Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Lục Tiên
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 114 : Tiểu Hắc Trư
Á
nh mặt trời xuyên qua những tàng lá xanh tươi rậm rạp của khu rừng, chiếu lên mặt đất, biến thành những đốm sáng vàng óng ánh, lắc lư trên những chiếc lá thô to, như những sinh linh nho nhỏ có sinh mạng, trong cánh rừng yên tĩnh lúc chiều tà, vui vẻ nhảy múa.
Trước mắt là một gò đất nhỏ thường thấy trong những khu rừng, những gốc cổ thụ cao lớn nhiều năm tuổi, cành lá xanh biếc tươi tốt, những cành cây to khỏe uốn lượn quanh thân, che khuất cái gò đất tầm thường kia, làm cho người ta rất khó nhìn ra ở đó có một cái sơn động cao cỡ nửa người.
Gió nhẹ từ đâu thổi tới, từ rừng rậm xa xa truyền đến mấy tiếng thú rống, trong buổi chiều yên tĩnh làm xuất hiện không khí khẩn trương, những cành lá trên những gốc cây to mọc trên đồi nhỏ cũng lay động lào xào.
Những đốm nắng xẹt qua cửa sơn động tĩnh mịch, vô cùng lặng lẽ.
Nhưng chỉ sau một lúc, một tiếng rên hừ hừ thống khổ vọng ra từ trong sơn động, phá vỡ sự yên tĩnh của nơi đây, tiếp theo là một tràng âm thanh nghe như tiếng Dã Trư liên tục kêu lên, xen lẫn với tiếng người, những thanh âm bất đồng hỗn hợp vào một chỗ, tạo nên một cảnh tượng đầy sức sống nhưng kỳ dị.
Ngày hôm nay ánh nắng tươi sáng, ở Tây Nam Yêu giới, trong một sơn động ở một nơi nào đó trong rừng của "Hắc Ngục Sơn", một đôi Yêu thú cấp thấp "Thạch Bì Trư", sinh ra một ổ heo con.
※※※
Là người thì biết mơ, mặc kệ ban ngày hay đêm tối, chỉ cần ngủ say thì thường sẽ gặp đủ loại giấc mơ, có cái khi tỉnh sẽ nhớ rõ, nhưng cũng có cái đến khi mở mắt ra là quên mất. Cứ như vậy mơ và tỉnh mộng, liên tiếp nhau đi qua cuộc đời của chúng ta, cho đến khi chúng ta chết.
Nhưng có ai biết trong giấc ngủ say nhất chính là cái chết, thì có còn … mơ được nữa hay không?
Thẩm Thạch cảm thấy mình đang ở trong một giấc mộng cực dài và quỷ dị. Hắn nhớ mình đã chết, vẫn nhớ được cuộc sống ngắn ngủi trước khi chết, nhưng trí nhớ sau khi chết lại vô cùng vặn vẹo, như một cái kính nguyên vẹn sau khi bị nứt, trên bề mặt bóng loáng xuất hiện vô số vết tích rạn vỡ đáng sợ, những thứ đã từng thuộc về mình lại chẳng chút lưu tình bỏ hắn mà đi.
Hắnrun rẩy bên trong mê cung mộng ảo Hỗn Độn mà vặn vẹo ấy, bóng tối bao phủ tất cả, trống vắng vĩnh hằng bao phủ thời không, hắn như đã bị vứt vào nơi sâu nhất u ám nhất trong Địa ngục trọn đời.
Hắn mờ mịt không biết làm sao, cũng không biết cảm giác này kéo dài bao lâu, với hắn, dường như thời gian đã dừng lại, một cái chớp mắt giống như vĩnh hằng, ngắn ngủi nhưng lại kéo dài dằng dặc.
Mãi cho đến khi một đám ánh sáng nhạt từ trên cao chiếu xuống, trong hào quang mang theo sự ấm áp nhè nhẹ.
Thẩm Thạch qua mấy giây kinh ngạc, không chút chần chờ nhào về phía những tia sáng ấy.
Sau một khắc, ánh sáng đột nhiên rực rỡ, hắn vô thức nhắm hai mắt lại, trong đầu ông ông như có ngàn vạn con chim cùng kêu, như vô số cây đao cùng lúc chém tới, đau đớn vô cùng. Trong bối rối, dường như bên ngoài có một tiếng động rất lớn, cả người hắn chấn động, rồi một tràng rầm rầm ồn ào trở lại cho hắn vô số thứ đồ vật, cùng lúc đó, còn có mấy tiếng kêu hưng phấn của dã thú vang lên ngay bên tai, mùi bùn đất cũng xuất hiện, ngoài mùi tanh của đất, còn có mùi khai của nước tiểu.
