Võ Lâm Ngoại Sử epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 113: Hồi Cuối 44 – Tình Dây Dưa Sinh Tử (2)
hu Thất Thất ngớ ngẩn: - Là ai? Thật ra là ai?
Hùng Miêu Nhi hỏi tới: - Không lẽ là Vương phu nhân?
Vương Lân Hoa lắc đầu quả quyết: - Mặc dù hơi giống, nhưng dứt khoát là không phải.
Thẩm Lãng không trả lời, chỉ lẳng lặng xé một mảnh tay áo, thấm nước rồi chầm chậm lau mặt cô.
Chu Thất Thất nín thở mở to hai mắt nhìn theo từng cử động của tay chàng.
Một gương mặt,... gương mặt quen thuộc lộ dần ra,... Bạch Phi Phi...
Chu Thất Thất, Hùng Miêu Nhi, Vương Lân Hoa,... như ngây như dại.
Bạch Phi Phi?
Họ thật sự không nghĩ ra lại có thể là Bạch Phi Phi. Cả ba cùng trợn mắt, há miệng.
Hùng Miêu Nhi gãi đầu: - Nếu đây là Bạch Phi Phi, vậy cô dâu nọ là ai?
Chu Thất Thất kéo tay Thẩm Lãng: - Anh,... anh mau nói cho em biết! Anh mà không nói cho minh bạch rõ ràng, em... em chắc tức chết đó...
Thẩm Lãng mỉm cười: - Chuyện này vừa phức tạp lại ly kỳ, không những chuyện trước chẳng ai đoán được, chuyện sau … Nếu không phải anh đã lắng nghe từng câu từng tiếng bọn họ đối thoại với nhau, chỉ sợ cũng đoán không ra...
Hùng Miêu Nhi: - Trước hết tôi hỏi anh...
Chu Thất Thất vội vã cướp lời: - Em trước... em hỏi trước,... em muốn hỏi anh...
Nhưng... chuyện này muôn đầu ngàn mối, rối rắm ngổn ngang, nàng thật sự cũng không biết bắt đầu hỏi từ đâu, cắn môi suy nghĩ, rốt cục lên tiếng: - À, trước hết em hỏi anh..., nếu Bạch Phi Phi đây, cô dâu kia là ai?
Thẩm Lãng lại thở dài: - Anh cũng không nghĩ ra cô dâu kia là ai, rõ ràng là Bạch Phi Phi, sao lại biến thành người khác? Thật là vô lý hết sức...
Chu Thất Thất: - Vậy là sao? Anh,... anh phải suy nghĩ, phải suy nghĩ cho thông suốt...
Thẩm Lãng nhìn nàng cười dịu dàng: - Em cũng phải suy nghĩ,... ngoài Bạch Phi Phi, còn ai biết được bí mật kia? Ai là người có thể khám phá ra bí mật đó? Ai là người có bản lãnh cao cường như vậy?
Chu Thất Thất nhíu mày suy nghĩ, đột nhảy lên la lớn: - Vương phu nhân? Anh muốn nói là Vương phu nhân.
Thẩm Lãng chầm chậm từng tiếng: - Không sai, chính là Vương phu nhân!
Chu Thất Thất: - Nhưng làm sao Bạch Phi Phi lại biến thành Vương phu nhân? … Không, em muốn nói... tại sao cô dâu kia lại là Vương phu nhân? Rồi tại sao Bạch Phi Phi lại chạy vào trong rương nằm chèo queo như vậy?
Thẩm Lãng: - Em có nhớ khi hôn lễ bắt đầu cô dâu tới trễ?
Chu Thất Thất: - Em dĩ nhiên là nhớ chứ, nhưng …
Thẩm Lãng ngắt lời: - Em có nhớ Phương Tâm Kỵ đã nói gì?
Chu Thất Thất suy nghĩ một chút rồi nói: - Hắn nói,... có hai phù dâu và một lão tử chuyên nghề trang điểm chải tóc cho cô dâu... Hắn còn nói lão tử kia đã có hơn năm mươi năm kinh nghiệm mà người khắp vùng quan ngoại không ai không biết...
Thẩm Lãng mỉm cười âu yếm: - Không sai, em nhớ thật giỏi...
Chu Thất Thất liếc chàng phụng phịu: - Nhưng cái này, … cái này có quan hệ gì?
Thẩm Lãng: - Anh vốn cũng không cho trong này có quan hệ, nhưng bây giờ cẩn thận suy nghĩ lại, mới thấy được điểm quan trọng nằm ở chỗ này.
