Võ Lâm Ngoại Sử epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 111: Hồi 43 - Hồi Niệm Lạ Lùng (4-Cuối)
ô dâu đã đến, … Khoái Lạc Vương phi, Bạch Phi Phi đã xuất hiện nơi cửa.
Hòa vào tiếng nhạc du dương trầm bổng, cô nhẹ nhàng nhón chân bước vào.
Cô mặc áo lụa mười màu tươi thắm, rực rỡ, huy hoàng. Tà áo dài mỏng phất phơ lượt là trên thảm đỏ chẳng khác gì tiên tử trên trời đang cỡi mây bay.
Cô đội mũ ngọc phượng, nụ cười tiên tử ẩn hiện sau chiếc mạng ngọc châu bàng bạc lung linh.
Chân cô bước nhẹ trên thảm đỏ tựa như thiên tiên lướt mây. Dáng người yểu điệu thư thái sang trọng không thua gì vương giả.
Trong đại điện đều là nam nhân, ai nấy đang âm thầm than thở... “Ai người cưới được nàng tiên ấy, thật đã tu mấy kiếp trên đời.”...
Chỉ có bọn Thẩm Lãng mới biết … “Ai người cưới được cô gái ấy, đúng là số kiếp đã không may. Người vô phúc nhất cưới phải cô, chính là đương kim chú rể Khoái Lạc Vương.”
Lão tưởng mình là người hạnh phúc nhất, có ngờ đâu hạnh phúc ấy chính là cái bất hạnh bi thảm nhất,... để cả đời này sẽ chẳng còn một ngày vui.
Người trong đại điện ngỡ rằng đây là một hôn lễ sang trọng nhất, nghiêm trang nhất...
Chỉ có bọn Thẩm Lãng mới biết, đây chính là một kết cục thê thảm của tấn bi kịch trần gian.
Chân ngọc của Bạch Phi Phi đã nhón lên thềm đá.
Khoái Lạc Vương vuốt râu cười, chiếc nhẫn trên tay lấp lánh dưới ánh đèn màu.
Hùng Miêu Nhi chợt bật cười lớn: - Hê, cô dâu tới mà chú rể không đứng lên mừng đón sao?
Khoái Lạc Vương cũng cất tiếng cười: - Phải, phải làm vậy...
Người phụ dâu đỡ Bạch Phi Phi lên.
Khoái Lạc Vương đứng dậy, phất tay cười: - Mọi người cùng uống rượu đi! Uống cho đã...
Hùng Miêu Nhi chưng hửng hỏi lớn: - Ủa,... lễ cưới xong rồi sao?
Khoái Lạc Vương ngửa đầu cười hăng hắc: - Bổn vương chẳng lẽ cũng giống như những thứ phàm phu tục tử, coi trọng ba cái thứ nghi lễ phiền toái, văn vẻ rườm rà?
Lão đảo ánh mắt nhìn bốn phía: - Hôn lễ của bổn vương chỉ cầu long trọng, không cần hư văn. Hôn lễ đây chỉ để cho các người biết rằng hôm nay bổn vương đã cưới được một người vợ tuyệt thế vô song.
Bạch Phi Phi thẹn thùng nghiêng người cúi đầu, giọng yến oanh thỏ thẻ: - Đa tạ vương gia!
Khoái Lạc Vương hứng chí cười ha hả. Tiếng vỗ tay hoan hô như sấm dội cả điện đường.
Khoái Lạc Vương cười: - Bốn vị khách nhân này cũng không thể không uống rượu.
Hùng Miêu Nhi nói lớn: - Nếu ngươi muốn những xú nha đầu này đút rượu cho ta uống, là ta phun ra sàn cho ngươi xui tận mạng luôn...
Khoái Lạc Vương trầm tư một thoáng rồi nói: - Tâm Kỵ, giải huyệt ‘Kiên Tỉnh’ sau vai trái của họ... Hôm nay là một lễ mừng trong lọng, không ai không uống rượu.
Huyệt “Kiên Tỉnh” nằm ở đỉnh cánh tay, nếu huyệt này bị chế cả cánh tay không thể cử động. Nhưng nếu chỉ có huyệt này được giải, mà các huyệt khác vẫn bị chế trụ, thì chân khí vẫn không lưu thông, không chuyển lực về cánh tay này được, nên không thể dùng cánh tay này để tự giải khai các huyệt khác trên người. Với huyệt “Kiên Tỉnh” được tự do, bọn Hùng Miêu Nhi bất quá chỉ có thể cầm chén rượu hoặc gắp đồ ăn, chứ không làm gì khác được.
