Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 112: Uống Máu Quỷ
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật hiện hình ảnh để đọc.
Diệp Thiếu Dương vội vàng nhặt cây đuốc còn đang cháy từ dưới đất lên, tiến tới "Kén tằm", tơ kén gặp phải lửa, lập tức hòa tan, lộ ra một lỗ thủng, một luồng khí lạnh từ trong kén xông ra ngoài. Diệp Thiếu Dương lấy tay xua khí, định thần nhìn lại, bên trong là một đôi chân trắng mịn thon thả, nhất định là của một nữ nhân.
Đợi "Kén tằm" tan chảy hết, Diệp Thiếu Dương mới hít vào một hơi lãnh khí: Bên trong có một cô gái mặc áo sơmi quần short đang nằm, tóc ngắn nhuộm màu vàng nhạt, tướng mạo thanh tú, trông rất sống động.
"Ơ, đây không phải là cô gái treo cổ tự sát lúc nãy sao?". Giọng nói của Chu Tĩnh Như từ phía sau vang lên.
Diệp Thiếu Dương lập tức bừng tỉnh đại ngộ, quan sát một lần quần áo của cô gái này, quả đúng là thiếu nữ hồi nãy. Chẳng trách ảo giác tử vong của cô xuất hiện dưới tán cây, hóa ra thi thể nằm ở trong thân cây.
"Cô gái này vì sao vẫn còn sống?". Chu Tĩnh Như giật mình hỏi, vừa mới dứt lời, cô gái kia khẽ nhíu mày, chậm rãi mở mắt.
Chu Tĩnh Như sợ đến mức vội vàng thối lui về phía sau: "Đừng nói là Trá thi nhé?"
Diệp Thiếu Dương biết đó không phải là Trá thi, có điều một màn trước mắt diễn ra quá dị thường, khiến hắn có chút không hiểu rõ, chỉ đứng một bên lẳng lặng nhìn và chờ đợi.
Một lúc sau, cô gái kia đã hoàn toàn mở mắt, nhãn thần chậm rãi tập trung vào người Diệp Thiếu Dương.
"Lạnh quá..."
Lạnh thì sao, tôi cũng không thể ôm cô nha!? Diệp Thiếu Dương gãi đầu một cái, cởi áo khoác đắp lên người “Kén tằm”, bàn tay vô tình chạm vào người cô, quả thật cảm thấy không khí bên trong băng lãnh dị thường, vì vậy vội bế cô ra ngoài, đặt lên bãi cỏ.
Sắc mặt của cô trở nên hồng nhuận hơn một chút, hô hấp cũng từ từ bình thường hơn, mấy phút sau, cô ngồi xuống, hít một hơi thật sâu, nước mắt lập tức chảy xuống: "Ba năm, cuối cùng cũng đã được hít thở bầu không khí bên ngoài!”.
Diệp Thiếu Dương và Chu Tĩnh Như liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt khiếp sợ, cô gái này nằm trong thân cây ba năm? Vậy làm thế nào mà cô còn sống sót?
"Là anh cứu em phải không?". Thiếu nữ định thần nhìn Diệp Thiếu Dương, chậm rãi hỏi: "Anh là pháp sư?"
Diệp Thiếu Dương gật đầu: "Bây giờ cô cảm thấy thế nào rồi?"
"Rất, rất khát. Còn lại không có việc gì!". Thiếu nữ trơ mắt nhìn hắn.
Chu Tĩnh Như lấy trong túi ra một chai nước lọc, nhẹ nhàng đỡ thiếu nữ dậy, tựa trong lòng mình, mở nắp, đút nước cho cô uống. Thiếu nữ uống xong, tinh thần đã thanh tỉnh hơn một chút.
Diệp Thiếu Dương thương lượng với Chu Tĩnh Như, quyết định đem cô về cho ăn chút gì đó để hồi phục. Có điều hiện tại thân thể cô suy yếu, không thể đi được, Diệp Thiếu Dương đành phải cõng cô. Hai tay hắn đặt trên đùi “Kén tằm”, cảm giác làn da của cô vô cùng mịn màng và trơn nhẵn, lập tức niệm lầm rầm Tĩnh tâm chú, tránh cho mình suy nghĩ lung tung.