Chu Thất Thất dậm chân: - Điểm gì quan trọng? Anh nói mau...
Thẩm Lãng: - Người đàng hoàng nhất cũng có lúc... không đàng hoàng. Lão chải tóc trang điểm cô dâu kia, tuy không phải là người khác dịch dung, nhưng có thể đã sớm bị người mua chuộc. Còn hai người phù dâu kia,... một nhất định là Vương phu nhân.
Chu Thất Thất vỗ tay: - A! Đúng nha!
Thẩm Lãng: - Vương phu nhân cải trang thành phù dâu trà trộn vào, thừa lúc sửa soạn cho Bạch Phi Phi, đánh thuốc mê cô ấy. Cho dù Bạch Phi Phi có trăm kế ngàn mưu, thủ đoạn xảo trá, … vẫn chưa thể so được với Vương phu nhân.
Vương Lân Hoa cười nhạt: - Con quỷ đó còn kém xa ngàn dặm.
Thẩm Lãng: - Vương phu nhân cải trang cho Bạch Phi Phi giống mình, còn bà ta thì hóa thành Bạch Phi Phi. Tài nghệ dịch dung của Vương phu nhân tuyệt diệu cỡ nào, ai cũng biết.
Hùng Miêu Nhi: - Huống hồ chi lúc ấy, cô dâu còn mang trước mặt cái mũ phượng rèm châu. Cho dù Khoái Lạc Vương tinh mắt cỡ nào cũng không nhìn ra được.
Chu Thất Thất: - Nhưng rồi sao Bạch Phi Phi lại bị nhét vào trong rương?
Hùng Miêu Nhi: - Đúng rồi, cái rương kia rõ ràng là Bốc Công Trực đem từ ngoài vào mà.
Thẩm Lãng: - Phải công nhận Vương phu nhân làm việc hết sức chu đáo cẩn mật! Cái lão trang điểm kia nhất định phải có mang vào chiếc rương đựng đồ nghề, bà ta đã lấy hết đồ nghề ra, bỏ Bạch Phi Phi vào trong ấy.
Chu Thất Thất: - Nhưng … Bốc Công Trực …
Thẩm Lãng: - Vương phu nhân chắc cũng đã sớm hẹn cùng Bốc Công Trực, mang cái rương rỗng thật giống cái rương kia. Trong lúc không ai để ý, tráo hai chiếc rương với nhau.
Hùng Miêu Nhi vỗ tay: - Không sai, có thể bà ta đã đặt sẵn cái rương có Bạch Phi Phi ngoài đại điện. Giữa lúc đám cưới náo nhiệt, ai cũng bận rộn đâu để ý gì đến một cái rương.
Thẩm Lãng: - Đây chính là cái mấu chốt của vấn đề, Vương phu nhân nhất định đã đặt chiếc rương vào đại điện khi cô dâu bước vào. Lúc đó, mọi cặp mắt đều đổ dồn vào cô dâu.
Chu Thất Thất: - Bà ta đã sớm biết người khác chỉ lo nhìn cô dâu, quyết không lưu ý đến chiếc rương đó.
Thẩm Lãng gật đầu: - Không sai, nhưng chỉ cái này chưa đủ thể hiện cách hành sự chu đáo của Vương phu nhân.
Chu Thất Thất cướp lời: - Còn nữa, lúc Bốc Công Trực đánh tráo hai chiếc rương, chính là lúc hắn đang thong dong bước vào. Người trong sảnh đường đều bị cái dáng dấp kỳ quái của hắn thu hút, chỉ lo nhìn hắn, không lưu ý đến tám gã khiêng rương, có thể họ đã âm thầm lặng lẽ tráo hai cái rương mất rồi.
Hùng Miêu Nhi hứng thú nói tiếp: - Hay lắm hay lắm, khó trách sao Vương phu nhân chọn Bốc Công Trực, chẳng những hắn có cái vu thuật độn thổ, mà còn có cái tướng mạo kỳ lạ. Người như hắn đi đến đâu cũng gây sự chú ý của người chung quanh. Hắn lại cố ý ăn mặc kỳ cục không giống ai.
Thẩm Lãng mỉm cười: - Không sai, trước trước sau sau, tất cả các chi tiết lớn nhỏ đều là do sự tính toán chi li cẩn thận của Vương phu nhân.
Chu Thất Thất thở dài: - Nói về chu đáo cẩn mật, trong thiên hạ không ai sánh được với bà.
