Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Thượng Tiên Ngươi Thật Hư
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 114: Đái Dầm
H
ôm sau, Mộ Khanh từ hoa lâm về rất sớm, tính thay đổi quần áo sạch sẽ rồi đi giúp A Sơ bán mật hoa. Tròn Vo không biết lại chạy đi đâu bắt châu chấu.
Thay quần áo xong, Mộ Khanh đi đường tắt bỗng nhiên thấy bên cạnh rừng có một bóng người, hình như là Tròn Vo. Hắn tiến tới gần, quả nhiên là quỷ linh tinh ham chơi kia. Mộ Khanh vẫy tay với hắn nhưng hắn vẫn làm ngơ, đứng yên không nhúc nhích.
Mộ Khanh liền hỏi “Tròn Vo, ngươi làm gì ở đây?”
Tròn Vo không lên tiếng, chỉ nhìn hắn.
Mộ Khanh tiến lại gần hơn, sờ sờ đầu hắn “Tròn Vo, ngươi đang run, lạnh sao?”
Trong mắt Tròn Vo có lệ quang, vẻ mặt ủy khuất.
Mộ Khanh thấy vậy, trong lòng run lên, vội ôm hắn, khẩn trương nói “Tròn Vo, ngươi rốt cuộc làm sao vậy, mau nói đi”
Tròn Vo chu miệng khóc lớn “ah,ah, ô, ô”
Tiếng khóc làm nha hoàn chạy tới, Mộ Khanh bất lực nhìn Tròn Vo, bảo nha hoàn đến xem tình hình, sốt ruột hỏi “các ngươi mau nhìn xem Tròn Vo làm sao vậy?”
Nha hoàn ôm lấy Tròn Vo, lòng bàn tay đụng phải chỗ ẩm ướt, cười nói “ai nha, tiểu công tử đái dầm, mau chuẩn bị nước ấm và quần”
Vừa dứt lời, Tròn Vo càng khóc dữ hơn, giẫm chân thình thịch, làm cho nha hoàn không thể rời đi. Rơi vào đường cùng, Mộ Khanh ôm lấy Tròn Vo vào lòng, nhanh chóng chạy về phòng mình, đặt hắn lên giường, nhìn xuống bên dưới, quả nhiên quần của Tròn Vo bị ướt một mảng.
Nha hoàn đem nước ấm và quần đến, cởi quần ướt của Tròn Vo ra, lau rửa cho hắn. Tròn Vo nằm ườn ra giường, khóc lóc ủy khuất. Mộ Khanh nhìn thấy muốn cười mà không dám, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ tới biểu tình của Tròn Vo, vừa thấy buồn cười vừa đáng yêu.
Nha hoàn dỗ hắn, nói vừa rồi cha ngươi còn không biết ngươi đái dầm.
Một câu này làm Tròn Vo nhớ tới chuyện xấu hổ, lại khóc lớn tiếng, Mộ Khanh không thể thờ ơ nữa, ngồi lên giường hỏi hắn ‘ngươi có thể nói cho ta biết có gì chơi vui mà tới mức không có thời gian đi tiểu vậy?”
“Ô..ô”
Nha hoàn mang đến một cái quần xanh thẫm nói “vươn chân”
“Ô ô ô…” Vươn chân.
Tròn Vo không để ý tới hắn, Mộ Khanh đành phải khoanh tay nhìn “đã đái dầm lại còn khóc”
“Oa oa oa oa!” Quyền đấm cước đá.
Mộ Khanh lau nước mắt cho hắn “ngươi không nên như vậy, đã lớn rồi còn đái dầm sẽ khiến người ta chê cười. Thay quần thì biết động đậy, vừa rồi ở bên ngoài ta gọi thì không thèm nhúc nhích”
Tròn Vo lập tức đưa bàn tay nhỏ bé che miệng hắn lại, khóc nức nở “ngươi không được nói ra ngoài”
Mộ Khanh nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, đáp ứng “được, không nói, không nói nhưng là nam tử hán đại trượng phu không thể lại đái dầm nha”
Tròn Vo gật đầu, ngừng khóc, lát sau đã vui vẻ chạy ra sân bắt châu chấu.
Mộ Khanh ở trên đường nói với A Sơ việc này.
