi, đám người của ta thế nào rồi, tình hình yêu thú thế nào?
Sao ngươi không hỏi tình hình của ta! Triệu Lạc Trần tức giận nói:
- Nhân mã của ngươi vẫn tốt lắm, dù sao thì ta cũng không nghe thấy họ bị giết, bị bắt, cũng không nhìn thấy thi thể của họ! Yêu thú mất đi đầu lĩnh, cũng rất hiền lành, xem ra đã rút khỏi Lục Châu rồi.
- Yêu thú rút khỏi Lục Châu rồi? Bọn chúng đi đâu, các chưởng môn mất tích đã tìm được chưa?
Động thái của yêu thú liên quan tới việc Trầm Côn có thể thừa cơ đào tẩu hay không, cho nên hắn vô cùng gấp gáp.
- Ai biết bọn chúng đi đâu, chưởng môn cũng chưa về!
- À. Thế La Hàn và Trương Nguyên thì sao, bọn chúng vẫn đang tìm Hải Nạp Bách Xuyên thạch à?
- Ngươi hỏi nhiều thế làm gì?
Triệu Lạc Trần tức giận quay đầu đi, nhưng vẫn trả lời
- Bọn họ vẫn đang tìm ở Lục Châu, đúng rồi, sau khi họ giao nộp một viên Hải Nạp Bách Xuyên thạch, cái tên Dạ thiếu gia gì gì đó rất vui, đốc thúc bọn họ mau chóng tìm những viên còn lại.
- Hai vị, thời gian ôn lại chuyện xưa đã hết rồi, có nghe ta nói một câu không?
Lúc này, Phùng trưởng lão cười hì hì đi tới giữa hai người, vân vê mặt Trầm Côn.
- Trầm Côn, tháng trước, La tông chủ nghiêm lệnh không thể làm tổn thương ngươi, nói đợi sư phụ ngươi tới đàm phán, nhưng đã cả tháng trời rồi, lão hòa thượng đó còn chưa xuất hiện, vậy ngươi biết...Ngươi sẽ có kết cục gì không?
- Chém đầu hay chém eo?
Trầm Côn trợn mắt.
- Không, bọn ta không tàn nhẫn như vậy đâu, ta đã chuẩn bị cho ngươi một vở kịch còn hay hơn nữa kia, ngươi đợi lát!
Phùng trưởng lão thúc đệ tử tăng tốc độ vận chuyển, tới gần tối, cả Thần Điện trống trơn, sau đó Phùng trưởng lão để toàn bộ đệ tử tới sân trong Thần Điện.
Trên sân, Trầm Côn bị treo trên một cây thập tự, mặc hơn hai vạn đệ tử Vô Ma Nhai tham quan, Ngọc tiên sinh và Triệu Lạc Trần cũng bị trói bên cạnh, mà Phùng trưởng lão đi hai vòng bên Trầm Côn, đột nhiêu cười lớn:
- Các đệ tử, cảnh tượng này các ngươi có quen thuộc không? Đúng, hơn một tháng trước, luyện binh tràng, cũng là mấy người chúng ta, cũng là cảnh tưởng này.
- Hôm nay có một vài thay đổi!
Phùng trưởng lão khoa tay múa chân.
- Đó chính là, Trầm Côn không còn cách nào diễu võ dương oai với các ngươi nữa, hắn đã trở thành tù nhân, mặc cho các ngươi thu thập!
Trầm Côn nhướng mày.
- Phùng trưởng lão, đây chính là vở kịch hay mà ngươi nói.
- Ngươi đừng vội, cứ từ từ!
Phùng trưởng lão vừa nghĩa tới cảnh tượng sắp phát sinh, hưng phấn mà run tay.
Lão đã an bài hết rồi, các để tử ở đây đều từng bị Trầm Côn trục xuất khỏi Vô Ma Nhai, trong lòng hận hắn tới chết. Đợi lát nữa, lão sẽ để cho đám đệ tử này thay nhau nhổ nước bọt, hơn hai vạn người mỗi tên một phát, hơn nữa nước bọt có chứa linh khí, ha ha, đủ để dìm hắn chết.
Bị vạn người phỉ nhổ mà chết.
Vừa nghĩ tới chủ ý tuyệt diệu mà mình nghĩ ra, Phùng trưởng lão vui sướng cười lớn ba tiếng, sau đó hét lớn:
- Các đệ tử, còn nhớ một tháng trước Trầm Côn nói gì với các ngươi không? Hắn muốn trục xuất các ngươi, để các ngươi thân bại danh liệt, vậy hiện tại các ngươi muốn làm thế nào?
Hắn chỉ một tên đệ tử đã được chuẩn bị, tên này lớn tiếng nói:
- Ta muốn để Trầm Côn thân bại danh liệt, vạn người phỉ nhổ!
- Được! Thế còn ngươi!
Phùng trưởng lão lại chỉ một tên đệ tử khác.
- Ta muốn băm vằm hắn, đem hắn đi nhúng dầu xôi.
- Không tệ, không tệ, người cuối cùng, ngươi thì sao? Ngươi định làm thế nào?
Phùng trưởng lão chỉ vào tên đệ tử thứ ba.
- Ta cũng muốn để Trầm Côn. Không, ta, ta, ta.
Sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi, nhìn sang một hướng khác mà nuốt nước bọt, buột miệng nói:
- Ta, ta còn phải chạy khỏi nơi này.
Chạy trốn?
Phùng trưởng lão sửng sốt, các đệ tử khác cũng ngây ngẩn cả người, tiết mục vừa rồi đã được an bài chu đáo, mấy đệ tử này phụ trách kích động tâm tình, sau đó mọi người cùng nhau phỉ nhổ Trầm Côn, nhưng vì sao đột nhiên hắn đổi ý rồi.
