Chương 115: Chương 93
uách Tử Kính nhanh như chớp đi ra khỏi phòng.
Sau khi Quách Bảo Châu nhắc nhở Quý Chiêu thì liền đóng cửa sổ lại, còn chưa nghĩ ra rốt cuộc trong lòng mình đang nghĩ gì thì chạm phải ánh mắt của ba người đang ngồi trong phòng. Triệu Trầm bình thản uống trà, A Kết ý vị thâm trường nhìn nàng, ngay cả Lâm Trúc không biết chuyện Quý Chiêu cầu hôn thì trong mắt nàng cũng có chút sáng tỏ cùng trêu ghẹo.
Quách Bảo Châu chỉ cảm thấy trên mặt nóng lên, vội vàng thanh minh: “Hắn đã chạy đi còn dám quay lại, muội chỉ muốn giáo huấn hắn một chút, đáng tiếc là hắn ở xa nên không thể đánh người được.”
A Kết biết Quách Tử Kính lợi hại nên cố ý hỏi: “Khẳng định là Quý Chiêu thấy muội đứng ở cửa sổ trước rồi hắn mới quay lại, vừa rồi ca ca muội mới chỉ nhìn thoáng qua đã bước ra ngoài rồi nên Quý Chiêu chưa nhìn thấy; Nếu như hắn ngồi vững trên lưng ngựa thì ca ca muội chưa kịp chuẩn bị có thể sẽ không bắt được hắn nhưng muội làm như vậy không chừng lại khéo quá hóa vụng, lỡ như Quý Chiêu chạy mất thì làm như thế nào?”
Lâm Trúc nhớ lại chuyện bắn tên lần trước trong hoa viên, quan sát gương mặt ửng đỏ của Quách Bảo Châu thì liền hiểu rõ, ôm lấy cánh tay A Kết âm thầm nói với nàng: “Đại tỷ, tỷ đừng lo, Bảo Châu rõ ràng là nhắc Quý Chiêu mau mau chạy đi nên đương nhiên không thể ném trúng được.”
“Muội lại nói bậy rồi!” Quách Bảo Châu thẹn quá thành giận, đưa tay lên muốn nhéo lỗ tai Lâm Trúc nhưng Lâm Trúc nhanh nhẹn né ra, chạy đến trước cửa sổ thì nhìn thấy có hai con ngựa một trước một sau nhằm thẳng hướng Đông mà chạy đi, Lâm Trúc vội vàng nói với Quách Bảo Châu, “Mau lại đây, ca ca tỷ đang đuổi theo Quý Chiêu!”
Quách Bảo Châu nhướn người lên, quả nhiên là nhìn thấy bóng dáng ca ca nhà mình.
Nàng có chút sốt ruột, tuy Quý Chiêu đáng ghét nhưng không đến nỗi phải bị ca ca đánh cho một trận; ca ca từ nhỏ đã yêu thương nàng, Quý Chiêu lại gan lớn bằng trời, dám ở trước mặt ca ca buông lời trêu ghẹo nàng, ca ca không đánh hắn mới là lạ.
“Di huynh, cho muội mượn ngựa của huynh!” Quách Bảo Châu vội vàng muốn chạy ra ngoài.
A Kết đúng lúc ngăn người lại, “Muội đừng đi, người bên ngoài cũng không biết xảy ra chuyện gì nhưng nếu muội đuổi theo thì quan hệ giữa muội và Quý Chiêu sẽ dây dưa không rõ, thành thật ngồi ở đây đợi đi, ca ca muội làm việc ở trong cung nên làm gì cũng có chừng mực, sẽ không quá mạnh tay với Quý Chiêu đâu.”
Theo lý thì đúng là như vậy nhưng mà từ trước đến giờ Quách Bảo Châu không để bụng những quy củ đó, vẫn nghĩ là nên đuổi theo.
Triệu Trầm liếc nàng một cái, nói thẳng ra tiếng lòng của nàng: “Muội sợ Quý Chiêu bị đánh sao?”
