Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Lười Phi Có Độc
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.1 - Chương 117: Chương 93
“P
hu nhân, chúng ta tiếp tục.” Bóng dáng Lạc Phi vừa biến mất, lạnh lẽo trong tròng mắt Quân Dập Hàn cũng trong nháy mắt một lần nữa hóa thành một vũng nước xuân, hắn động tình đang định một lần nữa cúi người xuống, Ôn Noãn lại đỏ mặt đưa tay chống đỡ lồng ngực hắn, “Chàng đứng lên trước.”
Trong giọng nói mềm mại của nàng mang theo nũng nịu càng thêm khơi gợi lên ngọn lửa thiêu đốt trong cơ thể Quân Dập Hàn, nên trực tiếp coi thường lời của nàng, cầm tay của nàng hạ thân thể xuống hôn lên đôi môi sáng bóng đầy đặn như nước của nàng, mà Ôn Noãn lại nhanh hơn một bước nghiêng đầu né tránh.
“Phu nhân.” Khí tức Quân Dập Hàn rối loạn, hơi bất mãn kêu lên.
“Bên ngoài cũng không thiếu dân chúng bị bệnh nặng đang chờ, ta nói cho bọn họ biết ba ngày sau nhất định có thể chữa khỏi ôn dịch, bây giờ thời hạn đã đến, nếu còn không đi ra nữa sẽ xảy ra sai sót.” Ôn Noãn nhìn dáng vẻ uất ức của hắn, nén cười lên tiếng giải thích.
“Vậy thì như thế nào, cũng không trong lúc nhất thời này.” Hắn lại định tiếp tục động tác.
“Vương gia!” Ôn Noãn rất bất đắc dĩ cười nhìn hắn.
Quân Dập Hàn cuối cùng bất đắc dĩ thỏa hiệp trong kiên trì của nàng, ôm nàng trong ngực trong chốc lát ổn định khô nóng trong cơ thể, lúc này mới đứng dậy, kéo nàng cũng đứng lên theo, kéo đến một nửa, tròng mắt sắc sâu thẳm bị cố định trước ngực nàng, Ôn Noãn chỉ cảm thấy ngực chợt lạnh, cúi đầu mới phát hiện vừa rồi đai lưng bị hắn kéo ra, nằm còn may, lúc này vừa đứng lên, tiện theo đó áo mở rộng ra cảnh xuân bị lộ, nàng giống như thong dong lại hốt hoảng khép áo, lấy đai lưng trên giường lung tung quấn lên, vội vã căn dặn Quân Dập Hàn, “Chàng đi ra ngoài nói cho bọn họ biết đã tìm ra được biện pháp chữa khỏi ôn dịch, ta đi phòng bếp nấu thuốc.” Rồi giống như bình tĩnh nhưng bước chân sinh gió rời đi.
Quân Dập Hàn nhìn bóng dáng biến mất như gió lốc của nàng, mím môi cười một tiếng, thì ra phu nhân của hắn còn có một mặt đáng yêu như vậy, thật là thú vị mà, cuộc sống sau này thật sự khiến người ta vô cùng mong đợi.
Ôn Noãn đi tới phòng bếp trở tay đóng cửa lại, tựa vào trên cánh cửa, lúc này mới thở phào một hơi, một tay đang sờ gò má nóng bỏng, một tay đang vuốt trái tim nhanh như đánh trống, bên môi là nụ cười vừa ngọt ngào lại hạnh phúc, khiến cho hai mắt từ trước đến giờ lạnh nhạt cũng tản ra màu hồng đào tươi đẹp. di ien n#dang# yuklle e#q quiq on
Lạc Phi không biết mình đi ra khỏi phòng như thế nào, đợi đến khi hắn đi ra đến cửa viện thì vấp một cái thiếu chút nữa té thì lúc này mới giật mình vì mình đã bị ánh mắt đau thương tuyệt vọng của mọi người bao vây, có mấy người chợt bắt đầu nhỏ giọng khóc lên, tiếng khóc này giống như lây ôn dịch, thoáng chốc tiếng khóc toàn sân như lũ quét bộc phát uy lực càng lúc càng to lớn, bên trong xen lẫn tuyệt vọng đau thương càng thêm đủ để cho gió khóc hoa buồn, thị vệ bốn phía cũng không nhịn được đỏ vành mắt theo đó len lén gạt lệ.
“Khóc lóc cái gì, tang tóc cái gì.” Trong lòng Lạc Phi vốn không khỏi phiền não, lúc này thấy dáng vẻ khóc lóc không giải thích được của mọi người càng khiến tâm tình buồn bực dâng lên.
“Nhìn dáng vẻ cô nương mất hồn mất vía, lại thêm lúc trước bên trong truyền ra tiếng khóc, chẳng lẽ là Vương gia, Vương gia...” Người trong đám người nói thế cuối cùng đau xót không nói ra hết lời, lại tuyệt vọng nói, “Cố công tử lúc trước cam kết ba ngày sau sẽ tìm ra biện pháp khắc chế ôn dịch cũng không hiện thân, chỉ sợ ôn dịch này, ôn dịch...”
