Trang chủ
Đăng nhập
Nhật kỳ....
Trợ giúp
Truyện
Truyện Tranh
Sách Nói
Thơ
Lời Nhạc
Sưu Tầm
Chat
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Chìm Trong Cuộc Yêu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 119: Đứa Bé Không Có Cha
"A
nh đáp ứng không?” Mạch Sanh Tiêu hỏi.
Duật Tôn tầm mắt hướng xuống, nhìn qua cái bụng bằng phẳng cô, hắn thật lâu cũng không trả lời.
Duật Tôn chưa từng nghĩ đến qua, một đứa trẻ chưa được sinh ra lại có thể đem cho hắn niềm vui lớn như vậy, hắn thậm chí còn nghĩ tới sẽ buông bỏ tất cả chỉ cần có Sanh Tiêu, hắn muốn làm cho cô giống như những phụ nữ bình thường khác, nhưng lại không nghĩ đến, Mạch Sanh Tiêu ngay cả cơ hội đó cũng không cho hắn.
"Em nhất định muốn như vậy sao?”
"Anh không chịu đáp ứng?”
Duật Tôn xoay người nằm bên cạnh Sanh Tiêu. "Được.” Hắn mệt mỏi nâng che đi đôi mắt: "Tôi đáp ứng với em.”
Nói xong câu đó, trong lòng người đàn ông không còn gì nữa, trái tim như có lỗ hổng lớn, khó có thể lấp đầy.
*********************
Duật Tôn từ đó cũng không cấm túc đối với Sanh Tiêu nữa, nhưng mỗi lần đi ra ngoài, đều phải có dì Hà đi cùng.
Gần sang năm mới, dì Hà vốn muốn tự mình chuẩn bị làm bữa cơm Tất Niên, nhưng Duật Tôn gọi điện thoại trở về nói sẽ cho người đem đến một bàn tiệc, đúng lúc Sanh Tiêu vừa muốn đi ra ngoài, dì Hà cũng cẩn thận đi cùng.
Đường dành riêng cho người đi bộ tấp nập người, chen chúc kinh khủng.
Mạch Sanh Tiêu đơn giản chỉ là muốn ra ngoài đi dạo một chút, lại thấy dì Hà luôn lo sợ đi theo sát như vậy, làm cô không còn tâm trạng để đi nữa, đi bệnh viện làm xong kiểm tra, không bao lâu trở về đến Ngự Cảnh Viên.
Vừa xuống xe taxi, đi vào vườn, đã thấy Duật Tôn mua không ít đồ mang về.
Dì Hà cùng Sanh Tiêu đi vào phòng khách, một giường trẻ em hai tầng đặt ở bên cạnh sô pha, còn có bồn tắm rửa, đồ chơi và quần áo trẻ em, Mạch Sanh Tiêu trong tay cầm túi xách, trông thấy Duật Tôn đang từ lầu hai xuống.
Nhân viên phục vụ giao hàng là cô gái trẻ ở cửa hàng bán đồ dành cho trẻ em: "Phu nhân, cô thực hạnh phúc, thấy tiên sinh săn sóc cho cô rất nhiều.”
Dì Hà vén tay áo lên hỗ trợ: "Duật Thiếu, mua nhiều như vậy làm gì, kỳ thật về sau chuẩn bị vẫn đến nơi đến chốn mà.”
"Khi qua năm mới, tôi sẽ kêu người đến sữa chữa bố trí lại phòng em bé......”
Mạch Sanh Tiêu lướt mắt nhìn các đồ vật phía trước, Duật Tôn mua không ít món đồ chơi, còn chuẩn bị cả xe đua trực thăng mô hình, hắn có thể xác định sau này đứa nhỏ sinh ra sẽ thích những thứ này hay sao? Sanh Tiêu nhìn qua các vật dụng nhỏ nhỏ tinh xảo, đôi giày em bé để trên bàn trà, chỉ bằng nửa bàn tay, Mạch Sanh Tiêu khóe miệng như nở nụ cười, nhưng trong nháy mắt, chợt nhớ tới đến Đào Thần nay còn đang ở sâu dưới biển không được vớt lên.
Sanh Tiêu còn chưa kịp vui mừng thì khóe miệng đã cứng lại.
"Dì Hà, không cần làm nữa.”
