Trang chủ
Đăng nhập
Nhật kỳ....
Trợ giúp
Truyện
Truyện Tranh
Sách Nói
Thơ
Lời Nhạc
Sưu Tầm
Chat
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Võ Lâm Ngoại Sử
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương 114: Hồi Cuối 44 – Tình Dây Dưa Sinh Tử (3-Cuối)
H
ồi Cuối 44 – Tình Dây Dưa Sinh Tử (3-cuối)
Hoang mạc, ban đêm rét căm, ban ngày nóng khốc, mặt trời chói chang, lại thêm bão cát, … Lương thực nước uống không đủ, đường sá không quen, còn phải luôn lưu ý rắn độc, mãnh thú, cát cuốn …
Đoạn đường này thật cực khổ gian nan.
Hai ngày trôi qua, người ngựa mệt nhoài, mà trước mặt vẫn là một hoang mạc mênh mông. Ngay cả Thẩm Lãng cũng âm thầm nổi lên tâm sự. Dù chàng có năng lực của siêu nhân, nhưng vẫn là người phàm xác thịt, làm thế nào có thể chống chọi với cái lực vô đối của thiên nhiên.
Bạch Phi Phi là người thoải mái nhất, bởi cô vẫn mê man bất tỉnh.
Một buổi chiều, Chu Thất Thất dùng khăn ướt thấm môi của cô, nhìn gương mặt vốn trắng nõn mịn màng giờ tái xanh tiều tụy, nàng không khỏi thở dài: - Mê dược của Vương phu nhân thật là lợi hại.
Hùng Miêu Nhi và Thẩm Lãng đã đi dò đường, chỉ mình Vương Lân Hoa ở lại bảo vệ nàng.
Vương Lân Hoa chăm chú nhìn nàng, rồi lạnh lùng nói: - Chỉ sợ thị sẽ không tỉnh lại, nàng đừng tốn nước vô ích.
Chu Thất Thất cả giận mắng: - Anh nói ra lời này còn coi mình là con người sao?
Vương Lân Hoa cười nhạt: - Ngày trước thị đối với nàng ra sao, chẳng lẽ nàng đã quên?
Chu Thất Thất: - Dù cô ấy đã đối với tôi ra sao đi nữa, cô ấy vẫn là người, lại là một nữ nhân, tôi không thể thấy chết mà không cứu. Nếu phải đem hết phần nước của tôi cho cô ấy, cũng không sao.
Vương Lân Hoa nháy mắt cười: - Nếu nàng chết khát, mà thị vẫn sống, ngược lại cũng hay... Lúc đó, không chừng Thẩm Lãng sẽ...
Chu Thất Thất nhảy dựng lên, mắng lớn: - Người như anh, không hiểu sao Thẩm Lãng không giết quách đi cho rồi!
Vương Lân Hoa lạnh lùng: - Thẩm Lãng không giết tôi vì hắn thông minh, nếu không...
Có tiếng người: - Nếu không thì sao?
Hùng Miêu Nhi đã trở lại, đôi mắt mèo trong bóng tối sáng lên.
Vương Lân Hoa phá lên cười ha hả: - Nếu không thì tôi đã chết từ lâu rồi chứ sao!
Hùng Miêu Nhi nhìn hắn chằm chằm, hắn lại xoay người đi.
Thẩm Lãng cũng trở lại.
Chu Thất Thất chạy ra đón: - Phía trước có đường không anh?
Thẩm Lãng lắc đầu thở dài, rồi lại cười: - Em yên tâm, nếu có nơi để tới, sẽ có đường để đi.
Lại hai ngày nữa trôi qua, giờ đây ngay cả nụ cười của Thẩm Lãng cũng không làm cho tinh thần của Chu Thất Thất thêm hăng hái.
Bạch Phi Phi càng lúc càng thảm, hơi thở yếu dần, dường như đang hấp hối.
Đồ ăn thức uống càng lúc càng cạn. Thể lực của họ mỗi lúc một yếu, nên phải nghỉ ngơi sớm, cái hưởng thụ duy nhất bây giờ là nghỉ ngơi.
Đêm sa mạc trời sao rực rỡ, nhưng vào lúc này, ai còn hứng thú mà ca ngợi ánh sao đẹp xinh.
Chu Thất Thất nằm trong lòng Thẩm Lãng lẩm bẩm: - Chẳng lẽ chúng mình đi lạc sao anh? Đi mãi không ra...
