Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Điền Viên Nhật Thường
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 119: Dấu Hiệu
V
ào ban đêm, Nhan Việt lại mất ngủ lần nữa. Dường như từ lúc anh trở lại Trung Kinh là cứ không ngủ ngon được. Nén xúc động muốn chạy về Phượng Thành suốt đêm, Nhan Việt tiện tay lấy một quyển sách từ vali, định đọc để giết thời gian.
Trên trang sách, một bức vẽ Đại Hắc ăn vụng cà chua trên giấy nhớ lộ ra. Tầm mắt Nhan Việt dừng trên giấy nhớ, cười cười. Anh nhớ rõ tờ giấy nhớ này, là lần đầu tiên anh đến nhà Tiểu Tây ăn cơm. Lúc đó anh còn ăn dấm vì trên giấy nhớ vẽ Đại Hắc, nghĩ nếu có một ngày Đại Hắc trên tờ giấy nhớ là anh là tốt rồi.
Nghĩ vậy, Nhan Việt cười cười, lật tờ giấy nhớ, nhưng khi thấy mặt sau của nó thì hơi sửng sốt. Không biết từ lúc nào, mặt sau trống không của tờ giấy nhớ lại có hình hai người nhỏ, một cao một thấp nắm tay nhau đứng cùng một chỗ. Mặc dù hai người nhỏ vẽ như phim hoạt hình, nhưng anh chỉ nhìn là biết một người trong đó là anh, một người khác là Lục Lăng Tây. Tim Nhan Việt bỗng đập nhanh hơn, khóe miệng nhếch lên không thể nào hạ xuống được. Anh không biết Lục Lăng Tây phát hiện ra tờ giấy nhớ này lúc nào, cũng vẽ hai người nhỏ này lúc nào, nhưng hạnh phúc lúc này khiến anh không kìm được xúc động muốn gặp Lục Lăng Tây. Nhan Việt quý trọng lướt qua người nhỏ trên tờ giấy tờ, thay đổi ý định, định suốt đêm chạy về Phượng Thành.
An Kiệt đã sớm quen với bệnh thần kinh của boss nhà mình, thu dọn hành lý rất nhanh chóng. Thực ra, anh và Diệp Khang đã từng lén cược với nhau, cược Nhan Việt có thể nhịn đến mồng bốn mới về Trung Kinh không. Bây giờ xem ra là anh thắng rồi, Diệp Khang chờ trả tiền cược đi.
"Có muốn nói với Tiểu Tây một tiếng không?". An Kiệt hỏi.
"Không cần".
Nhan Việt lắc đầu. Bây giờ đã gần 12 giờ rồi, chờ bọn họ về thì cũng là nửa đêm. Nếu Tiểu Tây biết anh chạy về suốt đêm, nói không chừng sẽ không ngủ mà chờ anh. Anh không muốn làm khổ Lục Lăng Tây, nên không cần.
Buổi tối trên đường cao tốc không có người, cả đường đi rất thuận lợi. Đợi đến khi bọn họ đến trạm thu phí Phượng Thành thì chưa đến hai giờ sáng. Tâm trạng Nhan Việt suốt dọc đường rất tốt, cầm quyển sách nhìn mặt sau tờ giấy nhớ một lúc lâu. Anh không biết phải hình dung tâm trạng lúc này thế nào, đúng thực là hạnh phúc muốn nổ tung. Trong lòng Nhan Việt rõ rằng, thủ đoạn để đến với Lục Lăng Tây của anh không vẻ vang gì, đúng ra mà nói anh đã dụ dỗ Lục Lăng Tây lúc cậu không hiểu gì hết. Anh từng nghĩ khi Lục Lăng Tây lớn lên có hiểu biết của mình về thế giới này, nghĩ về lúc bọn họ đến bên nhau, nhưng lại không dám nghĩ sâu thêm nữa... Cho đến khi hai người nhỏ ở mặt sau tờ giấy nhớ nói câu trả lời cho anh.