Theo ánh mắt đệ tử này mắt nhìn lại, mọi người nhìn thấy ở cung trung tâm của Lăng Vân tông, pho tượng tổ sư Tiêu Khinh Hoàng cao vút trong mây.
Lúc này, trên pho tượng phát ra quang mang màu đen quỷ dị, hình như có một bóng người bao phủ lấy nó. Bóng người này mang theo gió âm lạnh lẽo, đen kịt quỷ bí, như hắc mang đoạt mệnh từ âm phủ, lại thần kỳ như hố đen khổng lồ trên không, có áp lực cuồn cuộn, có sự uy phong không ai có thể chống đỡ.
Thấy khí thế của bóng đen này, đệ tử Vô Ma Nhai đều biến sắc, ngay cả Trầm Côn đã từng gặp qua hai con rồng, cũng phải nuốt nướt bọt ừng ực.
- Hắc, Hắc Nguyên vũ tông!
Không biết là ai thì thào kêu một tiếng, lập tức, đoàn người trên quảng trường ồ lên đại loạn.
Hồng Nguyên vũ tông đã là cường giả một phương mà nhân số không thể lấy ra để bù đắp, mạnh cỡ Lam Nguyên vũ tông như La Hàn đã có thể cát cứ làm vương làm tướng một phương. Nhưng cho dù là La Hàn cũng không dám cùng Tử Nguyên Hồng Thiên Đãng tranh phong! Thế nhưng một tháng trước, Tử Nguyên Hồng Thiên Đãng chết ở trong tay Tử Nguyên đỉnh phong Dạ Trung Hành...
Lúc này, Hắc Nguyên vũ tông, so với Dạ Trung Hành còn cao hơn một cấp!
Ai tới vậy?
- Phùng Viễn, ngươi...ngươi dẫn người đi thăm dò rõ ràng!
Phùng trưởng lão chỉ vào pho tượng, lớn tiếng phân phó.
Đệ tử Phùng gia nhận được lệnh lập tức lùi về phía sau một bước.
- Lão gia tử, con...con làm gì có bản lĩnh tiếp cận Hắc Nguyên vũ tông chứ!
- Đây là mệnh lệnh, là mệnh lệnh cho dù chết cũng phải hoàn thành!
Phùng trưởng lão lớn tiếng quát to.
Tên đệ tử Phùng gia này cố gắng đi về phía trước vài bước, đột nhiên, hắn thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì hắn không còn cần phải đi tra xét nữa, chỉ thấy sau khi bóng đen xuất hiện không lâu, pho tượng Tiêu Khinh Hoàng liền sụp đổ, hơn nữa giống như là phản ứng dây chuyền, Lăng Vân cung dưới chân pho tượng cũng theo đó mà biến thành phế tích, ngọn núi phía dưới cũng biến thành bột mịn, một trong thất đại tông môn trong Lăng Vân cung, Lăng Vân nội tông cũng không còn nữa rồi!
Đáng sợ nhất chính là, một loạt những biến đổi lớn này lại không phát ra một tiếng động nào, giống như là tiến hành một cách vô thanh vô tức ở một không gian khác.
- Hắc Nguyên vô thanh, Hắc Nguyên Tịch...Quả nhiên là Hắc Nguyên vũ tông!
Từ đặc điểm không có tiếng động này xác định thực lực của đối phương, Phùng trưởng lão gượng gạo liếm liếm môi. Nhưng còn chưa đợi lão ta làm ra phản ứng gì, Vô Ma Nhai, không, là toàn bộ Lăng Vân Lục Châu đều tràn ngập tiếng hò hét rung trời!
Là tiếng hét của yêu thú!
Trời long đất lở, không chỉ có rất nhiều yêu thú từ bốn phương tám hướng giết tới Lăng Vân Lục Châu.
- Bọn người Lăng Vân tông nghe đây!
Bóng đen đó phát ra thanh âm thản nhiên, trong trẻo, dường như là phát ra từ một mỹ nhân xinh đẹp vô cùng, nàng ta thản nhiên nói:
- Đại Hoang Châu đã thuộc về Đông Hải Vạn Yêu thành, đổi tên thành Đại Hoang thành, các ngươi có thể lựa chọn làm con dân của ta, cũng có thể phản kháng, nhưng ta chỉ nói một lần, kẻ nào phản kháng, chết!
Dừng một chút, thanh âm này bay tới hướng yêu thú ốc đảo ở xa, tràn đầy thú vị nói:
- Dạ Trung Hành, tháng trước con rồng đỏ mà ngươi giết là nghĩa tử Hồng Thiên Đãng của ta, vậy, ngươi hiểu nên làm như thế nào chưa?
- Nên làm như thế nào!
- Nên làm như thế nào!
Thanh âm này vang vọng vô số lần, không ngờ vượt qua mấy trăm dặm cát vàng, bay đến bầu trời trên yêu thú ốc đảo.
Lúc này, Dạ Trung Hành đang đứng trên đỉnh một ngọn núi, dò xét đệ tử hai tông đang giúp hắn tìm Hải Thạch, La Hàn và Trương Nguyên ở bên cạnh hắn.
Nghe rõ thanh âm tràn ngập tiếng cười này, Dạ Trung Hành nắm chặt kiếm.
- Nghĩa tử Hồng Thiên Đãng...Yêu hồ, Tố Tâm?
- Một trong tam đại yêu hoàng tới?
Sắc mặt La Hàn biến đổi, giậm chân nói:
- Sao có khả năng, con rồng mà chúng ta giết chết đó, lại là nghĩa tử của Tố Tâm!
Trương Nguyên nắm chặt tay, vội nói:
- Dạ thiếu gia, chúng ta tuyệt đối không phải là đối thủ của Tố Tâm, chỉ đành nhờ người ra tay thôi. Ta và La tông chủ ở bên hỗ trợ...Dạ thiếu gia, người làm gì vậy?
