Võ Lâm Ngoại Sử epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 110: Hồi 43 – Hồi Niệm Lạ Lùng (3)
ái ngày “vĩ đại” rốt cục cũng tới!
Mọi chuyện đều tiến hành đúng kế hoạch, không chút rối loạn, không một sơ hở. Không ai nghĩ ra cái kết cục bi thương đáng sợ.
Hùng Miêu Nhi mặc bồ độ màu đại hồng tươi roi rói. Anh được tắm rửa sạch sẽ, tóc tai chải bới gọn gàng, mặt mũi sáng láng đẹp trai, nhưng tràn đầy vẻ giận dữ, hai mắt tròn xoe trợn trắng như muốn lồi hẳn ra.
Vương Lân Hoa cứ nhìn anh cười khúc kha khúc khích: - Miêu Nhi, đâu ngờ anh cũng đẹp trai như vậy. Tôi chưa từng thấy anh ăn mặc trang nhã lịch sự như hôm nay. Mới nhìn, tưởng đâu anh là chú rể.
Hùng Miêu Nhi nghiến răng: - Còn ngươi trông chẳng khác gì cháu nội ta.
Trong lòng đang cực kỳ tức giận, vừa buông tiếng mắng anh cũng cảm thấy buồn cười,... nhưng lúc này cười sao nổi.
Họ như những con rối được đặt ngồi ngay ngắn trên ghế, vài nam tử cao to khiêng họ ra ngoài…
Tiếng sáo trúc du dương trầm bổng.
Cung điện rộng lớn nguy nga đèn màu rực rỡ, chốn cổ xưa vốn đã lộng lẫy oai nghiêm, nay lại được thêm vào hoa đèn muôn sắc, càng tăng thêm cái nét đẹp huy hoàng.
Nhưng không khí trong đại cung lại ngột ngạt âm trầm đáng sợ.
Những món trang trí tân thời hoa lệ không che giấu được vẻ cổ xưa u ám ảm đạm. Những ánh đèn muôn màu rực rỡ không làm mờ đi kiến trúc cực kỳ quỷ dị. Điện đường rộng lớn, như ẩn chứa một điềm không may.
Hoàng cung này vốn không phải chỗ lành. Thời điểm huy hoàng nhất của vương triều Lâu Lan đã chấm dứt tại đây.
Thảm đỏ trải dài trên sàn đá đến tận chiếc bàn bạch ngọc nơi thềm cao cuối điện. Hai chiếc ghế gỗ tử đàn cẩn xà cừ được đặt sau bàn, đây hẳn là chỗ an tọa của Khoái Lạc Vương cùng vương phi.
Hai bên đại đường là những chiếc bàn dài, trên có bầy sẵn chén đũa, đều bằng kim ngọc quý giá sang trọng.
Trong đại điện người qua kẻ lại với những trang phục sắc màu may mắn. Ai cũng điểm nụ cười tươi, nhưng đều có vẻ gượng gạo, như chính bản thân họ cũng dự cảm được điều bất hạnh sắp xảy ra.
Nhưng... sẽ là chuyện gì? Cho đến lúc này, vẫn không ai biết.
Khi Chu Thất Thất được đưa vào thì Thẩm Lãng đã ngồi ở đầu một trường án.
Dù đã nhìn Thẩm Lãng vô số lần, nhưng hôm nay vừa thấy chàng, nàng có cảm giác như nghẹt thở, tim muốn ngưng đập, gương mặt nóng bừng như trong lò than.
Thẩm Lãng đang nhìn đăm đăm về phía nàng mỉm cười mong đợi.
Cám ơn trời đất, cuối cùng Chu Thất Thất cũng được đặt ngồi bên Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng âu yếm hỏi: - Mấy ngày qua, em ra sao?
Chu Thất Thất mím môi không nói... Ôi, tâm tình thiếu nữ.
Thẩm Lãng: - Sao không để ý nói năng gì đến anh vậy?
Đôi mắt của Chu Thất Thất bắt đầu long lanh chuyển đỏ.
Thẩm Lãng dịu dàng: - Em, … sao em buồn vậy?
