Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Thần Điển
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 116: Sa Mạc Hỏa Diễm
Ở trong xe, Địch Áo lấy ra bản tâm đắc An Đông Ny đưa cho hắn, cẩn thận đọc một hồi. Tác Phỉ Á thấy Địch có vẻ đọc đến nhập thần, tò mò hỏi: "Địch Áo, ngươi đang xem gì đó?"
"Thư tình." Địch Áo cũng không ngẩng đầu lên nói.
"Thư tình? Viết cho ngươi?" Tác Phỉ Á trong lòng lại càng kỳ quái, nàng không lo lắng Địch Áo, tình cảm nhiều năm qua làm cho nàng không hề e ngại bất kỳ khiêu chiến nào, không chỉ có lòng tin đối với Địch Áo, nàng còn có lòng tin hơn nữa đối với chính bản thân mình. Nàng chỉ lấy làm kỳ quái là ai có lá gan lớn như vậy, cho rằng lão nương dễ khi dễ hay sao?
"Ừ." Địch Áo nói.
"Ai viết cho ngươi?" Tác Phỉ Á hỏi tới.
"An Đông Ny phu nhân."
Tác Phỉ Á kinh ngạc ngây người, sau đó liếc xéo Địch Áo, tựa lưng vào buồng xe không thèm để ý Địch Áo nữa.
Địch Áo đợi hồi lâu không thấy Tác Phỉ Á có động tĩnh gì, lắc đầu nói: "Thật là vô nghĩa mà."
"Ta nên làm thế nào ngươi mới cảm thấy có ý tứ?" Tác Phỉ Á mỉm cười hỏi ngược lại.
"Nàng nên tỏ vẻ tức giận, sau đó chất vấn ta!"
"Chất vấn ngươi cái gì?" Tác Phỉ Á nói: "Còn nữa, sau này không nên lấy An Đông Ny phu nhân ra nói giỡn, nàng là một nữ nhân mạng khổ."
"Bây giờ chỉ có hai chúng ta thôi mà." Địch Áo nói: "Nàng nên chất vấn ta vài câu chứ, chẳng lẽ nàng không có một chút tức giận nào sao?"
"Ta đây có phải là khóc lóc cầu xin ngươi không nên vứt bỏ ta?"
"Vậy thì hơi quá, nhưng … không phải là không thể." Địch Áo cười nói.
"Đi chết đi!" Tác Phỉ Á oán hận đá Địch Áo một cước.
"Mùi vị đúng rồi đó, nhưng vẫn chưa đủ." Địch Áo co chân lại, nói: "Tăng thêm cay cú một chút."
Tác Phỉ Á thật sự là bất lực rồi, nàng đột nhiên phát hiện hình như Địch Áo không có trầm ổn như nàng vẫn thường tưởng tượng.
"Có phải là ngày nào cũng quấn lấy ngươi, có việc liền khóc sướt mướt, thậm chí là cố tình gây sự, ngươi mới cảm thấy hài lòng?" Tác Phỉ Á nói.
"Thỉnh thoảng náo một lần cũng không có gì, tất cả đều là gia vị của cuộc sống." Địch Áo nói: "Chỉ khi nào làm như vậy quá nhiều lần mới khiến cho người ta phiền chán."
"Đàn ông các ngươi..." Tác Phỉ Á thở dài nói: "Cho dù là thứ tốt đến đâu, sớm muộn gì cũng có một ngày trở thành cũ nát, khi đó ngươi định làm gì?"
Địch Áo cười, sau đó chậm rãi gấp bức thư của An Đông Ny lại, vẫy vẫy tay với Tác Phỉ Á. Còn Tác Phỉ Á cũng nghe lời dịch chuyển lại gần, nhẹ nhàng tựa vào vai Địch Áo.
"Chẳng qua ta nói giỡn với nàng chút thôi." Địch Áo vươn tay ôm Tác Phỉ Á, thấp giọng nói: "Có biết không? Nếu như có thể lựa chọn, ta tình nguyện vĩnh viễn sống ở trong trang viên với nàng."
"Ý chàng là chuyện rời khỏi trang viên, đơn giản là vì không có lựa chọn nào khác?" Tác Phỉ Á nhìn chăm chú vào Địch Áo, đổi giọng hỏi.
"Ừ."
"Tại sao? Rốt cuộc là ai đang ép chàng? Là ta sao?" Tác Phỉ Á nói, trước kia nàng chưa bao giờ nghĩ tới phương diện này, nhưng Đặng Khẳng và An Đông Ny là một ví dụ sờ sờ trước mắt. Nàng đang hồi tưởng lại, rốt cuộc mình có tạo áp lực cho Địch Áo hay không?