Dì Hà ngẩng đầu: "Vậy tôi đem lên lầu cất sắp xếp lại, Duật Thiếu mua nhiều như vậy, tương lai tiểu thiếu gia sinh ra sẽ rất hạnh phúc.”
Mạch Sanh Tiêu nhìn xuống người đàn ông đang ngồi xổm dưới đất, tay loay hoay cầm những món đồ chơi: "Duật Tôn, anh quên đã đáp ứng với tôi chuyện gì rồi sao?”
Động tác trong tay người đàn ông dừng lại.
"Đứa bé này cùng anh không có quan hệ, việc mua những cái này cũng không cần anh quan tâm, anh đem những vật này trả đi.”
"Sanh Tiêu, nhìn đi, đây đều là Duật Thiếu tỉ mỉ chọn lựa......” Dì Hà đứng lên nói.
Mạch Sanh Tiêu đương nhiên biết rõ.
"Dì Hà, bởi vì anh ta đã đáp ứng với yêu cầu của con.”
"Có thể......” Dì Hà không muốn làm cho quan hệ của hai người lại xấu hơn: "Sanh Tiêu, cô chưa từng sinh em bé, có lẽ sẽ không hiểu được, đối với đứa bé mà nói, ngay cả lúc chưa sinh ra, cho dù là người cha hay người mẹ, nó đều mong muốn có đầy đủ sự yêu thương từ hai người, đứa trẻ là vô tội.”
"Đúng là như vậy.” Người nhân viên bên cạnh cũng bắt đầu phụ họa: "Những thứ này, tiên sinh đã cẩn thận lựa chọn hơn nửa ngày mới xong, nên......”
Mạch Sanh Tiêu tính tình rất bướng bỉnh, cô có thể chấp nhận sự tồn tại của đứa bé, nhưng không thể thay cô chấp nhận cả Duật Tôn.
Người đàn ông khom lưng đem gì đó bỏ vào thùng giấy: "Đem ra ngoài.”
"Sao?” Nhân viên phục vụ trợn mắt há hốc mồm.
Duật Tôn nhấc thùng giấy đem ra ngoài, Mạch Sanh Tiêu trong tay cầm lấy đôi giày trẻ trên bàn, cô nhìn đến xuất thần, dì Hà phụ đem những thứ đó ra ngoài, khi Duật Tôn đi vào thì Sanh Tiêu đã đem đôi giày cất vào giỏ xách.
Đồ vừa mua cũng không phải dư thừa, Duật Tôn đi đến trước sô pha: "Về sau kiểm tra, hay để Từ Khiêm kiểm tra sức khỏe cho em đi"
"Không cần.” Mạch Sanh Tiêu cầm lấy ly nước ấm uống.
"Sanh Tiêu, kiểm tra xong, con có khỏe không?”
Mạch Sanh Tiêu nhìn vào ánh mắt của hắn, thần sắc hắn bức thiết, đối với lời nói của Từ Khiêm, trong lòng có thoáng buồn lặng lẽ, cô đặt cái gối ở sau lưng: "Anh không phải cái gì cũng đều biết sao? Chuyện như vậy tùy tiện một cú điện thoại là biết rõ mà.”
Dì Hà tiễn nhân viên ra khỏi Ngự Cảnh Viên, đúng lúc thấy Đồng Đồng cùng Dung Ân tới.
Đồng Đồng đi vào trong phòng khách gạt tay Dung Ân ra, chạy đến bên cạnh Duật Tôn, Mạch Sanh Tiêu ngẩng đầu, cô nhớ rõ bộ dáng của Dung Ân, Sanh Tiêu vãn môi cười yếu ớt, dì Hà đi đến rót chén trà.
"Ba nói, mẹ không thể uống trà.” Đồng Đồng đã leo lên đùi Duật Tôn, hai tay quàng lên ôm cổ người đàn ông.
Dì Hà bị tiểu gia hỏa này nhắc nhở, chợt nhớ ra: "Xin lỗi, tôi hay quên quá.”
Dung Ân mắc áo liền váy rộng thùng thình, Sanh Tiêu nhìn kỹ, mới phát hiện bụng của cô to lên: "Chị đã mang thai rồi ạ?”
"Dì, bụng mẹ con cất giấu em trai trong đó.” Đồng Đồng chen miệng nói.
Dì Hà thay một ly nước ấm đem tới: "Vài tháng trước cũng không có nghe Vương Linh nhắc đến.”
