Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Hoạt Sắc Sinh Kiêu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 28: Sa Mạc
K
hông đợi hắn đẩy, Tô Hàng liền cười hì hì kêu khát nước, nhưng ánh mắt vô tình dừng ở nơi nào đó trên tháp đột nhiên cúi đầu kinh hô, tóm lấy đầu gối Tống Dương chăm chú nhìn hắn.
Tống Dương nhắm ánh mắt, không rõ cho nên:
- Ngăn cản để làm gì? Cái này hỏi thằng ngốc cũng thấy được
Tô Hàng đỏ mặt, nhíu mày nhìn hắn. Hỏi lại:
- Ngươi thật sự là từ bên kia tới?
Hơn ai hết, Tống Dương hiểu rất rõ bên kia là bên nào, lẳng lặng gật đầu. Tô Hàng mặt mày nhăn càng sâu:
-Từ bên đó tới đây hai mươi năm rồi hay là mới?
Khụ, Tống Dương dở khóc dở cười, Tô Hàng cũng không hỏi nữa, xoay người cầm hai chén nước, một ly đưa cho Tống Dương, một ly cho chính mình, ngửa đầu một hơi uống cạn chén nước, mới thở phào một cái, lại vặn vẹo thân thể vài cái, tiếp tục nhíu mày:
- Thật sự không được tự nhiên, ta đi tắm nước lạnh, ngươi đừng có đi, chớ đi. Nói xong, lại xoay người chạy mất.
Không quá lâu sau nàng quay lại, trên người chỉ mặc một chiếc áo phông dài chẳng ra cái gì, lộ ra một đôi chân dài, tỏa một mùi thơm ngát đến gần, nghiêng đầu nhìn Tống Dương, cười cười không dứt, sau một lúc lâu mới mở miệng, giọng điệu tươi cười vui mừng:
- Tiểu tử, bộ dạng ngươi cũng không tệ lắm, ta có thói quen tắm nước lạnh, nơi này cũng không có cách nào khác nấu nước, ngươi đi tắm không?
Thời tiết đã dần dần nóng bức, tắm nước lạnh với Tống Dương cũng không sao cả, tuy nhiên vẫn là lắc lắc đầu:
- Ngươi đừng lề mề nữa, không phải còn vào cung kể chuyện cho Hoàng đế sao.
Tô Hàng không thèm quan tâm:
- Nhiều chuyện, không đi, để Cảnh Thái chờ được rồi.
Sải bước nhanh tới, nàng lại ngồi bên người Tống Dương:
- Ngươi tới giết ta có liên quan tới Cảnh Thái không?
Tô Hàng không ngốc, mình chỉ là một nữ tử xuyên không mà tới,, dựa vào cái gì mà rước lấy sát thủ? Trừ phi có liên quan đến Cảnh Thái.
Sau đó nàng lại lắc lắc đầu:
- Ta không phải nữ nhân của Cảnh Thái, ở trong mắt ta ông ta chẳng là gì cả. Tất cả mọi người giống nhau, cái gì cũng không phải.
Cảnh Thái thực sự yêu quý nàng, nếu không sẽ không xây hẳn một trang viên tạo lớn như thế cho nàng, ai cũng cảm thấy nha đầu cổ quái này, sớm hay muộn sẽ bị Hoàng đế đưa vào trong cung, tuy nhiên tới bây giờ Tô Hàng vẫn là người tự do, điểm này cũng khiến không ít trọng thần Yến Quốc không ngờ. Ít nhất đến bây giờ, quan hệ hai người cũng chỉ là người kể truyện và người nghe truyện.
Từ lúc mười hai tuổi Tô Hàng thường thường ra vào hoàng cung, một lần khi mười bốn tuổi, Cảnh Thái bị câu chuyện một ngàn năm sau làm lay động tình cảm, vui vẻ rất nhiều nói câu:
- Tiến cung xuất cung thật sự phiền toái, đợi lớn trẫm sẽ nạp ngươi vào cung, nha đầu kia, nói đi, muốn cái gì?
Không ngờ lời nói còn chưa dứt, Tô Hàng đột nhiên giống như một con sư tử mẹ nổi điên, vung tay ném chén trà xuống, xông tới liều mạng.
