Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Bánh Bao Nhà Ai
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương 117: Ngoại Truyện 5: Tư Không Dực Dương Ông Đây Không Thèm Sinh Con Cho Anh Nữa
T
ư Không Viêm Nghiêu ngồi trong văn phòng, nhìn tài liệu Khúc Tân mới mang tới, khoé môi cong ý cười.
Đã một năm kể từ tai nạn giao thông kia, nhà họ Sở đã bị xoá tên hoàn toàn khỏi giới kinh doanh, tất cả các công ty chi nhánh cũng đều bị đổi tên, tuy tốc độ không quá nhanh, nhưng không thể phủ nhận, tên nhóc Văn Nhân Minh Húc rất có năng lực.
Sở Tây Tây bị phán tội cố ý gây thương tích, đã bị xử bắn, việc này anh không nói với Ô Thuần Nhã, sợ cậu lại buồn lòng.
Sở Hùng vì không chịu nổi kích thích mà bị bại não, giờ hẳn vẫn đang nằm trong bệnh viện, vài năm cuối đời còn lại cũng không có cơ hội ra ngoài.
Về phần nhà họ Tống…
Cúi đầu lật giở tài liệu trong tay, ừm một tiếng, anh ngẩng đầu nói, “Không cần để ý đến bọn họ.”
Cũng không thể không chừa chút đường sống nào cho nhà họ Tống, dù gì cũng phải nể mặt Tống Thuỵ, để cho nhà họ Tống còn có thể mang theo cái đuôi lẩn quất.
Anh giờ không muốn tiếp tục quan tâm nhiều đến lục đục trong giới, anh đã có bảo bối, có hai đứa con đáng yêu, vậy là anh đã thoả mãn rồi.
Khúc Tân thấy anh tâm tình tốt, không khỏi thả lỏng chút chút, hỏi, “Sếp, chừng nào thì sếp rước bà chủ về dinh? Bọn em đã chuẩn bị hết tiền mừng rồi đó!”
Nhướn mày, Tư Không Viêm Nghiêu nhìn Khúc Tân, biểu tình nghiêm túc nói, “Không có cơ hội thu tiền mừng.”
Nếu không phải vẻ mặt anh quá lạnh lùng, Khúc Tân nhất định sẽ nhận ra giọng điệu của anh bất đắc dĩ và tiếc nuối cỡ nào.
Không phải anh chưa từng nhắc tới chuyện tổ chức hôn lễ với Ô Thuần Nhã, nhưng bảo bối của anh không đồng ý, nói là hai người đàn ông thì tổ chức hôn lễ làm cái gì, buồn nôn muốn chết. Hơn nữa hai người đã sớm quen với cách sinh hoạt như một cặp vợ chồng lâu năm, đi đăng kí kết hôn, đeo nhẫn, ở nhà ăn một bữa cơm, thế là coi như kết hôn rồi…
Anh cảm thấy làm vậy sẽ uỷ khuất bảo bối, nhưng người ta không đồng ý tổ chức hôn lễ, anh cũng đành nghe theo.
Khúc Tân trợn mắt, liếm môi, sắp xếp ngôn từ, nói một câu, “Sếp à, dù bà chủ có không muốn gả cho sếp, sếp cũng không cần uể oải vậy đâu!”
….Tư Không Viêm Nghiêu phất tay, ý bảo cô có thể ra ngoài.
Không phải không muốn gả, mà là cậu không muốn đông người tham gia hôn lễ, theo như cách nói của Ô Thuần Nhã thì là, “Con cũng đã sinh hai đứa còn tổ chức rình rang làm chi, như vầy là được rồi, đừng bày vẽ gì nữa…”
Thở dài, cầm văn kiện vốn phải để anh anh kí tên, anh vung bút, xoẹt xoẹt bắt đầu làm việc.
Vừa kí tên vừa nghĩ, Mạc Tuấn Nghị sắp sinh rồi nhỉ? Cũng từng ấy tháng rồi.
Đang nghĩ, di động vang lên, anh cầm lên xem thì thấy, là anh anh gọi tới.
“Alo.”
“Viêm Nghiêu ~~ Tuấn Nghị ~~ Tuấn Nghị sắp sinh rồi ~~ Làm sao bây giờ ~~!!!” Tiếng gào to của Tư Không Dực Dương cùng tiếng kêu thảm thiết của Mạc Tuấn Nghị từ đầu dây bên kia truyền đến.
