Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Sủng Phi - Triêm Y
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 115: Bày Kế (4)
E
dit: Linh Sờ Tinh
“Điện hạ, người gác cổng nhận được tin từ một tiểu nha đầu đưa đến. Nói rõ là phải đưa tới tay quản sự của Đan Như Uyển, là có chuyện gấp cần bẩm báo”.
Điền Phúc Sơn vừa nhận được tin vội chạy tới thư phòng. Hiện giờ chỉ cần có tin tức liên quan đến vị ở Đan Như Uyển, điện hạ nhất định sẽ xem xét cẩn thận. Từ khi Dao chủ tử gặp chuyện không may, điện hạ chưa từng nghỉ ngơi. Hôm qua vốn phải tiếp khách nên khá mệt mỏi, bây giờ lại thức suốt đêm. Trong mắt điện hạ đã đầy tơ máu, cố gắng chống đỡ chờ tin khắp nơi truyền về.
“Điện hạ, Hách Liên chính phi đưa tin đến, muốn đến thăm bệnhtrắc phi. Tô Trắc phi cũng có ý ”.
Tông Chính Lâm nhận tờ giấy, hắn chỉ lo truy tìm dấu vết Mộ Tịch Dao để lại nên bỏ mặc mọi chuyện khác, mí mắt cũng chưa từng nâng lên. Toàn bộ tâm tư của hắn đều đặt ở việc phải tìm được Mộ Tịch Dao về. Nguyên Thành đế hôm nay sẽ trở về, nếu muộn một bước, chỉ sợ chuyện này mà thành lớn chuyện chỉ có chết.
Điền PhúcSơn ngượng ngùng, không dám nhắc lại. Không thấy không khí xung quanh điện hạ đã thành núi băng rồi hay sao.
“Điền Phúc Sơn!” Tông Chính Lâm đột nhiên hét lên, đấm một cáilên thư án, dáng vẻvô cùng kích động.
“Tìm kiếm Chim ruồi vàng!”
Kiều Kiều, cuối cùng thì nàng cũng giúp ta bớt chút bận tâm.
Nếu Mộ Tịch Dao ở đây, chắc sẽ vô cùng đắc ý. Nhớ tới dung nhan xinh đẹp của nàng, ánh mắt Tông Chính Lâm trở nên sâu thẳm. Nàng đúng là khiến hắn vừa yêu vừa hận, lúc này thì nhớ nàng đến phát điên.
Chim ruồi vàng là cái gì? Điền Phúc Sơn đột ngột bị Tông Chính Lâm phát tác nên hoảng sợ không dám hỏi nhiều, vội vàng phái người nghe ngóng tìm kiếm khắp nơi. Nhìn dáng vẻ của chủ tử, hẳn là có tin tức của Trắc phi?
Mộ Tịch Dao đang ngồi ở trong phòng, tâm trạng thoải mãi ăn uống. Dáng vẻ thỏa mãn của nàng khiến cho khóe miệng gã đại hán giám thị bên cạnh trở nên co quắp.
Nữ nhân này mất bao nhiêu tâm trí, thực sự chỉ vì một bàn đồ ăn. Lục hoàng tử thường ngày đều nuông chiều nàng ta như thế này sao? Dung túng, ham hưởng thụ, không để ý tính mạng?
Đại nhân sợ hành động của Mộ Tịch Dao có gian trá, đặc biệt dặn dò hắn chọn thêm mấy món lẫn vào trong đó. Trên đường đưa về lại vòng vo mấy bận, kết quả mọi chuyện yên ổn, không hề có chút dị thường.
Nhìn nàng đoan chính ngồi đó, thật chuyên chú ăn uống, gã thật sự thấy mình không thể hiểu nổi lòng dạ đàn bà.
Bình thường những kẻ tử tù bị đưa vào trong lao, sợ nhất là được một bữa ăn phong phú. Nàng thì ngược lại, ghét bỏ đồ ăn bình thường, lại còn liều mạng đòi ăn ngon. Rốt cục đầu óc nàng ta làm sao vậy? Chẳng lẽ thật sự chỉ như nàng nói là vì thai nhi trong bụng? Mới nhìn thì cũng không có chuyện như vậy....
Tên trung niên nhận được bẩm báo, trầm tư một lúc lâu.
Mộ thị quả là loại quái dị, những người thông minh đều cổ quái. Hắn không quản nổi nữ nhân kỳ lạ như thế. Tông Chính Lâm vốn đã bí hiểm, nữ nhân bên cạnh hắn cũng xảo tráquái dị chẳng kém.