Một người cao cao tại thượng chỉ tay một cái là ban ân chết như thế trong mắt nàng chẳng là gì. Yến đế không bị chén trà bắn trúng, Tô Hàng cũng không bị xử tử.
Cảnh Thái tính tình khác thường, hỉ nộ người ngoài không thể đoán được, lần đó không hề giận tím mặt, ngược lại ha hả cười to:
- Không lấy chồng là được chứ gì.
Vừa nói vừa lau lau lá trà trên mặt:
- Trẫm thực muốn biết, tương lai ngươi sẽ coi trọng thanh niên tài năng, tuấn kiệt thế nào.
Tô Hàng lúc ấy còn nhỏ liền lắc đầu:
- Ai cũng chướng mắt, không có khả năng coi trọng ai.
…
Cảnh Thái vẫn cười, không nói thêm cái gì. Trước mặt chỉ là một cô bé con không biết chuyện.
Nha đầu sớm muộn gì sẽ có người trong lòng, một ngày kia tình đậu nở ra, chẳng may gặp phải vận hạn đen đủi, bị dọa chém thành trăm ngàn mảnh, nàng sẽ phải khóc cầu xin Vạn Tuế gia ta thả tình lang nàng một con đường sống.. Cảnh Thái nghĩ tới đó đã cảm thấy vui vẻ, so với giết nàng hoặc là ngủ với nàng đều càng làm cho vạn tuế gia hài lòng hơn.
Sau đó, Tô Hàng vẫn thường thường vào cung gặp Thánh thượng, Cảnh Thái chưa đề cập qua chuyện đưa vào cung, ngược lại, còn thường xuyên kể với nàng những vị công tử nhà ai đa tài, người nào tuổi trẻ đầy hứa hẹn.
Nhắc tới Cảnh Thái, Tô Hàng tự nhiên nhớ tới thích khách chính là vị trước mặt, hỏi Tống Dương:
- Ngươi và Cảnh Thái có thù oán? Cho nên tới giết ta trả thù?
Tống Dương không phủ nhận, nhưng cũng không giải thích nhiều cái gì, Tô Hàng phất phất tay, hoàn toàn không quan tâm:
- Chuyện nam nhân ta mặc kệ, ngươi giết y ta không cần thể diện, y muốn giết ngươi ta cũng không giúp được gì. Các ngươi tự mình lo đi.
Đang nói, nàng đột nhiên hoan hô một tiếng, nhảy lại ôm cổ Tống Dương dùng sức lay động, từ tâm trong mắt tỏ ra vui vẻ:
- Thật hay giả, thật hay giả a, cứ như nằm mơ, ngươi như thế nào đã tới, như thế nào lại gặp ngươi.
Tiếng cười trong trẻo, Tô Hàng hôn Tống Dương một cái thật mạnh:
- Hôm nay ta sẽ không đi!
Tống Dương cũng cười, thuận miệng đáp:
- Ừ, hóa ra nhất phẩm lôi còn phải lùi lại. A, ngươi biết thật đúng là không ít. Cái đó cũng không sao cả, dù sao cũng phải lùi lại.
Tin tức Tô Hàng biết còn nhiều hơn Tống Dương:
- Nhanh nhất vào mùa thu.
Tống Dương nghe không có hiểu:
- Không phải lui lại sau vài ngày sao?
- Là như thế này, nhất định sẽ chậm lại đến mùa thu, vốn chuẩn bị hôm nay tuyên bố, nhưng ta đã trở về, cho nên tuyên bố liền chậm lại hai ngày, rõ chưa?
Tống Dương đại khái đã hiểu, ngạc nhiên nói:
- Ngay cả tuyên bố lui lại cũng chậm lại?
Tô Hàng gật đầu:
- Đúng, hôn quân đều như vậy.
Vừa lúc nói chuyện, nàng vừa ôm chặt lấy cổ Tống Dương lay lay,, giống như một cô bé ôm gấu bông vậy.
Tống Dương bỗng nhiên mỉm cười, được, mùa thu. Hắn cũng cần thời gian, ít nhất phải kịp chữa khỏi cho Đàm Quy Đức:
- Vì sao muốn đẩy đến mùa thu?
Tô Hàng lắc lắc đầu:
- Điều này không rõ ràng lắm, sau này ta giúp ngươi hỏi một chút.
