Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Du Long Tùy Nguyệt
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.3 - Chương 119: Tẩy Xoát Oan Khuất… (Rửa Sạch Oan Khuất…)
T
riệu Phổ và Công Tôn đều đứng dậy đi xem, Công Tôn lần trước đã để mất Tiểu Tứ Tử một lần, sẽ không bao giờ để bé đơn độc ở lại, dùng một chiếc áo choàng lông cừu to bọc lấy Tiểu Tứ Tử, sau đó ôm ra cửa.
Triệu Phổ mang theo y đi tới cửa viện tử phía tây, Thạch Đầu cũng nhảy nhảy theo tới, Công Tôn đối nó “Suỵt”.
Thạch Đầu theo chân bọn họ đã lâu, biết lúc này không thể lên tiếng, liền theo sát bên chân Công Tôn, theo không ra tiếng.
Triệu Phổ tới trước cửa, chỉ thấy đèn trong phòng Bàng thái sư đã tắt, bất quá cửa vẫn khép hờ, xem ra là có người tiến vào.
Công Tôn nhìn Triệu Phổ, Triệu Phổ đối y “Suỵt”.
Sau đó đối Tử Ảnh và Giả Ảnh đầu tường vẫy tay một cái, vừa định nói, chợt nghe trong phòng đột nhiên “Má ơi” một tiếng, Bàng thái sư như bị quỷ dọa thoáng cái chạy vù đi ra, vừa ồn ào, “Người cứu mạng a!”
Chỉ là lão vừa lủi tới cửa thì đã bị chặn đứng, nắm cổ áo kéo ngược trở lại, còn nghe được tiếng nữ nhân truyền đến, “Ô… Lão vô lương tâm, còn xấu hổ cái gì nữa? Ngươi không nhớ ta hả! Ta là lão bà ngươi đây!”
Công Tôn và Triệu Phổ nghe được thanh âm đó thì vô thức run run, liếc mắt nhìn nhau —— Đây không phải Từ Thái Phượng sao?
“Nàng có thể gây bất lợi với Bàng thái sư hay không a?” Công Tôn hỏi Triệu Phổ, đồng thời, chợt nghe được thái sư kêu to, “Người cứu mạng a! Phi lễ a!”
Trên tường Tử Ảnh và Giả Ảnh thiếu chút nữa té cái rầm xuống đất, đều mang vẻ mặt đau khổ nhìn Triệu Phổ, mặt mày nhăn nhó như một cái bánh bao.
“Ngô.”
Trong lòng Công Tôn, Tiểu Tứ Tử lầm bầm một tiếng, tay bé bỏng ôm cổ Công Tôn tiếp tục ngủ.
Công Tôn cúi đầu đắp áo choàng cho bé, ngước mắt nhìn Triệu Phổ, “Thái sư đang gọi cứu viện a!”
Triệu Phổ cũng có chút bất đắc dĩ, nói, “Hiện tại chạy vào, vạn nhất thấy cái gì đó… Ta sợ mắt bị bệnh a.” Vừa nói, mũi cũng chun lại.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vừa lúc từ Hãm Không đảo trở về, vừa vào cửa đã nghe tiếng cầu cứu, cũng chạy đến.
Triển Chiêu tiến tới hỏi, “Chuyện gì vậy? Ta nghe thái sư kêu la.”
“Ân.” Công Tôn gật đầu, chỉ chỉ trong phòng, nói, “Từ Thái Phượng tới tìm thái sư!”
“Tới lúc này?” Triển Chiêu hỏi, “Nàng muốn làm gì?”
Vừa dứt lời, chợt nghe bên trong thái sư ồn ào, “Ai nha, người cứu mạng a… phi lễ a!”
“Ai ô, tử quỷ, ngươi làm người ta xấu hổ a!”
“Nương nha!”
Mọi người nghe được tóc gáy đều dựng thẳng.
Công Tôn nói, “Thấy chết mà không cứu, không tốt lắm đâu.”
Triệu Phổ nhăn mặt nhíu mày, nhìn Tử Ảnh và Giả Ảnh trên tường, hai người vội lắc đầu, bọn họ không đi!
Triệu Phổ lại nhìn Triển Chiêu, Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, “Lần trước không phải ngươi từng đi sao, hay là lần này phiền phức lần nữa…”
Bạch Ngọc Đường vừa nghe đã tái mặt, nghĩ tới tràng diện lần trước, xoay người tìm chỗ nôn một chút.