Nói xong, Trương Nguyên phát hiện Dạ Trung Hành buông bội kiếm, hướng về phía hắn và La Hàn khom người hành lễ, đối với Hoàng Kim huyết tộc mà nói, hành lễ với hai tên thế tục, đơn giản là sự sỉ nhục không thể tưởng tượng.
Dạ Trung Hành áy náy nói:
- Hai vị tông chủ, ta ngộ sát nghĩa tử của Tố Tâm, rước lấy họa diệt môn cho hai đại tông môn, Dạ Trung Hành tại đây nhận lỗi với các ngươi!
Đề tài câu chuyện vừa chuyển.
- Nhưng bắt đầu từ cuối thời Đại Thương, Yêu Hồ Tố Tâm đã là cường giả ít ỏi trong thiên hạ, trước sau ba nghìn năm, chỉ có khai quốc lão tổ của Đại Chu vương triều - Thái Công Thánh Nhân phong ấn Tố Tâm một lần. Cũng chỉ có thần tướng Đại Triệu - Thú Tôn Lý Mục một nghìn năm trăm năm trước thừa lúc Tố Tâm sau khi bị phong ấn thực lực giảm sút, đem ả phong ấn trục xuất khỏi Cửu Châu một lần...
Hắn chậm rãi nói:
- Chống lại đối thủ như Tố Tâm, cha ta từng nói qua, trừ phi là Thái Công Thánh Nhân sống lại, Lý Mục tái hiện nhân gian, nếu không không nên dễ dàng cùng ả tranh phong, lợi bất cập hại đấy!
- Dạ thiếu gia, cậu muốn bỏ lại bọn ta không quản sao?
- Ta phải rời khỏi đây rồi, các ngươi đồng ý theo ta, ta có thể đảm bảo các ngươi còn sống mà đi, còn lưỡng đại tông môn, thứ lỗi Dạ Trung Hành bất lực.
Nói xong, Dạ Trung Hành bước chậm rời đi, chỉ để lại một thanh âm phiêu tán rất xa:
- Tố Tâm tiền bối, Dạ Trung Hành hiểu rõ ý tứ của người rồi, vậy thì cáo từ, ngoài ra, thay cha ta Dạ Tử Hư vấn an tiền bối!
La Hàn và Trương Nguyên nhìn nhau, vội vàng đi đằng sau Dạ Trung Hành.
Bọn chúng có thể theo Dạ Trung Hành lăng không hư bộ, nhưng những đệ tử còn lại thì sao?
Chỉ có một đệ tử có thể đi theo ba người, tóc dài màu tím nhạt, mắt màu vàng nhạt, thân hình thướt tha xinh đẹp, nhìn thấy ánh mắt của người này, Dạ Trung Hành có chút hứng thú quay đầu lại.
- Ngươi cũng là Hoàng Kim huyết tộc?
- Trước đây thì đúng, nhưng hiện tại bị xóa tên rồi.
Công Tôn Y cười nói.
- Thiên Kiêu Công Tôn của thượng tam gia?
Mắt Dạ Trung Hành sáng lên, sau đó hắn ưu nhã đưa tay ra.
- Công Tôn tiểu thư, Trung Hành may mắn, có thể mời tiểu thư tới Dạ gia làm khách không?
- Ta có sự lựa chọn sao?
Tay của Công Tôn Y đặt lên trên tay của Dạ Trung Hành.
Sau khi bốn người Dạ, La, Trương, Công Tôn đi không lâu, một đám yêu thú ngăn cản các đệ tử phổ thông ý đồ chạy trốn lại, sau đó nhuộm máu Lục Châu, tàn thi trải rộng cát vàng, yêu thú Lục Châu tràn ngập cấm khu của nhân loại.
Tầm mắt về tới Lăng Vân Lục Châu.
Dưới bức tượng đổ của Tiêu Khinh Hoàng, các đệ tử của thất đại tông môn chìm vào sự khủng hoảng khó mà miêu tả, lại nghe được tiếng kêu của yêu thú từ bên ngoài truyền vào, bọn chúng vội vàng đóng cửa pháo đài lại, chuẩn bị cố thủ chờ viện binh.
Đám ruồi nhặng này còn đang nghĩ, La Hàn và Trương Nguyên sẽ tới cứu người, nhưng bọn chúng nằm mơ cũng không nghĩ tới, La Trương hai người sớm đã chạy theo Dạ Trung Hành rồi.
Nguy hiểm nhất chính là, sau khi đại môn bị đóng, đích thực là cản được yêu thú ở bên ngoài, nhưng đệ tử các đại tông môn đột nhiên phát hiện có một lượng lớn yêu thú từ mật đạo và mật tuyền của các tông môn xông ra, mà dẫn đường cho bọn chúng...Không ngờ lại là mấy vị chưởng môn Lăng Vân tông đã mất tích.
- Yêu thú bắt mấy vị chưởng môn, hóa ra là ép họ nói ra nhược điểm phòng ngự của tông môn, dẫn đường tấn công Lăng Vân tông!
Đệ tử thông minh lập tức phản ứng lại, sau đó bọn chúng hét lớn:
- Tất cả đều bị yêu thú biết hết rồi, không thể ở đây chờ chết, đi Vô Ma Nhai! Chỉ có trưởng môn Vô Ma Nhai chưa bị bắt, yêu thú không biết bí mật của họ, Vô Ma Nhai có thể làm pháo đài phòng thủ!
- Đúng, nhanh đi Vô Ma Nhai, Vô Ma Nhai không có trải qua thất bại Thanh Long đàm, còn có hơn hai vạn quân đội!
- A!
Xung phong liều chết xông vào yêu thú, đệ tử thất đại tông môn đều xông về Vô Ma Nhai.