Họ liền gắp thức ăn và uống rượu.
Rượu quá ba tuần, Khoái Lạc Vương đưa mắt nhìn chung quanh vuốt râu cười ha hả.
Đây là đỉnh cao tột cùng sự nghiệp của lão. Mặc dù lý tưởng của lão chưa thực hiện hoàn toàn, nhưng cái viễn ảnh cỡi ngựa dạo cảnh Trung Nguyên với tư cách bá chủ võ lâm, chỉ là chuyện của vài ngày nữa mà thôi.
Làm sao lão không cười? Tiếng cười của lão làm sao không đắc ý?
Tiếng cười có thêm men rượu lại càng thêm vang dội...
Khoái Lạc Vương đưa ánh mắt cao ngạo nhìn Thẩm Lãng, hất hàm: - Thẩm Lãng, ngươi xem hơn trăm ngàn năm qua, trong võ lâm ai đã đạt tới địa vị của bổn vương hôm nay? Trong cả thiên hạ, ai có thể sánh được với cái khoái lạc của bổn vương chăng?
Thẩm Lãng chỉ mỉm cười: - Đỉnh núi cao, cảnh đẹp chẳng còn; Tiệc tuy vui, cũng có lúc tàn.
Khoái Lạc Vương sa sầm nét mặt tức giận quát: - Thẩm Lãng, đừng quên ngươi vẫn là tù nhân của ta.
Sắc mặt của Thẩm Lãng vẫn không thay đổi, mỉm cười chậm rãi nói tiếp: - ‘Thuốc đắng dã tật, lời thật mất lòng’... Sao lão không nghe, để khỏi mang hại vào thân?
Mắt Khoái Lạc Vương như ngọn dao sắc bén nhìn thẳng vào mắt chàng.
Tiếng cười nói trong điện đường bỗng dưng ngưng bặt.
Khoái Lạc Vương lại bật cười sằng sặc: - Ngươi ghen?... Thẩm Lãng, ngươi đang ghen với thành tựu của bổn vương, ghen vì bổn vương đã lấy được người vợ như ý, nên ngươi mới buông những lời như vậy.
Vương Lân Hoa nhàn nhạt: - Lão không giận sao?
Khoái Lạc Vương vẫn cười sằng sặc: - Có thể làm cho Thẩm Lãng ghen thì phải đắc ý chứ sao lại giận?
Lão vừa cười lớn vừa đứng lên, giơ hai tay cao quá đầu: - Các ngươi nói xem, cái thành tựu như bổn vương mà chưa cổ nhân nào đạt được, có đáng uống thêm ba chén rượu mừng chăng?
Bốn phía ồn ào vang dậy những tiếng hoan hô: - Rất đáng... rất đáng...
Hết thảy mọi người cùng đứng lên, nâng chén, rồi ngửa cổ cạn sạch.
Vương Lân Hoa giọng buồn thiu: - Họ đang chuẩn bị động phòng, chúng ta thì sắp rơi đầu. Thẩm Lãng, vẫn chưa có cách gì sao?
Thẩm Lãng cười khổ: - Thời cơ chưa tới, tôi tưởng tượng được cách gì?
Vương Lân Hoa cười giễu cợt: - Chờ lúc thời cơ tới? Đợi đến lúc cái đầu của chúng ta bị người ‘gỡ’ xuống sao?
Thẩm Lãng: - Dù là vậy, nhưng biết làm sao hơn...
Hùng Miêu Nhi cười lớn: - Chết thì chết, sợ gì! Để tôi uống ba trăm chén...
Chu Thất Thất ưu tư: - Em chỉ mong chết ngay,... chết bây giờ Thẩm Lãng vẫn bên em...
Hùng Miêu Nhi nâng chén cười: - Thẩm Lãng, mời anh ba chén... Kiếp nầy có thể cùng anh kết giao bằng hữu, đời của mèo này coi như không sống uổng.
Vẫn tiếng cười sàng khoái ngày nào, nhưng có pha chút ảm đạm bi ai.
Anh không đau buồn số phận bản thân, mà là cho Thẩm Lãng.