“Ha hả.” Triển Chiêu nhìn theo bóng lưng của Bạch Ngọc Đường, hỏi mọi người, “Kỳ thực hắn rất thú vị đó nga.”
Công Tôn và Triệu Phổ giật giật khóe môi một chút, cười không nổi.
Lúc này, chỉ thấy Bao Chửng cũng tới, vừa đi vừa mặc xiêm y tiện thể hỏi, “Xảy ra chuyện gì?” Phía sau theo vài nha dịch.
Triệu Phổ vừa nhìn, đúng lúc lắm, liền nói với các nha dịch, “Mau! Vào xem thái sư sao rồi!”
“Dạ!” Các nha dịch rất nghe lời, vừa xông vào, không bao lâu bịt mắt chạy ra, phía sau là Bàng thái sư quần áo lộn xộn đuổi theo, “Các ngươi thấy cái gì rồi! Ta làm thịt các ngươi!”
Bao Chửng nhanh chóng ngăn cản, thả cho các nha dịch kia chạy mau, vừa nhìn Bàng thái sư, thấy lão quần áo bừa bộn, Bao Chửng nhịn cười, nói, “Ô, thái sư, nhìn ngài như vậy, thật nhục tư văn a.”
Bàng thái sư vội lấy tay vuốt lại xiêm y bị xé rách trên người, giận trừng mọi người, “Các ngươi đều ở đây a! Tại sao không tới cứu ta a? Hại ta bị mấy người xa lạ nhìn thấy hết!”
Tất cả mọi người thiếu chút nữa cười văng.
Đang nói, thì thấy Từ Thái Phượng lảo đảo từ trong phòng đi ra, khoanh tay tựa vào khung cửa, nói với Bàng thái sư, “Về đây.”
Bàng thái sư trốn sau lưng Triệu Phổ, nói, “Vương gia.”
Triệu Phổ bất đắc dĩ nhìn lão.
Từ Thái Phượng cười, lai hàng lông mày dựng cao, “Mập chết tiệt, ngươi có bản lĩnh thì trốn đàng kia cả đời đi!”
Bàng Cát mặt như đưa đám, lắp bắp đi trở về, còn liều chết túm Bao Chửng cùng nhau đi tới.
Triệu Phổ thấy Từ Thái Phượng xuất hiện, liền hỏi, “Ngươi tới vừa đúng lúc, chúng ta đang có chuyện muốn hỏi ngươi.”
Từ Thái Phượng thản nhiên cười một cái, ngồi xuống hỏi, “Nói đi, chuyện gì?”
Bao Chửng phái người gọi tới nha dịch lần trước đã nhìn thấy hung thủ, để hắn nhận thức Từ Thái Phượng, kẻ sát nhân khi đó có phải nàng hay không. Nha dịch nọ nhìn thoáng qua, lập tức lắc đầu nói, “Không phải, người nọ cao to hơn nàng ta không ít.”
Từ Thái Phượng nhướng nhướng mi, gác chân nói, “Ai, cho nên mới nói, ta đây đóng cửa trong nhà ngồi mà họa từ trên trời lại rơi xuống, phát hiện ra cái thiên táng khanh đó có chết hay không chứ, người chết bên trong quản lão nương cái rắm á, có ý tốt muốn cho Bao Thanh Thiên phá án, nghĩ cũng coi như hữu duyên. Nhưng không ngờ nửa đường lại biến đâu ra cái gì mà Tào bang Tà môn, khiến cho lão nương hiện tại thành kẻ thù chung của võ lâm, Triển nam hiệp, ngươi là người có thân phận, làm chủ cho lão bà tử ta đi a.”
Từ Thái Phượng nói một phen, trái lại khiến mọi người mơ hồ.
Bao Chửng ngồi đối diện tinh tế hỏi nàng.
Triển Chiêu vươn tay, nhẹ nhàng điểm điểm Công Tôn, dùng ngón tay ngoắc ngoắc y, ý như muốn nói gì đó.
Công Tôn thấy mọi người không chú ý, liền ôm Tiểu Tứ Tử ra viện tử, đứng ở cửa nhìn Triển Chiêu.
“Đúng rồi.” Công Tôn hỏi trước, “Sao các ngươi trở lại nhanh như vậy?”