Tống Dương lập tức cự tuyệt, Cảnh Thái thực có điên. Nhưng cũng không phải đồ ngốc. Tìm hiểu chuyện cơ mật rất mạo hiểm không cần nói cũng biết, Tô Hàng có thể hiểu được ý tứ của hắn, cười hì hì lắc đầu:
- Yên tâm, tỷ tỷ không ngốc, không cần lo!
Nói xong, nàng giống như lại nghĩ tới cái gì, buông Tống Dương ra chân trần chạy xuống dưới, rồi trở về cầm một chuỗi châu xích kỳ quái, nhiều màu sặc sỡ, kim châu ngân châu, đầu gỗ châu (hạt vàng hạt gỗ) hỗn tạp xiên vào một chuỗi.
Tô Hàng tự tay buộc nó cột vào cổ tay Tống Dương:
- Cái này có được trên một hòn đảo rất xa, được thổ dân trên đảo tặng, bọn họ chỉ tặng một chuỗi. Tặng ngươi!
Tống Dương cười:
- Như ý cát tường?
Không nghĩ tới Tô Hàng lắc đầu trả lời:
- Không biết, bọn họ khoa tay múa chân nửa ngày, không hiểu được ý tứ gì.
Nói xong, lại vui rạo rực mà ôm lấy Tống Dương, giống như không như vậy hắn sẽ bay đi:
- Về sau ngươi có thể đến chỗ này tìm ta, nếu không có tiện đến lại có chuyện muốn nói, hãy đến Vô Quan Phong Nguyệt phường Lan Nhược Tự...
Tống Dương dường như đã quên chuyện Lan Nhược Tự, nghe nàng nói đến mới nhớ:
- Lan Nhược Tự là ngươi mở?
- Lan Nhược Tự tính gì, nếu không bởi vì rời bến thì hiện giờ Lan Quế Phường ta cũng mở rồi!
Nói câu lời nói hùng hồn, nàng càng làm đề tài kéo trở về:
- Ngươi đến Lan Nhược Tự tìm bà ngoại, đó là người của ta. Ta quay lại sẽ giải thích cho người, đến lúc đó ngươi tới là được.
Tống Dương ghi nhớ đồng thời cười nói:
- Tìm bà ngoại à, không phải Nhiếp Tiểu Thiến chứ?
- Đó là tên đứng tiếp khách, nào có khả năng gặp ngươi!
Trong khi cười nói, cái miệng đỏ sẫm chúm lại thật sát. “Đồng loại” dường như cũng là một sức hút rất ma lực, tiểu tử trước mắt này, nàng vô cùng thân thiết. Lúc này nàng rất gần miệng Tống Dương, bởi vậy tiếng thở rất nhanh đã gấp lên, chất lượng áo phông cũng thật sự không được tốt, Tống Dương còn không dùng lực, nó đã bị vạch tìm tòi.
Điên cuồng, hoang dã và sôi động như trước.
Tô Tần hung mãnh như trước.
Cái này cũng không liên quan gì nhiều đến tình cảm, máu nóng không ngừng sôi lên trong lòng.
Khoảng cách, e ngại, gần như chỉ trong khoảnh khắc lơ đãng đột nhiên tiêu tan, cứ như vậy mà tình cảm mãnh liệt dâng lên, đến tột cùng là yêu, hay là động tình? Ai sẽ phân biệt cái đó làm gì?
Tô Hàng như thế, Tống Dương cũng như thế. Cái gì đều không cần phải nói, cái gì cũng không phải nghĩ, chỉ cần điên cuồng mà chống đỡ, chỉ cầu điên cuồng mà chống đỡ.
Cầu phát tiết hung mãnh nhất, trực tiếp nhất.
Tô Hàng nhắm mắt lại, rúc vào trong lòng ngực Tống Dương thân thể không tự chủ được run rẩy, không thể ức chế.
Qua một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại được, hít một hơi thật dài Tô Hàng giọng điệu trong veo, nhẹ nhàng bên tai Tống Dương mà nói câu:
- Súc sinh.
Những lời nói lúc này, Tống Dương cũng không biết nên nói gì cho phải, Tô Hàng cũng không ép hắn mở miệng. Liền cười hì hì chuyển đề tài:
- Ta muốn tìm ngươi thì sao?
Dịch quán Nam Lý.
Đại sự trong nước Tô Hàng đã đại khái nghe nói, nghe vậy mở to mắt:
- Sử tiết, kỳ sĩ, hay là hộ vệ?
