Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Đông Cung Chi Chủ
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 118: Cường Địch
N
guồn: bachngocsach.com
Dịch: Vivian Nhinhi
“Ông xem, ta sống bi thảm như vậy, vì sao ta còn có thể cười được?” Thượng Quan Mẫn Hoa hơi cúi đầu, nhướng mi về phía lão, nguy hiểm lại kì dị, trong giọng nói hiển nhiên đang lộ ra ý xấu, trầm thấp mà có sức nặng: “Đấy là bởi vì ta biết có người còn bi thảm hơn ta.”
Chương Xuân Triều nghĩ nàng đang giở trò tung hỏa mù nên không thèm để ý, quăng vật lão đang cầm trong tay xuống rồi chuẩn bị rời đi. Nhưng câu hỏi của nữ tử đang cúi đầu phía sau lão đã ngăn lại bước chân ấy. Nàng hỏi: “Tín vật đâu?”
Cho dù không có tín vật thì ít nhất cũng phải có một tay quản sự chứ, như Chương Triều Sinh chẳng hạn.
Lão quay đầu lại, thần sắc không thay đổi, vẫn xinh đẹp đến mức khiến người khác mất hồn. Lão nhẹ giọng trả lời: “Tín vật gì?”
“Tiểu Xuân sư phụ, ngài không phải thực sự cho là nữ nhân ngu xuẩn đầu óc bị vào nước như ta đây có thể một khối tài sản cùng nhân thủ lớn như này đấy chứ?” Trong lời nói của Thượng Quan Mẫn Hoa thoạt nghe thì như kính cẩn, thực ra lại chứa đầy ý đùa cợt và mỉa mai. Nàng cười khẽ: “Hay là, các người đang chờ để chia chác mấy thứ này?”
Chương Xuân Triều đứng khựng lại, khuôn mặt có chút vặn vẹo, nhẹ giọng hỏi: “Cô nói cái gì ta nghe không rõ, phiền cô lặp lại lần nữa.”
Quanh thân nam nhân này tỏa ra sát khí âm trầm dày đặc, giống như khi nàng nhìn thấy lão lần đầu tiên dưới tư ngục vậy, xinh đẹp kinh người, nhưng cũng thực khủng bố và đáng sợ. Chu Thừa Hi kia là có thể đoán trước tính tình, hoàn toàn không thể đánh đồng với Chương Xuân Triều. Nhìn lên khuôn mặt quá mức xinh đẹp yêu mị không giống nam nhân này, hai chân của Thượng Quan Mẫn Hoa cũng không nhịn được mà un lên, nàng nắm chặt hai tay, dưới ánh nhìn của lão mà vô thức rụt lui về phía sau.
Lão không phải Tần Quan Nguyệt, không phải Tư Không Cao, cũng không phải Chính Đức đế - kẻ nắm đại quyền sinh tử trong tay khiến nàng phải cúi đầu mặc dù không cam lòng, lại càng không phải là những cổ nhân khác mà nàng biết có thể để nàng tùy ý xử sự. Ở trên người lão, nàng cảm nhận được một cảm giác đã lâu không thấy. Là cảm giác hưng phấn dậy lên trong lòng khi gặp phải cường địch giữa cảnh chém giết khốc liệt đã giấu tận sâu trong trí nhớ.
Kỳ phùng địch thủ, sẽ chỉ làm cho nàng càng ngày càng không thú vị.
Chỉ cường địch, kẻ áp đảo hết thảy mọi cường địch, coi rẻ tất cả mọi cường địch, mới có thể bức ra được tiềm năng lớn nhất trong đáy lòng nàng, kích thích tính hiếu chiến trong nàng đi đánh bại hắn, làm cho hắn trở thành tù binh của nàng, chinh phục hắn từ trong ý chí!
Cho nên, nàng ngẩng đầu, bắt buộc hai mắt của mình không được trốn tránh, trầm tĩnh nhìn đối phương, cơ mặt bên trái khẽ nhúc nhích, cố gắng gợi lên ý cười khinh miệt, vươn tay trái ra nói: “Chương Xuân Triều, thừa nhận đi, ông cần ta!”