“Muội không sợ, muội sợ ca ca không cẩn thận đánh chết người thì sẽ rất phiền toái!” Quách Bảo Châu gân cổ lên biện giải.
Triệu Trầm không tranh cãi với nàng, hất cằm về chỗ ngồi của nàng: “Ngồi đi, ca ca muội tuyệt đối sẽ không đánh chết người đâu, nhiều nhất là đánh gãy một chân Quý Chiêu, không cho hắn dây dưa với muội nữa mà thôi.” Thần thái thoải mái, giống như Quý Chiêu rơi vào kết cục gì hắn cũng không để ý.
Lúc này không chỉ có Quách Bảo Châu lo lắng mà A Kết cũng có chút sốt ruột, giục hắn: “Nếu không thì chàng đi khuyên bảo di huynh đi. Dạy bảo Quý Chiêu vài câu là được rồi, đừng để làm người bị thương. Quý lão thái thái chỉ có một mình Quý Chiêu là cháu trai, nếu như Quý Chiêu gặp chuyện không may thì bà có thể sống nổi sao.”
Triệu Trầm thấy thê tử nói vậy thì không còn cách nào, đứng lên nói: “Các người cứ ăn trước đi, chúng ta sẽ mau chóng trở về.”
Sau này ra ngoài sẽ không mang theo nhiều người như vậy nữa, ăn một bữa cơm cũng không bớt lo.
Triệu Trầm đi rồi thì A Kết và Lâm Trúc bắt đầu trêu ghẹo Quách Bảo Châu, nếu chỉ có mình A Kết thì Quách Bảo Châu còn có thể đối ứng nhưng có thêm Lâm Trúc biết ăn nói thì Quách Bảo Châu càng nói càng loạn, cuối cùng dứt khoát động tay, đè Lâm Trúc vào vách tường chọc lét nàng: “Muội còn nói bậy nữa không?”
Lâm Trúc cười chảy cả nước mắt, cho dù có thêm A Kết thì sức lực của hai chị em cũng không bằng Quách Bảo Châu nên đành phải chật vật cầu xin tha thứ.
Thế này trong phòng mới yên tĩnh lại.
Tiểu nhị đi lại hỏi có muốn dọn cơm bây giờ không thì A Kết lắc đầu: “Chút nữa đi, chờ hai vị đại nhân quay lại rồi hẵng dọn lên.”
Tiểu nhị gật đầu xác nhận, xoay người đi xuống lầu, mới vừa đi đến cuối hành lang thì thấy hai người Quách Tử Kính, Triệu Trầm một trước một sau đi lên.
Tiểu nhị vội vàng khom lưng chào hỏi rồi hét phòng bếp bưng thức ăn lên.
Quách Tử Kính đi vào phòng, ánh mắt ba nữ nhân đều dán trên người hắn.
Thần sắc Quách Tử Kính có chút không được tự nhiên, không nói một lời liền ngồi xuống, phát hiện ra ba nữ nhân vẫn nhìn hắn như cũ, hắn nhìn qua thì Lâm gia tỷ muội liền dời ánh mắt đi chỗ khác, chỉ còn lại muội muội nhà mình từ trước đến nay không hề sợ hắn vẫn đang nhìn thì Quách Tử Kính liền mở miệng: “Muội sợ ta đánh hắn sao?” Nói xong thì nhìn Quách Bảo Châu chằm chằm. Quý Chiêu vô tài vô tức nên đương nhiên hắn thấy chướng mắt, lần trước Quý Chiêu cầu hôn thì muội muội kiên quyết từ chối nên hắn không để ở trong lòng, hôm nay biểu hiện của muội muội quái lạ, chẳng lẽ …
“Muội sợ huynh đánh chết hắn khiến cho mẹ phải lo lắng!” Đã có kinh nghiệm từ trận hồ nháo vừa nãy nên Quách Bảo Châu đã trấn định lại, mặt không đỏ tim không đập nói.
Quách Tử Kính hừ lạnh một tiếng.
A Kết lặng lẽ nhìn về phía Triệu Trầm, hắn đi theo nên đến cũng là đánh hay không thì hắn đều biết.