Đêm khuya tĩnh lặng. Hùng Miêu Nhi và Vương Lân Hoa như đã ngủ yên.
Thẩm Lãng nhẹ vuốt tóc nàng, khẽ nói: - Phương hướng quyết không sai, chẳng qua là …
Chu Thất Thất mỉm cười diễm lệ: - Đi lạc cũng không sao! Chỉ cần bên anh, đi tới chân trời góc biển em cũng nguyện ý.
Thẩm Lãng âu yếm nhìn nụ cười dịu hiền xinh đẹp của nàng, rồi nhìn qua Bạch Phi Phi ngất mê bất tỉnh, trong lòng rối loạn, nói không nên lời.
Chu Thất Thất ngồi dậy nhìn Bạch Phi Phi, thở dài: - Tiếp tục đi như vậy, mình không sao, chỉ sợ cô ấy...
Thẩm Lãng chợt hỏi: - Em còn hận cô ta không?
Chu Thất Thất lắc đầu dịu dàng nói: - Làm sao em có thể hận cô ấy? Mặc dù trước kia, cô ấy thật đáng hận đáng ghét. Nhưng bây giờ,... bây giờ cô ấy chỉ là một cô gái đáng thương. Thật ra thì, trước sau cô ấy chỉ là một cô gái rất đáng thương.
Thẩm Lãng thở dài: - Em nói không sai, cô ta thật là một cô gái đáng thương...
Chu Thất Thất chợt ôm cổ Thẩm Lãng nghẹn ngào: - Có lúc … có lúc em thật muốn nhường anh cho cô ấy, vì cả đời tràn đầy cừu hận và tịch mịch, niềm an ủi duy nhất trên đời của cô ấy chính là anh...
Giọng nói nghẹn ngào của nàng đã biến thành tiếng nấc khe khẽ: - Nhưng... nhưng em không thể, em bây giờ không thể … em bây giờ không thể rời anh, em bây giờ không thể xa anh... Thẩm Lãng, em có đáng trách không? Anh có trách em không?...
Thẩm Lãng ôm chặt thân hình nhỏ bé của nàng vào lòng, dịu dàng cười: - Em khờ, sao em lại đáng trách? Sao anh lại trách em?
Chàng ngửa mặt nhìn trời như muốn hỏi... “Số phận, phải trách ai?”...
Chàng cười, nhưng lòng cay đắng.
Giữa đêm thanh tịnh, dưới trời đầy sao, tinh thần mệt mỏi, … chàng muốn đem hết tâm sự trong lòng nói ra. Nhưng... chàng không nói, chàng không đành làm bận lòng Chu Thất Thất.
Tuy trong lòng có trăm câu ngàn ý, chàng chỉ nhỏ nhẹ: - Đêm khuya rồi, mình ngủ thôi em.
Không sai, ngủ đi thôi...
Ngày mai, là một ngày khác, không chừng mọi chuyện sẽ đổi thay. Có lời gì, giữ lại ngày mai hãy nói.
Ngày mai, chuyện gì sẽ xảy ra? Trên đời này, ai người đoán được?
Ánh nắng mặt trời đã chói chang khắp mặt đất.
Hùng Miêu Nhi tỉnh giấc, vừa vươn vai ngáp dài, anh chợt giật mình hoảng hốt... tất cả cảnh vật đều thay đổi...
Vương Lân Hoa,... hơn nửa người bị chôn trong cát, tóc rối tung, mặt đầy bùn, lưng trần còn rướm máu tươi như vừa bị ai phết cho vài roi. Trông hắn chẳng ra dạng người, nhưng dường như hắn không hay không biết, vẫn say vùi trong giấc ngủ mê.
Thẩm Lãng cùng Chu Thất Thất bị trói đâu lưng vào nhau, tóc họ cũng rối bời, còn như bị cắt đi một đoạn.
Hùng Miêu Nhi... đầu nhức như búa bổ, tay chân bị trói cứng, y phục bị lột gần sạch, mặt trời chói chang đang thiêu đốt lưng trần.
Hùng Miêu Nhi cả kinh... Chuyện gì đã xảy ra? Chẳng lẽ quỷ của hoang mạc viếng thăm?
Tuy giữa ban ngày, lá gan của anh vốn cũng khá lớn, nhưng gặp chuyện không thể giải thích, anh hoảng hốt rùng mình.