Tư Không Viêm Nghiêu co rút khoé miệng, không nhịn được nhắc nhở.
“Nhấn chuông, gọi Giang Võ.” Đang nằm ở bệnh viện chờ sinh rồi sao còn bối rối như thế, cũng đâu phải lần đầu làm cha, đúng là quá mất bình tĩnh.
“…Ừ ha.” Cộp, cúp máy, Tư Không Dực Dương vội vàng nhấn chuông, Giang Võ và một nhóm y tá lật đật chạy tới.
Vào cửa đã thấy Mạc Tuấn Nghị gắt gao cắn tay Tư Không Dực Dương, đệm giường dưới thân hắn ướt đẫm.
Giang Võ chỉ đạo mọi người nâng Mạc Tuấn Nghị lên xe đẩy, “Mau mau, vào phòng phẫu thuật.”
Cánh tay Tư Không Dực Dương còn đang bị Mạc Tuấn Nghị cắn, gã nôn nóng đến đầu đầy mồ hôi.
Vừa chạy theo vừa an ủi Mạc Tuấn Nghị, “Tuấn Nghị, gắng lên, em đừng ngất.”
Mạc Tuấn Nghị đau hai mắt trợn trắng, nhả tay gã ra, thét dài một tiếng, nổi giận mắng, “Tư Không Dực Dương….. anh…Ngao ngao ngao, anh là đồ khốn….Tôi, ô ô…..Đau chết tôi…..Hu hu, Dực Dương……Đau quá!!!!”
“…..” Giang Võ ở bên cạnh khoé miệng run rẩy, cố nhịn cười.
“Không cần sinh mổ, tôi thấy cậu ấy nên sinh thường.” Nhìn tình trạng của Mạc Tuấn Nghị, Giang Võ ngẩng đầu nói Tư Không Dực Dương.
Tư Không Dực Dương cũng thay trang phục phẫu thuật đi vào cùng Mạc Tuấn Nghị, nhìn Mạc Tuấn Nghị lo lắng gầm rú, gật đầu, sau đó hỏi, “Sinh mổ tốt hơn hay sinh thường tốt hơn?”
Giang Võ nghĩ nghĩ, “Vẫn là sinh thường tốt hơn, sinh mổ thì sau khi hồi phục sẽ để lại vết sẹo, cơ thể của bọn họ khác với chúng ta, có sản đạo để đứa nhỏ thuận lợi sinh ra, cho nên tôi đề nghị, tốt nhất là sinh thường.”
Mạc Tuấn Nghị nghe đối thoại của hai người, xém ngất.
Có thể sinh con cho tên này đã là tốt lắm rồi, giờ còn muốn bảo hắn vừa nhịn đau vừa sinh con, hơi bị quá đáng rồi đó!
“Tư Không Dực Dương!! A, ông đây, ông đây nói cho anh biết! Ô ô, đau!!! Ông đây không thèm sinh nữa!!! Hu hu, đau quá a a a a a a!”
Giang Võ nhướn mày nhìn, ngẩng đầu nói, “Cố lên, cậu cứ vừa mắng chửi anh ấy vừa dùng sức là được, sẽ không đau.”
Tư Không Dực Dương nắm chặt tay Mạc Tuấn Nghị đến ngón tay trắng bệch, tiến đến bên tai hắn trấn an, “Ngoan, em gắng lên, chỉ sinh một đứa này thôi, Tuấn Nghị, nó chính là huyết mạch của hai chúng ta, em không muốn con được bình an chào đời sao.”
Mạc Tuấn Nghị nước mắt nước mũi tèm lem, từng cơn đau như quất tới tấp vào người hắn.
“Ô ô….Đau quá!!!! A a a a!! Dực Dương, em đau quá!!!” Bụng quặn đau, mặt sau như bị xé rách trướng đau, khiến hắn cảm giác như nửa thân dưới của mình đã tê liệt.
“Dùng sức, Tuấn Nghị, hít sâu.” Giang Võ vừa quan sát vừa hướng dẫn hắn cách điều chỉnh hô hấp.
Mạc Tuấn Nghị nhắm chặt mắt, đột nhiên quay phắt đầu, hung hăng trừng Tư Không Dực Dương. Như thể hận không thể dùng ánh mắt chọc thủng gã!
