Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Những Kẻ Phiêu Lưu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quyển VI: Về Với Cát Bụi - Chương 1
"T
ôi không thích không khí này" tôi nói, khi rẽ vào con đường đất nhỏ. "Chúng ta phải nghe thấy tiếng chó sủa rồi chứ".
"Ông ấy nuôi chó?" cô gái hỏi.
Tôi liếc sang cô. Khuôn mặt trẻ trung, ngơ ngác. "Chó, mèo, dê, lợn, gà, các thứ gia súc. Nếu ông ấy ở bên một xa lộ ở Florida thì ông ấy đã cắm một cái biển kêu là trang trại gia súc".
Ngôi nhà vẫn khuất sau quả đồi. "Có thể ông ấy không nuôi gia súc nữa" cô nói. "Đã lâu lắm rồi anh có ở đây đâu".
Tôi gật đầu. Lâu lắm rồi. Năm hay sáu, bảy năm gì đó. "Không, nếu không có chó thì có nghĩa là Martínez đã chết. Ông ấy là người cho anh con chó duy nhất mà anh có khi là một cậu bé con. Một con chó lai màu vàng pha cứt ngựa bé xíu".
Chúng tôi lên đến đỉnh đồi và ngôi nhà nằm trong sức nóng hầm hập của thung lũng nhỏ bên dưới. "Nhìn kìa" Mèo Bự nói.
Tít trời cao, lượn vòng một cách lười biếng theo luồng khí phía trên ngôi nhà, là hai con đại bàng. Khi tôi đang dõi nhìn thì một con khác vụng về bay lên từ sân sau ngôi nhà.
Tôi im lặng cho đến khi xe dừng trước cánh cửa gỗ đã sập. Con chó nằm ngay sau cổng, đầu vỡ toang, óc bắn tứ tung trên mặt đất.
Tôi tắt máy, ngôi lặng. Tử khí nồng nặc. Đấy là thứ không hề thay đổi và sẽ không bao giờ thay đổi. Mùi và sự tĩnh lặng khác thường của bạo lực.
Tôi cảm nhận tóc gáy mình cứng ngắc, bất giác liếc sang gáy Mèo Bự. Súng đã nằm trong tay anh. Mặt anh sũng mồ hôi.
Tôi bảo cô gái. "Chờ trong xe cho đến khi bọn anh biết chắc cái gì đã xảy ra".
Mặt cô gái bệch ra dưới lớp da rám nắng, cô lắc đầu. "Em đi với anh. Em không ở lại đây một mình đâu".
Tôi liếc vào gương chiếu hậu. Mèo Bự gật đầu, ra khỏi xe, đỡ cô gái xuống. Tôi đi đầu trên lối mòn đến ngôi nhà nhỏ.
Cánh cửa nửa mở, sệ xuống trên những bản lề vỡ toang. Không một tiếng động. Tôi ra hiệu cho Mèo Bự, đồng thời đẩy cô gái ở sau tôi áp sát tường. Với một tư thế bất thần, Mèo Bự đá tung ánh cửa và lao vào. Tôi bám ngay sau.
Ngay khi vào trong, tôi quay lại ngăn không để cô gái vào. Nhưng đã muộn. Mặt cô trắng bệch như đóng băng vì hãi hùng, chòng chọc nhìn cái thi thể không đầu của Martínez, rồi nhìn chiếc đầu lâu đặt giữa cái bàn gỗ nhỏ quay ra cửa.
Tôi đứng chặn trước mặt cô, đẩy cô ra khỏi cửa. Cô xoay người như muốn lả đi và tôi túm được cô, nghĩ là cô ngất, nó cô chỉ nhoài ra để nôn.
"Nhắm mắt lại và thở sâu" tôi nói, giữ chặt vai cô. Mấy phút sau thì cô lấy lại được bình tĩnh.