Anh hùng tuy không sợ chết, nhưng lại không tránh được ly biệt thương tâm.
Cả sảnh đường hân hoan vui mừng nói cười, chỉ có họ là âu sầu tiều tụy.
Khoái Lạc Vương mãi đắm đuối nhìn Bạch Phi Phi. Nụ cười của cô lúc ẩn lúc hiện sau rèm trước mặt, … ánh sáng ngọc châu,... nụ cười giai nhân,... lòng người mê mẩn.
Hương thơm nhàn nhạt phảng phất như trong cõi mộng...
Khoái Lạc Vương đặt chén rượu xuống, vuốt râu háy mắt cười: - Các người cứ tự nhiên ờ chỗ này cùng nhau uống rượu, có say chết cũng không sao. Bổn vương... ha ha ha, bổn vương phải... cáo từ...
Miệng nói, ánh mắt thất hồn cứ nhìn chằm chằm vào Bạch Phi Phi.
Vương Lân Hoa bật cười khanh khách: - Không sai!... ‘Một khắc đêm xuân, đáng giá ngàn vàng’, lão cũng nên mau mà động phòng hoa chúc.
Khoái Lạc Vương cười ha hả: - Vương Lân Hoa không hổ là một công tử phong lưu...
Ngoài cửa bỗng có người nhanh chân chạy vào.
Mặc dù hắn cũng mặc lễ phục, nhưng là lễ phục của cấp phong kỵ sĩ. Dường như hắn không có hơi men, sau lưng vẫn đeo trường kiếm.
Thẩm Lãng chớp mắt: - Có lẽ là đội tuần tra vòng ngoài.
Vương Lân Hoa: - Không sai!
Hùng Miêu Nhi động dung: - Nhìn thần sắc của hắn giống như là có biến động vậy...
Vương Lân Hoa lẩm bẩm: - Chỉ hy vọng là vậy... chỉ mong là vậy...
Phương Tâm Kỵ chạy ra, hai người thì thầm mấy câu. Phương Tâm Kỵ cũng biến sắc.
Khoái Lạc Vương chớp mắt ngồi xuống nâng chén rượu.
Cả đại sảnh cùng nhìn về Phương Tâm Kỵ. Hắn xoay người bước nhanh tới bên Khoái Lạc Vương, thấp giọng: - Bên ngoài có người muốn đến chúc mừng vương gia.
Khoái Lạc Vương cau mày: - Chúc mừng? … Các ngươi đưa tin hôn lễ của bổn vương truyền ra ngoài?
Phương Tâm Kỵ: - Tin vui tuyệt không tiết lộ ra ngoài.
Khoái Lạc Vương đập bàn giận dữ hét: - Nếu tuyệt không tiết lộ, người khác làm sao biết?
Phương Tâm Kỵ cúi đầu: - Đệ tử phòng thủ không nghiêm, xin cúi đầu chịu tội.
Sắc diện của Khoái Lạc Vương hơi dịu lại, chậm rãi: - Lắm người nhiều miệng, cũng không thể trách ngươi. Những người này chịu vượt qua chặng đường gian nan hiểm trở, mạo hiểm tới tận ngoài thành, nói vậy... có ý bất thiện.
Phương Tâm Kỵ cười bồi: - Oai danh của vương gia, ngay cả phải mạo hiểm tới chúc mừng, cũng là đáng giá.
Khoái Lạc Vương cười ha hả: - Lời này cũng không sai …
Nhưng vừa mới cười đã sầm mặt lại, trầm giọng: - Bọn họ có bao nhiêu người?
Phương Tâm Kỵ: - Cả nhóm tổng cộng chín người, mang theo hai cái rương lớn, nói là tặng phẩm cho vương gia.
Khoái Lạc Vương: - Tướng tá bọn họ ra sao?
Phương Tâm Kỵ: - Theo báo cáo của Thập Tứ đệ, cầm đầu đám chín người này là cự phú thương ‘Lam Điền Đạo Ngọc’ Bốc Công Trực. Người này chẳng những có ruộng vườn ngàn mẫu, của cải vạn bạc... mà khinh công của hắn thuộc vào hàng đệ nhất cao thủ trong võ lâm.
Khoái Lạc Vương trầm ngâm: - Bốc Công Trực,... dường như bổn vương có nghe qua cái tên này. Nhưng hắn cùng bổn vương không giao thiệp, sao lại bôn ba đến đây dâng quà lễ?