“Anh đừng mong ông đây sinh thêm con cho anh nữa!”
Tư Không Dực Dương gật đầu lia lịa, “Ừ ừ ừ, chỉ sinh một đứa này thôi.”
“A a a! Đau quá!” Mạc Tuấn Nghị lại bắt đầu tru lên.
Tư Không Dực Dương nắm chặt tay hắn, cùng hắn hít sâu, dùng sức…Đột nhiên gã rất bội phục Ô Thuần Nhã, sau khi khổ sở sinh một đứa xong vẫn còn nguyện ý sinh thêm đứa thứ hai cho em trai gã, đúng là hâm mộ thiệt mà.
Giang Võ cũng đầu đầy mồ hôi.
Đây là lần đầu tiên hắn đỡ đẻ cho đàn ông, lần đó Ô Thuần Nhã là sinh mổ, còn sinh thường quả thực hắn chưa từng chứng kiến, hơn nữa tiếng kêu thét của Mạc Tuấn Nghị có khả năng xuyên thủng cực độ, rung đến màng nhĩ của hắn cũng đau nhức.
Mạc Tuấn Nghị cảm thấy mình sắp đau ngất đi, dần dần, tiếng kêu cũng nhỏ xuống.
Giang Võ nhíu mày, hắn đã nhìn thấy đầu đứa nhỏ, nhưng dường như Mạc Tuấn Nghị đã không còn sức để gắng rặn nữa.
“Tuấn Nghị, cố lên, sắp ra rồi.”
Tư Không Dực Dương cũng khẩn trương muốn chết, ghé bên tai hắn, nói, “Tuấn Nghị, cố lên, con sắp ra rồi, em lại dùng sức thêm một lần, con chúng ta sẽ lập tức ra thôi.”
Mạc Tuấn Nghị hít sâu, dùng toàn bộ khí lực còn lại, ngửa đầu thét, “A a a a a!!”
Rồi hắn cảm giác hạ thân như bị rách toạc, có thứ gì đó đang trôi ra ngoài.
“Ưm!”
“Tuấn Nghị? Tuấn Nghị!” Tư Không Dực Dương sắc mặt tái nhợt, cố gắng lay Mạc Tuấn Nghị vừa ngất lịm đi.
Giang Võ bế đứa nhỏ dính đầy máu vỗ vài cái, ‘Oa’ một tiếng, tiếng khóc trẻ con to rõ vang lên, quả thực đầy nội lực hệt như tiếng tru vừa rồi của ba nhóc.
Giang Võ chậc lưỡi, chuyển cho y tá lau người cho nhóc, sau đó nói với Tư Không Dực Dương, “Anh đừng rống lên, cậu ấy là mệt quá mới ngất đi, sẽ ổn ngay thôi, đến xem con của anh đi, tên nhóc này nhìn cũng đẹp trai lắm.”
Bé con tuy đỏ hỏn toàn nếp nhăn, nhưng vẫn có thể nhìn ra được đường nét anh tuấn trên mặt.
Tư Không Dực Dương nghiêng đầu nhìn đứa con mới ra đời, quay đi nhẹ giọng gọi tên Mạc Tuấn Nghị.
Giang Võ bĩu môi, đồng tình nhìn bé con đang được hắn ôm trong lòng, thở dài, “Nhóc đây là bị bố nhóc ghét bỏ sao?”
Sau khi bị đẩy về phòng bệnh khoảng nửa tiếng thì Mạc Tuấn Nghị tỉnh lại.
Hắn quay đầu liền nhìn thấy con được quấn tã nằm cạnh mình, còn cả nam nhân ngồi một bên.
“Uống nước đi.” Tư Không Dực Dương thấy hắn tỉnh, cắm ống hút vào cốc nước đưa tới miệng hắn.
Mạc Tuấn Nghị uống chút nước, chậm rãi thở ra, vươn tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của con, nở nụ cười.
“Nhóc con này đúng là giày vò em muốn chết.”
Tư Không Dực Dương ‘Ừ’ một tiếng, cúi người ôm cả hắn và con vào lòng, thấp giọng nói, “Cảm ơn em.”
Mạc Tuấn Nghị cọ cọ mặt, không nói gì.
Sáng hôm sau mấy người Ô Thuần Nhã đến bệnh viện thăm Mạc Tuấn Nghị, hai nhóc Bánh Bao và Cảnh Hoán thấy bé con đều thích lắm, nhất là Cảnh Hoán, đây chính là em ruột của nhóc mà.