Mèo Bự bước ra sân, tay cầm mảnh giấy. "Lò vẫn còn nóng ấm. Bọn chúng ở đây vào buổi sáng, trước khi chúng ta lên".
Tôi đọc dòng chữ bút chì nguệch ngoạc:
ĐÂY LÀ SỐ PHẬN CỦA BỌN NGƯỜI
THEO LŨ PHẢN BỘI NHÂN DÂN.
ĐẠI BÀNG
Tôi gấp mảnh giấy lại, nhét vào túi, và nhớ đến thằng bé đã chạy đi trong đêm bố nó bị giết. Giờ đây, đấy là tên nó, và kéo theo là bạo lực và chết chóc. Và còn một điều hơn thế, điều mà cha nó không bao giờ có. Sự giúp đỡ từ bên ngoài. Nó đã được đào tạo nhiều thứ, cung cấp nhiều thứ….
Nhưng hành động và kết cuộc thì vẫn muôn thuở. Bạo lực, khủng bố, chết chóc. Tôi đã thấy bao thay đổi từ khi tôi về lại Corteguay, nhưng điều này thì như không bao giờ thay đổi. Bạo lực luôn đồng hành với chúng tôi.
Tôi nhìn cô gái. "Em khá hơn không?"
Cô gật đầu, không một lời.
"Ngồi vào xe và chờ bọn anh".
Cô làm theo. Tôi quay sang Mèo Bự. "Sao họ không tấn công chúng ta? Họ ở cách đây chưa đến mươi dặm".
Mèo Bự bình thản. "Có lẽ họ chưa biết chúng ta ở đây".
"Họ biết. Họ để lại mảnh giấy này cho chúng ta. Họ biết chúng ta sẽ đến tìm Martínez nếu ông ấy không xuất hiện".
Mèo Bự nhún vai. "Có thể họ nghi ngờ một cái bẫy".
Tôi gật đầu. Rất có thể như thế. Đây là lần đầu tiên tôi về trang trại của mình mà không có lính hộ tống. Tổng Thống buộc họ phải cho hộ tống tôi, mỗi khi tôi ra khỏi thành phố.
"Kiếm cái xẻng" tôi bảo Mèo Bự. "Điều tối thiểu ta có thể làm là chôn cất ông để lũ ó và chó sói không làm gì ông được".
Sau nhà, dê, cừu, lợn gà đều bị giết trong chuồng của chúng. Thậm chí con la già mà Martínez vẫn cưỡi cũng nằm chết trong chuồng. Tôi lắc đầu. Có sự khác nhau. Trước đây, bọn cướp mang tất những con vật này đi. Nhưng bây giờ, đơn thuần là huỷ diệt.
Chúng tôi tìm được xẻng, và khi tôi hât xẻng đất cuối cùng lên nấm mồ thì trời đã nhá nhem. Tôi nhìn lên trời. Cả chục con đại điểu đang bay lượn trên đầu chúng tôi.
"Tốt nhất là chúng ta ra khỏi đây" tôi nói. "Tôi không muốn bị tóm ở trên đường vào lúc nửa đêm".
"Tôi sẵn sàng" Mèo Bự nói, mắt liếc ngôi nhà. "Đốt chứ?"
"Không, họ sẽ thấy khói, sẽ biết là chúng ta ở đây và sẽ đến để điều tra". Tôi buông xẻng xuống. "Tội nghiệp ông già". Tôi nhìn Mèo Bự. "Chẳng có gì thực sự thay đổi cả, phải không?"
Anh cau mặt. "Chỉ có thế giới bên ngoài".
Tôi gật đầu, hiểu anh ấy nói gì. Đối với những người khác, chiến tranh và hoà bình là những chủ đề để thảo luận. Cơn hấp hối của sự chết chóc không bao giờ lẻn vào được các phòng hội đồng - cả mùi của nó cũng như sự hãi hùng của nó.