Trong đầu hắn trống rỗng, nhưng một lúc sau vẫn nỗ lực mở hai mắt ra, ánh mắt sợ hãi và nghi hoặc, nhìn vào thế giới xa lạ chung quanh.
Thứ đầu tiên hắn nhìn thấy, là một con heo.
Một thân hình cường tráng, răng nanh nhọn hoắt, một khuôn mặt Dã Trư xấu xí dữ tợn.
Một con Dã Trư mắt bắn hung quang, đang hung hăng nhìn vào hắn.
Thẩm Thạch mờ mịt nhìn quanh, nhận ra mình từ trên rớt xuống, nện sụp một nửa huyệt động của con Dã Trư, trên tay hắn, vẫn còn nắm chặt một hạt châu cũ kỹ màu xám, như đang nhắc nhở hắn chuyện đã xảy ra.
※※※
Trong Hắc Ngục Sơn, trong một sơn động của một gò đất nhỏ được dây leo cổ thụ che đậy trong rừng, một đôi Yêu thú cấp thấp Thạch Bì Trư vừa mới sinh hạ một đám heo con.
Một ổ bảy con, sáu con trắng, một con đen.
So với heo bố heo mẹ trưởng thành, mấy con heo con có ngoại hình hết sức chênh lệch. Thạch Bì Trư trưởng thành thân hình cường tráng thô to lớn, răng nanh sắc nhọn, đặc biệt là ngoài cái đầu to, cái cổ tráng kiện, thì lớp da trên người vô cùng cứng chắc dẻo dai, nhưng một võ sĩ mặc thạch giáp, đây chính là thứ Thạch Bì Trư trông cậy vào để sinh tồn được trong Hắc Ngục Sơn hung thú khắp nơi.
Thạch Bì Trư con mới sinh đương nhiên không có lớp hộ giáp kiên cố đó, mà trái lại, da thịt lúc này rất non nớt mịn màng, chính là thời điểm yếu ớt nhất trong đời. Nhưng Yêu thú dù sao cũng là Yêu thú, mặc dù mới sinh ra không lâu, nhưng chúng hoàn toàn khác biệt với heo nhà mà con người nuôi trong chuồng, ở chỗ đám heo con vừa mới sinh đã nhao nhao mở mắt, nhìn quanh thế giới mới, rồi gượng đứng dậy mò đến chỗ mẹ, tìm vú bú sữa.
Tất cả đều rất bình thường, trừ Tiểu Hắc Trư.
Theo ngôn ngữ của con người, nếu là một thai sinh ra nhiều con, dù chỉ kém nhau một giây, đứa ra trước cũng được coi là ca ca tỷ tỷ, đứa ra sau chính là đệ đệ muội muội. Sáu con heo trắng đều ra trước, Tiểu Hắc Trư chính là con cuối cùng.
Ngơ ngác nhìn thế giới xung quanh, Tiểu Hắc Trư còn chưa nhìn rõ tình cảnh, đã thấy một bóng người từ không trung rớt xuống, oanh oanh liệt liệt mà nện sụp tường của huyệt động, ngã sấp ngay trước mặt mình, phát ra vài tiếng rên rỉ, rồi chuyển động vài cái, lảo đảo bò ra cửa động nằm.
Vì vậy Tiểu Hắc Trư chẳng những không giống sáu ca ca tỷ tỷ bò tới bên mẹ, mà sau khi kêu lên một tràng, thì lảo đảo đi ra cửa động, nơi cái nhân loại mặt mũi đầy thống khổ, cảm xúc lẫn lộn đang nằm.
Vốn đang chìm trong vui mừng, đảo quanh heo mẹ, Thẩm Thạch đột nhiên rơi xuống làm Dã Trư bố vừa tức giận vừa hoảng sợ.
Nó quay cái đầu cực to qua, nhìn tiểu Hắc Trư, ngần ngừ một lúc, bản năng tình thương của cha khiến nó đi lên dùng miệng nhẹ nhàng cắn lấy Tiểu Hắc Trư, ngậm trong mồm mang trở về bên người Dã Trư mẹ.
Nhưng Tiểu Hắc Trư không thích ý tốt này của cha, vẫn như cũ luống cuống run rẩy, thét chói tai, liều lĩnh bò về phía cửa động.
Thạch Bì Trư tuy thân thể cường tráng, nhưng huyết mạch lại chỉ là Yêu thú cấp thấp bình thường, khi không có huyết mạch dị biến, loại Yêu thú này hoàn toàn không có trí tuệ, căn bản chỉ có bản năng dã thú. Nên đối mặt với tình huống bất ngờ, Dã Trư ba cũng ngây ra, nhất thời không biết nên làm thế nào mới tốt, ngơ ngác nhìn Tiểu Hắc Trư bò ra cửa động.