"Thiếu Dương ca, còn mấy Địa thi kia thì phải làm sao?". Chu Tĩnh Như lo lắng hỏi, từ lúc cây hòe bị hủy thì những con Địa thi liền chui trở lại lòng đất, không thấy đi ra.
Diệp Thiếu Dương giải thích: "Bọn chúng không giống với cương thi, một khi đã mất đi nguồn dưỡng chất do thụ yêu cung cấp thì sẽ chết rất nhanh, không cần phải bận tâm!".
Đường xuống núi rất dài, mặc dù thiếu nữ dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, thể trọng rất nhẹ, thế nhưng Diệp Thiếu Dương vẫn mệt đến mức thở hồng hộc. Cõng cô trở lại làng du lịch xong, hắn cũng đuối đến mức chẳng muốn làm gì nữa.
Chu Tĩnh Như để cô nằm trên giường của mình, gọi phục vụ bưng lên một bát cháo, sau đó tự tay đút cho cô ăn, thiếu nữ ăn xong thì nằm gục xuống giường ngủ.
"Có gì ngày mai tìm cô ấy hỏi, chúng ta nên để cho cô ấy ngủ một chút!". Chu Tĩnh Như đề nghị.
Diệp Thiếu Dương gật đầu: "Để cô ấy ngủ cùng em sao?"
Chu Tĩnh Như lập tức lo lắng: "Ơ, có gì nguy hiểm à?"
“Không có, tuy anh không biết vì sao cô ấy lại phong ấn mình trong kén tằm ba năm không chết, thế nhưng cô ấy vẫn là người 100%, trên người không có một chút khí tức dị thường.".
"Vậy thì được!". Chu Tĩnh Như yên lòng: "Để cô ấy ngủ cùng với em đi, em sẽ chăm sóc cô ấy!"
Diệp Thiếu Dương cười cười, nói: "Em thật tốt, biết chăm sóc người khác!"
"Em chẳng qua chỉ cảm thấy cô ấy rất đáng thương. Ở đây lại không có bác sĩ, cũng không thể để cô ấy ngủ chung với anh!"
"Khụ khụ!". Diệp Thiếu Dương ho khan hai cái, đứng dậy: "Vậy ngày mai gặp.", sau đó khoát khoát tay rời khỏi gian phòng. Hắn trở lại phòng của mình, cởi quần áo ra ngủ, đột nhiên nghĩ đến mình còn một chuyện quan trọng chưa làm nữa: Đưa đầu lưỡi quỷ cho lão trưởng thôn sắc thuốc.
Cháu trai lão chậm một ngày trị liệu thì có thể không sao, thế nhưng đầu lưỡi quỷ để quá một ngày thì sẽ tan hết quỷ khí, uổng công vô ích. Thế nên hắn không thể làm gì khác hơn là lại mặc quần áo vào, tìm đường đi đến nhà lão trưởng thôn. Ngẫm lại tại mình xúi quẩy thôi, bận rộn cả một ngày còn chưa được nghỉ, vừa tróc quỷ vừa hàng yêu, lại vừa phải trị liệu, âu cũng đều là nghĩa vụ.
Người nhà lão trưởng thôn đều thức đêm chờ hắn, chẳng ai dám ngủ, hắn vừa gõ cửa liền có người chạy ra đón.
Đi tới nhà chính, Diệp Thiếu Dương lấy một cái chén sứ đặt lên bàn, dùng Đào Mộc Kiếm xâu ba miếng đầu lưỡi đặt lên trên chén, sau đó châm vài lá bùa nướng đầu lưỡi. Đầu lưỡi héo một chút rồi hóa thành một giọt tro màu đỏ như máu, rơi xuống chén sứ.
Thực ra không cần nhiều như vậy, thế nhưng họ đã có lòng biếu tặng đầu lưỡi, tuyệt đối không thể lãng phí, đốt ba miếng đầu lưỡi xong thì cũng được nửa chén máu. Diệp Thiếu Dương kêu Tiểu Quân ẵm con mình ra, tự tay cho hài tử này uống.
