Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Khánh Dư Niên
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quyển 3 - Chương 14: Ngày Hè Tìm Thấy Một Cành Mai
- C
hàng lén đưa ta ra đây, không sợ bị phát hiện sao?
- Bây giờ ngày nào nàng cũng ngủ thật nhiều, ngay cả mê hương ta cũng không dùng, xem chừng còn lâu mới tỉnh lại.
- Nhưng… nhưng…. Thật mắc cỡ quá đi.
- Ngắm sao. Chỉ ngắm sao thôi mà.
- Chàng nói ai mà dám tin?
- Uyển Nhi nàng nghĩ ta thế nào chứ?
Phạm Nhàn xấu xa cười nhìn nàng, ánh trăng bên ngoài cũng chỉ lờ mờ, nên khuôn mặt nàng lại càng thêm huyền ảo mỹ lệ.
Lâm uyển Nhi nhăn nhăn mũi, giả than thở:
-Tạo cơ hội cho một đại sắc lang như chàng nửa đêm hại người, ta còn có biện pháp nào sao?
Phạm Nhàn cũng thở dài:
-Ta cũng lo lắng cứ lén lén lút lút như vậy, sau này thành thân rồi, vạn nhất nếu như quay về phòng ngủ của hai ta, ta lại không dám bước qua cửa. Làm sao bây giờ?
Uyển Nhi nhường hắn một lời, rất sợ tâm tư của hắn lại trở nên đen tối đến thế nào nữa. Dù sao lúc này đêm khuya thật yên tĩnh, hai người đang ở chung một căn nhà nhỏ, nhỡ hắn muốn… thì biết làm sao? Mình cũng không thể ngăn lại…
Phạm Nhàn lại không hề biết tâm sự của cô nương gia, nếu như hắn biết lúc này nàng đã nghĩ đến mấy lời “không thể ngăn lại” chỉ sợ đã nhào đến rồi. Cái gọi là không thể và cái gọi là không làm, đối với Phạm Nhàn, nó đồng nghĩa! Một ngày mà người con gái nghĩ đến không thể ngăn lại, thực ra nàng đã chuẩn bị đến mức không ngăn cản.
Hai người nằm trên đệm, bên trên căn nhà có một lỗ hổng, vừa lúc có thể cùng nhau ngắm trời đêm. Đêm nay trăng mờ, nên ánh sao lại càng sáng hơn, giữa khoảng không tối tăm ánh lên vài tia lam sắc, dịu dàng nhìn đôi tình lữ dưới kia.
Lâm Uyển Nhi nghiêng người dựa hẳn vào lòng Phạm Nhàn, hắn cảm thấy một mùi hương thoang thoảng phảng phất, cảm nhận những vùng mềm mại nhạy cảm của con gái, qua lớp vải mỏng ngày hè, tựa như giữa hai người chẳng còn khoảng cách. Không thể nghi ngờ, lúc này ai chẳng có phản ứng của nam nhân, bất luận hắn mới chỉ mười sảu tuối hay đã sáu mươi tuổi, lúc này đã lạc tới nơi cầm thú không bằng. Phạm Nhàn hơi hồi hộp nắm chặt hai tay, để cho hai thân thể tiêp xúc với nhau nhiều hơn một chút, không còn một khoảng cách nào nữa, mê đắm chìm trong hạnh phúc được hòa cùng người yêu.
Hắn bắt đầu giờ trò phù thủy, tay phải mới đó còn nắm tay Uyển Nhi, trong nháy mắt đã trượt tới bộ ngực ẩn sau tấm áo mỏng manh của cô nương nhà người ta từ lúc nào, giữ chặt lấy một vùng mềm mại nở nang.
Trong trướng an tĩnh vô cùng, dường như đến không khí cũng ngượng ngùng.
Một lúc lâu sau, từ bên trong có tiếng mấy âm thanh xấu hổ, lại có tiếng một nam tử trẻ tuổi:
-Trên đời này quả nhiên có một số điều ở ngay trước mắt mà thật khó có được… Rất khó có được…
…
Hai tai Lâm Uyển Nhi đỏ lựng, chỉ biết ừ một tiếng, khẽ giãy thoát khỏi ma chưởng của Phạm Nhàn. Nhưng làm sao lại nổi phu quân đang bạo phát, cơ thể bị khiêu khích đến mức rên lên mềm nhũn, tình thế cấp bách sinh trí, nàng hụ hụ ho khan hai tiếng coi như giảm một chút sự nhu nhược.
Quả nhiên Phạm Nhàn ngẩn ra cho rằng nàng lạnh, vội niệm thanh tâm phổ niệm chú mấy lần, cưỡng chế dục niệm chỉnh lại váy áo cho nàng, kéo chăn đắp cho nàng. Lâm Uyển Nhi vẫn còn xấu hổ, trong lòng vừa cảm động vừa buồn cười, rất sợ hắn lần nữa biến thân, hơi đảo mắt bắt chuyện lảng đi:
-Hôm nay tới thấy chàng đã chỉnh sửa đâu ra đó, nếu đem bán chắc được không ít?