Thẩm Thạch tỉnh táo lại, từ từ ngồi dậy, thực ra, vừa rồi khi mở mắt đột nhiên nhìn thấy một con Yêu thú ở ngay trước mặt mình, hắn đã sợ không ít, thiếu điều sắp phóng tấm phù lục Hỏa Cầu Thuật trong tay ra.
Nhưng lạ kỳ là con Dã Trư kia chẳng biết tại sao, lại không công kích hắn, mà một lúc sau, nét mặt hắn trở nên cổ quái, vì một con Tiểu Hắc trư mới sinh, lại lảo đảo từ trong động đi ra, đến bên cạnh hắn.
Tiểu Hắc Trư ngẩng đầu nhìn Thẩm Thạch.
Thẩm Thạch cúi đầu nhìn tiểu trư.
Ánh sáng từ bên ngoài động chiếu xuống, rơi vào trên người Tiểu Hắc Trư, mang theo một chút ấm áp, như muốn đem cả một thế giới mới tinh tới trước mắt nó.
Tiểu Hắc Trư hình như bị thế giới bên ngoài hấp dẫn, không để ý tới nữa Thẩm Thạch, quay đầu loạng choạng đi ra, Thẩm Thạch quay lại, thấy Dã Trư ba vẫn còn đang ngơ ngác, mờ mịt nhìn con mình đang đi ra ngoài.
※※※
Gió núi lành lạnh từ trên cổ thụ thổi ào qua, bóng cây lắc lư, dây leo sáng tối, cùng với những tiếng kêu ai, một thân hình nho nhỏ màu đen lảo đảo bước đi. Nhưng trong Hắc Ngục Sơn nguy cơ tứ phía này, nguy hiểm chỗ nào mà không có, huống chi một con tiểu yêu thú mới sinh ra căn bản không hề có khả năng tự vệ?
Một cái sẩy chân, Tiểu Hắc Trư liền từ dốc nhỏ bên ngoài sơn động lăn lông lốc xuống dưới, những viên đá nhỏ sắc bén trên mặt đất vô tình cào lên cơ thể non mềm của nó, trong nháy mắt tạo nên mấy vết thương lớn, máu tươi chảy ra, mùi máu tanh tản bay trong gió, lập tức trong những bụi cây rậm rạp vang lên những âm thanh bạo động và gió tanh.
Tiểu Hắc Trư mờ mịt ngẩng đầu lên, bụi cỏ trước mặt tách ra, những cái răng nhọn trắng nhởn lấp lóe, ánh mắt tham lam nhìn chẳm chằm vào con heo nhỏ, và mùi máu tươi ngon lành thơm lừng trên người nó.
Phệ Huyết Lang, Yêu thú tàn nhẫn hung ác của Hắc Ngục Sơn mạch, cực kỳ mẫn cảm với mùi máu tươi, là loại thú ăn thịt cực kỳ tàn nhẫn, một trong những thiên địch của Thạch Bì Trư ở Hắc Ngục Sơn mạch.
Cửa sơn động, Dã Trư ba mở mắt, con mắt dần dần biến thành màu đỏ, lớp hộ giáp trên cơ thể cường tráng rung rung, giống như võ sĩ đang mặc giáp, đây là dấu hiệu Thạch Bì Trư sắp phát cuồng.
Trong thế giới vô tình này, những con thú lớn ăn thịt bé chưa bao giờ sợ những con mồi giãy dụa trong tuyệt vọng của mình, chúng thích trêu đùa con mồi cho đã, rồi mới một phát cắn chết tươi.
Phệ Huyết Lang lạnh lùng nhìn cửa động, rồi quay lại tập trung vào Tiểu Hắc Trư đang rên rỉ vì đau, thong thả mở to cái mõm to, nước miếng chảy tong tỏng qua những chiếc răng nhọn.
Tiểu Hắc Trư rên rỉ càng lúc càng nhỏ, như đã nhận ra vận mệnh của mình, nó khó khăn ngẩng đầu, nhìn con Yêu Lang hung ác đang tới gần.
Thẩm Thạch nhíu mày, nhìn hạt châu trong tay, nghĩ nghĩ cất nó vào, chậm rãi đứng dậy, cả người hắn vô cùng đau đớn, nhưng nhìn thấy cảnh săn mồi sắp trình diễn trước mắt, Thẩm Thạch lặng lẽ rút ra một tấm phù lục.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Lục Tiên
Tiêu Đỉnh
Lục Tiên - Tiêu Đỉnh
https://isach.info/story.php?story=luc_tien__tieu_dinh