Trong lúc lăn lộn vặn vẹo trên cát, Hùng Miêu Nhi lại phát hiện thêm hai chuyện kinh hoàng, ngựa đâu không thấy, lương khô túi nước cũng không còn. Lương thực, nước uống, và ngựa là tánh mạng của họ. Ai lấy đi tánh mạng của họ?
Anh đưa mắt bốn phương tám hướng tìm tòi quan sát. Sắc trời trong xanh, mây trắng bay lãng đãng, không khí nóng bức khó thở. Ngoài trăm dặm bốn bề tĩnh lặng, không một bóng người bóng vật... Không lẽ là Khoái Lạc Vương? Không! Nhất định không phải! Nếu là lão, dễ gì mà bỏ qua cho họ.
Hùng Miêu Nhi vội la to: - Thẩm Lãng! Mau tỉnh lại, Thẩm Lãng …
Anh đang gân cổ la, chợt nghẹn họng.
Hùng Miêu Nhi lại phát hiện,... Bạch Phi Phi, vốn vẫn mê man bất tỉnh, cũng biến mất.
Thẩm Lãng đang tỉnh lại
Chàng mở mắt,... thấy trên mặt cát phía trước có vẻ như ai đã dùng đá viết vài chữ rồi lại xóa đi.
Đầu và mình chàng đau nhức, tay chân tê dại, trên mặt còn cảm giác như bị ai vả cho vài cái.
Chàng lẩm bẩm: - Thẩm Lãng, lại chuyện gì đây?
Hùng Miêu Nhi vừa nghe tiếng chàng, liền hét tướng lên: - Thẩm Lãng, tỉnh rồi sao? Mở mắt ra mà nhìn... nước uống lương khô không còn, ngựa đi mất,... Bạch Phi Phi cũng chẳng thấy đâu.
Thẩm Lãng: - Bạch Phi Phi đã đi rồi sao?
Hùng Miêu Nhi: - Thật đã xảy ra chuyện gì? Trời đất ơi, thật ra là chuyện gì đây?
Thẩm Lãng lớn tiếng: - Bạch Phi Phi, dĩ nhiên là Bạch Phi Phi. Trừ cô ta ra, còn ai vào đây?
Hùng Miêu Nhi giật mình: - Bạch Phi Phi? Anh nói những chuyện này đều do Bạch Phi Phi giở trò?
Thẩm Lãng cười thảm: - Anh không thấy cô ta đã đi mất rồi sao?
Hùng Miêu Nhi: - Chỉ không thấy cô ta, nhưng... có thể cô ấy lại bị người trói bắt đi... Chứ cô ta hôn mê bất tỉnh mấy ngày nay, chẳng khác người chết, làm sao ra tay động chân?
Thẩm Lãng lẩm bẩm: - Chúng ta đã quá coi thường cô ta, bị lừa bao nhiêu lần vẫn không học được, vẫn quá coi thường bản lãnh đóng tuồng của cô ta...
Chàng cười khổ, nói tiếp: - Cô ta giả đò thật giỏi, làm ra cái bộ dáng đáng thương, khiến người khác cứ phải động lòng thương hại, mà quên đi đề phòng.
Hùng Miêu Nhi sửng sốt: - Không lẽ anh đang nói rằng, … cô ta vốn đã tỉnh, nhưng cố ý làm bộ như vẫn ngất mê? Chẳng lẽ …
Lúc này Chu Thất Thất như đang tỉnh giấc, run giọng: - Thẩm Lãng... Thẩm Lãng... anh đâu?
Thẩm Lãng vội vàng: - Thất Thất... Thất Thất, em có bị thương không?
Chu Thất Thất: - Hình như là không! Thẩm Lãng, anh sau lưng em? Anh cũng bị trói sao?
Thẩm Lãng thở dài: - Ừ!
Chu Thất Thất: - Đã xảy ra chuyện gì vậy?... A, trước mặt em có ai viết mấy chữ nè!
Thẩm Lãng: - Viết gì?
Chu Thất Thất: - Để em coi,... viết là... ‘Một giọt nước ân, dòng sông báo trả, lưu người không chết, để người song bay, sinh không may mắn, đoạn tình từ đây, đến chết không gặp’...
Nàng kinh hoàng: - Cái này... chẳng lẽ là Bạch Phi Phi để lại?
Thẩm Lãng thở ra: - Chính là cô ta.
