Chương 114: Sự Thật Phơi Bày!
HƯƠNG 114 ẨN Ý???? HAY CHÂN TÌNH?? - SỰ THẬT PHƠI BÀY!!
- Quý phi nương nương..để muội giúp tỷ..- Thẩm Hà đưa tay chuẩn bị đỡ cô dậy thì cô đẩy mạnh nàng ta ngã xuống đất
- Ai là tỷ tỷ của ngươi chứ? Đừng nghĩ đối tốt với ta thì ta sẽ tin ngươi là người tốt,ta không ngốc đến vậy đâu!! Hừ! Trong cái hoàng cung này,tất cả đám phi tần đều là một lũ rắn độc,tất nhiên là phải ngoại trừ ta,bởi vậy mà ngươi có thể gạt được mọi người,cũng không thể gạt được ta - Cô quắc mắt nhìn thẳng vào Thẩm Hà
- Quý phi,người không nên nghĩ theo chiều hướng tiêu cực như vậy,ắt hẳn trong số phi tần sẽ có người tốt hoặc người xấu,Thẩm Hà không tự nhận mình là người tốt,nhưng Thẩm Hà sẽ không bao giờ thẹn với lòng mình,vì Thẩm Hà chưa từng hại một ai.Xin quý phi trước khi nói ra những câu nói đó,thì người nên tự suy nghĩ lại rồi hãy nói ra - Thẩm Hà bình thản không nhanh không chậm đáp
- Ồ...! Thực xin lỗi! Ta đã nói sai rồi sao? Đúng rồi...sao ta lại nói mà không biết suy nghĩ chứ? Nhìn người ta tốt như vậy kia mà? Đâu cần phải để ý tới lòng dạ bên trong? Phải không Thẩm Hà? - Cô lên giọng mỉa mai
- Quý phi,nếu người không tin Thẩm Hà thì cũng là chuyện thường thôi,những phi tần trong cung đều đề phòng như vậy,cho nên,Thẩm Hà đồng cảm với quý phi - Thẩm Hà gật đầu vẻ mặt đồng tình
- Đồng cảm hay không là chuyện của ngươi! Không liên quan đến ta!! - Cô tỏ vẻ chẳng quan tâm,hai tay bám vào cái cột đình rồi từ từ đứng thẳng người dậy
- Quý phi...- Thẩm Hà vội vã đỡ lấy cô
- Tránh ra!! - Cô bực dọc hét lên - Đừng để ta đẩy ngươi thêm phát nữa đó! Ta không cần sự trợ giúp của ngươi!! Tất cả...tất cả chỉ là giả dối! Ngươi muốn có hình tượng tốt đẹp trong lòng ta? Ngươi sẽ không bao giờ đạt được! Hãy gạt bỏ mục đích đó đi và quay về nơi ngươi đã từng sống!!!
- Quý phi,người bị thương khá nặng,sau khi Thẩm Hà đưa người về cung sẽ lập tức trở về tẩm cung - Thẩm Hà lên tiếng thành khẩn
- Tạ ơn lòng tốt của ngươi,nhưng ta không cần!! - Cô nhàn nhạt lên tiếng,chân đi khập khiễng trở về cung Thừa Càn
- Quý phi nương nương...- Thẩm Hà vẻ mặt lo lắng chạy theo sau
- Ngươi rốt cuộc có để cho ta yên không! Ta đã nói rồi mà,hay ngươi không hiểu tiếng người? - Cô vung tay thét lên
- Quý phi,sao người có thể nói Thẩm Hà như vậy? - Thẩm Hà lên tiếng phản bác
- Ta không rảnh đôi co với ngươi! Tuyệt đối đừng lại gần ta - Trước khi rời đi,cô chỉ tay vào mặt Thẩm Hà cảnh cáo
************************************************
Tại Ngự thư phòng
- Hoàng thượng,thần mới nhận được tin tình báo Đông Phương Dật Hiên đã đến kinh thành và nghe nói hắn muốn cầu hoà - Bóng đen đứng trước cửa sổ cũng chính là Dạ Kì cất giọng bẩm báo
- Cầu hoà?? Không lẽ hắn không sợ ta sẽ mang quân giao chiến với hắn hay sao? Hắn cũng thật là liều lĩnh - Anh đập tay xuống bàn lạnh giọng
- Hoàng thượng,thần chắc chắn hắn đã có suy tính kĩ lưỡng mới dám đặt chân đến Thanh Long quốc - Dạ Kì thận trọng nói
- Chuyện này ta cần phải xem xét - Anh gập tấu chương ném xuống mặt bàn
************************************************
Để mặc cậu nhóc đang tiến hành trị liệu vết thương,cô ngồi trên giường nhìn chằm chằm vào mặt hắn,nội tâm suy nghĩ lại những chuyện vừa xảy ra,Thẩm Hà thực chất là người như thế nào?Qua những cử chỉ của nàng ta cô thực sự rất muốn tin nhưng không thể,nàng ta đối tốt với cô rốt cuộc là ẩn ý hay chân tình? Thật là khó hiểu!!
- Tỷ tỷ,vết thương đã được băng cẩn thận!! Khoảng hai ngày thì chân ngươi sẽ lành trở lại và sẽ không để lại sẹo - Cậu nhóc vui vẻ nói một lèo,thấy cô không có phản ứng hắn liền dí sát khuôn mặt của mình vào mặt cô - Tỷ tỷ,ngươi sao vậy? Làm gì mà bơ phờ như thế? Ngươi lo lắng vết thương sẽ không khỏi? Yên tâm,ta là đệ nhất thần y mà...