Mèo Bự trở lại xe, leo lên ghế sau. Tôi cầm lái, cô gái ngồi bên. Cô nhìn tôi, mắt thao láo. Tôi cảm nhận sự run rẩy của cô khi sương muối chợt buông trong buổi chiều chập choạng.
Tôi mở máy, nhìn đồng hồ báo xăng. Không còn được phần tư bình. Tôi quay lại Mèo Bự. "Chúng ta có đủ xăng về thành phố không?"
Anh gật đầu. "Có hai can 10 gallon ở thùng xe".
"Đổ đầy đi, tôi không muốn nửa đêm dừng xe trên đường".
Hơn ba trăm dặm mới đến Curatu. Tôi quay sang cô gái. Cô vẫn run. Tôi choàng chiếc áo khoác của tôi lên vai cô.
"Cảm ơn". Tôi không trả lời. "Chúng ta không trở lại trang trại của anh nữa chứ?"
Tôi lắc đầu. "Không, khi bọn cướp còn ở quanh".
Cô buồn bã. "Em không bao giờ nghĩ sự thể lại thế này".
Tôi châm một điếu xì gà nhỏ. "Chẳng ai ngờ được cả".
"Cha em bảo…"
"Cha em!" tôi giận dữ cắt ngang. "Ông ấy biết gì? ông ấy không phải từ miền núi này xuống. Ông ấy sống trong cái vỏ bọc của trường đại học. Tất cả đối với ông là lý thuyết trừu tượng. Ông biết gì vê mùi hôi thối của các xác chết?"
Cô kéo chiếc áo khoác của tôi kín lại. "Súng đạn" cô nói như với chính mình "không phải để làm những điều này".
"Súng đạn là để giết" tôi thô bạo. "Ông ấy nghĩ súng đạn để…trang trí à?"
"Ông không hiểu những thứ này. Họ hứa hẹn với ông…"
"Họ?" Tôi lại xen ngang. "Ai? Những người đáng kính mà lời lẽ của họ đã được nhiều thế hệ tin tưởng? Cha em là một kẻ ngu xuẩn, và ông đã bị lừa bịp".
"Đấy là lỗi của Tổng Thống!" cô giận dữ đáp. "Ông ta là người đầu tiên không giữ lời!"
"Cha em dính líu vào một âm mưu ám sát Tổng Thống. Thất bại, ông chuồn để bảo mạng. Giờ ông đã an toàn ở một nước khác, ông bèn gửi súng đạn về để người khác làm cái điều mà ông không làm được. Bao nhiêu người vô tội như Martínez có chết trong quá trình ấy thì cũng chẳng hề hấn gì đối với ông".
"Anh cho là nếu ngăn được súng đạn thì sẽ không còn sự chết chóc kiểu này nữa?" cô bỗng hỏi.
Tôi chưa vội đáp. Đôi vai cô thẳng ra dưới chiếc áo khoác khi cô quay sang tôi, cặp mắt như dò tim mắt tôi. "Em có thể tin anh không?"
Tôi im lặng. Câu trả lời mà cô muốn có, cô phải tự tìm.
"Anh không phản bội cha em hay em chứ?"
Điều này thì trả lời ngay được. "Không".
Cô hít một hơi sâu. "Sáng mai, ở cảng Curatu. Có một con tàu đến theo triều sớm…"
Đây là phút thư giãn mà tôi từng tìm kiếm cả tháng trời từ khi về nước. Giờ thi có thể là một lối thoát ra khỏi cái mê cung của sự dối trá, lừa đảo như chằng chịt quanh tôi từ bất cứ ai tôi tiếp xúc, kể từ Tổng Thống đổ xuống.
Và may ra có thể thấy rõ cái sự thật từng tránh né cha tôi.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Những Kẻ Phiêu Lưu
Harold Robbins
Những Kẻ Phiêu Lưu - Harold Robbins
https://isach.info/story.php?story=nhung_ke_phieu_luu__harold_robbins