“Đại nhân, đây là thực đơn mà ả mới đòi hỏi.”
Động tác của tên trung niên bỗng như bị kiềm hãm, canh giữ người nữ nhân này còn gian nan hơn cả việc đi hành thích giết người.
Trong lúc đó thì Mộ Tịch Dao lại đang rảnh rỗi, bèn đứng dậy đi đi lại lại trongphòng.
“Người nào ở đó?” Tông Chính Minh chuyển mình, khẽ xoa gáy, khàn giọng lên tiếng hỏi.
Mộ Tịch Dao nghe hắn gọi người, cuối cùng cũng thấy yên tâm. Nếu hắn còn không tỉnh lại, nàng thực nghi ngờ liệu có phải Tông Chính Minh bị người ta điểm huyệt câm hay không.
Nơi này quá buồn chán, dù sao có người nói chuyện cũng tốt hơn so với việc một mình ngồi ngẩn người ra đợi.
“Điện hạ.” Mộ Tịch Dao tới gần góc tường cất tiếng gọi.
“Mộ Trắc phi?” Tông Chính Minh kinh ngạc kêu lên.
Hắn tuy đã tỉnh lại nhưng toàn thân vô lực, nội lực bị phong tỏa. Vừa mới cất tiếng gọi người đã nghe giọng Mộ Tịch Dao trả lời từ cách vách.
“Điện hạ, hãy nghe thiếp nói”. Mộ Tịch Dao tỉ mỉ đem những chuyện sảy ra tối qua vànhững phỏng đoán của mình nói cho Tông Chính Minh nghe một cách rất có trật tự và rõ ràng với những phân tích sâu sắc.
“Cho nên bây giờ chúng tađang bị giam, như cá trên thớt?” Tông Chính Minh cũng không kích động, giọng nói rất trấn định. Hiển nhiên hắn không phải là người dễ dàng khoanh tay chịu chết. Mấy người hoàng tử thì có ai là không lớn lên từ trong mưa gió tanh máu lớn lên, đừng nói là bị nhốt, chỉ cần còn một hơi thở, cũng quyết sẽ không buông tha ý chí muốn sống.
“Điện hạ có đói bụng không? Thiếp có gọi đồ ăn của Tụ Tiên lâu, cố ý giữ lại cho ngài một nửa.”
Tông Chính Minh sững sờ. Bị nghịch tặc Thục trung bắt đi, còn có ưu đãi như vậy? Nhìn kiểu gì cũng giống như đang chiêu hàng?
Ngũ điện hạ bỏ lỡ trò hay ban sáng, nên hiện giờ không hiểu rõ đầu đuôi.
“Vị đại ca kia!” Mộ Tịch Dao hắng giọng gọi với ra phía ngoái, kêu người đến. Không chút khách sáo sai hắn đem cơm đến phòng bên cho Tông Chính Minh.
Gã đại hán cứng mặt, đành chịu bị nàng sai sử, một câu cũng không dám nói.
Đại nhân bị nàng ta giày vò đến nỗi sợ hãi mà tránh thật xa. Để lại hắn với câu nói “Nhẫn nhịn mấy ngày, lấy đại sự làm trọng”, hắn phải một mình ở lại đây và chịu những uất khí của ả ta.
Tông Chính Minh nhìn sắc mặt của hắn thì hiểu ngay người này chắc chắc là bị Mộ Tịch Dao sửa trị qua. Nếu không thì sao có thể dễ nói chuyện đến thế chứ?
Nghịch tặc mà lại đến nông nỗi này, bị coi như nô tài mà sai bảo, Mộ Tịch Dao đúng là có đủ thủ đoạn.
Tông Chính Minh chuyển bàn ăn đến cạnh tường, vừa tao nhã dùng cơm, vừa nói chuyện với Mộ Tịch Dao.
“Cơm trưa cũng là mua từ Tụ Tiên lâu?”
“Đương nhiên là không phải, cơm trưa thiếp chọn món vịt da giòn ở Trần ký”.
Tông Chính Minh thấy thật buồn cười. Bọn chúng cũng thật biết chọn người mà bắt cóc, bắt phải một vị tổ tông.
“Trắc phi không sợ ư?” ngay cả một chút lo lắng cũng không có ư?
“Tính mạng điện hạ còn quý trọng hơn so với thiếp, nếu mà muốn sợ thì thiếp cũng nên sợ sau điện hạ.” Mộ Tịch Dao đùa cợt. Nàng cũng không tin Tông Chính Minh sẽ không có át chủ bài.