Cẩn thận bế bé con ăn no liền ngủ say, trên mặt Cảnh Hoán hiện lên ý cười nhàn nhạt, nhóc nói với Bánh Bao, “Bánh Bao, em thấy em ấy có giống ca không.”
Bánh Bao liếc một cái, hừ nói, “Mới không giống đâu!”
Nhạc Nhạc trông không giống mình, thằng cu này sao có thể giống ca được!
Cảnh Hoán cúi đầu khẽ hôn lên khuôn mặt non mềm của bé con, sau đó ngẩng đầu, ánh mắt vui vẻ hỏi, “Ba, em tên là gì ạ?”
Bánh Bao thịt xoay mặt gục vào lòng Ô Thuần Nhã, rầm rì than thở, “Ca hôn nó!”
Ô Thuần Nhã nhéo mông bé, vỗ vỗ nói, “Con cũng hôn em đi.” (Hợ bên Tàu không gọi là anh họ)
Bánh Bao ghét bỏ quay mặt đi, hừ một tiếng, “Mới không cần hôn nó đâu, về nhà hôn Nhạc Nhạc!”
Tư Không Viêm Nghiêu vươn tay bế bé vào lòng, hỏi, “Ghen tị?”
Bánh Bao bĩu môi, thấy hơi hơi thương tâm, ca ca hồi trước còn hứa với bé là thích bé nhất cơ mà, giờ vừa thấy bé con liền không để ý đến mình!Bé cũng không thèm thích ca ca nữa!
Mạc Tuấn Nghị ngồi tựa vào đầu giường, nâng tay gọi Cảnh Hoán lại gần, ôm vai nhóc, cười hỏi, “Con có thích em không?”
Cảnh Hoán lập tức gật đầu, “Dạ, thích ạ.” Nhóc cũng rất thích Nhạc Nhạc.
Bánh Bao nghe được, bĩu môi, lại hừ cái nữa.
Cảnh Hoán quay đầu nhìn Bánh Bao, ôm bé con lại gần, “Bánh Bao, cho em bế em trai ca một cái đó.”
Bánh Bao quay đầu, “Không thèm, em cũng có em nhá.”
“…” Cảnh Hoán thương tâm rồi, Bánh Bao không thích em nhóc.
Ô Thuần Nhã thở dài, vươn tay bế bé con trong lòng Cảnh Hoán, đặt vào lòng Bánh Bao, trừng mắt, “Bế đi.”
Bánh Bao bĩu môi, ôm bé con, cúi đầu nhìn nhìn, lầu bầu, “Xấu hoắc.”
Tư Không Viêm Nghiêu vỗ đầu bé, “Không được nói thế.”
Hừ!
Bất công, mọi người ai cũng bất công!
Bánh Bao tức giận, bởi vì chuyện này mà bé lơ Cảnh Hoán suốt một tháng, tận đến khi bé con được đặt tên mới làm lành.
Mạc Tuấn Nghị đặt tên cho bé con là Mạc Cảnh Hạo, tên ở nhà là Suất Suất.
Bánh Bao thịt Ô Trạch Vũ biết được đứa em này không cùng họ với ca ca, thế là bé liền vui vẻ.
Như vậy tên nhóc thúi này sẽ không tranh ca ca với bé, ca ca là của bé!
——— —————— ———————
Làm xong chương này nhiều cảm xúc quá:
– Đọc đoạn Mạc Tuấn Nghị sinh mà thấy buồn cười vật, xong tự dưng nghĩ đến tương lai của chính mình, hơ hơ…hơ.
– Tự hứa với lòng bọn trẻ con nó chỉ ganh tị với nhau thôi, cơ mà hint quá.
– Thế là đã hoàn được bộ này, nhìn lại số word cùng mục lục dài thượt còn tự thấy choáng, dài gì mà dài đến ngoắc ngoải, cơ mà tự dưng lại thấy tiếc tiếc cái gì đó. Dù sao cũng xong rồi, nên là…Tung bông thôi
Chương trước
Mục lục
Bánh Bao Nhà Ai
U Hoàng Tử Lam
Bánh Bao Nhà Ai - U Hoàng Tử Lam
https://isach.info/story.php?story=banh_bao_nha_ai__u_hoang_tu_lam