Triệu Trầm vừa chậm rãi châm trà vừa cười nói: “Ngày trước ta đã xem nhẹ Quý Chiêu rồi, công phu của tiểu tử kia kém nhưng bản lĩnh chạy trốn lại rất cao, đuổi được nửa đường thì hắn trốn trong đám người hỗn loạn, không biết là ẩn nấp ở đâu, có thể tránh được ánh mắt của Quách thống lĩnh thì nàng nói xem hắn thông minh hay không thông minh?”
A Kết xấu hổ đến cực điểm, trong lòng thầm oán trượng phụ nói lời không nên nói, hắn khen Quý Chiêu như vậy không phải là trào phúng Quách Tử Kính hay sao?
Nàng nhìn trộm Quách Tử Kính, thấy khuôn mặt của hắn vẫn bình tĩnh, chắc là không thèm so đo.
A Kết nhẹ nhàng thở ra, đúng lúc tiểu nhị bưng thức ăn lên thì chuyển chủ đề, cùng Quách Bảo Châu và Lâm Trúc nói đến sắc thái của tửu lâu này.
Một bữa cơm ước chừng hết khoảng nửa canh giờ.
Sau bữa cơm, hai vợ chồng Triệu Trầm đưa hai cô nương về nhà, đưa Quách Bảo Châu về trước, khi đến Lâm gia thì Triệu Trầm đẩy màn xe ra cười với thê tử đang ngồi bên trong: “Xuống đi, chúng ta vào trong ngồi một chút, cũng không phải vội trở về.”
A Kết sửng sốt, Triệu Trầm căn bản không nói là sẽ dừng lại ở Lâm gia.
Dĩ nhiên là nàng muốn vào rồi, nghe thấy tiếng cha mẹ ra đón thì A Kết không có thời gian biểu đạt cảm ơn với trượng phu, vô cùng vui mừng xuống xe.
Triệu Trầm ở tiền viện nói chuyện với phụ tử Lâm Hiền, chị em A Kêt thân mật kéo cánh tay A Kết đi về hậu viện, cho bà nhìn đồ trang sức hai chị em đã mua, giống như lúc còn ở Đăng Châu, tiếng cười nói vô cùng náo nhiệt.
“Cây trâm này hết bao nhiêu vậy?” Liễu thị khiếp sợ nhìn cây trâm phượng của A Kết, chỉ thấy từng viên hồng ngọc trên cây trâm thật là chói mắt.
Lâm Trúc cầm lấy cây trâm cài lên cho A Kết, quay đầu hỏi mẫu thân: “Mẹ thấy đẹp không? Tỷ phu thương yêu đại tỷ, chỉ cần đại tỷ thích thì đắt cỡ nào tỷ phu cũng mua.”
“Đẹp lắm.” Liễu thị liên tục gật đầu.
Con gái lớn trước mặt, đầu cài trâm phượng, trên người là tơ lụa hảo hạng bà không biết tên gọi, bởi vì mới sinh con không lâu nên trên gương mặt dịu dàng càng thêm vẻ mềm mại, trong ánh mắt có hương vị phong lưu mị hoặc của thiếu phụ, nhìn thì có vẻ như nàng vẫn còn là con gái lớn da mặt mỏng của bà nhưng trong lúc giơ tay nhấc chân lại thay đổi rất nhiều, nếu như là ở chỗ khác thì bà sợ không dám nhận người rồi.
Thấy mẫu thân nhìn mình ngây ngốc như vậy thì A Kết có chút ngượng ngùng, đỏ mặt lấy cây trâm xuống, lấy khuyên tai bằng ngọc mà nàng đã chọn cho mẫu thân ra: “Mẹ, đây là con mua cho mẹ, mẹ nhanh đeo vào để con nhìn xem nào.”