"Không phải thế!"
"Vậy thì tại sao?" Tác Phỉ Á hỏi tới, nàng nhất định phải biết rõ ràng vấn đề này.
Địch Áo dời tầm mắt sang nơi khác, Tác Phỉ Á dùng hai tay kẹp hai bên má Địch Áo, mạnh mẽ xoay trở về đối diện với nàng, bốn mắt nhìn nhau không thể nào trốn tránh được.
Đúng lúc này cửa buồng xe bị người ta giật mạnh ra, ngay sau đó Lôi Mông nhảy vào, liếc nhìn Địch Áo và Tác Phỉ Á chốc lát, ngay sau đó thân hình hắn lập tức cứng ngắc lại. Giờ phút này Tác Phỉ Á đang tựa lên vai Địch Áo, dùng hai tay giữ lấy mặt hắn, từ sau lưng nhìn tới chính là đang định…
Tư thế Lôi Mông khá là chật vật, hắn đã bước một chân vào buồng xe, cái chân còn lại đặt ở bên ngoài, hai tay vịn cửa, hiện tại đi vào cũng không được, thối lui cũng không xong, lại không biết nên nói cái gì, chỉ đành đứng im tại chỗ không nhúc nhích.
Địch Áo giơ tay lên bắn ra một đạo Phong Nhận, Lôi Mông lúc này mới kịp phản ứng, hô lên một tràng quái khiếu, thân hình lập tức bay ngược ra ngoài.
Khuôn mặt Tác Phỉ Á đỏ bừng, vội vàng rời khỏi bả vai Địch Áo, ngồi trở lại trong góc buồng xe.
"Lôi Mông, ngươi đang làm cái gì vậy?" Thanh âm Ca Đốn từ ngoài truyền tới.
"Hả? Ta không có làm gì nha!" Lôi Mông ấp a ấp úng trả lời.
"Ngươi thật sự không làm gì? Tại sao Địch Áo công kích ngươi?" Ca Đốn rõ ràng không tin.
"Mụ nội nhà ngươi, ta còn định hỏi hắn đó!" Lôi Mông la ầm lên.
"Địch Áo và Tác Phỉ Á đang làm gì vậy?" Ca Đốn đổi đề tài.
"Tự ngươi đi xem là biết ngay." Lôi Mông nói.
"Bọn họ... có chỗ không thích hợp hả?" Ca Đốn hạ thấp thanh âm, hắn đã mơ hồ đoán ra được nguyên nhân, có thể là do Lôi Mông sơ sẩy quấy rầy thế giới riêng tư của hai người kia.
"Ai dà..." Lôi Mông nói: "Lúc nãy bọn họ còn đang uống rượu đấy."
"Lúc này mà uống rượu?" Ca Đốn hồ nghi hỏi.
"Không tin một mình ngươi đi xem!" Lôi Mông quyết tâm muốn lừa Ca Đốn lên xe.
Ca Đốn liếc Lôi Mông một cái, bước nhanh tới chỗ xe ngựa Địch Áo và Tác Phỉ Á, cửa buồng xe mới vừa rồi bị Lôi Mông mở ra còn chưa có khép lại, hắn tiện tay gõ cửa xe một cái, sau đó nhảy vào trong.
"Ngươi và Lôi Mông có ý đồ gì đó?" Địch Áo hỏi.
"Không phải..." Ca Đốn nói: "Chúng ta chỉ muốn hàn huyên với các ngươi mà thôi."
Lôi Mông đợi ở ngoài hồi lâu không thấy trò hay mở màn, điều này làm cho hắn rất thất vọng, một người chờ đợi ở ngoài rất nhàm chán, do dự chốc lát, hắn vẫn bước nhanh tới chỗ xe ngựa.
Lần này hắn không có vội vã nhảy lên, mà trước tiên đưa cái đầu của mình vào trong. Nhìn thấy Địch Áo và Ca Đốn đang nói chuyện bình thường, tựa hồ không có vấn đề gì xảy ra, lúc này hắn mới chui vào buồng xe.
Địch Áo không có để ý tới Lôi Mông, Tác Phỉ Á lại càng không phản ứng, Lôi Mông cảm giác không thú vị gì hết, ngập ngừng chốc lát, rốt cuộc không nhịn được nói: "Địch Áo, là ngươi không đúng!"
"Ta không đúng?" Địch Áo nói: "Là ta đối đãi ngươi không giống như đối đãi Ca Đốn, hay là cái gì khác?"