Nhan Việt nhìn tờ giấy nhớ, khẽ cười.
Tiểu khu Hoành Phú
Lục Lăng Tây không biết Nhan Việt sắp trở lại, đang cuộn chăn ngủ rất say. Đại Hắc từ từ nhắm lại hai mắt, cuộn người bên cạnh Lục Lăng Tây, bỗng nghe thấy một tiếng nhỏ vang lên trên sàn, hình như là tiếng Tiểu Hắc đập đuôi. Đại Hắc run run lỗ tai, mở mắt ra nhìn thoáng qua, rồi đứng bật dậy.
Trên sàn phòng ngủ, Tiểu Hắc hưng phấn lè lưỡi với Đại Hắc, chỗ cái đuôi đập đến đập đi đang cuốn một con rắn nhỏ màu đỏ có hoa văn. Đại Hắc híp mắt nhẹ nhàng nhảy xuống giường, một móng đè lên con rắn đỏ kia, há mồm định cắn xuống. Tiểu Hắc sốt ruột, ngăn không cho Đại Hắc cắn, kêu sh sh với Đại Hắc.
"Sao vậy?". Hai tiếng động làm Lục Lăng Tây thức giấc, cậu dụi mặt ngồi dậy, mở đèn mơ màng nhìn xuống sàn.
Tiểu Hắc vội vàng kêu lên với Lục Lăng Tây, đuôi dùng sức quấn lấy rắn đỏ muốn lôi nó từ dưới móng Đại Hắc, đưa đến trước mặt Lục Lăng Tây.
Lục Lăng Tây mờ mịt nhìn nó, không biết Tiểu Hắc tìm thấy một con rắn từ chỗ nào, đưa đến trước mặt cậu là có ý gì? "... Tiểu Hắc, mày muốn tặng nó cho tao hả?". Lục Lăng Tây chần chừ đoán.
Tiểu Hắc lắc đuôi rất nhanh, ý là Lục Lăng Tây đoán đúng rồi.
Lục Lăng Tây hơi đau đầu, nửa đêm cậu cần một con rắn làm gì, hơn nữa con rắn đỏ này có thể là rắn độc. Nghĩ nghĩ, Lục Lăng Tây kiên nhẫn nói với Tiểu Hắc: "Tao không cần nó, Tiểu Hắc mày đưa nó về chỗ cũ được không?".
Tiểu Hắc tủi thân xoay trên sàn nhà hai vòng, bỏ lại rắn đỏ đi ra ngoài. Rắn đỏ được tự do đã muốn chạy, Đại Hắc lại nhanh nhẹn đè nó xuống. Chỉ một lát sau, đuôi Tiểu Hắc cuốn nửa cái bánh ngọt ăn còn thừa lúc tối đi vào, đưa bánh đến trước mặt Lục Lăng Tây, cũng đưa rắn đỏ đến trước mặt Lục Lăng Tây.
Lục Lăng Tây nhìn bánh ngọt lại nhìn Tiểu Hắc, lập tức hiểu được ý của nó. "Mày muốn lấy rắn đỏ đổi bánh ngọt?".
Tiểu Hắc hưng phấn lắc đuôi.
Lục Lăng Tây: "...".
Cậu dở khóc dở cười. Cũng bởi vì Phương Lỗi đồng ý lấy năm cái bánh ngọt ra đổi rắn canh, Tiểu Hắc liền nhớ rõ chuyện này, hơn nửa đêm ra ngoài bắt một con rắn đỏ về đổi bánh ngọt. Lục Lăng Tây buồn cười ngồi xổm trước mặt Tiểu Hắc, nghĩ nên giải thích với Tiểu Hắc thế nào. Đại Hắc bỗng run run lỗ tai, kêu một tiếng nhỏ. Mắt Lục Lăng Tây sáng lên, không quan tâm đến Tiểu Hắc nữa, vội cần lấy áo khoác kéo cửa ban công chạy ra ngoài nhanh như chớp, Đại Hắc chạy nhanh theo sau Lục Lăng Tây, để lại Tiểu Hắc ngơ ngác nhìn bóng lưng của bọn họ, thấy rất tủi thân.