Hùng Miêu Nhi: - Cơ mưu của phụ nữ, coi bộ cẩn trọng hơn đàn ông nhiều!
Anh du hiệp giang hồ đã lâu, bình sinh ăn nói mộc mạc vụng về. Thời gian gần đây tuy làm việc cẩn thận hơn nhiều, nhưng bản tính xưa nay khó sửa. Anh nói những lời này, không phải có ý khen.
Vương Lân Hoa khẽ liếc Chu Thất Thất tủm tỉm: - Không phải phụ nữ nào cũng chu đáo cẩn mật.
Thẩm Lãng: - Nhưng chuyện này thất bại trong gang tấc, cũng chỉ vì bà là một phụ nữ.
Vương Lân Hoa: - Lời này hiểu sao?
Thẩm Lãng: - Tuy nữ nhân tính toán cẩn thận không sơ suất, nhưng lòng dạ lại không khỏi quá hẹp hòi …
Chu Thất Thất tỏ vẻ bất mãn: - Xí, không phải nữ nhân nào cũng hẹp hòi nha.
Thẩm Lãng cười vuốt: - Đúng đúng …, em nói không sai. Nhưng nói chung, lòng dạ phụ nữ mà hoàn toàn không ghen tương thâm độc, thì chuyện này đã không thất bại.
Chu Thất Thất: - Không hiểu?
Thẩm Lãng: - Nếu là đàn ông, sau khi đã chuốc mê Bạch Phi Phi, thì giết quách đi cho rồi, cần gì phải bầy đủ trò, nào là bỏ cô ta vào trong rương, rồi đem dâng lên cho Khoái Lạc Vương. Lão chưa chắc đã phát hiện ra trò tráo đổi, nếu muốn giết lão, chỉ cần chờ lúc động phòng, bao nhiêu cơ hội ra tay, đâu cần chi phải vẽ rắn thêm chân kiểu này.
Hùng Miêu Nhi: - Anh nhắc tới làm tôi cũng thắc mắc, Vương phu nhân làm vậy chủ ý gì?
Thẩm Lãng: - Bà ta làm như vậy chỉ vì muốn chính tay Khoái Lạc Vương giết Bạch Phi Phi.
Hùng Miêu Nhi: - Không sai...
Thẩm Lãng: - Mặc dù bà hận Khoái Lạc Vương tận tủy xương, nhưng khi nhìn thấy lão cùng người khác thành thân, khó tránh sanh lòng ghen tỵ. Với cái lòng đố kỵ ghét ghen, làm việc gì cũng kém đi tâm trí.
Hùng Miêu Nhi vỗ tay: - Không sai, hai cái chữ ghen ghét, nữ nhân trong thiên hạ ai cũng mắc phải. Ngay cả người đàn bà đặc biệt như Vương phu nhân cũng không ngoại lệ.
Chu Thất Thất trừng mắt nhìn anh: - Anh cho rằng nam nhân không ghen sao?
Hùng Miêu Nhi cười hì hì: - Cũng ghen, nhưng đỡ hơn...
Chu Thất Thất cười nhạt: - Hứ, theo em biết, đàn ông ghen còn ghê gớm hơn đàn bà nhiều.
Thẩm Lãng cười: - Chủ ý của Vương phu nhân là muốn giết Khoái Lạc Vương để báo thù, nhưng vì lòng ghét ghen tị hiềm, bà ta không chỉ muốn giết lão, mà còn muốn phá hư hôn lễ, một lòng quyết giết Bạch Phi Phi.
Hùng Miêu Nhi: - Nhưng rồi bà ta lại không chịu giết Bạch Phi Phi ngay, mà cứ lằng nhà lằng nhằng vẽ rắn thêm chân …
Chu Thất Thất: - Anh không biết sao? Bà ta làm vậy chẳng những là muốn hành hạ Bạch Phi Phi, mà còn muốn hành hạ luôn Khoái Lạc Vương, làm cho lão phải thống khổ cả đời.
Hùng Miêu Nhi gãi đầu cười khổ: - Tâm ý phụ nữ, nam nhân không hiểu được.
Chu Thất Thất háy mắt: - Anh mà hiểu được tâm ý phụ nữ, mặt trời sẽ mọc ở phía tây.
Thẩm Lãng bật cười: - Chu Thất Thất nói không sai. Bà ta thật tình muốn Khoái Lạc Vương phải khổ sở cả đời. Trước hết bà ta bật mí rằng Bạch Phi Phi là con gái của lão, sau đó lại dụ cho lão giết Bạch Phi Phi.