Mà yêu thú cũng phát hiện điều này, đuổi theo phía sau, vì vậy, tiêu điểm của cả chiến dịch toàn bộ chuyển về chỗ Trầm Côn.
Mà trên Vô Ma Nhai, Phùng trưởng lão nhìn thấy càng lúc càng lắm đệ tử chạy tới, hơn nữa còn dẫn theo càng lúc càng nhiều yêu thú, tức giận giơ chân mắng to:
- Đóng cửa, đóng cửa, ngoại trừ đệ tử Vô Ma Nhai, không được cho những người khác vào!
Nhưng tốc độ của đệ tử Lăng Vân tông và yêu thú quá nhanh, đại môn còn chưa kịp đóng hết, một đám đệ tử đã xông vào như điên, sau đó, yêu thú theo đại môn mà nghênh ngang đi vào Vô Ma Nhai.
- Thôi! Thôi!
Phùng trưởng lão nhìn trời mà thở dài, sau đó lấy dũng khí hét lớn:
- Các con, nghênh chiến!
Chiến?
Yêu Hồ Tố Tâm đang tác chiến ở bãi phế tích Lăng Vân tông, ai còn có tâm tình mà phản kháng nữa? Các đệ tử ở ngoài cùng chống đỡ tượng trưng một đoạn thời gian ngắn, đột nhiên quỳ xuống.
- Yêu thú đại nhân, ta, ta đầu hàng, ta đồng ý làm thần dân!
Một con bọ ngựa to lớn đúng lúc đi qua người tên đệ tử này, nó cúi đầu nhìn một cái, đột nhiên cười lạnh.
- Thứ chủ nhân nhà ta cần, là thần dân già yếu không có năng lực phản kháng, chỉ có năng lực hầu hạ chúng ta. Ngươi, quá cường tráng rồi, không thể để lại!
Nói xong, chém tên đệ tử này thành hai đoạn.
- Tất cả nghe đây, chỉ giữ lại phụ nữ và trẻ em, nam nhân cường tráng, Bạch Nguyên vũ tông trở lên, giết tất!
Nghe thấy câu này, các đệ tử đang quỳ gối xin hàng bi ai cầm đao kiếm lên, không thể không ra sức phản kháng.
Nhất thời, để tử Vô Ma Nhai bị đánh lui liên tục, căn bản vô pháp tổ chức sự chống cự hữu hiệu, tầng phòng ngự của chúng càng lúc càng nhỏ, chỉ để lại thi thể đầy đất.
Đương nhiên, đánh nhau với yêu thú, thân thể chúng cũng không bảo tồn được quá lâu, bởi vì thi thể của vũ giả nhân loại, đơn giản là món ngon mà yêu thú thích nhất.
Trong tràng hỗn chiến này, đã không còn ai quan tâm tới Trầm Côn rồi.
- Tiểu quận chúa, ngươi trúng độc chưa?
Trầm Côn vội vàng hỏi, hắn và Ngọc tiên sinh đều trúng 'Thực Cốt Tán', không có sức mà thoát khốn.
- Ta, ta không trúng độc.
Triệu Lạc Trần sớm bị cảnh tượng yêu thú tàn sát bừa bãi này dọa sợ, phải biết rằng, đây và yêu thú Tân Nguyệt thành hoàn toàn không giống nhau, đây là đội ngũ của Yêu Hồ Tố Tâm, một trong tam đại yêu hoàng.
- Không trúng độc là tốt rồi, ngươi còn nhìn cái gì nữa, mau cởi trói cho ta và sư phụ!
- Ờ, tới đây!
Triệu Lạc Trần chỉ là vũ linh cấp một, mất rất nhiều sức lực mới giải được khóa linh khí trên người hai người.
Sau khi thoát khốn, Trầm Côn không thèm suy nghĩ, trực tiếp nhảy lên lưng Triệu Lạc Trần, sau đó hắn ôm chặt lấy tay Triệu Lạc Trần, vội nói:
- Ba nghìn nhân mã của ta ở ngay bên ngoài, ngươi đẩy sư phụ, cõng ta, lập tức đi tụ họp với quân đội của ta, đây là con đường sống duy nhất của chúng ta! (Biên: Thằng này biết thừa cơ quá, giống ta)
- Ngươi, ngươi, ngươi dám khinh bạc ta!
Triệu Lạc Trần cảm thấy khí tức đàn ông trên lưng, xấu hổ đỏ mặt.
Sinh cơ chỉ trong gang tấc, Trầm Côn vội tới mức nổi giận lôi đình, làm gì còn tâm tình mà để ý đến sự xấu hổ của Triệu Lạc Trần? Chát! Hắn hung hăng vỗ mông Triệu Lạc Trần một cái, lại giống như thúc chiến mã nói:
- Con mẹ ngươi đi mau, ta và sư phụ đều bị phế rồi, chỉ còn ngươi là có võ công!
- Được, được, vậy chúng ta đi đâu?
Mông còn đang đau rát, Triệu Lạc Trần nước mắt rưng rưng, nhưng vẫn không thể không nghe lệnh.
- Chạy sang hướng đông, dưới vách núi có một mật đạo, A La thấy yêu thú tàn sát bừa bãi, nhất định sẽ tiếp ứng chúng ta ở gần mật đạo.
Trầm Côn sớm đã tính toán xong hết rồi, hang động ở vách núi giấu Thiên Đạo Mật Hạp tuyệt đối là cơ mật, là chỗ có thể chạy trốn, dưới sự thúc giục của hắn, Triệu Lạc Trần lưng cõng Trầm Côn, tay đẩy Ngọc tiên sinh, vội vã chạy tới bên cạnh vách núi.