"Nhan đại ca".
Lục Lăng Tây và Nhan Việt một trước một sau gần như cùng lúc vào cửa. Nhan Việt quay người lại liền thấy Lục Lăng Tây chạy từ ban công vào, cười rạng rỡ nhìn anh. Ý cười lan ra trong mắt Nhan Việt, đi vài bước ôm chặt Lục Lăng Tây vào lòng. "Muộn thế này sao chưa ngủ?".
"Ngủ rồi tỉnh lại". Lục Lăng Tây ngoan ngoãn giải thích.
"Lão đại?". An Kiệt mang hành lý theo đẩy cửa chen ngang vào.
Lục Lăng Tây xấu hổ, vội đẩy Nhan Việt ra. "An đại ca".
An Kiệt cười tủm tỉm nhìn Lục Lăng Tây, "Tiểu Tây, chúc mừng năm mới nhé, An đại ca mừng cậu một bao lì xì này".
Gần đây Lục Lăng Tây nhận tiền lì xì khá nhiều, nghe vậy hơi ngượng ngùng. "Tôi đã 19 rồi, không cần tiền lì xì".
An Kiệt chớp chớp mắt với Lục Lăng Tây, ý chỉ Nhan Việt, nói: "Không cần tiếc tiền giùm An đại ca, bảo lão đại cho tôi thêm hai bao lì xì là được rồi, dù sao lông dê cũng lấy trên thân dê mà".
Lục Lăng Tây nhịn cười gật đầu.
An Kiệt không ở đây lâu, rất tự giác nói vài câu rồi đi. Nhìn bộ dạng của Nhan Việt, nếu anh còn ở đây nữa thì tiền lì xì sẽ giảm một nửa mất. An Kiệt vừa đi, Nhan Việt gần như là vội vàng ôm Lục Lăng Tây hôn lên. Lục Lăng Tây bị anh hôn đến nỗi cả người như nhũn ra, dựa vào trong lòng Nhan Việt. Một tay Nhan Việt ôm Lục Lăng Tây, một tay vỗ nhẹ sau lưng cậu, chỉ thấy ôm hôn Lục Lăng Tây thế nào cũng không đủ. Anh ép mình thả Lục Lăng Tây ra, dịu dàng nói: "Tiểu Tây, em về phòng trước đi, anh tắm xong rồi quay lại".
"Vâng".
Lục Lăng Tây không quay lại nhà bên cạnh, mà cởi áo khoác mặc đồ ngủ chui vào chăn. Đại Hắc lại gần liếm ngón tay Lục Lăng Tây, tự giác nằm sấp trên đệm ở phòng khách. Chỉ mấy phút sau, Nhan Việt đã tắm xong, mang theo hơi nước nằm bên cạnh Lục Lăng Tây, ôm chặt cậu vào lòng.
"Tiểu Tây".
"Ừm?".
"Anh yêu em".
Nhan Việt cúi đầu tựa trán vào trán Lục Lăng Tây, mắt chăm chú nhìn cậu, ánh mắt nóng rực kinh người.
Lục Lăng Tây chớp mắt vài cái, vươn tay ôm lấy Nhan Việt, khẽ ừ một tiếng.
Nhan Việt cười khẽ, rướn người lại hôn lên môi cậu, khẽ nói: "Ngủ đi".
Lục Lăng Tây ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, Nhan Việt cười hôn lên mắt cậu, vươn tay tắt đèn. Trong phòng tối xuống, Nhan Việt ôm Lục Lăng Tây trong lòng mà không ngủ được. Đây là lần đầu tiên anh không bài xích cái cảm giác mất ngủ, ngược lại là bình tĩnh hưởng thụ loại yên tĩnh này. Cảm giác kìm nén mấy ngày qua dần dịu lại, cảm giác trống rỗng thiếu sức sống trong lòng cũng vì ở bên Lục Lăng Tây mà dịu dàng đầy lên. Nhan Việt ôm nhẹ Lục Lăng Tây, thân thể không có dục vọng gì, chỉ muốn ôm Lục Lăng Tây như vậy là được rồi.