“Chúng ta hỏi Lô đại ca và đại tẩu.” Triển Chiêu nói, “Bọn họ nói Từ Thái Phượng cũng không phải nhân sĩ Tùng Giang, điều này rất nhiều người giang hồ đều biết, hơn nữa thái độ làm người của nàng vừa chính vừa tà, thành danh đã lâu, có thể không phải nàng.”
“Nga?” Công Tôn sờ sờ cằm.
“Ta ngược lại có một chủ ý.” Triển Chiêu nói, “Tiên sinh, có thể xem Từ Thái Phượng rốt cuộc bao nhiêu tuổi không? Hoặc là, dựa theo hình dạng hiện tại của nàng ta, vẽ ra bức họa khi tuổi còn trẻ, tốt nhất là mặc trang phục thông thường của cô nương, hoặc là trang phục của phụ nhân (phụ nữ có chồng).”
Công Tôn suy nghĩ một chút, sờ sờ cằm, “Ân, chủ ý này hoàn toàn không sai!”
“Đúng không?” Triển Chiêu cười cười, vươn tay chọt chọt cái mông Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử đang ngủ, cọ cọ trong lòng Công Tôn, không tỉnh.
Công Tôn gật đầu, nói, “Nhưng trong viện hơi tối, tốt nhất là có thể đi vào nhìn thật rõ ràng.”
“Được!” Triển Chiêu gật đầu, quay đầu lại, vừa lúc thấy Bạch Ngọc Đường đã trở về, hắn đại khái là nôn xong rồi, trên tay còn cầm hai chiếc đèn lồng rất lớn.
Công Tôn sửng sốt, Triển Chiêu cũng sửng sốt.
Bạch Ngọc Đường đem đèn lồng giao cho Triển Chiêu, “Có phải ngươi muốn hay không?”
Triển Chiêu giật giật khóe miệng, “Bạch ngũ gia thật thông minh a!”
Bạch Ngọc Đường cũng giật giật khóe miệng, kề sát vào bên tai Triển Chiêu nói, “Không phải thông minh, mà là hiểu ngươi.”
Nói xong, hai người bắt đầu nhìn nhau cười, ai cũng không cam tỏ ra yếu thế.
Công Tôn lắc đầu, một tay ôm Tiểu Tứ Tử một tay nhận đèn lồng, đi ra khỏi viện trước.
Triệu Phổ ở trong viện, thấy Công Tôn đi ra một hồi liền cầm đèn lồng cùng Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng nhau quay lại, trong lòng khẽ động, đại khái minh bạch đã nghĩ ra chủ ý gì, vươn tay tới cầm đèn lồng cho Công Tôn.
Bao Chửng và Bàng Cát đều là người thông minh, hiểu lòng không nói, đặt đèn lồng lên bàn, đem gương mặt trắng bệch bi thảm của Từ Thái Phượng chiếu sáng ngời, Từ Thái Phượng cảm thấy chói mắt.
Lại một lát sau, Từ Thái Phượng cũng đã oán than xong, Công Tôn chăm chú xem xét nàng vài lần, nghĩ người này khi tuổi còn trẻ tất nhiên là không khó nhìn, có thể còn rất đẹp nữa, nhớ kỹ đặc thù của ngũ quan trở về vẽ tranh.
Từ Thái Phượng thấy Công Tôn quan sát mình, liền nở nụ cười, nói, “Ai, mọt sách, ngươi nhìn cái gì?”
Công Tôn có chút xấu hổ, ôm Tiểu Tứ Tử nói, “Không…”
“Ha hả.” Từ Thái Phượng cười nói, “Ngươi tuổi hơi trẻ một chút a, ta chỉ thích người lớn tuổi, ngươi nói bây giờ làm sao mới tốt đây?” Nói rồi muốn sấn tới, nhưng không đợi tới trước mặt Công Tôn đã thấy Triệu Phổ lạnh lùng liếc mắt nhìn, Từ Thái Phượng thức thời thu hồi nụ cười, nhún nhún vai, nói, “Ai… Được rồi, ai kêu lão bà tử ta cơ khổ không nơi nương tựa, đi tới đâu cũng bị người khi dễ, vậy thì tốt rồi, giờ lại thành người chịu tội thay, phỏng chừng người giang hồ đều muốn đẩy ta vào chỗ chết nhanh nhanh nga.”