Chu Thất Thất nghẹn ngào: - Cô ấy đi rồi … đi một mình... Mặc dù cô ấy quyết lòng muốn chiếm anh, nhưng cuối cùng, vẫn không cướp anh, không giết em, lại để anh và em trọn vẹn …
Nàng bật khóc: -... ‘đoạn tình từ đây, đến chết không gặp’... Bạch Phi Phi, cô chấp nhận suốt đời chịu cô đơn, chứ không giết tôi! Bạch Phi Phi, tôi đã lầm cô! Cô thật sự là người tốt... Xin lỗi cô! Tôi thật xin lỗi cô!
Hùng Miêu Nhi: - Ai,... nếu cô ấy thật sự hảo tâm, sao lại hại chúng ta như thế này? Sao lấy đi lương khô nước uống, đuổi mất ngựa của chúng ta?
Thẩm Lãng: - Cô ta thật sự là một cô gái khó hiểu! Tâm ý của cô ta, không ai đoán được. Cô ta thật sự là thiện là ác, vĩnh viễn không ai biết.
Hùng Miêu Nhi im lặng hồi lâu, rồi cũng thở dài: - Vô luận thế nào, cô ta cũng là một thiếu nữ không tầm thường, có thể giả bộ ngất mê bất tỉnh, nhịn đói nhịn khát, ngay cả con mắt cũng không mở ra, chẳng phải ai cũng làm được. Bạch Phi Phi …, tôi bội phục cô.
Thẩm Lãng: - Cô ta làm như vậy vì muốn chúng ta không đề phòng!
Hùng Miêu Nhi: - Nhưng, … nếu cô ta đã tuyệt tình đoạn hận, thất vọng tột cùng, có ý bỏ đi, tại sao không cứ đi đi, sao trước khi đi còn phải hại chúng ta?
Thẩm Lãng: - Có lẽ cô ta tránh gặp lại chúng ta trên đường, thà cắn chặt răng chịu mọi thống khổ để giữ thể diện. Cô ấy muốn chúng ta biết, cuối cùng thì cô ta vẫn là người thắng cuộc.
Chu Thất Thất ảm đạm: - Cũng có lẽ cô ta không thể cùng anh nói câu ly biệt, lại càng không muốn anh xem thường... Có loại nữ nhân, tình nguyện chịu mọi đau khổ, chứ không để người mình yêu khi dễ. Cô ta là loại người này!
Hùng Miêu Nhi cười khổ: - Ai dám khi dễ cô ta? Ngay cả Thẩm Lãng cũng bị cô ta làm cho điêu đứng ba lần bốn bận. Còn ai dám xem thường cô ta? Trong thiên hạ, ngoài cô ta, ai có thể làm Thẩm Lãng thua thiệt bao lần liên tiếp?
Chu Thất Thất lớn tiếng: - Thẩm Lãng không thua cô ấy. Chàng trên cơ cô ta, chứ không phải không bằng.
Hùng Miêu Nhi cười ha hả: - Còn cãi...
Chu Thất Thất: - Thẩm Lãng không tranh cao thấp... Chàng lúc nào cũng một lòng thương hại, chỉ muốn cứu chứ không thật sự đối phó với cô ta... Nếu không, mười Bạch Phi Phi cũng không thể hại Thẩm Lãng.
Hùng Miêu Nhi thở dài: - Tôi vốn cho rằng nàng chỉ yêu thích Thẩm Lãng, chứ không hiểu hắn. Hôm nay mới biết, hiểu rõ lòng dạ của Thẩm Lãng chỉ có mình nàng. Chúng tôi, không ai hiểu hắn như nàng.
Chu Thất Thất: - Em đã đặt hết cả tâm ý vào Thẩm Lãng, so với các anh cũng hiểu chàng hơn.
Hùng Miêu Nhi cười lớn: - Thẩm Lãng, phúc cho anh có được một hồng nhan tri kỷ như vậy, cả đời này sống cũng không uổng.
Bỗng nghe giọng khàn khàn của Vương Lân Hoa: - Vào lúc này, anh còn cười nổi, bội phục luôn...
Trong miệng hắn lúng búng đầy cát, nói không rõ lời.
Hùng Miêu Nhi: - Vì sao cười không nổi? Ít ra tôi cũng không bị người chôn sống dưới cát.
Vương Lân Hoa: - Cười tôi thì hay ho gì? Coi cái vị anh hùng Thẩm Lãng của chúng ta kìa... ‘không chỗ nào không biết, không chỗ nào không hay’..., cũng bị người trói như heo đem đi thọc tiết thế kia? Tôi thật không hiểu...