- Kỳ sĩ, tới khi quay về ta sẽ mang nàng đi cùng. Nếu chẳng may, ta là nói nếu chẳng may...
Tống Dương giọng điệu nghiêm túc:
- Nếu chẳng may thất lạc, tới châu Thanh Dương ở Nam Lý, trấn nhỏ Yến Tử Bình, đi vào trong đó tìm ta. Nếu ta không ở đó, tìm Bàn Đầu giúp đỡ chỗ ở ta nhất định sẽ trở về.
- Hoặc là...
Càng nói, Tống Dương nghĩ đến lại càng nhiều:
- Bây giờ nàng hãy bắt đầu chuẩn bị, tìm được cơ hội thì trốn đi thôi, chuyện này ta giúp nàng, đi Yến Tử Bình.
Cảnh Thái không phải người bình thường, cho dù là thần tử thân cận bên người, hôm nay còn vinh quang vô hạn, có lẽ ngày mai đã bị Lăng Trì xử tử, Tô Hàng ở lại Tình thành chung quy là không ổn.
Nhưng không nghĩ tới, nghe Tống Dương nói, Tô Hàng cũng không tỏ thái độ gì, nàng đáp:
- Chờ ngươi trở về Nam Lý, nếu ta có tới, hoặc là ta nhớ ngươi, sẽ đi Yến Tử Bình gặp ngươi. Khi đó sẽ được ôm ngươi, gần ngươi, và ngủ với ngươi...
- Chỉ cần theo ta…
Đột nhiên, nàng mỉm cười, rất dịu dàng, lại cô đơn:
- Tống Dương, ngươi nghĩ sai rồi.
Ta không thích nam nhân nơi này động đến ta, bởi vì trong mắt ta bọn họ không là cái gì cả. Ngay cả khinh thường ta cũng lười. Ngươi không giống với bọn họ. Nên ta cho ngươi, ta muốn ngươi. Ta cũng chỉ cho ngươi, chỉ cần ngươi. Nhưng cho dù là cho, ngươi vẫn là ngươi, ta vẫn là ta, ta không phải người của ngươi. Ngươi cũng vậy đi, chỉ một đêm, nào có tình yêu gì. Nếu không thương, cần gì phải dẫn ta đi, ta cần gì phải đi theo ngươi. Giống như ta một mình đi trên sa mạc một hồi lâu, bỗng nhiên gặp ngươi, vui vẻ đến độ không có cách nào hình dung được. Quá vui vẻ, ta làm cái gì cũng có thể, nhưng chúng ta muốn đi mà hướng không cùng... Ngươi ở tại sa mạc, tuy rằng ngươi cũng là từ bên ngoài tới, nhưng ngươi đã sớm coi mình là người của sa mạc, mà ta vẫn muốn đi, đi ra ngoài, đi trở về. Cho dù ngươi có thể giúp ta, đi theo một đoạn, nhưng cuối cùng ngươi và ta sẽ không cùng nhau trở về, chung quy không có cách nào khác cùng đường.
- Có lẽ sau này sẽ có thay đổi chăng.
Tô Hàng giơ tay, nhẹ nhàng âu yếm sờ hai má Tống Dương:
- Có khờ dại mới muốn làm người của ngươi, nguyện ý cùng ngươi ở lại sa mạc, khi đó ngươi quăng cũng quăng không ra. Hiện giờ không cần nghĩ nhiều lắm. Ngươi đừng quên, nhà của ta ở Tô Châu.
Nói xong, tạm dừng một lát, Tô Hàng lại vui vẻ lên.
- Tuy rằng bây giờ còn chưa yêu, nhưng ta thích ngươi! Ta rất thích ngươi!
Rồi lại nhảy dựng lên dùng sức ôm lấy Tống Dương, lại lần nữa bắt đầu lay lay:
- Nói, ngươi không nên, ngươi rốt cuộc không nên a, như thế nào thông minh như vậy, biết tìm đến tỷ tỷ.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Hoạt Sắc Sinh Kiêu
Đậu Tử Nhạ Họa
Hoạt Sắc Sinh Kiêu - Đậu Tử Nhạ Họa
https://isach.info/story.php?story=hoat_sac_sinh_kieu__dau_tu_nha_hoa