Cặp mắt của Chương Xuân Triều vừa đen nhánh vừa sâu thẳm, như một thanh kiếm sắc vừa ra khỏi vỏ, đang kêu gào đòi uống máu. Lão lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đối phương, sau khi đã tin tưởng nữ tử trước mắt này đã tìm lại được loại nhuệ khí không chấp nhận thất bại như trước kia, lão bắt đầu cười rộ lên. Nhè nhàng. Ôn nhu. Nhưng sương khói, như mộng ảo. Lão nói: “Cô có biết ta muốn cái gì không?”
Thượng Quan Mẫn Hoa nâng cằm lên, ánh mắt sắc bén mà cứng rắn, trả lời rất tự tin: “Ngày mà ta nắm được Thượng Quan gia trong tay, chính là ngày ông được thoát thân.”
“Lấy tình cảnh hiện tại này của cô, nói như thế chẳng phải quá buồn cười sao?”
Thượng Quan Mẫn Hoa bị chặn họng, nàng cố lấy lại dũng khí nói tiếp: “Đúng vậy, tình cảnh của ta hiện tại rất tệ, nhìn như cao quý, kì thực nguy cơ đầy rẫy. Nhưng là ta lại chiếm được sự tín nhiệm và ân sủng của Chu Thừa Hi hơn hẳn Thượng Quan Cẩm Hoa!”
Thượng Quan Cẩm Hoa muốn quay về nắm giữ của Thượng Quan gia tộc, tái hiện lại phong thái của gia tộc ngày xưa thì cũng phải xem nàng hoặc hoàng đế có cho phép hay không.
Chương Xuân Triều nhìn nàng một cái với ý tán thưởng, sát ý lạnh băng giữa hai đầu lông mày nhạt đi, lão ta cười đến sâu sau, như khiêu khích, lại như vui đùa: “Ta thấy đại công tử có vẻ vẫn rất yêu thương muội muội này là cô, vì sao cô lại đối xử với hắn ta như thế?”
“Một núi không thể có hai hổ!” Nàng gần như là cắn đầu lưỡi để nói ra câu này. Năm xưa, chuyện ai cứu ai, ai hại ai đã sớm mơ hồ trong kí ức, nhưng ác mộng của nàng vẫn đang tiếp tục, tôn nghiêm của nàng vẫn đang bị đả kích, sự sinh tồn của nàng phải được nắm trong tay chính nàng.
Chương Xuân Triều hòa dịu bầu không khí xung quanh mình, hỏi với vẻ tùy ý như tán gẫu việc nhà: “Kể cả công chúa đương triều xuất giá cũng không có hồi môn lớn như thế, sao cô lại nghĩ như thế?”
Bởi vì lão nói lão chỉ làm cho lão hồ li ba việc, khi đó nàng đã để ý rồi: Đi Nam Lương cứu nàng một lần, lúc nàng mới vào hoàng cung đi bảo vệ nàng một lần, việc cuối cùng chắc chắn là làm vì Thượng Quan Cẩm Hoa. Mặc dù nàng không biết ở giữa đã phát sinh chuyện gì, nhưng hiển nhiên giữa hai huynh đệ họ Chương đã xuất hiện sự khác nhau nghiêm trọng.
Thượng Quan Mẫn Hoa dùng ý chí cứng rắn cố gắng ngăn chặn niềm vui trong lòng mình, nàng nói: “Bởi vì ta biết, muốn thừa kế khối tài sản khổng lồ như vậy một cách thuận lợi thì không thể tùy tiện lấy ra, mà phải phụ thuộc vào một số người.”
“Mấy năm?”
“Chu Thừa Hi chậm nhất cũng chỉ năm năm nữa là ra tay. Kế hoạch bình định hai nước Nam Bắc, thống nhất ba nước của Tần Quan Nguyệt ít nhất cũng cần năm năm.” Thượng Quan Mẫn Hoa ước đoán một khoảng thời gian dài nhất: “Cho nên, mười năm!”
Chương Xuân Triều nghe vậy, ánh mắt kiên quyết, phẩy đại bào cẩm tú đáp: “Được, ta cho cô mười năm!”