Nhưng tới đây nhìn một cái, một đàn Hắc Tử Điểu đang đợi ở dưới vách núi, muốn tiến vào mật đạo, ít nhất cũng phải giết bảy tám nghìn con chim bất tử.
Càng khiến người ta tuyệt vọng chính là, A La quả nhiên tới tiếp ứng, nhưng hơn ba nghìn kỵ binh của nàng ở trong trận của vô số yêu thú, căn bản không kịp để ý, hiện tại, ở không xa chỗ tiếp ứng, bị hơn vạn con yêu thú vây ở giữa.
Cho dù Trầm Côn và A La tụ họp, cũng chỉ có thể cùng nhau chết!
- A, con mẹ nó, ta khờ quá!
Trầm Côn vỗ cái đầu bóng lưỡng.
- Ta cho rằng yêu thú làm loạn, sẽ là cơ hội để chạy trốn, kết quả. Mẹ nó chứ, cho dù là thần tiên cũng đừng hòng chạy ra khỏi chỗ này.
- Chúng ta, chúng ta chết chắc rồi!
Triệu Lạc Trần bật khóc.
Ngọc tiên sinh cũng cười khổ.
- Chết mà thôi, chỉ là, Vô Ma Nhai bị yêu thú chiếm cứ, Ngọc Long không có mặt mũi nào mà gặp anh linh liệt tổ liệt tông.
- Đừng khóc nữa!
Trầm Côn tự biết không còn đường sống, giống như lưu manh nghiến răng một cái.
- Tiểu quận chúa, đừng lo mật đạo nữa, nhảy đi!
Nhảy xuống? Triệu Lạc Trần vội nói:
- Chúng ta sẽ ngã chết đó!
- Ngươi muốn ngã chết hay là bị yêu thú cắn chết, sau đó biết thành ***?
Trầm Côn ảo não vô cùng, thở dài nói:
- Còn may hậu đài của ông ở âm tào đủ mạnh, chết thì chết, cùng lắm là mặt dày đi ăn nhờ sư phụ...Tiểu quận chúa, nghe sư phụ nói, đôi nam nữ chết khi đang lằng nhằng như chúng ta, kiếp sau phải làm oan gia phu thê, chúng ta thương lượng trước, tới âm tào địa phụ, ngươi đừng có quấy rầy ta.
Triệu Lạc Trần làm sao mà biết sư phụ của Trầm Côn là ông chủ của địa phủ, nàng ta còn tưởng Trầm Côn nói bậy, vừa khóc vừa cười nói:
- Ai muốn làm vợ chồng với tên bỏ đi như ngươi? Tới âm tào địa phủ, ngươi đừng có quấy rầy ta!
Nói xong, Triệu Lạc Trần muốn tung người nhảy xuống!
- Ài, đợi chút, thằng béo A Phúc tới rồi!
Trầm Côn đang nhắm mắt chờ chết, đột nhiên thấy trong trận quân của A La xuất hiện một đội nhân mã, dưới sử bảo hộ của mấy người, A Phúc chạy ở trước.
Tới dưới vách núi, tiếng của A Phúc truyền không được xa, chỉ đành giơ cao một mảnh vải trắng, không ngừng vẫy vẫy, giống như đang biểu đạt ý tứ gì đó.
- A Phúc muốn làm gì?
Triệu Lạc Trần tò mò nói.
Trầm Côn cũng nhìn không hiểu, thằng béo chết tiệt này anh dũng như vậy từ lúc nào, lại dám xung phong đi đầu.
Đang suy nghĩ, việc càng thần kỳ hơn phát sinh rồi, chỉ thấy A Phúc ôm lấy một tên đại hán ở bên cạnh, sau đó tên đại hán chỉ lên trời một cái, một con Hắc Tử Điểu vốn là kẻ thù liền hạ xuống dưới chân hắn, cưỡi Hắc Tử Điểu, đại hán và A Phúc bay lên trên đỉnh núi.
- Đại thiếu gia, A Phúc cuối cùng cũng vẫn còn sống để gặp người!
A Phúc ôm lấy chân Trầm Côn, sợ tới nỗi răng môi lập cập.
- Ngươi lên đây làm gì?
Trầm Côn điếng người, lẽ nào A Phúc lên đây để nói cho hắn biết, chúng ta chết chắc rồi ư?
- Nô tài là vì mạng sống đấy!
A Phúc đột nhiên trở nên hưng phấn, tóm lấy đại hán ở bên cạnh bảo:
- Đại thiếu gia, Hùng đại ca nói, chỉ cần tìm thấy người, đánh thức sáu viên Hải Nạp Bách Xuyên thạch trên người nô tài, chúng ta liền có đường sống, cho dù là Yêu Hồ Tố Tâm cũng không sợ!
- Đánh thức sáu viên Hải Thạch?
Trầm Côn ngạc nhiên nhìn tên đại hán đó, đột nhiên lùi về phía sau một bước, người đó không ngờ là Ngự Thú Sư Hùng đường chủ mấy ngày trước từng đòi giết Trầm Côn.
Nhưng, Hùng đường chủ hoàn toàn không có hung ác tàn nhẫn như ngày trước, ông ta giống như tín đồ bái thần, nằm rạp xuống dưới chân Trầm Côn, giống như tín đồ cuồng tín hét lớn.
- Một nghìn năm trăm năm rồi, ngự thú sư tại Cửu Châu đã chờ ngài một nghìn năm trăm năm rồi, ngài cuối cùng cũng quay về rồi, con cưng của đại tự nhiên...Thú tôn bệ hạ!
Thú tôn!
Hùng đường chủ rống một tiếng, dọa Trầm Côn ngã nhào, dọa Triệu Lạc Trần ngây người, dọa Ngọc tiên sinh choáng váng.