Thẩm Lãng không để ý đến hắn, chỉ nhàn nhạt: - Nếu anh tỉnh táo coi chừng, chúng ta cũng không đến nỗi thảm như thế này.
Vương Lân Hoa cười lạnh: - Chẳng lẽ còn trách tôi sao?
Thẩm Lãng phát cáu: - Anh có biết vì sao chúng ta bị trói gô như thế này mà không hay không biết? Bởi vì đêm qua chúng ta uống phải túi nước đã bị Bạch Phi Phi bỏ thuốc mê. Anh có biết cô ta ra tay khi nào không? Chính là cái lúc tôi bảo anh ở lại trông giữ, dòm chừng cái chỗ này. Nếu anh xem nước uống cũng quan trọng như sinh mạng, sao không mở to hai con mắt mà nhìn?
Vương Lân Hoa trong miệng lạo xạo đầy cát, nói gì chẳng nghe rõ.
Hùng Miêu Nhi: - Quan trọng nhất là bây giờ chúng ta phải làm gì? Tay chân của tôi hoàn toàn không còn khí lực, ngay cả cái sợi dây này cũng mở không được. Tiếp tục như vậy, chắc bị nướng thiêu quá.
Anh cười khan một tiếng: - Không biết mùi vị mèo nướng ra sao? Tôi thật tình cũng chưa nếm qua bao giờ...
Vương Lân Hoa nghiến răng bất mãn: - Hay! Thú vị! Lời này thật hay, thật thú vị … làm sao.
Vừa nói vừa phun ra một bụm cát.
Mặt trời lên cao, nắng càng thêm khắc nghiệt, sức nóng gần như thiêu tan cả hạt cát.
Dưới ánh nắng tàn khốc, Hùng Miêu Nhi choáng váng mặt mày. Sợi dây trói dường như siết chặt hơn, làm tay chân anh đau đến thấu xương.
Môi khô nẻ, Hùng Miêu Nhi hậm hực: - Bạch Phi Phi, cô không giết, tôi cũng không cảm kích cô. Phơi nắng kiểu này, so với một đao giết chết còn ác độc gấp trăm lần? Cô không giết, thì ra chỉ lại muốn hành hạ bọn ta.
Vương Lân Hoa than: - Mặc dù tôi biết trên đời không có cái chết nào được tử tế, nhưng chưa từng nghĩ tới sẽ bị mặt trời thiêu sống như vậy. Chết kiểu này thật khó chịu hơn nhiều so với bao cách chết khác.
Thẩm Lãng mỉm cười: - Chết kiểu nào cũng không dễ chịu!
Vương Lân Hoa trợn trắng mắt: - A, … anh còn cười tôi?
Hùng Miêu Nhi cười hăng hắc: - Thấy cái loại người như anh bị thiêu sống, sao không cười? Tôi cũng muốn cười to, … ha ha ha … ha ha … ha …
Anh dùng hết khí lực cười to mấy tiếng, nhưng miệng lưỡi khô queo, sao cười được? Tiếng cười kia so với tiếng khóc còn khó nghe hơn.
Vương Lân Hoa: - Hay... giỏi... cứ cười đi, dùng hết sức mà cười, liều mạng mà cười … anh còn cười cái kiểu đó, chỉ sợ sẽ chết trước cả tôi.
Thẩm Lãng thong thả: - Anh ấy sẽ không chết ở đây.
Vương Lân Hoa: - Hắn không chết, chẳng lẽ chỉ mình tôi chết sao?
Thẩm Lãng mỉm cười: - Anh chịu bớt nói vài câu, lưu chút khí lực, cũng không chết sớm.
Vương Lân Hoa kia bị phơi đến da mặt đen thui, nghe tới đây hai mắt bỗng sáng rực.
Hắn dù vừa ghen vừa hận Thẩm Lãng, nhưng lại không thể không tin lời chàng. Một người sợ chết khi nghe được mình còn có thể sống tiếp, vẻ mặt thật khó hình dung.
Mi mắt Vương Lân Hoa giật liên hồi: - Anh... anh nói chúng ta sẽ có cứu tinh?
Thẩm Lãng: - Đúng vậy!