“Phu nhân sao không giải thích một lần?” Bao Chửng hỏi.
“Ai nha, người giang hồ nếu như nghe ngài nói chuyện, vậy không phải người giang hồ nữa!” Từ Thái Phượng lắc đầu, kéo Bàng Cát vẻ mặt vô cùng thân thiết nói, “Bằng không, chúng ta lập tức làm thân sự đi? Lập tức thành thân, đừng đợi tới mùng ba nữa!”
“Ách…” Bàng thái sư mồ hôi đều nhỏ giọt, nói đến cũng lạ, Tiểu Tứ Tử trong lòng Công Tôn đột nhiên lầm bầm một tiếng, “Mùng hai…”
Tất cả mọi người cúi đầu nhìn bé, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử còn đang ngủ, ôm Công Tôn cọ tới cọ lui, miệng đô đô thì thà thì thào, “Thành thân… mùng hai.”
Triển Chiêu nhíu nhíu mày, lẩm bẩm một câu, “Thật đáng thương a, ngay cả nằm mơ cũng lo nghĩ, người làm phụ mẫu… không phải, làm phụ phụ sao lại nhẫn tâm như thế a.”
Công Tôn xấu hổ, liếc nhìn Triển Chiêu, Triệu Phổ buông tay, “Ta hiện tại thành thân cũng không vấn đề, then chốt là ngươi không chịu, ngươi lườm ta làm cái gì a?”
“Ai…”
Chính lúc này, Từ Thái Phượng vẻ mặt ao ước nhìn Tiểu Tứ Tử, nói, “Có một hài tử thật là tốt a… Thương cảm ta mệnh khổ a, gặp phải đều là những gã bạc tình, cho tới bây giờ chưa gặp nam nhân nào đáng giá giao phó chung thân, nếu không phỏng chừng ta đã có vài oa oa rồi.”
Mọi người nghe xong đều sửng sốt, vị phu nhân kia của Tào bang, quả thật từng sinh nhi tử a, dáng vẻ của Từ Thái Phượng, không giống như giả vờ, Công Tôn cẩn thận nhìn kỹ thắt lưng Từ Thái Phượng, của nàng xác thực chưa từng sinh hài tử.
“Lão bất tử à, bằng không chúng ta sinh đi?!” Từ Thái Phượng đột nhiên vịn lấy Bàng Cát lắc lư, Bàng thái sư cả kinh vội hô người cứu mạng.
“Tiền bối.” Triển Chiêu hỏi, “Người thực sự không biết chuyện của Tào bang?”
Từ Thái Phượng nhún vai một cái, ý bảo mình thực sự không biết chút gì cả!
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, như vậy tính đi tính lại, với niên kỷ và thân phận của Từ Thái Phượng, tựa hồ thực sự không giống, không phải là quá có thể gợi lên sóng gió khiến cho tranh chấp, nhưng nếu không liên quan tới nàng, tại sao lại giá họa cho nàng?
Từ Thái Phượng đứng lên ưỡn thắt lưng một cái, nói, “Đúng rồi, nên nói ta cũng nói rồi, ta đi trước.”
“Thế rồi đi à?” Bàng Cát đột nhiên hỏi.
Tất cả mọi người ngẩn người, Từ Thái Phượng cũng giật mình, trêu ghẹo lão, “Sao hả? Luyến tiếc ta đi?”
“Ách… Không phải.” Bàng thái sư vội lắc đầu, nói, “Chỉ là hiện tại người giang hồ nơi nơi bắt ngươi, ngươi đi như thế có nguy hiểm hay không a?”
Từ Thái Phượng ngây ngẩn cả người, một lúc lâu mới nở nụ cười, nụ cười đó trở nên nhu hòa vài phần, gương mặt trắng bệch cũng không dọa người như vậy nữa. Nàng vươn tay vỗ nhẹ vai Bàng thái sư, cười nói, “Không sao đâu, muốn bắt lão bà ta, chỉ một đám người giang hồ còn chưa đủ phần, có phải không a?” Nói rồi nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.
Hai người đều cười, gật đầu.
“Ta ở đây chỉ thêm phiền phức cho các ngươi, các ngươi điều tra vụ án này trả lại trong sạch cho ta, cũng là như nhau.” Nói xong, nhảy ra tường viện, không có hình bóng.