“Vậy thì phải ủy khuất Trắc phi mấy ngày, bản điện sẽ đưatrắc phi ra ngoài”.
“Chỉ sợ sẽ quá trễ, hoàng thượng cũng sắp về kinh”.
Tông Chính Minh nhíu mày. Bí dược giải huyệt ít nhất phải mất hai ngày, chẳng lẽ không kịp?
“Điện hạ không cần lo lắng, số mệnh của thiếp từ trước tới sau đều không hề thay đổi.” Mộ Tịch Dao cười khẽ, đến lúc này thì Tông Chính Minh cũng phải dựa vào nàng rồi.
Đợi mấy ngày nữa, thì cũng hoa cúc cũng đã héo tàn. Đúng là trông cậy vào Tông Chính Lâm thì đáng tin hơn.
Nhưng mà boss ơi, chắc ngài không đến mức xếp trong nhóm đồng đội ngu như heo chứ? Cuối cùng thì bao giờ mới đến đây? Mộ Tịch Dao bĩu môi.
“Điện hạ, ở Thịnh Kinh chỉ có hai đôi Chim ruồi vàng. Một đôi nuôi ở hậu cung thái hậu, một đôi ở phủ Tứ công chúa”. Điền Phúc Sơn đổ mồ hôi, chuyện này vượt qua tầm xử lý không được của hắn. Chỗ Thái hậu tuyệt đối không dám quấy rầy, còn về Tứ công chúa… mẹ đẻ là Đức phi đang bị giam ở lãnh cung.
Tìm được rồi? Trong lòng Tông Chính Lâm kích động khi nghe tin tìm được chim ruồi, về phần Điền Phúc Sơn nhắc đến Tứ công chúa với chút thận trọng thì phản ứng của Lục điện hạ lại rất lãnh đạm.
“Các ngươi đây là làm gì!” Tông Chính Oánh giận dữ mắng mỏ. Thân vệ của Tông Chính Lâm không mời tự tới, còn dám xông vào phủ công chúa?
Nữ nhân mà hắn sủng ái đã làm hại mẫu phi bị đầy vào lãnh cung, bây giờ ngay cả nô tài cũng dám đến đè đầu cưỡi cổ mình? Bọn họ nghĩ rằng bản công chúa đã mất chỗ dựa nên có thể thoải mái đến làm nhục sao?
“Khởi bẩm công chúa, Lục điện hạ muốn đôichim ruồi của ngài. Mời ngài ra giá.” Vệ Chân kiên trì làm đúng theo lời dặn dò của Lục điện hạ.
“Quả thực là làm càn! Chim ruồi là do phụ hoàng ban cho, hắn dựa vào cái gì mà dám mở miệng đòi!”
Có phải Tông Chính Lâm điên rồi không? Dám dung túng thủ hạ xông vào phủ công chúa, cướp đoạt vật được ngự ban?
Vệ Chân thấy Tứ công chúa tức giận đến hai mắt đỏ ngầu, lặp lại nguyên lời điện hạ.
“Điện hạ nói, nếu công chúa không muốn việc nuôi dưỡng trai lơ bị Thái hậu biết được thì mau đưa chim ruồi ra.”
Sắc mặt Tông Chính Oánh tái xanh, tức giận đập nát bình Lưu Ly Bát Bảo đang cầm trong tay.
“Mang chim ruồi đi rồi cút cho bổn cung!”
Tông Chính Lâm, ngươi thực khinh người quá đáng!
Vệ Chân mang theo lồng chim, cưỡi ngựa về phủ. Gặp phải Dao chủ tử quả nhiên không có chuyện gì tốt. Lần này ngay cả thổ phỉ cũng làm rồi, còn ức hiếp một nữ nhân nữa, quả thực không giống phong cách đàn ông.
“Không cần theo nữa. Để ám vệ đi đến là được. Không cho bất kể kẻ nào vào thư phòng, trái lệnh giết!”
Tông Chính Lâm mặc một bộ cẩm bào, vận khinh công, nhảy mấy cái đã biến mất không thấy dấu vết.
Chỉ để lại một mệnh lệnh dọa Vệ Chân run rẩy một trận.
Ai cũng không ngờ được, người mà bị đồn đại bị trọng thương là Lục điện hạ, đang theo sát chim ruồi, dẫn ám vệ đến Thành Tây.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Sủng Phi - Triêm Y
Triêm Y
Sủng Phi - Triêm Y - Triêm Y
https://isach.info/story.php?story=sung_phi_triem_y__triem_y