Tại Cửu Châu đại lục hai chữ Thú tôn chỉ có một ý nghĩa, chính là vạn thú chí tôn Lý Mục - Đại Triệu thần tướng một nghìn năm trăm năm trước, lấy mạng sống bản thân đúc lên đài Thú tôn, phù hộ vương triều Đại Triệu một nghìn năm trăm năm.
- Lão huynh ngươi gọi ta là gì?
Trầm Côn trợn tròn mắt.
- Thú tôn bệ hạ!
Hùng đường chủ lớn tiếng lập lại một lần, sau đó hắn hơi ngẩng đầu, lén nhìn Trầm Côn.
- Bệ hạ, ngài không tin ta nói à? Lấy danh nghĩa của đại tự nhiên thề, ngài chính là Thú tôn, ngài chính là tín ngưỡng của tất cả ngự thú sư, ngài chính là vạn thú chí tôn duy nhất trong ba ngàn năm Cửu Châu, vua...Của ta!
- A Phúc, thằng thần kinh này nói cái gì thế?
Nếu như hiện tại không phải chiến trường nguy cơ chồng chất, Trầm Côn gần như muốn xoay người đào tẩu rồi.
- Đại thiếu gia, người này hình như coi người là Lý Mục rồi!
A Phúc lôi kéo Trầm Côn đi tới một bên, dùng tốc độ rất nhanh nói:
- Mấy ngày trước, người này tìm được rồi nô tài, nói trên người nô tài có mảnh vỡ linh hồn của Thú tôn Lý Mục, còn muốn cung phụng nô tài làm chủ nhân...Nô tài sao dám làm chủ nhân của một người như vậy chứ!
- Về sau, nô tài hỏi rõ, nguyên nhân chính là sáu viên Hải Nạp Bách Xuyên thạch trên người, trong đó có mảnh vỡ linh hồn của Lý Mục...Thế nhưng nô tài nghe nói, khi Lý Mục tự sát, đã đem linh hồn phong ấn bên trong đầu của tượng Thú tôn, để bảo vệ bách tính Đại Triệu rồi, sau đó đài Thú tôn bị hủy, linh hồn của ông ta cũng...
Đột nhiên linh quang lóe lên!
Sáu viên, không, Dạ gia vẫn luôn tìm bảy viên Hải Nạp Bách Xuyên thạch, là mảnh vỡ của đầu Thú tôn!
Trầm Côn thông hiểu đạo lí, rốt cục hiểu toàn bộ rồi.
Sự tình đại khái là như thế, bắt đầu từ mồng ba tháng chạp năm ngoái người nào đó tam kiếm phá Thú tôn, đập vỡ đầu tượng Thú tôn, sau đó đầu Thú tôn tách ra thành bảy mảnh, rải rác ở khắp nơi tại phương Bắc! Tiếp sau đó, Hắc kỵ sĩ, Dạ gia, bọn chúng biết bên trong bảy viên đá ẩn chứa linh hồn của Lý Mục, cho nên mới liều mạng tìm kiếm!
Đến cuối cùng, bảy viên mảnh vỡ linh hồn của Thú tôn, Trầm Côn chiếm được sáu viên! Không sai, nhất định là như vậy!
Nghi vấn duy nhất chính là, bần tăng đã tu luyện đến tầng thứ ba , vì sao không có phát hiện linh hồn của Lý Mục chứ?
Trầm Côn hỏi ra nghi vấn của chính mình.
- Hùng đường chủ, ngươi tin chắc bên trong Hải Nạp Bách Xuyên thạch của ta, có giấu linh hồn của Thú tôn, ta làm sao không phát hiện nhỉ?
- Bởi vì ngài còn chưa có gặp được người kia trong truyền thuyết a!
Hùng đường chủ nói phi thường nghiêm túc.
- Chỉ cần ngài gặp được người kia, sẽ biến thành Thú tôn tái thế, lãnh đạo toàn thể ngự thú sư chúng ta, truyền bá quy luật đại tự nhiên, tái hiện vinh quang của ngự thú sư!
- Người kia? Ai?
Trầm Côn truy vấn.
Hùng đường chủ tự hào hất cằm.
- Tại hạ!
- Ngươi ư?
- Đúng vậy bệ hạ!
Hùng đường chủ tự hào nói:
- Từ sau khi ngài biến thành đài Thú tôn, giữa các ngự thú sư liền lưu truyền một đoạn dự ngôn đến từ Thiên Cơ môn...Khi yêu thú đi vào đất liền, máu tươi nhuộm đỏ hai con sông lớn, tướng quân đã mất nghìn năm trước, sẽ tái hiện nhân gian dưới sự dẫn dắt của rồng và gấu, lấy danh nghĩa vạn thú chí tôn, thi hành ý chỉ của thần.
Hùng đường chủ vỗ ngực mình.
- Dự ngôn này và cảnh tượng hiện tại giống nhau biết bao, rồng và gấu trong đoạn dự ngôn này, gấu không phải là nói ta sao?
Trầm Côn thiếu chút nữa một cước đá chết Hùng đường chủ, đám cuồng tín này liên tưởng giỏi thật!
Bất quá nói đi nói lại, đoạn dự ngôn đó cũng tương đối đúng, bởi vì Trầm Côn lấy được mấy viên Hải Nạp Bách Xuyên thạch, đúng là sau khi gặp Thanh Long và con gấu chó - Thanh Sơn.
- Trầm Côn, nếu như bảy viên Hải Thạch bên trong thực sự có chứa linh hồn của Lý Mục, vậy, ta biết vì sao ngươi không phát hiện được rồi!
Thanh âm của Vương Kiêu đột nhiên từ trong linh hồn truyền đến, hắn cười nói:
- < Hồn kinh > của ngươi, chỉ có thể phát hiện linh hồn hoàn chỉnh, thế nhưng linh hồn của Lý Mục đã vỡ thành bảy mảnh nhỏ, chưa bao giờ tụ tập đủ trong tay ngươi, ngươi tự nhiên phát hiện không được những mảnh linh hồn này rồi.