Sáng sớm hôm sau, mấy nha hoàn đi ra từ phòng A Sơ và Tròn Vo đều che miệng cười trộm. Tròn Vo đã sớm được nha hoàn đưa đến trường. Mộ Khanh đi ra tới cửa, ngửi được mùi khai giống như hôm qua, thấy A Sơ ở trong phòng đang dọn ra giường, Mộ Khanh bừng tỉnh đại ngộ “lại đái dầm, mấy ngày nay Tròn Vo đái dầm thật nhiều ah”
A Sơ quăng ra giường vào chậu, thở dài nói “nửa đêm còn đá chăn nữa”
Mộ Khanh nghĩ nghĩ, đưa ra đề nghị “hay là đêm nay để hắn ngủ với ta đi, ta cam đoan hắn sẽ không đái dầm nữa”
A Sơ ngượng ngùng cười, ước gì có ai đem thau nước tiểu ra ngoài, nay Mộ Khanh tự mình mang đi, không gì tốt hơn. Nhưng muốn chữa bệnh đái dầm thật không dễ, tuy vậy Mộ Khanh vẫn kiên trì để Tròn Vo ngủ với hắn.
Ban đêm nguyệt hắc phong cao…
Rửa mặt xong, Mộ Khanh ôm Tròn Vo đặ lên giường, đắp chăn cẩn thận, nghiêng người nói “Tròn Vo, muốn nghe chuyện xưa không?”
Tròn Vo giật mình “muốn”
Mộ Khanh vừa lòng cong môi, che giấu nụ cười âm hiểm, bắt đầu kể chuyện xưa “ở một nơi rất xa, có một sơn thôn hẻo lánh, tuy nghèo nhưng dân chúng trong thôn sống rất vui vẻ, thoải mái. Có một ngày, trong thôn xảy ra một chuyện lạ, có một tiểu nam hài không thấy mông đâu”
Tròn Vo đá chăn, cười to “hahaha, mông không thấy, không thấy mông”
Mộ Khanh đè chân hắn lại “nghiêm túc một chút, nghe ta nói tiếp”. Tròn Vo nhịn cười, lắng nghe. Mộ Khanh chậm rãi nói tiếp “người nhà của hắn rất thương tâm, tìm khắp trong thôn và trên núi cũng không tìm được mông của hắn. Vì thế tiểu nam hài kia chỉ có thể đứng hoặc nằm, không thể ngồi bệt hay ngồi chồm hổm. Tiểu bằng hữu trong thôn không ai thèm chơi với hắn nữa, đều nói hắn là quái vật. Mười ngày trôi qua, lại thêm một tiểu nam hài không thấy mông đâu”, thấy Tròn Vo tay nắm thành quyền, Mộ Khanh dừng lại hỏi “có sợ không?”
Tròn Vo kéo chăn, thúc giục “vì sao, ngươi nói mau, mau nói tiếp đi”
Mộ Khanh cười cười, đột nhiên đứng dậy thổi tắt đèn. Mộ Khanh vỗ nhẹ lưng hắn, sâu kín nói “cùng lúc đó có tiểu nam hài mất tích khi đang trên giường ngủ. Thôn trưởng cảm thấy việc này do có người tác quái, thôn dân tự phát, thay nhau gác đêm. Một tháng sau, trong một đêm nguyệt hắc phong cao cũng như đêm nay…”
Mộ Khanh chui người vào chăn, Mộ Khanh vén chăn, để lộ lỗ tai của hắn, nhỏ giọng nói “một bóng dáng nhỏ gầy, diện mạo quái dị, cầm liêm đao đứng trước một gian phòng. Hắn có một con chó nhỏ có cái mũi thính như linh cẩu, một con mèo nhỏ ánh mắt sắc bén, móng vuốt sắc bén. Hắn có thể xuyên qua tường, dễ dàng đi vào phòng, ánh mắt thanh u nhìn chằm chằm tiểu nam hài đang ngủ say trên giường, mà dưới thân tiểu nam hài có nước tiểu đang chảy ra, ẩm ướt một mảng. Quái nhân giơ đao lên, chậm rãi chém xuống mông tiểu nam hài, đột nhiên cửa bị người đá văng, đèn cũng bật sáng. Quái nhân kinh hô, thét chói tai, thì ra hắn sợ lửa. Vì thế thôn trưởng kêu mọi người mang nhiều đuốc đến, chiếu sáng căn phòng. Quái nhân liền bị hòa tan trong ánh lửa giống như băng, cuối cùng hóa thành một làn khói bay ra ngoài cửa sổ, không biết đi đến đâu”
Người trong chăn nhẹ nhàng thở ra, Mộ Khanh vé chăn, nhìn ánh mắt trong veo như nước của hắn “không biết quái nhân kia có tu luyện xong chưa, nhưng hắn thích nhất là lấy mông của mấy đứa nhỏ đái dầm. Cho nên hôm nay mẫu thân ngươi để ngươi ngủ với ta là vì ta sức lực mạnh, có thể bảo vệ được ngươi”. Hắn thở dài, hôn lên mu bàn tay Tròn Vo một cái “nhưng mà Tròn Vo, ta dù sao cũng là phàm nhân, không biết có đánh lại quái nhân hay không,cũng không biết bây giờ hắn có còn sợ lửa nữa không. Nhưng mà ngươi yên tâm, ta dù chết cũng sẽ bảo hộ ngươi”
Ánh mắt ngập nước rốt cuộc cũng xuất hiện hai giọt lệ to, nhào vào lòng Mộ Khanh, cánh tay nhỏ bé gắt gao ôm cổ hắn, khóc nói “không, không, không cần. Ta không muốn bị quái nhân giết chết, ta sẽ không đái dầm nữa. Ô, ô…”
Mộ Khanh vỗ lưng hắn, cười trộm, tiếp tục nói “nếu mỗi tối đều đi đái trước khi đi ngủ, quái nhân sẽ không đến, chúng ta sẽ không có nguy hiểm nữa”
Tròn Vo liều mạng gật đầu “cam đoan sẽ không nữa”
Bình yên vượt qua một buổi tối, Tròn Vo đang ngủ say liền tỉnh lại, thấy bụng nhỏ trướng lên liền lập tức nhảy xuống giường, cầm bô đái.