Dung Ân ngồi vào trên ghế sô pha: "Tôi cũng không chắc, chỉ nghi ngờ có thai lần nữa, nhưng lần này không có quá khó chịu.”
"Cô cùng Sanh Tiêu có sau ba tháng, đến lúc đó có thể đông vui rồi.”
"Thật sao?” Dung Ân mỉm cười ôn hòa: "Thật là trùng hợp.”
"Mẹ, bạn học Tiểu Cường của con có nói, cục cưng đều là nòng nọc nhỏ của ba biến ra, trên người dì cũng có nòng nọc nhỏ sao?” Đồng Đồng trên đùi Duật Tôn trượt xuống đi.
"Đồng Đồng, không được nghịch ngợm.” Dung Ân thập phần đau đầu, tiểu nha đầu còn nhớ rõ việc này.
Đồng Đồng đi đến trước Mạch Sanh Tiêu, cô bé đưa tay cẩn thận sờ lên bụng Sanh Tiêu, Mạch Sanh Tiêu bị cử động của Đồng Đồng làm cho cô dở khóc dở cười, thần sắc có chút khó xử.
Duật Tôn nhìn qua mặt Sanh Tiêu, đầu chân mày tùy ý giương cao.
"Đồng Đồng, trong bụng dì là em trai hay em gái?”
"Là em trai.” Đồng Đồng làm như có thật gật đầu: "Cũng giống như em trai của Đồng Đồng, ba có nói con trai thường có quả chuối nhỏ......”
Dung Ân sắc mặt bất đắc dĩ, chỉ mỗi tiểu nha đầu này thôi cũng có thể làm cô cùng Nam Dạ Tước sứt đầu mẻ trán rồi: "Ai cũng hay nói, trẻ nhỏ thường nói linh nhất, trong bụng em nhất định là bé trai.”
"Thật vậy sao?” Mạch Sanh Tiêu không khỏi đặt tay lên bụng, Dung Ân thấy mặt khuôn mặt cô gầy gò, thần sắc cũng không tốt: "Lúc mang thai tối kỵ nhất là để tâm trạng không tốt, tương lai cục cưng sau khi sinh sẽ giống như cảm xúc của mẹ nó, nếu như phụ nữ có thai vui vẻ trong lời nói, đứa bé sinh ra sẽ hoạt bát, em vừa mang thai phải nhớ ăn vitamin B11.”
Mạch Sanh Tiêu nói: "Em chính là khẩu vị không tốt, không muốn ăn gì cả.”
"Cái này ai cũng vậy cả, chỉ cần qua bốn tháng đầu là tốt rồi, hiện tại không cần lo lắng cục cưng không đủ dinh dưỡng, thật sự ăn không vô cũng đừng miễn cưỡng, ăn nhiều trái cây một chút.”
Tay Sanh Tiêu xoa đầu Đồng Đồng, tiểu nha đầu rất phối hợp, lập tức đem mặt áp vào ngực Sanh Tiêu, cô đối với hành động thân mật của cô bé có hơi luống cuống tay chân, Đồng Đồng bàn tay nhỏ bé từng xoa bụng Mạch Sanh Tiêu: "Mẹ, Đồng Đồng cùng tiểu đệ đệ chào hỏi.”
Sanh Tiêu trong lòng mềm nhũn xuống, có lẽ, có một đứa bé thật sự rất tốt.
Dung Ân thận trọng nhìn ra Duật Tôn cùng mạch Sanh Tiêu trong lúc này không ổn, cô cũng không nói thêm gì nữa: "Chúng ta hai nhà ở gần nhau, có rảnh thường xuyên tới qua nhà chị chơi, không cần phải cả ngày buồn bực trong phòng.”
"Vâng.” Sanh Tiêu không khỏi gật đầu đáp ứng.
Dung Ân ngồi không bao lâu liền nhận được điện thoại của Nam Dạ Tước, cô đứng dậy dắt Đồng Đồng rời đi.
Mạch Sanh Tiêu nhìn theo thân ảnh một lớn một nhỏ biến mất ở cửa đến mất hồn, đứa trẻ được đầy đủ tình yêu của cha mẹ nên hạnh phúc sao?
...
Bữa cơm Tất Niên cực kì lạnh lẽo, dì Hà lúc chạng vạng tối trở về nhà, Ngự Cảnh Viên to như vậy chỉ có Mạch Sanh Tiêu cùng Duật Tôn ngồi ở trước bàn ăn, vốn nên là không khí vui vẻ hòa thuận, nhưng hôm nay lại rơi vào hoang vắng.