Nửa chén tro máu vừa rót vào bụng tiểu hài tử, hài tử lập tức xỉu ngay tại chỗ.
Cha con lão trưởng thôn đực mặt ra: "Đại pháp sư, chuyện… chuyện này là thế nào?"
"Đừng hoảng hốt, uống nhiều máu quỷ như vậy thì bất tỉnh là chuyện bình thường. Nếu như ngươi không có việc gì mà uống thì sẽ chết ngay tại chỗ. Quỷ khí trong cơ thể hài tử này quá nặng, máu quỷ và quỷ khí vốn là đồng nguyên, uống vào sẽ tự động hấp thu quỷ khí."
Nói xong, Diệp Thiếu Dương đặt một tay lên đỉnh đầu đứa trẻ, cảm giác khí tức của máu quỷ đang thôi thúc kinh mạch trong cơ thể nó hấp thu quỷ khí, quay đầu lại gọi Tiểu Quân: "Mau đem một tấm vải đỏ đến đây!"
Bắt được vải đỏ, Diệp Thiếu Dương đặt một khối Long Tiên Hương và một túi gạo nếp vào bên trong, dán Ngưng khí phù ở bên ngoài, đặt lên rốn đứa trẻ.
"Cái túi này có khả năng hút máu quỷ, các người cứ thường xuyên đặt lên rốn hài tử, máu quỷ thông qua cuống rốn sẽ bị hút ra ngoài. Nếu như túi ướt, lập tức mở túi đổi một bao gạo nếp mới, sau đó đặt lại lên trên rốn, cho đến khi nó hút hết máu quỷ trong cơ thể hài tử thì mọi chuyện sẽ xong. Cứ như vậy đi, tôi đi trước!”.
Lúc ra khỏi cửa, Diệp Thiếu Dương còn quay đầu lại liếc nhìn đứa trẻ kia, hài tử đã tỉnh, một đôi mắt bé nhỏ tròn xoe đang chăm chú nhìn mình.
Diệp Thiếu Dương trong lòng chấn động, hài tử này uống nhiều máu quỷ như vậy mà đã nhanh chóng hồi tỉnh, thể chất rất khá, không khỏi cảm thán nói: "Quả là một mầm non tu đạo rất tốt!"
Lão trưởng thôn vừa nghe xong hai mắt ngời sáng, chắp tay nói: "Đại pháp sư, tôn nhi của ta và ngài thật có tiên duyên, nếu đại pháp sư không ngại thì thu nó làm đệ tử đi!"
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, tỉ mỉ suy nghĩ một chút, nói rằng: "Nếu quả thật ông muốn cho nó tu đạo thì chờ nó khoảng năm sáu tuổi, dẫn nó lên Mao Sơn tìm một lão đạo sĩ tên là Thanh Vân Tử, lão ta thấy hài tử này thì sẽ rõ. Bất quá... Các người phải suy xét thật cẩn thận, tu đạo rất khổ cực, cũng rất tàn khốc."
Lão trưởng thôn nhíu mày nói rằng: "Khổ cực thì chắc chắn rồi, nhưng vì sao lại tàn khốc? Tương lai nếu nó trở thành đại pháp sư pháp lực cao cường như ngài, chúng ta cầu còn không được."
Diệp Thiếu Dương cười cười, không nói gì nữa, nếu họ biết mình ở Mao Sơn tu đạo vài chục năm đã gặp qua những chuyện gì, cuộc đời kinh lịch những khảo nghiệm tàn khốc bao nhiêu, thống khổ đau đớn như thế nào, phỏng chừng có đánh chết họ cũng sẽ không đưa tôn tử lên Mao Sơn.
Hắn không khuyên bọn họ đưa hài tử lên Mao Sơn, cũng không khuyên bọn họ từ bỏ, quyền quyết định là ở bọn họ. Đến lúc đó phải làm gì, toàn bộ dựa vào chính bọn họ, nói cho cùng, còn là dựa vào cơ duyên của tiểu hài tử…
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân
Thanh Tú
Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân - Thanh Tú
https://isach.info/story.php?story=mao_son_troc_quy_nhan__thanh_tu