Mộ Khan kiểm tra chỗ hắn nằm, ấm áp khô ráo. Tốt lắm.
Nha hoàn mang nước và đồ ăn sáng đến hầu hạ Tròn Vo rời giường, A Sơ cũng chạy tới. Mộ Khanh đắc ý vỗ giường nói ‘không có nước tiểu”
Mấy ngày nay Tròn Vo đều đái dầm, không ngờ ngủ với Mộ Khanh lại không có, A Sơ ngạc nhiên hỏi “ngươi làm cách nào vậy? không phải là gặp may chứ?”
Mộ Khanh kéo A Sơ đi ra gian ngoài, cầm lấy bánh bao cắn một miếng rồi nói “ta đương nhiên là dùng cách ngươi không thể tưởng được” tiếp theo thần thần bí bí dựa vào gần, nói cho nàng biết chuyện mình kể cho Tròn Vo nghe tối qua. A Sơ bật cười, sẵng giọng “ngươi dọa hắn không dám đi đái, chỉ là trị phần ngọn không trị được gốc ah”
Thấy A Sơ hoài nghi cách của mình, Mộ Khanh nhướng mày phản bác “ai nói, chuyện xưa này là cha ta kể ta nghe, sau đó ta không có đái dầm nữa”
A Sơ trợn mắt há hốc mồm, thấp giọng hỏi “trước đây ngươi cũng thường xuyên đái dầm sao?” rồi ôm bụng cười ha hả.
Mộ Khanh mặt mày đỏ bừng, cầm bánh bao đi ra hậu viện.
Không cẩn thận để lộ chuyện xấu trước kia, cả ngày hôm nay Mộ Khanh không dám gặp mặt A Sơ. Buổi tối, ăn cơm xong, hắn lập tức nhốt mình trong phòng, buồn bực một hồi mới đi rắm rửa nghỉ ngơi.
Đang tính thổi tắt đèn, bên ngoài có người gõ cửa, mở ra thì thấy Tròn Vo khoác ngoại bào đi thẳng tới bên giường. Nha hoàn ở bên ngoài cung kính nói “tiểu công tử la hét đòi ngủ với lão gia, phu nhân liền bảo nô tỳ mang tới”
Mộ Khanh gật gật đầu, chẳng lẽ Tròn Vo cũng biết chuyện đó, cho nên cố ý tới cười nhạo hắn. Lo sợ bất an đến gần giường, Tròn Vo ở trên giường đã khẩn trương nói ‘phụ thân, ngươi tối nay có kể chuyện xưa không? Kích thích một chút”
Thì ra là vậy. Mộ Khanh nhẹ nhàng thở ra cũng ngạc nhiên hỏi ‘ngươi không sợ?’
Tối hôm qua sợ tới mức rụt đầu vào chăn, sao hôm nay lại thay đổi lớn như vậy?
“Sợ!” Tròn Vo thẳng thắn nhưng hưng phấn nói “nhưng mà các bằng hữu ở học đường đều thích nghe chuyện xưa của ngươi, bọn họ còn nói muốn nghe chuyện kích thích hơn, tỷ như quỷ quái, đánh nhau…Các nam hài chúng ta đều thích nghe mấy chuyện xưa này, đám nữ hài tử thì nấp sau lưng chúng ta. Hừ, một đám nhát gan. Bọn họ thích nghe mấy chuyện xưa ấm áp hoặc là khôi hài, nam hài tử chúng ta không có hứng thú chút nào”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Thượng Tiên Ngươi Thật Hư
Cơ Tiểu Giáp
Thượng Tiên Ngươi Thật Hư - Cơ Tiểu Giáp
https://isach.info/story.php?story=thuong_tien_nguoi_that_hu__co_tieu_giap