Chàng thở dài nói tiếp: - Như vậy, nếu Khoái Lạc Vương thật sự ra tay, bà ta lại sẽ đem cái bí mật đó lan truyền trong thiên hạ, cho dù Khoái Lạc Vương không đau khổ cả đời, cũng không còn mặt mũi nào xưng hùng với võ lâm giang hồ?
Chu Thất Thất: - Không sai, một người mà giết con của mình, cho dù là giết lầm đi nữa, thì coi như đem cái mặt vứt đi. Chuyện này lan truyền trong giang hồ, lão còn mặt mũi nào ba hoa xưng hùng với ai?
Hùng Miêu Nhi thở dài: - Suy nghĩ rắc rối phức tạp như vậy, chỉ có phụ nữ mới nghĩ ra thôi.
Chu Thất Thất lớn tiếng: - Anh nha, nữ nhân thật có lỗi gì với anh, mà nói như vậy. Cẩn thận, không thôi lão Thiên phạt anh cả đời độc thân, cả đời không cưới được lão bà.
Hùng Miêu Nhi le lưỡi cười: - Vậy thì tôi cũng cầu cho không được...
Vương Lân Hoa bỗng nhiên lên tiếng: - Bí mật này cuối cùng cũng bị phá, nhưng còn một chuyện tôi không hiểu.
Chu Thất Thất: - Tôi mà cũng đã hiểu, anh... người như anh lại không hiểu là sao?
Vương Lân Hoa: - Vô luận thế nào, cái kế hoạch này coi như kín đáo, tuyệt nhiên không có sơ hở. Cách ăn nói của Bốc Công Trực cũng không có chút nghi ngờ. Tại sao Khoái Lạc Vương lại khám phá ra?
Thẩm Lãng: - Kế hoạch này không phải không có sơ hở, cách ăn nói của Bốc Công Trực cũng không phải không có chút nghi ngờ.
Vương Lân Hoa: - Hả?
Thẩm Lãng: - Sơ hở thứ nhất là Vương phu nhân đã cải trang Bạch Phi Phi giống bà...
Chu Thất Thất: - Đúng rồi, em đang không hiểu tại sao bà ta làm như vậy.
Hùng Miêu Nhi: - Vương phu nhân làm vậy, có phải vì muốn Khoái Lạc Vương hoảng hồn, bị phân tâm, lão sẽ bị...
Chu Thất Thất cướp lời: - A, em biết rồi... Bà ta cải trang Bạch Phi Phi giống bà, dĩ nhiên là muốn Khoái Lạc Vương sanh lòng nghi ngờ đó chính thật là Vương phu nhân. Lão mà thấy Vương phu nhân thì vừa kinh vừa sợ, nói không chừng sẽ chẳng phân biệt được trắng đen phải trái, trước là ra tay giết bà, như vậy cái kế hoạch tráo người coi như thành công.
Hùng Miêu Nhi cũng giành nói: - Hơn nữa, khi Khoái Lạc Vương thấy Vương phu nhân đã rơi vào tay mình, nhất định rất cao hứng, tâm tình sẽ thư giãn, không lưu ý đến mấy chuyện khác.
Thẩm Lãng mỉm cười: - Không sai, tất cả những điều này đều là chủ ý của Vương phu nhân. Bà cẩn thận tính toán ngàn sự, ắt phải có một tính lầm, mà cái sai lầm này là sai lầm chí mạng.
Chu Thất Thất: - Em thấy rất là cao minh, sao anh lại nói sai lầm?
Hùng Miêu Nhi: - Tôi cũng không thấy lỗi trong này.
Thẩm Lãng mỉm cười: - Khoái Lạc Vương cùng Vương phu nhân không chỉ là vợ chồng, mà còn là tri kỷ. Lão biết rất rõ võ công cũng như cơ trí bất phàm của bà.
Chu Thất Thất: - Đương nhiên!
Thẩm Lãng nhìn nàng cười: - Vậy anh hỏi em, người như Vương phu nhân sao lại đem bí mật của mình tiết lộ, để cho Bốc Công Trực ‘trong lúc vô tình’ mà nghe được?
Chu Thất Thất thất thanh: - Không sai, đây chính là một sơ hở, Bốc Công Trực thật ra không nên nói như vậy.
Thẩm Lãng: - Còn nữa, người như Vương phu nhân lại có thể rơi vào tay của Bốc Công Trực sao?