Vương Lân Hoa: - Nhưng,... giữa vạn dặm nơi hoang mạc, chúng ta chẳng khác gì mấy con kiến, ngay cả có mười vạn người muốn cứu chúng ta, cũng... làm sao tìm ra chúng ta ở nơi nào... Huống chi, ai là người sẽ đến cứu chúng ta? Ai là người biết chúng ta gặp nạn ở đây? Cái này … quả thực là không thể nào... không thể nào...
Hắn vừa nói vừa ho, nói xong mấy lời này, đã hoàn toàn hết khí lực. Mặc dù miệng hắn nói “không thể nào”, nhưng trong lòng lại tràn trề hi vọng.
Hắn hi vọng Thẩm Lãng sẽ bác bỏ lời của hắn.
Thẩm Lãng: - Có người biết chúng ta gặp nạn.
Vương Lân Hoa thở hổn hển: - Là ai?... trừ yêu nữ kia.
Thẩm Lãng: - Chính là Bạch Phi Phi!
Vương Lân Hoa ngớ ngẩn, rồi bật cười lớn: - Con quỷ cái đó sẽ đến cứu chúng ta sao … Ha ha ha, Thẩm Lãng bị nắng thiêu đến điên rồi, thì ra Thẩm Lãng bị nắng thiêu đến điên rồi...
Tiếng cười điên cuồng làm Chu Thất Thất và Hùng Miêu Nhi rợn tóc gáy.
Họ thật sự cũng không tin Bạch Phi Phi sẽ đến cứu, cũng cho rằng Thẩm Lãng bị nắng thiêu mất đi tỉnh táo.
Thẩm Lãng than: - Anh còn chưa hiểu tính tình của cô ta sao? Nếu cô ta muốn chúng ta chết, sao không ở lại đây tận mắt chứng kiến cảnh chúng ta bị hành hạ cho tới chết?
Chu Thất Thất: - Lòng dạ cô chắc không còn độc ác như vậy nữa.
Vương Lân Hoa lại hí hửng: - Không sai, nếu thị thật sự muốn lấy mạng chúng ta, nhất định sẽ ở lại đây nhìn chúng ta chết đớn đau khổ sở. Bây giờ đi mất, chắc là dẫn cứu tinh tới.
Hùng Miêu Nhi thở dài: - Cứu tinh? Nhưng cứu tinh từ đâu tới?
Thẩm Lãng: - Cô ta sinh trưởng nơi sa mạc, mọi chuyện lớn nhỏ trong sa mạc nhất định thông hiểu. Không chừng cô ta đã nhận ra có người đang đi về hướng này, có thể cô ta làm bản đồ đánh dấu cho người khác tìm tới.
Vương Lân Hoa thở dài: - Nếu lần này tôi được cứu, nhất định sẽ làm vài chuyện tốt.
Thẩm Lãng: - Chỉ cần anh chớ quên những lời này, thì anh chưa chết được.
Hi vọng mong manh, nhưng hi vọng dù mong manh, cũng hơn không có hi vọng. Mọi người không nói thêm nữa, lưu lại khí lực, cầm cự đến lúc cứu tinh xuất hiện.
Mí mắt nặng trĩu, nhưng chẳng ai dám nhắm mắt... vì họ biết rằng, bây giờ mà ngủ chỉ sợ không dậy nổi.
Lâu thật lâu, Thẩm Lãng chợt la lớn: - Tới... tới rồi...
Tinh thần mọi người phấn chấn, liếc nhìn theo hướng ánh mắt chàng.
Giữa hoang mạc vạn dặm không mây không gió, đột nhiên cát bụi mịt mờ.
Vó ngựa ầm vang, trống trận như sấm,... tưởng chừng động đất tới nơi.
Hùng Miêu Nhi có vẻ hoảng hốt: - Giữa hoang mạc, ngàn quân vạn mã từ đâu tới?
Thẩm Lãng mỉm cười: - Anh quên Long Quyển Phong?
Vừa dứt lời, bốn kỵ sĩ từ phía xa phóng tới. Cả bốn người cùng khoác áo choàng trắng, đúng là thuộc hạ của Hoành Hành Đại Mạc Long Quyển Phong. Khi thấy bọn Thẩm Lãng, họ la lớn rồi quay đầu ngựa chạy về hướng cũ...
Vương Lân Hoa thất thanh: - Uy,... sao họ lại chạy đi, chẳng lẽ thấy chết mà không cứu sao?