Chu Thất Thất nghiến răng: - Dĩ nhiên tôi chẳng được vui vẻ như anh.
Thẩm Lãng nhướng mắt ngạc nhiên: - Anh vui vẻ hồi nào?
Chu Thất Thất tức tưởi: - Có người ta chọn thay quần áo cho anh, có người ta lo lắng hầu hạ anh đủ chuyện,... còn không vui?
Nói tới đây, hai hạt lệ long lanh đã treo trên bờ mi dài cong vút, chực chờ rơi xuống.
Thẩm Lãng bật cười: - Em kìa,... em lại ghen tương bậy bạ rồi.
Chu Thất Thất vùng vằng: - Em hỏi anh đây, người ta nói... người ta đã cùng anh chia sẻ cái gì gì đó đó,... mà cái gì gì đó đó... là cái gì chứ?
Vừa dứt câu, hai hàng lệ đã lăn dài trên má.
Thẩm Lãng lại bật cười: - Sao em dễ tin lời thiên hạ vậy?
Chu Thất Thất không thể nhìn thẳng mặt chàng, chỉ liếc mắt về phía chàng. Nơi khoé miệng chàng vẫn nụ cười tiêu sái, cái nụ cười... đáng ghét... đáng yêu...
Chu Thất Thất hậm hực: - Anh không vui, sao cười nổi?
Thẩm Lãng nhẹ nhàng: - Thật ra anh cũng có một chuyện vui, nhưng dứt khoát không phải vì ‘cái gì gì đó đó’ mà em nói.
Chu Thất Thất: - Vậy là cái gì?
Thẩm Lãng nhỏ giọng: - Em khoan hỏi, tí xíu nữa em sẽ biết...
Ánh mắt chàng sáng rực, tia sáng tuy khó hiểu nhưng đầy vẻ tự tin và chân thật. Chu Thất Thất khẽ liếc nhìn chàng, lẳng lặng thở dài, thôi không hỏi nữa.
Bọn nam tử trong những bộ đồ gấm đủ màu sang trọng, đã ngồi đầy những chiếc bàn dài hai bên điện đường. Họ là thuộc hạ của Khoái Lạc Vương, tuy ngồi chỗ thượng khách nhưng xem ra rất nghiêm trang và cẩn trọng.
Sau tấm màn lụa mỏng được treo giữa hai cột ở một bên đại điện, thấp thoáng những bóng dáng mảnh mai yêu kiều của các thiếu nữ, đây hẳn là dàn nhạc của hôn lễ.
Lúc này âm nhạc chưa bắt đầu, trong đại điện rộng lớn tĩnh lặng, chỉ nghe hơi thở nhè nhẹ.
Không khí trong đại điện mát mẻ vô cùng.
Phương Tâm Kỵ thẳng người đi về hướng Thẩm Lãng. Hắn như một ông quan trong bộ đồ gấm sang trọng, trường kiếm đâu không thấy.
Hắn có vẻ rất đắc ý, chân bước thoải mái nhẹ nhàng.
Thẩm Lãng nhìn hắn cười: - Các hạ hôm nay rất bận rộn.
Phương Tâm Kỵ khom người cười: - Tuy có chuyện bận rộn, nhưng đệ tử rất cao hứng.
Thẩm Lãng: - Ngoài trời ra sao?
Phương Tâm Kỵ cười: - Bầu trời trong xanh không một gợn mây, không khí tốt lành, không ai có thể nghĩ tới chuyện tranh giết.
Thẩm Lãng mỉm cười: - Thật sẽ không có chuyện tranh giết sao?
Phương Tâm Kỵ: -Ngoài mấy trăm dặm quanh đây rất yên tĩnh, tuyệt không có một dấu hiệu nào khả nghi đáng ngại. Thẩm công tử cứ yên tâm ở đây uống rượu, quyết sẽ không có người tới quấy rầy tiệc vui.
Thẩm Lãng cười lớn: - Xem ra hôm nay tôi phải say khướt rồi.
Phương Tâm Kỵ: - Thẩm công tử cùng Chu cô nương, Vương công tử, Hùng công tử là khách duy nhất trong hôn lễ. Nếu bốn vị không hết lòng ăn mừng, thì thật đáng tiếc.