Lôi Mông gãi gãi đầu, Địch Áo và Tác Phỉ Á chắc chắn là cùng phe, nếu như không đoàn kết tốt với Ca Đốn, kết quả khẳng định không hay ho gì. Lôi Mông cười khan hai tiếng, chợt thay đổi đề tài: "Đúng rồi, Tác Phỉ Á, chúng ta sẽ đi đâu?"
"Xuyên qua Hắc Hà, vẫn hướng bắc, trở về Khắc Lý Tư bình nguyên." Tác Phỉ Á nói, mặc dù thần sắc nàng tương đối bình tĩnh, nhưng trái tim lại đập cực nhanh. Dù sao cũng là nữ tử, nàng xấu hổ là chuyện đương nhiên. Dĩ nhiên, Tác Phỉ Á có đủ khả năng hàm dưỡng, nếu không đã sớm đá Lôi Mông xuống xe rồi.
"Vẫn hướng bắc? Chẳng phải là phải xuyên qua sa mạc Hỏa Diễm?" Lôi Mông kêu lên: "Đến địa phương quỷ quái đó làm gì? Chúng ta mang theo nhiều xe ngựa như vậy, rất khó lòng xuyên qua sa mạc đó?"
"Chúng ta không phải xuyên qua sa mạc, mà là di chuyển men theo rìa sa mạc." Tác Phỉ Á cải chính.
"Ta nghe nói nơi đó có rất nhiều đạo tặc." Lôi Mông nói: "Nguy hiểm lắm đó?"
"Sa mạc Hỏa Diễm thì có gì mà đáng sợ?" Tác Phỉ Á nở nụ cười: "Không có đất đai, không có thành thị, lại không có bất kỳ thương lộ nào, người đi đường thưa thớt, tới đó làm cường đạo có tiền đồ hay không?"
"Nhưng ta nghe nói..."
"Phí Đức Sĩ từng đi qua nơi đó." Tác Phỉ Á nói: "Những người tụ tập nơi đó, phần lớn là lưu dân (dân lưu lạc), rất ít võ sĩ, cho dù bọn họ muốn làm cường đạo cũng không có bao nhiêu lực chiến đấu."
"Lưu dân? Tại sao bọn họ không đi nơi khác ở?" Ca Đốn kinh ngạc hỏi: "Chỉ cần bỏ ra chút sức và thời gian là được mà. Tự dưng chạy đến sa mạc làm gì?"
"Nguyên nhân rất nhiều, Phí Đức Sĩ không có nói cặn kẽ cho ta nghe." Tác Phỉ Á nói: "Có một ít bị người ta hãm hại sinh ra địch ý đối với giai cấp quý tộc, bọn họ tình nguyện sống tự do tự tại trong mảnh đất hoang vu khô cằn, chứ không muốn nương tựa vào quý tộc. Một ít thì đắc tội với người có quyền thế nên không còn đường nào có thể đi, đành phải chạy trốn tới chỗ đó sống tạm qua ngày."
"Địa phương như thế thường thường là rất phức tạp." Lôi Mông nói.
"Ta biết." Tác Phỉ Á nói: "Nhưng chúng ta chỉ có thể đi xuyên qua đó, chẳng lẽ còn muốn trực tiếp xuyên qua sa mạc hay sao?"
"Vậy..." Lôi Mông suy nghĩ một chút, nói: "Ta chỉ đề nghị thử thôi, tình huống cụ thể ngươi cứ việc quyết định, đúng rồi, có rượu không?" Thật ra dụng ý hắn nói chuyện không phải là vì thay đổi kế hoạch của Tác Phỉ Á, mà là đang tìm một cơ hội như thế này.
Tác Phỉ Á bất đắc dĩ nhìn sang Lôi Mông, đưa tay lấy ra một bình rượu từ trong cái rương gỗ trong góc buồng xe, ném cho Lôi Mông.
Lôi Mông sung sướng lập tức mở nắp uống vài ngụm, hai con ngươi không ngừng loạn chuyển, hắn đang tìm kiếm đề tài.
Lôi Mông bình thời luôn luôn thích biểu lộ bản thân rất có đầu óc, xử sự cẩn thận, tựa như không có chuyện gì có thể làm khó hắn. Thế nhưng hắn sợ nhất hai dạng, một là không có chuyện làm, hai là không có người hưởng ứng, cái trước còn có thể miễn cưỡng chịu được, cái sau xem như là đoạt đi tính mạng hắn.
Đây chỉ là bắt đầu, sau đó ngày nào Lôi Mông và Ca Đốn cũng ngồi trên xe ngựa Tác Phỉ Á, hủy diệt triệt để thế giới ấm áp của cặp vợ chồng son.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Thần Điển
Phá Nam Tường
Thần Điển - Phá Nam Tường
https://isach.info/story.php?story=than_dien__pha_nam_tuong