Thẩm Lãng cười: - Anh đừng quá gấp gáp, đây chỉ là thám tử mở đường của Long Quyển Phong. Tuy phát hiện ra chúng ta, họ không dám tự mình định đoạt, phải về báo cáo chờ lệnh.
Vương Lân Hoa mừng rỡ, rồi lại kinh hoàng: - Nhưng Long Quyển Phong nổi danh là cường đạo giết người không nháy mắt nơi đại mạc. Nếu chúng ta rơi vào tay hắn, chỉ sợ...
Thẩm Lãng ngắt lời: - Tôi không biết Long Quyển Phong thiện ác ra sao. Nhưng anh chớ quên quân sư thần bí của hắn.
Vương Lân Hoa: - Anh nhận ra quân sư của hắn là ai?
Thẩm Lãng mỉm cười: - Nếu tôi đoán không lầm, hắn là cố nhân của tôi.
Một đám kỵ sĩ từ xa đang phi nước đại tới. Kỵ sĩ đi đầu cỡi ngựa ô, khăn đen che kín mặt chỉ lộ ra đôi mắt rực lên tia quỷ dị.
Kỵ sĩ áo đen đến gần, chợt phi thân xuống ngựa, đứng ngây người, mắt lom lom nhìn Thẩm Lãng...
Thẩm Lãng run giọng cười: - Kim huynh... Kim Vô Vọng?
Kỵ sĩ áo đen đột nhiên run lên, thất thanh: - Anh... anh... sao anh nhận ra...
Thẩm Lãng cười lớn: - Trừ Kim Vô Vọng, ai có thể hiểu rõ Khoái Lạc Vương như lòng bàn tay? Trừ Kim Vô Vọng, ai có thể làm cho Khoái Lạc Vương điêu đứng mấy lần liên tiếp?
Kỵ sĩ áo đen đột nhiên nhào tới ôm chầm lấy Thẩm Lãng. Hai người vừa khóc vừa cười. Ngay cả Vương Lân Hoa cũng xao xuyến bùi ngùi. Chu Thất Thất và Hùng Miêu Nhi đã nước mắt lưng tròng.
Được một lúc, Kim Vô Vọng thở dài: - Thẩm Lãng, sao anh thảm như vậy?
Thẩm Lãng cười gượng: - Khoan nói chuyện tôi, nói chuyện của anh trước.
Kim Vô Vọng im lặng một lúc, rồi cười: - Không phải là tôi bất nhân cùng Khoái Lạc Vương, mà là lão bất nghĩa với tôi. Tôi tàn phế trở về, lão coi tôi như phế vật, muốn trừ khử đi. Cũng may mà tôi đã biết lòng lão ác độc, nên bỏ đi trước. Khi đó tôi đã thề, nhất định phải cho lão biết, Kim Vô Vọng không phải là phế vật.
Thẩm Lãng cười to: - Anh đã thật sự chứng minh được điểm này. Khi ấy, hắn cố ý giả một phong thư, nói là do anh lưu lại, tôi đã biết có gì không đúng.
Kim Vô Vọng ngửa mặt lên trời cười dài. Tiếng cười lộ vẻ đắc ý, cũng có chút tiêu điều.
Hắn chợt ngưng cười, thở dài: - Tuy tôi đã đánh bại được lão, nhưng rồi sẽ ra sao? Cuộc sống trăm năm qua như gió thoảng, vô luận thắng thua, khi chết cũng chỉ đi vào lòng đất lạnh.
Hùng Miêu Nhi hỏi: - Anh đã giết lão?
Kim Vô Vọng: - Lần trước tập kích không thành, tôi tập trung nhân mã định tấn công lần nữa. Nhưng khi đến sào huyệt của Khoái Lạc Vương, tất cả đã bị cháy rụi, thi thể khắp nơi. Giữa những xương người đã cháy thiêu, có hai hài cốt dây dưa chung một chỗ, máu thịt tuy đã hóa thành tro bụi, nhưng ba chiếc nhẫn vẫn còn ở …
Hắn buông giọng cười thê lương: - Có ai ngờ, Khoái Lạc Vương một đời tung hoành lại táng thân trong biển lửa.
Ai cũng biết dây dưa chung chỗ với hài cốt của Khoái Lạc Vương chính là Vương phu nhân.
Thẩm Lãng buồn bã buông tiếng thở dài: - Tình nghiệt dây dưa đến chết không thôi... hà khổ … hà khổ …
Vương Lân Hoa bật khóc thảm thiết. Thiên tính con người, tình thương cha mẹ, cuối cùng vẫn phát tác ra.