Là nàng đang nói đến cái trướng hai người đang trú.
Lúc này Phạm Nhàn đang hơi mất hứng, âm thanh đầy bất mãn:
-Đường đường là một quận chúa nương nương, nàng quan tâm đến mấy đồng tiền lẻ này làm gì? Tới đây hôn một cái.
Uyển Nhi vừa thẹn vừa sợ, vội nói:
-Chàng mở thư cục, lại mở cả hàng đậu hũ, nhân gia nghĩ chàng thích kinh thương..
Phạm Nhàn chỉ muốn nắn đậu hũ thôi, chọc ghẹo thật thích, đầy đau khổ đáp:
-Ta phải chứng minh khả năng của mình, có như thế trong tương lai Hoàng đế giao nội khố cho chúng ta mới yên lòng.
Từ khi vào kinh, hắn luôn cố hết sức việc buôn bán, kết giao với Khánh Dư đường cũng vì chuyện này.
Cơ thể nóng hổi của hai người lúc này đã dịu đi khá nhiều, ôm nhau ngắm sao trò chuyện. Thế nào lại lái tới chuyện Phạm Nhàn tới phủ Tể tướng bái phỏng cha vợ.
-Cha… có khỏe không?
Lâm Uyển Nhi quan tâm hỏi, nàng rất ít khi được nhìn thấy phụ thân, nhưng trong lòng lại lo lắng vô cùng, hôm nay thấy Ngốc đại ca, nghĩ đến nhị ca Lâm Củng sớm tạ thế, phụ thân đáng thương, có lẽ rất đau lòng. Nàng thân là con gái, lại không thể ở bên phụng dưỡng, thật là có lỗi.
Biết nàng đang suy nghĩ cái gì, Phạm Nhàn an ủi:
-Người rất khỏe, sau này thành thân rồi, chúng ta sẽ cùng nhau hiếu kình người, sẽ tốt hơn lúc này… Được rồi, Tể tướng đại nhân đã thực sự đồng ý với hôn sự của chúng ta…
Âm thanh nói chuyện của hai người nhỏ dần đến mức gần như không thể nghe thấy. Hôm nay ven hồ trầm tĩnh xảy ra chuyện gì, ngày sau sẽ nói đến.
---
Ánh sáng rực rỡ của ngày mới đã vào tới giường, hai người còn đang năm trong trướng, không thể để đám nha hoàn biết tiểu thư nhà mình và cô gia tương lai cư nhiên qua đêm ở bên ngoài ân ái thân thiết. Chuyện này nhất định sẽ trở thành một tin tức nổ bùm nào loạn cả kinh đô tháng này.
Phạm Nhàn và Lâm Khanh Nhi ở trên giường nhìn nhau, xoay mình, mỉm cười, quay lại, lười biếng duỗi lưng.
Sau khi rời giường mọi người bắt đầu dùng bữa, các ma ma nha hoàn liên tục đi ra đi vào không ngớt. Lâm Uyển Nhi ngồi cạnh bàn nhẹ nhàng gắp rau, ánh mắt không liếc qua Phạm Nhàn một chút. Bên kia, Phạm Nhàn nhiệt tình thổi chén cháo nóng cho muội muội, tình huynh muội đặc biệt thân thiết.
Phạm Nhàn và Lâm Uyển Nhi không một cái liếc nhau, nhưng tâm tình cố gắng che giấu dưới bộ mặt gian của cả hai khiến cho cả thính gian đều ngập trong một cảm giác hạnh phúc. Mẫn cảm như Diệp Linh Nhi, thông tuệ như Phạm Nhược Nhược, cực kỳ hồ nghi liếc nhau, hai ánh mắt lại cực kỳ ăn ý rời ra.
Vẫn còn sớm, ăn sáng xong, Phạm Nhàn đang chuẩn bị tìm một chỗ yên tĩnh trong vườn hoa hoạt động cơ thể một chút, phải tiếp tục tu luyện bào trì thiên, không ngờ Linh Nhi nghiêm mặt đi tới, ôm quyền xin hắn chỉ điểm.
Khi về phủ, nàng kể với phụ thân về trận đấu trước cửa biệt viện hoàng thất, Diệp Trọng tinh tế đánh giá, rất tán thưởng bản lĩnh của Phạm Nhàn, nói rằng vị Phạm công tử này có thể tránh được ám sát của nàng có thể nói đã ở trình độ rất cao, quả nhiên bất phàm. Nghe cha nói xong, Diệp Linh Nhi cuối cùng cũng đã có chút chịu phục Phạm Nhàn. Nhưng thiên bẩm võ đạo Diệp gia, nàng tìm Phạm Nhàn thành tâm xin lãnh giáo.
Lãnh giáo – chứng tỏ cái sự phục này của Diệp Linh Nhi còn có một tí khúc mắc.