Lục Lăng Tây cọ cọ trong ngực Nhan Việt, tìm một vị trí thoải mái. Trong lúc mơ màng cậu cảm thấy hình như quên mất chuyện gì đó. Rốt cuộc là gì nhỉ?
Trong gian phòng cách vách, Tiểu Hắc canh con rắn đỏ, mắt trông mong đợi Lục Lăng Tây về. Nó hơi đói bụng, cái bánh ngọt lúc trước đã bị nó ăn rồi. Mắt Tiểu Hắc dừng trên con rắn đỏ, hai giọt nước miếng rớt xuống. Con rắn đỏ cứng ngắc cả thân không nhúc nhích, cố gắng truyền lại cảm giác "Tui không ăn được, đừng ăn tui".
Tiểu Hắc tủi thân lắc đuôi, cố nhịn không ăn rắn đỏ. Con rắn đỏ = bánh ngọt, ăn rắn đỏ sẽ không có bánh ngọt, phép tính nhỏ này nó vẫn biết. Nhưng Tiểu Hắc không hiểu lắm, sao Lục Lăng Tây lại không cần rắn đỏ chứ? Chẳng lẽ là vì rắn đỏ không thô như rắn xanh sao? Tiểu Hắc chậm rãi đánh giá rắn đỏ, do dự không biết có nên đi bắt con khác không?
Trong lúc Tiểu Hắc chờ đợi, Lục Lăng Tây ngủ thẳng đến bảy giờ sáng, Nhan Việt đã mang Đại Hắc ra ngoài chạy một vòng về rồi. Anh vừa vào cửa vừa nghe điện thoại, tìm một cái đệm đặt trước mặt Đại Hắc, để tự nó lau móng.
"Được, chúc sức khỏe ông Tô giùm tôi". Nhan Việt nói mấy câu rồi cúp điện thoại, cười nhìn Lục Lăng Tây, "Tỉnh rồi?".
Lục Lăng Tây mơ màng gật đầu, vừa mặc đồ vừa hỏi, "Là bác sĩ Tô gọi sao?".
"Ừ, cậu ta nói là thí nghiệm trên chuột bạch có kết quả rất tốt, định mở rộng ra lâm sàng".
Hai chữ lâm sàng hấp dẫn sự chú ý của Lục Lăng Tây, cậu kinh ngạc, "Nhanh vậy sao?".
Nhan Việt đến gần hôn Lục Lăng Tây, giải thích: "Không phải mở rộng khắp nơi, mà là lấy tên phòng thí nghiệp tuyển một vài người thử nghiệm thuốc mới, phạm vi không lớn, chắc cũng chỉ mấy chục người".
"A". Lục Lăng Tây gật đầu, xoa xoa Đại Hắc rồi đi rửa mặt.
Nhan Việt ở bên cạnh bóp kem đánh răng cho cậu, thuận miệng nói: "Lúc nãy anh gặp anh Phong, anh ta bảo lát nữa chúng ta qua ăn sáng".
Lục Lăng Tây chột dạ nhìn Nhan Việt, Nhan Việt cười khẽ, xoa đầu Lục Lăng Tây, khẽ nói: "Yên tâm, anh Phong nói mẹ còn chưa dậy".
Anh vừa nói vậy, Lục Lăng Tây hơi nhíu mày. Mấy ngày gần đây Vương Thục Tú dậy khá muộn, chẳng lẽ do Tết nên mệt mỏi sao?
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Điền Viên Nhật Thường
Lý Tùng Nho
Điền Viên Nhật Thường - Lý Tùng Nho
https://isach.info/story.php?story=dien_vien_nhat_thuong__ly_tung_nho