Hùng Miêu Nhi than: - Không sai, đây cũng là một sơ hở. Đừng nói chi một, mười Bốc Công Trực cũng đừng hòng rờ được cái vạt áo của Vương phu nhân.
Thẩm Lãng: - Cho nên, Khoái Lạc Vương không muốn nghĩ cũng phải nghĩ, liền có thể kết luận cô gái trong rương nhất định không phải là Vương phu nhân.
Chu Thất Thất: - Không sai!
Thẩm Lãng: - Rồi lão lại nghĩ, nếu cô gái trong rương không phải là Vương phu nhân, tại sao gương mặt lại giống bà? Làm sao biết được cái bí mật mà vốn không ai biết?
Chu Thất Thất và Hùng Miêu Nhi cùng gật đầu: - Đúng vậy!
Thẩm Lãng: - Cũng cần nhắc, Vương phu nhân những năm gần đây không xuất hiện trên giang hồ, chẳng mấy người biết được dung mạo của bà. Chuyện quan hệ giữa bà và Khoái Lạc Vương vốn dĩ không ai biết.
Hùng Miêu Nhi gật đầu: - Không sai,... ít nhất Bốc Công Trực kia quyết không thể biết.
Thẩm Lãng: - Cho nên, lão nghĩ ra ngay, không phải Bốc Công Trực giở trò quỷ, cũng nhất quyết không phải ai khác, vì không ai biết dung mạo của Vương phu nhân, càng không biết quan hệ của bà với lão. Nào là biết những bí mật, nào là có thuật dịch dung, rồi lại dùng những bí mật này để gạt lão,... thật ra có được mấy người?
Chu Thất Thất cười: - Cái đạo lý này mới nghe tuy phức tạp, thật ra thì lại rất đơn giản,... nhưng em mãi vẫn nhớ không xong.
Thẩm Lãng: - Bởi vậy, Khoái Lạc Vương có thể kết luận... chuyện này quyết không phải là Bốc Công Trực hay bất kỳ người nào khác giở trò, vậy ai đang giở trò quỷ?
Chu Thất Thất: - Dĩ nhiên chỉ có Vương phu nhân.
Thẩm Lãng: Không sai! Lão lập tức nghĩ đến Vương phu nhân.
Chu Thất Thất: - Nhưng còn có …
Thẩm Lãng cắt lời nàng nói tiếp: - Lão nhớ đến Vương phu nhân, lại nghĩ... nếu Vương phu nhân là người chủ mưu, vậy lúc ấy bà ta đang ở đâu?
Chu Thất Thất: - Chẳng lẽ lão đã đoán ra cô dâu chính là Vương phu nhân?
Thẩm Lãng: - Lão có thể không đoán ra liền, nhưng sẽ liên tưởng tới chuyện cô dâu tới trễ, thêm vào lão trang điểm cùng hai phù dâu kia...
Chàng mỉm cười chậm rãi: - Nghĩ tới đây, với cái thông minh của Khoái Lạc Vương còn không thông suốt sao?
Vương Lân Hoa thở dài: - Anh phân tích cẩn thận tỉ mỉ, hợp lý hợp tình,... ngay cả Khoái Lạc Vương tự mình giải thích, cũng khó chu đáo cặn kẽ như vậy.
Chu Thất Thất cười: - Câu chuyện rắc rối phức tạp đến người khác không biết bắt đầu từ đâu, vậy mà Thẩm Lãng giải thích rõ ràng tường tận khiến ai cũng có thể hiểu, đây không phải là kỳ quái sao?
Hùng Miêu Nhi bỗng nhiên hỏi: - Anh nghĩ Vương phu nhân cùng Bốc Công Trực có thể thoát được chăng?
Thẩm Lãng: - Nếu chúng ta có thể chạy ra, họ cũng có thể.
Chu Thất Thất: - Chúng ta thoát là nhờ có anh. Họ sao so được với anh.
Vương Lân Hoa thở dài: - Huống chi Khoái Lạc Vương hoàn toàn không lưu ý đến chúng ta, nên chúng ta có thể thừa cơ mà chạy, còn họ …
Vương Lân Hoa im lặng hồi lâu, đột nhiên đứng lên, lớn tiếng: - Họ có thể chạy ra hay không, đối với chúng ta cũng không quan hệ. Bây giờ chúng ta phải làm sao để thoát khỏi cái hoang mạc vô biên vô tận này.
--------
Võ Lâm Ngoại Sử Võ Lâm Ngoại Sử - Cổ Long Võ Lâm Ngoại Sử