Giải thích của Vương lão huynh có lẽ chuẩn, Trầm Côn ở trong linh hồn nói:
- Vậy hiện tại...
- Tuy rằng ngươi còn thiếu một viên Hải Thạch, nhưng cũng gom được đại bộ phận linh hồn Thú tôn rồi!
Vương Kiêu cuồng tiếu nói:
- Vậy còn chờ cái gì, hồn xác thứ hai và thứ ba của ngươi còn trống, tới đi, để cho ta thấy phong thái của Thú tôn Lý Mục đi!
- Như vậy, đến đây đi!
Mắt híp của Trầm Côn trở nên lim dim.
Lúc này, Triệu Lạc Trần và Ngọc tiên sinh đều bị cuộc đối thoại bất thình lình này làm cho hồ đồ cả rồi, Triệu Lạc Trần vội nói:
- Ê, các người rốt cục là đang nói cái gì vậy, cái gì dự ngôn Thú tôn, yêu thú sắp giết tới nơi rồi kia kìa!
- Bình tĩnh, bình tĩnh!
Trầm Côn hướng về phía Hùng đường chủ vẫy vẫy tay, cười tủm tỉm nói:
- Lão Hùng, ta...À, lấy danh nghĩa đại tự nhiên, giao cho ngươi sứ mệnh thần thánh nhất, ngươi bảo vệ những người khác đi trước, ta đoạn hậu!
Hùng đường chủ không cần suy nghĩ, triệu hoán tới hai con yêu thú phi hành, mang theo ba người Triệu Lạc Trần, Ngọc tiên sinh, còn có A Phúc bay xuống vách núi, rất nhanh liền tập trung cùng A La.
Triệu hoán vũ hồn cần thời gian, cho nên Trầm Côn liền giãn gân giãn cốt trên đỉnh vách núi, lập tức triển khai lực lượng! Đúng lúc Trầm Côn gặp phải Hùng đường chủ, cục diện của Vô Ma Nhai cũng trở nên nguy cấp.
Chủng loại yêu thú tấn công lên núi phong phú, trên trời, dưới đất, trong lòng đất, gần như bất cứ sinh lộ nào cũng bị chặn. Dưới sự đồ sát điên cuồng của chúng, hơn hai vạn đệ tử Vô Ma Nhai co cụm tại đỉnh núi, dưới sự chỉ huy của Phùng trưởng lão tạo nên phòng tuyến cuối cùng.
- Trưởng lão, các đệ tử chống không nổi rồi!
Một tên đệ tử Phùng gia lảo đảo ngã xuống dưới chân Phùng trưởng lão, cay đắng nói:
- Làm sao bây giờ a, yêu thú không chấp nhận sự đầu hàng của chúng ta, cũng không cần giết sạch chúng ta chứ!
- Ta biết nên làm cái gì bây giờ sao?
Phùng trưởng lão hổn hển hô to! Hắn nhìn một chút đám yêu thú càng lúc càng đông ở bên ngoài, nghiến răng nói:
- Sơn lộ chính diện không thể xông qua nổi rồi, chúng ta tới vách núi ở hậu sơn, ở đó mặc dù cao, nhưng các đệ tử quen thuộc địa hình, lại có linh khí hộ thân, nhảy xuống, nói không chừng còn có đường sống.
- Nhảy xuống núi?
Các đệ tử sợ ngây người, thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại, may mắn thì còn giữ được nửa cái mạng, thật sự còn tốt hơn là chết trong miệng yêu thú!
Ngay sau bước tiến của Phùng trưởng lão, toàn bộ đệ tử Vô Ma Nhai còn lại đều tới bên vách núi.
Trầm Côn chính là đang đứng ở đây.
Hắn cúi đầu, buông vai, hai chân tự nhiên duỗi dài, giống như là một cỗ thi thể treo trong không khí, tư thế vô cùng cổ quái. Bất quá Phùng trưởng lão đã không có tâm tình để ý tới hắn rồi, phân phó nói:
- Phùng Trọng, ngươi dẫn ba nghìn đệ tử nhảy trước, Phùng Lôn, ngươi dẫn ba nghìn đệ tử nhảy sau...
Hắn giấu một điểm tâm tư, lòng nói, để đám đệ tử nhảy trước, cho dù chúng chết, cùng có thể tạo nên một lớp đệm thịt ở dưới vách núi, tới lúc mình nhảy, cơ hội sống sót liền có thể cao hơn.
Vụt!
- Các đệ tử, theo ta, nhảy xuống tìm đường sống!
Một tên thân tín Phùng gia nhảy xuống, dưới sự dẫn động của hắn, nhất là dưới sự uy hiếp của yêu thú ở sau lưng, những đệ tử khác nghiến răng, nhắm mắt lại, nhảy xuống như thả bánh trôi vào nồi, hơn hai vạn người cũng nhảy, tương đối hoành tráng.
Đương nhiên, vẫn có một vài đệ tử không dám nhảy, nhưng không lâu sau, bọn chúng liền biến thành món ăn trong miệng yêu thú.
Và đương nhiên, ở dưới vách núi cũng bị yêu thú phong tỏa rồi, đệ tử nhảy xuống cho dù không chết cũng chả có kết cục tốt đẹp gì.
Đúng vào cái lúc vừa đáng thương vừa đáng cười này, trên vách núi vang lên tiếng cười nhạt:
- Hậu nhân của Tiêu Khinh Hoàng, không ngờ suy bại tới mức này, đáng than, đáng buồn, đáng cười nha!