Phạm Nhàn rất ít khi tập võ với người khác, năm đó ở Đạm Châu, cơ bản là bị Ngũ Trúc thúc đánh cho thảm thương. Nên hôm nay có được tư cách chỉ giáo cho một thất phẩm cao thủ như Diệp Linh Nhi, không khỏi cảm thấy vui sướng. Có điều, nói đến chỉ điểm, Ngũ Trúc thúc không phải một thầy giáo giỏi, hắn cũng không phải một thầy giáo giỏi, chỉ biết là với một quyền này thì nên phản ứng lại thế nào để mất ít sức lực nhất nhưng hiệu quả cao nhất, thật sự không thể tổng kết ra một bộ sách lý luận chương võ học.
Cái thủ đoạn nhỏ này, là cách Phạm Nhàn giết người cho đến giờ, nhưng không có cách nào dạy người ta, nhất là dạy một tiểu nữ sinh trong trắng xinh đẹp như ngọc này. Hơn nữa, Phạm Nhàn cũng không phải người vừa thấy người sẽ nảy sinh lòng Bồ tát, nên Diệp Linh Nhi tuy không có khả năng học được cái tinh túy trong bản lãnh giết người của Ngũ Trúc, nhưng chung quy cũng có chỗ bổ ích.
Phạm Nhàn mỉm cười, hôm nay cuối cùng cũng thấy được rõ ràng tán thủ của Diệp gia, vốn chỉ là một đôi tay, vậy mà có thể đánh thành nhiều cách công kích như vậy. Mặc dù là Diệp Linh Nhi xuất thủ cũng có thần oai phá phong sát, nếu như là Diệp Trọng hoặc Diệp Lưu Vân tự thân ra tay, chỉ sợ đại công có thể đập nát tảng đá, mà tán thủ như khô chi không để cho đối phương có đường thoát.
Một cơn quyền phong lao tới, Phạm Nhàn rất tán thưởng sự dẻo dai của Linh Nhi. Chỉ là ánh mắt dán vào bờ eo thon của nàng có hơi kỳ lạ. Diệp Linh Nhi không chú ý đến ánh mắt đó, nếu không đã giận tím mặt, vẫn cứ chìm đắm múa quyền thật đẹp trước mặt Phạm Nhàn.
Nói chung, vụ buôn bán này không có lỗ!!
Một lúc lâu sau, trong rừng cây vang lên một tiếng kêu đau đớn, Phạm Nhàn xoa xoa cổ tay đi ra, Diệp Linh Nhi cũng bưng mũi đi ra, cuối cùng cũng chịu ngoan ngoãn.
---
Thật ra, trên thế gian này, đối với tất cả mọi người, cuộc sống mỗi ngảy chỉ như nước chảy, nếu cứ một ngày lại một ngày, khó tránh khỏi những buồn chán. Nhưng có quyền thế và tài phú trong tay, dường như có thể nắn cho dòng nước chảy vào những nơi thú vị hơn.
Đại Bảo và Phạm Tư Triệt bị Phạm Nhàn đá đến hậu sơn cưỡi ngựa bắn tên, tự khắc có hộ vệ bảo vệ, không cần quá mức quan tâm. Lúc này trong nhà chỉ có một nam nhân là Phạm Nhàn hắn, cùng với Uyển Nhi, Linh Nhi và Nhược Nhược muội muội ba nữ nhân.
Ngồi trong phòng, nhìn mấy cô nương xinh xắn khéo léo đàn, Phạm Nhàn mỉm cười, nghĩ thầm quyền thế quả là một thứ tốt. Quận chúa muốn nghe đàn, lập tức có người từ kinh đô tới gảy đàn, cô nương này là một ca sỹ, dựa vào giọng hát đi khắp các nhà quyền quý ở kinh đô, cũng có thể coi là người thanh cao.
Cho đến tận lúc này Phạm Nhàn mới có cảm giác mình là nam tử con dân của Khánh quốc, hắn phải vì những người bên cạnh mình, vì chính mình mà giành quyền lực hoặc tài phú. Nếu muốn được sống hạnh phúc bình yên, không rơi vào cảnh loạn lạc nơi biên cương hoặc mã tặc, vào lò gạch làm việc cực nhọc, có lẽ cần phải từ bỏ một số thứ.
Hắn là một người ích kỷ, điều này hắn luôn tự nhắc nhở mình.
Trước sơn đường, giọng ca của vị cô nương kia thanh thúy hòa cùng gió vang khắp phòng, quấn quít không rời.
-Đông tiền đông hậu kỷ thôn trang. Khê bắc khê nam lưỡng lý sương. Thụ đầu thụ đề cô sơn thượng. Lãnh phong lai hà xử hương? Hốt tương phùng cả mệ tiêu thường. Tửu tỉnh hàn kinh mộng, hữu thê xuân đoạn tràng, đạm nguyệt hôn hàng.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Khánh Dư Niên
Miêu Nị
Khánh Dư Niên - Miêu Nị
https://isach.info/story.php?story=khanh_du_nien__mieu_ni