Không biết lão biến ở đâu ra được một cái bát, bên trong rót đầy rượu, tỏa ra mùi hương say người. Lão ta lại ném ra một con dao bảo: “Trích máu!”
Thượng Quan Mẫn Hoa áp chế ngờ vực trong lòng, nhanh chóng cắt cổ tay trích máu. Chương Xuân Triều uống một hơi cạn sạch bát máu loãng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nàng. Thấy nàng không có phản ứng gì thì thản nhiên giải thích: “Có một loại độc, chỉ có cốt nhục của Thượng Quan gia mới giải được!”
“A.” Ngoại trừ một chữ này, nàng thực sự không nghĩ ra câu gì để nói.
Chương Xuân Triều cực kì vừa lòng với thái độ ung dung trấn định của nàng: “Tiểu thư Mẫn Hoa, đừng để ta phải thất vọng!”
Thượng Quan Mẫn Hoa đến lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hỡi, lưng nàng bắt đầu ẩm ướt vì mồ hôi lạnh, nàng bình tĩnh đưa ra yêu cầu: “Xin Tiểu Xuân sư phụ canh giữ Vĩnh Lạc cung này, bản cung không muốn trở mặt với Khánh Đức đế.” “Ô, chuyện này có vẻ thủ vị đấy, đã xảy ra chuyện gì?”
Thượng Quan Mẫn Hoa nhìn vào lòng bàn tay mình, nghĩ nghĩ. Việc hoàng đế bắt đầu nảy sinh sát ý đối với kẻ không thể rời đi hoàng cung là nàng đây có ý nghĩa gì? Tự chịu diệt vong! Cho nên, nàng muốn cắt đứt hoàn toàn ý nghĩ trong đầu mình, nàng nói: “Hắn muốn giết con ta!”
Chương Xuân Triều bị chọc cười, hoàn toàn không còn vẻ nguy hiểm âm trầm như trước đó: “Khánh Đức đế này cũng thật thú vị, con của thái tử phi còn có thể đem ra dùng làm lợi ích trao đổi với cha vợ, con của Vương thục nghi thì để lấy ra làm con mồi cho quân phản loại, thế thì con cô bây giờ hắn giết để làm cái gì? Cô khẳng định hắn thật sự muốn giết?”
Nàng kìm chặt khóe môi đáp lại: “Là ta suy nghĩ không chu toàn, Khánh Đức đế không biết đứa nhỏ là con hắn!”
“Được lắm, hoàng hậu nương nương, ta càng ngày càng tin tưởng cô rồi đấy!” Chương Xuân Triều cười đến thoải mái: “Dám lôi cả tên họ hoàng đế đương triều ra mà quát mắng, lại lặng lẽ đội cho hoàng đế một cái nón xanh, còn có được đặc quyền chia xẻ quân quyền. Ta không hiếu kỳ cô làm gì để có được hết thảy những điều đó, ta chỉ muốn xem xem Khánh Đức đế có thể nhẫn nại bao lâu?”
“Rồi ông sẽ nhìn thấy, nhanh thôi!” Thượng Quan Mẫn Hoa nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói thêm gì nữa.
Chương Xuân Triều cười nhẹ, càng khiến cho tòa Vĩnh Lạc cung này thêm phần âm u lạnh lẽo. Lão khoát tay một cái, trong đại điện đột ngột xuất hiện một bóng đen, thân hình còn biến ảo dưới ánh nến. Chương Xuân Triều nói: “Từ giờ về sau, nàng chính là chủ tử của ngươi!”
Thượng Quan Mẫn Hoa liếc mắt sang, lắc đầu nói: “Nhiệm vụ của ngươi, bảo vệ con ta.”
Bóng đen cúi đầu lên tiếng vâng rồi lập tức biến mất hệt như lúc xuất hiện, không tạo ra một chút tiếng động, dù chỉ là một tiếng gió.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Đông Cung Chi Chủ
Nguyệt Lãm Hương
Đông Cung Chi Chủ - Nguyệt Lãm Hương
https://isach.info/story.php?story=dong_cung_chi_chu__nguyet_lam_huong