Một đạo hắc ảnh từ từ hiện ra trên lưng chừng trời, mặc áo khoác lông màu trắng, tóc dài đen nhánh buộc trên đỉnh đầu, không trang điểm, mà lại xinh đẹp khiến người ta lác mắt, mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành này, chính là Yêu Hồ Tố Tâm!
- Tô Tâm? Tránh ra, tránh ra!
Các đệ tử thoáng cái liền luống cuống đẩy nhau nhảy xuống dưới vách núi, trong lúc hỗn loạn, Trầm Côn ở bên cạnh vách núi cũng bị bọn chúng kéo xuống.
Thế nhưng Trầm Côn vẫn còn là tư thế kia, vai buông xuống, tựa như một tờ giấy trắng, bay lơ lửng trong không trung, nhẹ nhàng mà rơi trên mặt đất. A La đang dẫn người tiếp ứng ở dưới, rất nhanh liền bảo vệ Trầm Côn tiến vào trong đội ngũ.
Bịch! Bịch! Bịch!
Các đệ tử Vô Ma Nhai nhảy xuống phát ra thanh âm nặng nề, rất may mắn đã có một đám đệ tử làm đệm thịt ở dưới, lại thêm bản thân có linh khí bảo hộ, những đệ tử này đại đa số dều sống sót, nhìn một chút, đại khái còn khoảng sáu bảy nghìn người còn có thể đứng dậy hoạt động.
Nhưng bất hạnh chính là, dưới vách núi cũng có yêu thú.
Đám thú này chính đang vây khốn ba nghìn kỵ bịnh của Trầm Côn, vừa nhìn thấy một đám thức ăn, lập tức chia ra một đội giết tới.
Mà Tố Tâm hình như rất thích cảnh tượng đi săn này, bà ta cười dài ngồi ở giữa không trung, thuận tay chỉ điểm hướng đi của đàn yêu thú, dưới sự chỉ huy tinh diệu của bà ta, gần như không đến nửa khắc, hơn ba nghìn nhân mã của Trầm Côn, còn có sáu bảy nghìn đệ tử Vô Ma Nhai nhảy xuống, liền bị đám yêu thú vậy lại một lần nữa.
- Làm thế nào, làm thế nào?
Đứng trong đám người, Phùng trưởng lão chỉ cảm thấy tinh thần mình sắp suy sụp, lão đã dùng cách nhảy xuống núi, nhưng không ngờ vẫn không chạy thoát, tức giận quát:
- Các ngươi nghĩ ra chủ ý gì đi chứ, nên làm thế nào?
- Con mẹ ngươi mới là trưởng lão, ngươi nên nghĩ ra chủ ý mới đúng.
Phùng gia đệ tử cũng chả còn quan tâm tôn ti trật tự gì nữa, mắng chửi thật lực.
- Phùng Thương, bọn ta lâm vào bước đường cùng, đều là trách nhiệm của ngươi.
- Ông đây có làm quỷ cũng không tha cho ngươi!
- Đừng có làm ồn nữa!
Phùng Thương hét lớn một tiếng, sau đó lão đột nhiên quỳ xuống, dùng hai đầu gối đi tới phụ cận khu vực yêu thú bao vây, nhìn lên trời khóc lóc nói:
- Tố Tâm đại nhân, bọn ta đồng ý làm thần dân của người, cầu xin người, chấp nhận sự đầu hàng của chúng ta đi!
- Cầu xin người!
Các đệ tử Phùng gia cũng quỳ xuống, trái ngược hoàn toàn với ba nghìn nhân mã của Trầm Côn, cầm đao mà đứng, bộ dạng chết không nhíu mày.
Một đội quân, có thể trong tuyệt cảnh giữ vững tâm tính có chết cũng không hàng, như vậy, đội quân đó có thể được coi là thiết quân nhất định phải tôn kính rồi.
Quả nhiên! Tố Tâm chẳng thèm nhìn Phùng trưởng lão, cười dài nhìn lướt qua đội quân của Trầm Côn.
- Không tệ, các ngươi mặc dù rất nhỏ rất yếu, nhưng lại đáng để kẻ địch tôn trọng, ta ban cho các ngươi vinh quang. Các ngươi sau khi chết, thần dân của ta sẽ không làm nhục thi thể của các ngươi, đại táng các ngươi cho các ngươi nở mày nở mặt.
- Còn các ngươi.
Ánh mắt của Tố Tâm quay về chỗ Phùng trưởng lão.
- Muốn đầu hàng sao? Rất tiếc, trong ba nghìn năm tuổi thọ của ta, đã nhìn thấy rất nhiều kẻ phản bội, rất nhiều âm mưu, cho nên, ta không thích giữ lại đám tù nhân có thể gây phiền toái như các ngươi...Vừa vặn, thần dân của ta cũng đã mệt rồi, đói rồi, liền dùng thân thể của các ngươi, lấp đầy bụng bọn chúng đi!
Nghe thấy lời này, Phùng trưởng lão vừa khóc vừa cười, điên rồi hô:
- Tố Tâm đại nhân, chúng ta không đầu hàng nữa, chúng ta tiếp tục chống cự còn không được sao? Xin người đó, cũng cho chúng ta chút tôn trọng đi!
Câu trả lời của Tố Tâm chỉ có một chữ.
- Giết
Grao, một tiếng thú gào chấn động cửu thiên, đám yêu thú điên loạn xông tới.
Đúng lúc này, trong đám kỵ binh vang lên một thanh âm, một thanh âm quân nhân cương nghị phong cách cổ xưa:
- Tố Tâm, dung túng yêu thú làm hại con người, đầu độc sinh linh, là tội ác tày trời, ngươi muốn ép ta phong ấn ngươi một lần nữa sao?
Vũ Toái Hư Không Vũ Toái Hư Không - Du Tạc Bao Tử Vũ Toái Hư Không