Chu Thất Thất ngạc nhiên: - Chỉ có bốn người chúng ta là khách thôi sao?
Phương Tâm Kỵ cười: - Trong thiên hạ võ lâm, ngoài bốn vị ra, còn ai xứng đáng làm khách của vương gia?
Chu Thất Thất cười nhạt: - Thế thì hân hạnh cho chúng tôi quá.
Một cấp phong kỵ sĩ hớt hải chạy tới: - Đại ca, mau chuẩn bị, đã đến giờ bắt đầu hôn lễ.
Tiếng nhạc du dương trầm bổng nổi lên, nhạc điệu thong thả nhẹ nhàng.
Mười sáu đồng nam đồng nữ đi thành hai hàng, kẻ cầm giỏ hoa tươi thắm, người bưng mâm lễ, chân bước nhẹ nhàng theo điệu nhạc trên thảm đỏ.
Bốn thiếu nữ rón rén đến sau lưng bọn Thẩm Lãng, cúi người rót rượu cho họ.
Thẩm Lãng mỉm cười: - Đa tạ.
Thiếu nữ sau lưng chàng nhẹ nhàng ghé sát tai nói khẽ: - Nương nương có lệnh, nếu công tử mở miệng nói nửa lời làm mất cảnh vui hôm nay, lưỡi dao nhọn trong tay tiện tì sẽ xuyên thẳng vào huyệt ‘Thần Xu’ của người.
Thẩm Lãng liếc nhanh về phía ba người kia, thấy vẻ mặt của họ cũng đại biến, hiển nhiên họ cũng nghe được những gì vừa rót vào tai chàng.
Một lưỡi dao lạnh như băng đã xuyên qua lưng ghế gỗ chạm nhẹ vào lưng chàng.
Thẩm Lãng khẽ cười: - Cô nương nhà các người quá lo xa, tại hạ đâu phải loại người phá chuyện vui của thiên hạ.
Thiếu nữ kia chậm rãi: - Chỉ hy vọng công tử đang nói thật.
Cô ta đứng thẳng lên, nhưng lưỡi dao nhọn vẫn ngay lưng Thẩm Lãng.
Bạch Phi Phi vẫn sợ Thẩm Lãng sẽ nói ra quan hệ của cô cùng Khoái Lạc Vương. Kế hoạch của cô nàng phải được chu toàn, không sơ hở nhỏ.
Thẩm Lãng tuy vẫn mỉm cười, nhưng trong lòng ngao ngán thở dài.
Đám đồng nam đồng nữ đã đi qua.
Tiếp theo là mười sáu thiếu nữ xinh đẹp ăn mặc lụa là năm màu rực rỡ.
Nhịp điệu âm nhạc vẫn chầm chậm.
Hai bên điện đường, ngoại trừ bọn Thẩm Lãng, mọi người đều đã đứng dậy.
Khoái Lạc Vương trong bộ cẩm bào, đầu đội vương miện, bước chân thong thả trên thảm đỏ. Theo sau lão là Phương Tâm Kỵ cùng ba thiếu niên anh tuấn khác.
Bộ râu dài được chải chuốt mịn như tơ, dưới ánh đèn màu óng ánh như lụa. Vết sẹo giữa hai mày cũng nổi rõ hẳn lên. Bước chân của lão nhịp nhàng theo tiết tấu của điệu nhạc. Ánh mắt lão ngời ngời vẻ cao ngạo của một võ lâm kiêu hùng.
Hùng Miêu Nhi cười khúc khích: - Là chú rể mà sao Khoái Lạc Vương trông giống lão tướng đang chuẩn bị ra trận...
Tuy anh nói rất khẽ nhưng cũng lọt vào tai của Khoái Lạc Vương. Mắt của lão rực lên nhìn thẳng vào mặt Hùng Miêu Nhi.