- Ngươi nói xong chưa? - Cô gắt gỏng
- Ta...
- Nếu không còn việc gì để làm,thì ngươi tốt nhất cút khỏi đây - Cô chỉ tay ra cửa - Chắc ngươi không cần ta phải tiễn ngươi đấy chứ??
- Tỷ tỷ,ngươi là đồ ăn cháo đá bát,ta đã mất công đến tận đây để giúp ngươi trị thương,thế mà ngươi lại không đền ơn ta thay vì mắng nhiếc ta,đáng ra ta không nên giúp ngươi - Cậu nhóc tức giận,giậm chân bỏ đi
- Hừ! Đồ chết giẫm! - Cô cố gắng hét to để cho cậu nhóc nghe thấy,chân đi khập khiễng tiến đến cái bàn rồi lật tung xuống đất,những tiếng "choang" vang lên,bộ ấm chén bị vỡ tan thành trăm mảnh
- Ngươi phá hoại đủ chưa? - Anh đã xuất hiện từ lúc nào không hay,khoanh tay nhìn cô với ánh mắt sắc bén
- Không liên quan đến ngươi? Cút về cung điện của ngươi đi!! - Cô chống nạnh hét lớn
- Tại sao ta phải cút khi ta đang đứng trong chính hoàng cung của mình? - Anh cười cợt
- Ngươi không cút phải không? Vậy thì ta cút là được chứ gì?? - Cô mặt nhăn mày nhó,chân đang định bước đi thì bị một lực lượng mạnh mẽ đẩy cô ngã thẳng lên giường,cả thân người của cô nằm gọn trong vòng tay anh
- Nơi này là nhà của ngươi,ta không cho phép ngươi bước chân ra khỏi đây!!
- Ta chưa từng coi đây là nhà! Ngươi...tránh ra - Cô hốt hoảng,vùng vằng đẩy anh rồi khập khiễng chạy ra khỏi cửa,cô ghét những kẻ hai mặt,vừa vui vẻ bên giai nhân rồi giờ lại đến tìm cô? Anh nghĩ cô có thể cho qua hay sao? Câu trả lời là không bao giờ!!
Chạy được một đoạn,cô thở hồng hộc nhìn về phía trước,tai chợt nghe thấy tiếng nói thì thầm từ trong lùm cây phát ra,đột nhiên cảm thấy kì lạ,hiện tại đã là sẩm tối,thường thường thì nơi đây không có người nhưng tại sao.....không lẽ...không lẽ là...là...m...ma??? Cô vừa định hét toáng rồi co cẳng chạy thì hai từ "Bảo Nhi" và "Phi Tuỳ Phong" lọt vào tai cô khiến cô cảm thấy tò mò,hình như là người...
- Thẩm Hà,ngươi phải mau chóng tiến hành kế hoạch...nếu không...ngươi nhất định sẽ không xong với Liên Tư Ảnh,nàng ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!! - Vũ Đình Hy lên tiếng
- Ngươi yên tâm! Ta vẫn đang cố gắng câu dẫn Phi Tuỳ Phong và phá hoại tình cảm của hắn với Âu Dương Bảo Nhi,ta sẽ khiến ả phải chịu đau khổ cũng như nỗi khổ sở mà ta và Liên Tư Ảnh phải chịu đựng,sẽ không lâu đâu,rồi hài tử trong bụng ả cũng sẽ biến mất...- Thẩm Hà nói lấp lửng rồi nở nụ cười rùng rợn - Không một dấu vết!!!
Cô nuốt nước bọt,sợ hãi đến run người,đôi tay nhỏ nhắn khó khăn sờ lên bụng,hài tử của cô không thể mất,cô sẽ dùng tính mạng của mình để bảo toàn cho nó,nó không thể chết,cô ôm đầu lắc liên tục,nước mắt lăn dài trên má,cả người không may ngã vào gốc cây phía sau,tạo ra tiếng động dù khẽ nhưng vẫn có thể khiến cho Thẩm Hà và Vũ Đình Hy nghe thấy,bốn con mắt nhìn nhau chứa đầy sát khí
- Là ai? - Thẩm Hà đanh giọng quát lớn
- Giết! - Vũ Đình Hy nói khẽ,tay cầm thanh kiếm lao ra
Cô bấy giờ mới cuống cuồng,xoay người cố gắng chạy thật nhanh mặc cho chân đang đau,vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn Vũ Đình Hy,hắn vẫn đang đứng đó mà không hề đuổi theo,đôi môi nhếch lên một nụ cười man rợ,hắn rút từ trong ống tay áo ra hàng loạt cây phi tiêu nhỏ mà mắt thường không thể nhìn thấy.Còn cô vì nghĩ hắn có ý định tha ình nên yên chí dừng lại,đưa tay lau mồ hôi toát trên trán,đôi mắt nhìn chằm chằm vào bàn chân vì chạy mà chảy quá nhiều máu,không hề hay biết vô số tiêu độc đang bay về phía mình...
Ngàn Năm Gặp Lại Ngàn Năm Gặp Lại - Âu Dương Âm Dương