Liễu thị hồi thần, nhìn đôi khuyên tai trong tay con gái lớn, lại nhìn thấy con gái lớn mua cho Lâm Trúc nhiều đồ tốt như vậy thì không khỏi thở dài: “A Kết, mẹ biết con hiếu thuận và thương yêu muội muội, con chỉ cần về nhà ngồi một chút là mẹ đã vui mừng rồi, sau này đừng có tiêu pha như thế nữa, nhiều đồ như vậy tốn hết bao nhiêu tiền rồi. Thừa Viễn thích con nhưng cứ tiếp tục như vậy thì nó cũng sẽ không vui.” Con gái vốn là trèo cao, nếu nhà bà chiếm quá nhiều tiện nghi của Triệu gia, không cần người khác nói thế nào nhưng Triệu gia chắc chắn sẽ không vui. Tuy nói là có một số việc không quan tâm giàu nghèo nhưng đạo lý là giống nhau, nhà mình không phải là không có cơm ăn nên không thể liên lụy đến con gái lớn được.
Nghĩ đến đây, Liễu thị lại la mắng Lâm Trúc: “Sau này không cho con đòi này đòi nọ ở chỗ chị gái con nữa.” Không thể để tật xấu này trở thành thói quen được.
“Con không đòi, đây là đại tỷ nhất định đòi mua cho con!” Lâm Trúc có chút ủy khuất nói.
Liễu thị không tin, A Kết vội ôm lấy cánh tay mẫu thân kéo bà ngồi lên trên giường, cười nói: “Mẹ cứ yên tâm đi, trong lòng con đều có tính toán, A Trúc cũng rất hiểu chuyện, những thứ kia đúng là con muốn mua cho em ấy, chúng con là chị em ruột, sắp qua năm mới rồi, con mua cho em một ít đồ không được hay sao chứ, đâu có nhiều đâu mà phải so đo. Từ nhỏ đến lớn, dì cũng mua cho chúng ta bao nhiêu đồ tốt, mẹ cũng không có từ chối mà. Hơn nữa, Thừa Viễn cũng không phải là loại người như vậy, mấy lời mẹ vừa nói mà để cho chàng nghe thấy thì ngược lại chàng sẽ không vui đâu.”
Tuy nàng nói như vậy nhưng khóe mắt lại ướt, mọi chuyện mẫu thân đều vì nàng mà tính toán, không hề thay đổi gì cả.
Liễu thị không biết cảm khái trong lòng con gái, vội dặn dò nàng: “Đây là mẹ con chúng ta nói chuyện với nhau vậy thôi, con đừng để cho Thừa Viễn biết.”
“Con cũng không có ngu như vậy đâu.” A Kết nín khóc mỉm cười, nháy mắt với Lâm Trúc, hai chị em đẩy Liễu thị đến ngồi trước bàn trang điểm, mỗi người cầm lấy một cái bông tai đeo lên cho mẫu thân.
Tiếng cười nói vang vọng đến tiền viện.
Triệu Trầm thất thần, còn Lâm Hiền có chút lúng túng nói: “Ba mẹ con này, có hai người đều đã làm mẹ rồi mà con thích đùa giỡn như vậy.”
Triệu Trầm cười nói: “Nhạc phụ đừng nói như vậy, người một nhà phải nên như vậy.”
Lâm Hiền nghe xong rất hài lòng, hỏi đến cháu gái.
Liễu thị càng nhớ thương cháu gái hơn, A Kết còn chưa có ngồi đủ thì ba đã đuổi hai vợ chồng về, “Mau về đi, đi lâu như vậy Xán Xán sẽ nhớ mẹ, qua năm mới các con lại qua đây, đến lúc đó ở lại mấy ngày.” Năm ngoái con gái không thể về nhà mẹ đẻ nên trong lòng bà không biết là có cảm giác gì.
“Nhạc mẫu yên tâm, qua năm chúng con sẽ ở mấy ngày.” Triệu Trầm chủ động trả lời.
Liễu thị vui mừng gật đầu.
Triệu Trầm và A Kết cùng nhau lên xe ngựa, sau khi từ biệt với một nhà Lâm gia thì xe ngựa chậm rãi rời đi.