“Bổn Vương như thế nào? Ôn dịch này như thế nào?”
Mọi người đang chìm trong bi thương tuyệt vọng, lúc này một giọng nói lành lạnh rét căm căm truyền đến, thình lình khiến cho nước mắt cuồn cuộn mà xuống, kêu rên liên miên không dứt của bọn họ khựng lại.
Quân Dập Hàn cau mày lạnh lùng quét mắt nhìn tất cả mọi người: “Cố công tử hết lòng lo lắng điều chế phương thuốc khắc chế ôn dịch cho các ngươi, các ngươi lại tụ họp ở đây gây áp lực, dân phong An Nhân thật sự khiến bổn Vương mở rộng tầm mắt.” Hắn lạnh lẽo nghiêm mặt phất tay áo rời đi, giọng lạnh lùng truyền đến, “Cố công tử đã điều chế ra phương thuốc khắc chế ôn dịch, sau đó sẽ phân phát thuốc xuống.”
Trong lòng bách tính có áy náy, nhưng càng nhiều hơn là vui sướng tràn ngập cõi lòng, được cứu rồi, bọn họ cũng không cần chờ chết, rốt cuộc được cứu rồi!
“Tạ Cố công tử.” Không biết người nào dẫn đầu kích động quỳ xuống kêu to một câu vào trong phủ, những người khác cũng theo đó rối rít quỳ xuống theo, lớn tiếng nói: “Tạ Cố công tử.”
Tiếng gầm lớp sóng sau áp đảo lớp sóng trước, từng tầng đẩy mạnh vào bên trong viện, trên khuôn mặt lạnh lẽo của Quân Dập Hàn rốt cuộc có chút thả lỏng, mà Ôn Noãn ở bên trong phòng bép cũng nhếch môi cười, máu giữa cổ tay không ngừng nhỏ vào trong nồi lớn nấu thuốc, ngay cả sắc mặt cũng đã gần như tái nhợt, nhưng giữa chân mày vẫn chứa nụ cười thỏa mãn.
Nếu không phải hôm đó Lạc Phi lôi kéo khiến cho nàng không cẩn thận ngã nhào trên mặt đất làm rách lòng bàn tay, để cho nàng nhìn thấy giọt máu rỉ ra, trong đầu giống như bị sương bao phủ trong nháy mắt hiện ra ánh sáng thần kỳ, nhớ tới ngày đó có lẽ có thể khiến Quân Dập Hàn hạ nhiệt xuống và bệnh tình sau đó ổn định có liên quan đến máu của nàng, thế này mới ý thức được có lẽ trong máu này mới có thuốc dẫn mấu chốt nhất, lúc này mới cứu được hắn, cũng cứu được những người dân này.
Như thế tính ra, Lạc Phi ngược lại giúp nàng một ơn lớn, bây giờ vẫn còn đang bận rộn tới bận rộn lui, theo lý nàng nên cảm tạ hắn.
Nhìn máu cần dùng đã đầy đủ, nàng bôi chút thuốc cầm máu lên vết thương, tùy tiện băng bó, khép ống tay áo lại, lúc này mới kéo thân thể hơi choáng váng đi về phía cửa phòng bếp, đầu ngón tay mới chạm đến then cửa, nàng lại khựng lại, lấy một viên thuốc trong ngực ra ăn, lại giơ tay dùng sức xoa nắn gò má, khi cảm thấy trên mặt nóng rực lên và mang theo vài phần huyết sắc, lúc này mới mở cửa đi ra ngoài. di1enda4nle3qu21ydo0n
Lúc này mặt trời đã lặn xuống phía tây, ánh nắng chiều đầy trời, dưới tàng cây hợp hoan, Quân Dập Hàn mặc áo bào màu đen đang lẳng lặng đứng đó, bờ môi nở nụ cười nhẹ, hoa hợp hoan màu phấn hồng lợi dụng ánh nắng chiều vàng sáng chiếu xuống mà phất phơ vẩy xuống lặng lẽ bao phủ một phương trời đất này, Ôn Noãn choáng váng lại choáng váng vội vàng lấy hai viên thuốc bổ huyết ra ăn, nhưng bước chân đã sớm không kiềm chế được đi về phía hắn.
Gió qua bóng hoa động, tất nhiên là người ngọc, trận hoa bay này hắn cùng qua với nàng, ở trong viện này rất nhiều ngày giờ, bây giờ nàng mới chợt phát hiện, thì ra hoa hợp hoan nở
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Lười Phi Có Độc
Nhị Nguyệt Liễu
Lười Phi Có Độc - Nhị Nguyệt Liễu
https://isach.info/story.php?story=luoi_phi_co_doc__nhi_nguyet_lieu