Phương Tâm Kỵ: - Có thể hắn nhân dịp này tiến thân, muốn đầu phục làm môn hạ vương gia chăng? Thật ra bây giờ, trong chốn võ lâm có ai không muốn cúi đầu làm môn hạ vương gia?
Khoái Lạc Vương vuốt râu cười hăng hắc: - Đúng, đúng vậy. Thôi cho họ vào! Dù sao họ cũng chỉ có chín người, trừ phi là không muốn sống, họ chẳng dám giở trò...
Chu Thất Thất hỏi nhỏ: - Thẩm Lãng, anh nghĩ tên Bốc Công Trực có thật muốn tới đưa lễ mừng chăng?
Thẩm Lãng mỉm cười: - Anh không nghĩ vậy.
Vương Lân Hoa lạnh lùng: - Chỉ bằng mấy người này, hẳn là thật đưa lễ tới sao?
Hùng Miêu Nhi thầm thì: - Cái tên ‘Lam Điền Đạo Ngọc’ Bốc Công Trực này tôi cũng đã có nghe qua. Tuy hắn cũng có chút danh tiếng trong chốn giang hồ, nhưng không thể so cùng lão Khoái Lạc Vương.
Thẩm Lãng mỉm cười, chậm rãi: - Trong này nhất định có nhiều chuyện kỳ thú, không đơn giản như vầy đâu. Cái làm tôi thắc mắc, chính là hai cái rương kia.
Vương Lân Hoa: - Chẳng lẽ trong rương có ma quái yêu tinh ăn thịt người? Nếu không sao dám chọc lão Khoái Lạc Vương...
Thẩm Lãng cười: - Cũng không biết chừng...
Hai cái rương đã được mang vào.
Hai cái rương làm bằng gỗ quý, tám góc nạm vàng, ổ khoá cũng bằng vàng.
Tám người khiêng rương, tuy áo quần vô cùng sang trọng quý phái, nhưng tướng mạo lại rất tầm thường, hạng người mà đi đường có gặp cũng chẳng ai thèm để ý.
Bốc Công Trực lại khác, chẳng tầm thường chút nào.
Mắt hắn vừa to vừa sâu, gò má cao, tóc thì sợi đen sợi vàng lại hơi quăn, mắt màu xanh lục.
Áo quần của hắn bằng loại gấm lụa cực kỳ sang trọng, áo ngắn bó sát người, quần lại rộng lùng thùng, tai đeo vòng vàng,... trông hắn thật quỷ bí, nhưng nụ cười rất hiền hòa.
Hùng Miêu Nhi nói khẽ: - Theo lời đồn đãi, thì mẫu thân của Bốc Công Trực là người đẹp rợ Hồ, mang trên người võ công thần thoại của xứ Ba Tư. Không biết hắn có học được cái thứ võ công huyền bí của mẹ không?
Vương Lân Hoa tò mò hỏi tới: - Cái gì võ công huyền bí?
Hùng Miêu Nhi: - Chỉ nghe nói,... chứ thật ra cũng chẳng ai thấy tận mắt, … nghe đâu như một vu thuật... trò phù thủy...
Anh mỉm cười, chậm rãi nói tiếp: - Cái vu thuật này chính là nghệ thuật... ‘độn thổ’...
Vương Lân Hoa nhíu mày: - ‘Độn thổ’?
Hùng Miêu Nhi mỉm cười: - Nghe nói đâu, học được cái vu thuật này, khi chạy trốn, không ai ngăn được, không ai đuổi kịp. Lời đồn về khinh công vô song của Bốc Công Trực, chính là có liên quan tới cái vu thuật này.
Vương Lân Hoa mỉm cười thích chí, lẩm bẩm: - Nghệ thuật chạy trốn,... ‘độn thổ’.... cái này rất thú vị...
Hai chiếc rương đã được đặt dưới thềm đá trước mặt Khoái Lạc Vương.
Bao nhiêu ánh mắt trong đại sảnh đều đổ dồn vào cái tướng mạo kỳ lạ hấp dẫn của Bốc Công Trực, chẳng ai để ý gì đến tám kẻ khiêng rương.
Khoái Lạc Vương cũng đăm đăm nhìn Bốc Công Trực.