Nếu là ai khác thì có thể hoảng sợ mà ngậm miệng, nhưng Hùng Miêu Nhi lại làm bộ như chẳng thấy ánh mắt xanh rờn lom lom của lão, ngược lại còn cười ha hả nói vang: - Hê, Khoái Lạc Vương, chúc mừng chúc mừng! Nhưng hôm nay là ngày vui, cái bản mặt của lão phải dịu xuống chút, không khéo lại dọa cô dâu chạy mất bây giờ.
Nghe anh vừa nói vừa cười cái kiểu này, cả đám người trong đại điện không khỏi xanh mặt.
Khoái Lạc Vương nhíu mày, lại lập tức cười lớn: - Yên tâm! Cô dâu của ta không dễ bị dọa đâu.
Vương Lân Hoa than dài: - Câu này không sai.
Khoái Lạc Vương khoan thai ngồi xuống chiếc ghế gỗ tử đàn trên thềm đá.
Tiếng nhạc vẫn du dương. Mọi người nhìn ra cửa chờ cô dâu xuất hiện.
Qua độ chung trà, vẫn chưa thấy bóng dáng cô dâu. Cả sảnh đường không khỏi ngạc nhiên.
Chu Thất Thất cố ý nói thật lớn: - Ủa,... cô dâu đâu sao mãi chưa vào?
Hùng Miêu Nhi cười hăng hắc: - Không lẽ chưa lâm trận đã bôn đào...
Họ biết rõ Bạch Phi Phi sẽ xuất hiện, chỉ cố tình chọc giận Khoái Lạc Vương. Bây giờ họ còn sợ gì. Người sắp chết, còn biết sợ gì ai.
Khoái Lạc Vương sa sầm nét mặt, trầm giọng: - Cô dâu đâu?
Phương Tâm Kỵ chạy nhanh tới, quỳ xuống: - Nửa canh giờ trước, đệ tử còn thấy nương nương ở Bách Hoa cung.
Khoái Lạc Vương: - Ai ở đó với nàng?
Phương Tâm Kỵ: - Ngoài hai phù dâu, còn có lão chuyên nghề trang điểm chải tóc nổi tiếng khắp quan ngoại, đích thân nha hoàn thân tín của nương nương chọn.
Khoái Lạc Vương cau mày: - Lão thợ chải tóc...
Phương Tâm Kỵ cười: - Đó là Trương lão đầu ở quan ngoại hơn năm mươi năm trong nghề. Hầu hết khuê nữ của các đại gia nơi quan ngoại khi xuất giá, đều do lão trang điểm chải bới... lão là người làm ăn đàng hoàng.
Khoái Lạc Vương: - Ngươi đã điều tra cẩn thận lai lịch của lão?
Phương Tâm Kỵ: - Đệ tử không những đã điều tra kỹ càng lai lịch của lão, mà còn xem xét hết sức thận trọng người lão, tuyệt đối không phải ai khác dịch dung. Ngay cả đồ nghề của lão cũng bị khám xét từ trong ra ngoài hết sức chặt chẽ...
Khoái Lạc Vương cười gượng: - Mấy ngày nay bổn vương trong lòng lo canh cánh cho hôn lễ, nếu có chuyện gì sơ sót, ngươi phải hết sức chu toàn.
Phương Tâm Kỵ cung kính: - Được vương gia thương yêu, đệ tử toàn tâm phục vụ.
Khoái Lạc Vương vuốt râu cười: - Tốt... rất tốt …
Nụ cười mới nở đã vội tắt, lão khẽ cau mày: - Nhưng sao giờ này nàng vẫn chưa tới?
Phương Tâm Kỵ: - Đệ tử vừa phái người đi xem hư thực ra sao.
Khoái Lạc Vương: - Ngươi cũng đích thân đi nhìn một chút...
Nói chưa dứt, mặt đã giãn ra, cười tươi: - Tới rồi!
Họ nói nhỏ vô cùng, chẳng ai nghe được gì.
Gương mặt của Khoái Lạc Vương bỗng nhiên rạng rỡ, miệng cười tươi tắn. Mọi người cùng đưa mắt nhìn ra phía cửa.
------------
Võ Lâm Ngoại Sử Võ Lâm Ngoại Sử - Cổ Long Võ Lâm Ngoại Sử