Bàng thái sư khe khẽ thở dài, ngước mắt, thấy mọi người đều nhìn mình, có chút xấu hổ sờ sờ má, nói, “Gì a? Ta tốt xấu cũng là thái sư đó, nên quan tâm bách tính!”
Bao Chửng vẻ mặt chán ghét nhìn lão, “Ngươi a, mau đi mặc y phục tử tế vào, nhìn ngươi cả một thân thịt kia kìa.”
Bàng thái sư cả kinh, vội lủi vào trong phòng, Bao Chửng lắc đầu, phái vài người thủ vệ trong viện của Bàng thái sư, tăng mạnh đề phòng.
Mọi người từ trong viện đi ra, Bao Chửng hỏi, “Các ngươi nghĩ sao? Có phải nàng hay không?”
“Cần suy xét một chút.” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nói.
Triệu Phổ nhún vai, “Ta nhìn không ra.”
“Bất quá nữ nhân này khẳng định không sinh hài tử.” Công Tôn đột nhiên mở miệng.
Tất cả mọi người khó hiểu nhìn y, hỏi, “Khẳng định như thế?”
“Ân, hình thể của nàng không giống như từng sinh hài tử.” Công Tôn vừa nói, vừa vỗ vỗ Tiểu Tứ Tử, nói, “Mặt khác, nếu như thực sự hài tử của nàng đã chết, thì lúc nhìn Tiểu Tứ Tử sẽ không có loại ánh mắt đó.”
Mọi người suy nghĩ một chút, nghĩ cũng đúng, Từ Thái Phượng này hơn nửa đêm tới một chuyến, thật đúng là đem oan uổng đều rửa sạch.
“Nhưng nàng rõ ràng không có hiềm nghi, vì sao cảm giác lại rất có hiềm nghi?” Công Tôn hỏi.
“Nàng có thể không phải Tào phu nhân năm đó.” Triệu Phổ cười, “Nhưng không tất chuyện này hoàn toàn không quan hệ tới nàng!”
“Có lý!” Bao Chửng gật đầu, nói, “Xong, mọi người nghỉ ngơi trước đi, ngày mai lại bàn bạch kỹ hơn!”
Mọi người gật đầu, đều tự tán đi.
.
Công Tôn vào phòng, đặt Tiểu Tứ Tử lên giường, đắp chăn để bé tiếp tục ngủ, lấy ra giấy bút, bắt đầu tưởng tượng hình dạng của Từ Thái Phượng, suy nghĩ một chút, cầm lấy bút quẹt quẹt vẽ vẽ.
Triệu Phổ đi ra ngoài cầm một hộp tiểu điểm tâm đi đến, đi tới bên cạnh Công Tôn cúi đầu nhìn, hỏi, “Thư ngốc, như vậy cũng có thể vẽ ra?”
“Ân.” Công Tôn gật đầu, “Có thể không quá giống, bất quá hẳn là không khác bao nhiêu, có thể cho các lão nhân kia nhìn, nếu như thật sự không phải Từ Thái Phượng, vậy nên mau chóng giải oan cho nàng ta, mà kẻ vu oan giá họa, cũng tất nhiên có ý đồ khác, chúng ta đừng bị nhầm đường.”
“Đúng vậy.” Triệu Phổ gật đầu, mở thực hạp đút thức ăn vào miệng Công Tôn.
Công Tôn vừa vẽ, vừa cắn một ngụm, tiếp tục vẽ tranh, lại muốn một ngụm, lại tiếp tục vẽ, lại cắn một ngụm… Sao lại có chút mềm mềm a?!
Công Tôn chớp chớp mắt, chỉ thấy bản mặt của Triệu Phổ trước mắt.
“Ngươi… Ngô.”
Cây bút Công Tôn đang cầm vẽ bị Triệu Phổ giật ra, ôm ngồi một bên.
“Đừng phá!” Công Tôn đẩy hắn, “Còn chưa vẽ xong mà.”
“Hôn xong rồi vẽ tiếp!” Triệu Phổ vươn tay ôm, “Đây là chuyện nghiêm chỉnh! Mấy chuyện nhỏ khác đều đẩy ra sau!”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Du Long Tùy Nguyệt
Nhĩ Nhã
Du Long Tùy Nguyệt - Nhĩ Nhã
https://isach.info/story.php?story=du_long_tuy_nguyet__nhi_nha