Mặc dù bị bao nhiêu ánh mắt dồn trên mình, thái độ của Bốc Công Trực vẫn an nhiên tự tại, ngay cả chiếc vòng tai của hắn cũng chẳng rung rinh.
Dàn nhạc vẫn tiếp tục bản hòa tấu nhẹ nhàng êm ái lãng mạn.
Một tiếng quát chói tai vang lên: - Nam Cương Bốc Công Trực... tiến vào...
Bốc Công Trực bước nhanh về phía trước, khom người: - Hậu bối Nam Cương Bốc Công Trực bái kiến vương gia, xin chúc mừng vương gia cùng vương phi trăm năm hạnh phúc.
Khoái Lạc Vương đang ngồi phía trên khẽ cúi người cười: - Các hạ vượt ngàn dặm đường sá xa xôi tới đây, lễ tình ấy tiểu vương nào dám chối từ.
Bốc Công Trực đứng thẳng lên: - Vãn bối từ lâu mến uy danh của vương gia, chỉ hận không có dịp bái kiến. Hôm nay mạo muội tới đây, vương gia đã không bắt tội, vãn bối cảm thấy may mắn vô cùng.
Khoái Lạc Vương cười ha hả: - Bốc quan nhân quá khách sáo rồi. Mời ngồi...
Lão vừa dứt câu, có người đặt dưới thềm đá chiếc gối gấm.
Bốc Công Trực... mắt nhìn mũi, mũi nhìn ngực, cúi đầu đi tới chỗ ngồi, nhưng chưa ngồi xuống, lại khom người cười nói: - Đa tạ vương gia, nhưng vãn bối muốn chờ vương gia nhận món lễ vật vãn bối dâng tặng, rồi mới dám ngồi.
Khoái Lạc Vương vuốt râu cười: - Công khó tới đây ta đã chưa dám nhận, sao lại dám phiền nhận thêm lễ vật của các hạ?
Bốc Công Trực: - Vương gia giàu sang bốn bể, trên đời này có lễ vật gì đáng cho vương gia để mắt. Vãn bối nào dám đưa tới những vật tầm thường. May là cơ duyên đúng lúc, vãn bối có cơ hội tỏ bầy tâm ý, nếu vương gia không nhận, vãn bối thật thất vọng vô cùng.
Khoái Lạc Vương cười ha hả: - Đã vậy, tiểu vương phải nhận thôi.
Chợt ngưng tiếng cười, ánh mắt rực lửa nhìn chằm chằm vào chiếc rương nọ, trầm giọng nói tiếp: - Bốc quan nhân đã nói vậy, thì vật gì trong rương, hãy mau cho bổn vương được mở rộng tầm mắt. Bổn vương cũng đang nóng lòng muốn biết...
Bốc Công Trực khom người: - Vật này thật có chút đặc biệt, vãn bối đã tốn một phen cơ trí mới có được trong tay. Nếu không có được một tiếng cười của vương gia, vãn bối cũng khổ tâm.
Hắn vỗ tay, tám tên đại hán kia đã vội vã khiêng hai chiếc rương đặt trên thềm đá.
Bao nhiêu cặp mắt trong đại điện đều nhìn chăm chăm vào hai chiếc rương, cũng nóng lòng muốn biết trong ấy thật sự là gì.
Chỉ riêng đôi mắt sau rèm châu ngọc của cô dâu Bạch Phi Phi không nhìn vào chiếc rương, lại trân trân ngó thẳng vào mặt Khoái Lạc Vương.
Cô dâu dường như chẳng có hứng thú gì đến chiếc rương hay lễ vật, như cô đã biết rõ trong ấy chứa gì.
Chiếc rương tuy có ổ khóa, nhưng lại không khóa.
Mắt Bốc Công Trực rực lên tia quỷ bí, từ từ mở nắp chiếc rương: - Vãn bối cẩn trình lên lễ vật... ‘sống’ …, kính xin vương gia đưa mắt nhìn qua.
Hắn vừa dứt lời, cả điện đường cùng buột miệng buông một tiếng la kinh hãi.
Trong rương quả thật là vật... sống,... một người sống...
Một nữ nhân toàn thân lõa lồ!
(Hết hồi 43)
Võ Lâm Ngoại Sử Võ Lâm Ngoại Sử - Cổ Long Võ Lâm Ngoại Sử