Kim Vô Vọng nghiêm giọng: - Vương Lân Hoa, ta vốn quyết giết ngươi, nhưng tiếng khóc này, … nhân tính của ngươi vẫn còn, vì vậy mà hôm nay ta cứu ngươi.
Hắn cởi trói cho mọi người, nhìn Thẩm Lãng: - Khoái Lạc Vương đã chết, anh chưa thật sự cùng lão giao đấu, anh có cảm thấy tiếc nuối chăng?
Thẩm Lãng cười nhạt: - Con người vốn ngu, làm người khó tránh tranh nhau. Người khôn thì đấu tâm đấu trí. Kẻ ngu thì đấu lực đấu dũng. Tôi cùng Khoái Lạc Vương dù không thể đội trời chung, nhưng không hiểu sao có nhiều đồng cảm. Nếu tôi cùng lão thật tranh đua quyền cước chém giết một cuộc mất còn, thật cũng chẳng thú vị gì.
Kim Vô Vọng cười to: - Thẩm Lãng không tranh câu chấp, thật không ai bằng.
Chu Thất Thất chợt hỏi: - Sao Kim đại ca biết được đường đến đây cứu bọn này?
Kim Vô Vọng trả lời: - Đây cũng là chuyện lạ. Khi tôi từ sào huyệt của Khoái Lạc Vương lui quân, vốn không định đi qua đường này. Đột nhiên đêm qua có người đưa đến một phong thơ, trong có bản đồ bằng đất, nói tôi tới đây cứu người. Lúc ấy, tôi nửa tin nửa ngờ,... nửa muốn tới, nửa lại sợ bị gạt … Cũng may mà cuối cùng tôi quyết định tới đây.
Chu Thất Thất sâu kín thở dài: - Hiểu rõ Bạch Phi Phi vẫn là Thẩm Lãng.
Nàng ôm cứng Thẩm Lãng, như sợ chàng sẽ đột ngột biến đi.
Hùng Miêu Nhi: - Nhưng làm sao cô ta biết được Kim huynh đang ở gần?
Thẩm Lãng: - Cô ấy thẳng một đường đi tới, có lẽ đã sớm nhìn thấy đoàn quân của Kim huynh. Khi đó bọn ta có thể cũng nhìn thấy cát bụi mịt mờ ở xa, lại chỉ tưởng là sa mạc bão cát. Với cô ta, bất kỳ biến hóa nào nơi sa mạc lại hết sức quen thuộc,... là vó ngựa, là bão cát... dĩ nhiên phân biệt được ngay.
Chu Thất Thất, Kim Vô Vọng, Hùng Miêu Nhi, Vương Lân Hoa không hẹn cùng thốt lên: - Có lẽ không chuyện gì qua được mắt Thẩm Lãng.
Cả bốn người cùng buột miệng, rồi cùng ngậm miệng, … cả bốn nhìn nhau bật cười.
Thẩm Lãng cười gượng: - Ngày thường mà nghe được lời này, tôi bất quá cũng chỉ hơi đỏ mặt. Nhưng hôm nay với cái bộ dáng này, các người nói vậy hẳn là muốn tôi độn thổ sao?
Không ai nhịn được cùng cười ha hả.
Xa xa có tiếng người la to: - Danh chấn thiên hạ Thẩm Lãng đâu, chúng ta gặp mặt được chăng?
Tiếng la lại tiếp một tiếng la, như sóng triều cuốn tới, vang dội khắp đại mạc.
Kim Vô Vọng nắm tay Thẩm Lãng, lớn tiếng cười: - Anh muốn chui xuống dưới đất, người khác cũng chẳng để anh chui. Chẳng qua là …
Hắn nhìn Thẩm Lãng từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, rồi nói tiếp: - Hôm nay Thẩm Lãng bị thua, ai nghe qua cũng cho là kỳ lạ.
Thẩm Lãng lại nở nụ cười quen thuộc, nụ cười tiêu sái không câu nệ: - Bất luận là ai cũng có lúc thất bại, quan trọng là lúc thắng chớ quá đắc ý,... khi thất bại cũng đừng quá chán nản...
(Sách đã hoàn)
Chương trước
Mục lục
Võ Lâm Ngoại Sử
Cổ Long
Võ Lâm Ngoại Sử - Cổ Long
https://isach.info/story.php?story=vo_lam_ngoai_su__co_long