Sanh Tiêu khẩu vị không tốt, nhìn qua đồ ăn đầy trên bàn chỉ có thể gấp ăn vài đũa rồi vội vàng lên lầu.
Thái độ của cô đối Duật Tôn từ đó đến giờ cũng không thay đổi, Sanh Tiêu nằm ở trên giường, nhìn đồng hồ trên tay.
*************************
Tôn Trọng Khuê lễ mừng năm mới ở nhà cùng vợ con, Tô Ngải Nhã mừng rỡ tiêu diêu tự tại, ả từ khách sạn đi xe về đến nhà, trong giỏ xách có ảnh thám tử tư chụp, Mạch Sanh Tiêu hẳn là đang mang thai, bởi vì cùng dì Hà từ trong bệnh viện thai sản đi ra.
Ảnh chụp Thư Điềm và Tang Viêm ở trong thư phòng, Tô Ngải Nhã lấy bật lửa ra, đem ảnh chụp của Sanh Tiêu đốt đi, bọn họ hại cha mình mà vẫn còn sống ung dung như vậy, khóe mắt ả đẫm lệ, đôi mắt hiện lên sự hận thù.
...
Ba tháng cần làm một lần kiểm tra thể chất, Mạch Sanh Tiêu buổi tối lúc ngủ đã có thể cảm giác được thai nhi, rất nhẹ, tựa như một chút run rẩy.
Tâm tình của cô lúc này tốt hơn trước rất nhiều, mặc dù thời gian đều yên tĩnh không nói nói gì, nhưng cũng rất ít khi nhìn thấy cô vô hồn nữa.
Duật Tôn khi trở về, dì Hà cùng Mạch Sanh Tiêu cũng là từ bệnh viện trở về, Sanh Tiêu cầm lấy giấy khám ngồi cạnh bên dì Hà nói: "Dì xem, bác sĩ nói có thể thấy tim thai rồi này, dì Hà, buổi tối con ngủ cũng có thể cảm giác được đứa bé đang động, dì xem xem, đây cục cưng dù chụp thấy chưa rõ lắm.”
"Ba tháng là có thể cảm giác được đứa bé rồi, chờ lớn một chút nữa, cái chân nhỏ của đứa bé thỉnh thoảng sẽ đạp vài cái, còn có thể trong bụng chơi đùa, cô có thể trông thấy trên bụng có một vết sưng là do đứa bé đạp đấy.”
"Thật sao?”
"Đương nhiê
n, lúc tôi mang thai, buổi tối ngủ còn bị đứa bé đạp cho thức giấc, có đôi khi cách lớp quần áo tôi còn có thể cảm giác được đứa bé động đậy trong bụng tôi.”
Mạch Sanh Tiêu cảm thấy mới lạ không thôi, cô nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu lên, hào quang trong mắt không khỏi biến mất, cô đem giấy khám lúc nãy bỏ vào túi xách rồi đi lên lầu.
Duật Tôn hỏi thăm dì Hà về kiểm tra sức khỏe của thai nhi, hắn đi vào gian phòng thì Sanh Tiêu đang nằm trên giường, hắn đi qua, Sanh Tiêu trở mình đưa lưng về phía hắn.
Duật Tôn vươn tay đặt ở eo của cô, hắn cũng muốn biết đứa bé đạp là như thế nào, có phải là đạp đến tay hắn không, hắn cẩn thận đem lòng bàn tay đặt bụng vào Mạch Sanh Tiêu, kỳ thật, ba tháng có thai ngoại trừ cơ thể mẹ ngoại, người khác cũng không thể cảm giác được sự tồn tại của đứa bé.
Duật Tôn muốn chạm vào bụng của Sanh Tiêu, hắn cũng muốn biết cảm giác tồn tại của cục cưng.
Mạch Sanh Tiêu không chút nghĩ ngợi liền kéo tay của hắn ra, cô cuộn hai đầu gối lên: "Đứa bé này là của tôi, anh đừng đụng vào chúng tôi.”
---------------------
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chìm Trong Cuộc Yêu
Thánh Yêu
Chìm Trong Cuộc Yêu - Thánh Yêu
https://isach.info/story.php?story=chim_trong_cuoc_yeu__thanh_yeu