“Hôm nay chơi có vui không?” Trong xe ngựa, Triệu Trầm ôm thê tử ngồi lên trên đùi, thân mật hỏi.
A Kết tựa vào trong ngực hắn gật đầu, sau một lát vẫn không nghe thấy Triệu Trầm nói chuyện thì nàng ngẩng đầu lên, rơi vào trong ánh mắt là đôi mắt phượng sáng ngời của hắn. Tim A Kết đập nhanh hơn, biết là nam nhân này đang đợi được thưởng, nàng vùi đầu trong ngực hắn: “Chàng đối với ta thật là tốt.” Trước mặt con gái thì nàng là một người mẹ dịu dàng hiền từ nhưng trước mặt Triệu Trầm thì nàng vẫn là một thê tử được nuông chiều, có thể hoàn toàn ỷ lại vào hắn, hưởng thụ sự chăm sóc của hắn.
Biết nàng hay xấu hổ, sinh con xong cũng vẫn xấu hổ như vậy, Triệu Trầm xoay người đặt nàng trên tháp, hôn lên khuôn mặt của nàng.
Nhưng chỉ là hôn mà thôi, nhất định là A Kết không chịu cho hắn, nhất là khi đang còn ở trong xe ngựa.
Trong lúc khẩn trương cùng khát vọng thì thời gian trôi qua thật nhanh, Triệu Trầm còn muốn kéo váy thê tử thì xe ngựa đột nhiên dừng lại, đã về đến nhà rồi.
Rốt cuộc A Kết cũng thả lỏng tay, vòng qua cổ nam nhân cười không lên tiếng.
Triệu Trầm uy hiếp nàng một chút: “Buổi tối xem ta thu thập nàng như thế nào.”
Nhất thời người A Kết như mềm nhũn ra.
Lần này đến phiên Triệu Trầm đắc ý, vươn tay giúp nàng chỉnh sửa lại đầu tóc quần áo, hai người áo mũ chỉnh tề bước xuống xe ngựa.
Trong Hinh Lan uyển, Triệu Doãn Đình đang bế cháu gái chơi đùa, mỗi lần hắn cố ý không để cho cháu gái tóm được tay hắn thì tiểu nha đầu vội đến duỗi thẳng chân ra, lúc cho bé bắt được thì bé cười híp mắt lại, khiến mọi người đều thương yêu. Nghe thấy Vấn Mai ở bên ngoài nói đại gia đại nãi nãi đã về thì Triệu Doãn Đình nhướn mày, nhỏ giọng oán giận với thê tử: “Tại sao bọn chúng lại về sớm như vậy chứ?” Nói xong thì lưu luyến không muốn đưa cháu gái cho thê tử, bước xuống đi giầy vào, dù sao trước mặt con dâu cũng phải có dáng vẻ của cha chồng.
“Chàng phải biết thế nào là đủ đi, nếu không cho chàng bế nữa thì chàng có cách nào sao.” Ninh thị đáp hắn một câu, cúi đầu hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của cháu gái, “Cha mẹ đã về rồi, chắc là Xán Xán rất vui đúng không?”
Xán Xán chỉ biết nhìn chằm chằm vào tổ mẫu cong miệng cười, đến khi bên ngoài truyền vào tiếng nói dịu dàng quen thuộc thì bé mới ngẩn người, quay đầu về phía có tiếng nói.
A Kết vén mành đi vào, gật đầu với Triệu Doãn Đình rồi đón nhận con gái từ trong tay mẹ chồng: “Xán Xán có quấy ông bà hay không?”
Đương nhiên Xán Xán không nói rồi, sau khi được mẹ ôm lấy thì bé rúc đầu vào trong ngực mẹ càng sâu.
Thấy con gái ỷ lại vào mình thì A Kết bỗng nhiên thấy đau lòng mà Triệu Trầm đã chuẩn bị quần áo cho bé, dịu dàng nói với nàng: “Mặc vào cho con đi.”
Một nhà ba người đi về Vọng Trúc hiên.
Con Đường Sủng Thê Con Đường Sủng Thê - Tiếu Giai Nhân