Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Lâm Mộ Mai
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 113
T
hân thể mềm mại của cô áp vào lòng anh, mùi hương độc nhất vô nhị trên người Lâm Mộ Mai dần lan tỏa. Vưu Liên Thành nhếch môi, Lâm Mộ Mai lại khỏa thân chui vào giấc mơ của anh rồi.
Kể từ khi cô bỏ đi, đêm nào giấc mơ này cũng ám ảnh anh. Dĩ nhiên Vưu Liên Thành sẽ không từ chối màn hương sắc sống động tự dâng đến cửa này, không vuốt ve thật uổng phí.
Giống như các giấc mộng trước đây, đầu tiên anh bắt đầu chạm từ chân rồi đến vòng eo mảnh thon thả hút hồn, tiếp là tấm lưng láng mịn, xương bướm và bờ vai nuột nà... sau cùng tới nơi êm ái vung tròn vừa trọn bàn tay anh. Nếu chỗ này to hơn chút nữa thì hay quá, tốt nhất bàn tay không ôm trọn được; nhưng nhỏ cũng không sao, quan trọng nhất chủ nhân của nó chính là Lâm Mộ Mai.
Anh ấn tay lên đỉnh chóp vân vê, xúc cảm mềm mịn khiến người ta say mê lạc lối.
Nếu như trong mộng ngày trước, lúc này anh đã lần đến chiếc bụng phẳng lì của cô, có điều lần này cô quyến rũ hút hồn quá, cảm giác chân thực hơn bình thường rất nhiều. Nó sống động đến mức khiến người ta quyến luyến, nhất là cô đã có phản ứng dưới lòng bàn tay anh.
Vưu Liên Thành giở trò đùa tai quái, mạnh tay hơn, tiếng rên rỉ lập tức bật thốt.
Âm thanh này...
Anh giật mình, đầu óc tỉnh táo lại, xúc cảm càng trở nên rõ ràng. Thế mà cảnh kiều diễm trong lòng anh là thật, cô đang thở hổn hển trong vòng tay anh.
Vưu Liên Thành từ từ mở mắt ra, Mộ Mai đã chuẩn bị sẵn sàng tư thế gợi cảm, hàng mi cô run run, mái tóc hơi rối xõa trên vai, nhoẻn cong môi với nụ cười dịu dàng nhất.
Anh đưa tay bật đèn đầu giường lên, ánh đèn màu cam soi lên thân thể không một mảnh vải. Phải vài giây sau Vưu Liên Thành mới dời mắt khỏi người cô được. Anh nhắm mắt lại, lật người nằm ngửa ra, như vậy suy nghĩ sẽ nhanh chóng bình lặng, lý trí sẽ mau trở về. Tuy vậy cô lại lập tức quấn lấy anh.
Vưu Liên Thành cau mày, lúc mở mắt ra cô đã áp lên người anh, rồi chậm rãi trượt xuống, chui đầu vào áo ngủ của anh. Đầu óc Vưu Liên Thành trở nên trống rỗng, chỉ cảm nhận được đầu lưỡi cô đang vờn quanh bụng anh linh động như một chú cá, mỗi một nơi được chạm đến đều khiến máu nóng anh sôi trào.
Anh thở gấp, cơ thể vừa như sóng biển cuồn cuộn lại vừa như lòng sông khô cạn.
Lưỡi Mộ Mai men theo từng thanh xương sườn, mân mê như đang lắng nghe gì đó. Lúc chạm đến đỉnh ngực anh, Vưu Liên Thành vô thức nắm lấy ra giường thật chặt. Có rất nhiều giọng nói vang vọng trong đầu cảnh tỉnh anh, song đều thua từng lỗ chân lông đang mở rộng trên người anh kia.
Vưu Liên Thành rủ mắt, say đắm nhìn mái đầu đang chôn dưới áo ngủ của mình, anh đưa tay dịu dàng vuốt tóc cô. Thấy anh đã dao động, Mộ Mai càng nhiệt tình lấy lòng anh hơn.
Rốt cuộc cô gái này đã biết bản thân mình đáng ghét đến cỡ nào rồi cơ đấy!
Đúng vậy, khi anh cởi bỏ) chướng ngại tâm lý nặng nề, trăm phương nghìn kế giữ cô lại bên cạnh thì cô lại muốn rời xa anh, chỉ điều ấy thôi đã tội không thể tha thứ rồi.
Đầu cô từ từ chui ra khỏi cổ áo, đưa lưỡi tập kích xương quai xanh của anh. Vưu Liên Thành nhắm mắt lại lần nữa, cơn sóng tình rạo rực đã thôi thúc anh ngửa cổ ra, sau đó... Sau đó cô rê lưỡi, lưu luyến liếm vào yết hầu anh.
Lâm Mộ Mai, Lâm Mộ Mai! Cái tên này nghẹn nơi cổ họng, đáp lại anh là tiếng gọi “Liên Thành” khe khẽ. Dường như đã biết hành động này là sự tra tấn ngọt ngào với anh, cô bèn thay thế bằng đôi môi hôn, đặt từng nụ hôn lên cằm, lên khóe môi anh.
Hai thân thể cùng chui trong chiếc áo, ngực cô dán sát vào ngực anh, khắng khít không một khe hở, như cất lời mời gọi cám dỗ nhất thế giới.
Từng lỗ chân lông trên người Vưu Liên Thành đều đang thét gào, anh muốn cô, muốn tiến sâu vào thân thể cô. Có thể không? Có thể không? Thượng đế sẽ tha thứ cho anh chứ?
"Mộ Mai..." Tia lý trí còn sót lại buộc Liên Thành dời mặt đi.
Mộ Mai khó chịu ép mặt anh quay lại, mắt đối mắt, chóp mũi khẽ cọ lên chóp mũi anh: "Liên Thành, em biết anh muốn nói gì."
Môi cô lại nhẹ nhàng hôn lên môi anh, rồi hơi nhổm người nhìn anh tha thiết.
"Liên Thành, em không để tâm đến việc biến thành đứa con gái xấu xa cướp bồ của bạn mình."
"Mộ Mai..." Vưu Liên Thành khó khăn cất lời.
"Suỵt." Mộ Mai đặt ngón trỏ lên môi anh, "Anh từng bảo em nợ anh cả đời cũng không trả hết kia mà? Vậy hãy để em ở cạnh anh trả nợ dần nhé, nếu kiếp này trả không hết thì tiếp tục đến kiếp sau. Kiếp sau vẫn không trả hết thì kiếp sau kiếp sau nữa, chúng ta cứ dây dưa không rời đời đời kiếp kiếp. Liên Thành, như vậy được không anh?"
Đương nhiên quá tốt rồi, tốt đến mức không còn gì tốt hơn. Thế nhưng...
Vưu Liên Thành nhắm hai mắt lại, nuốt xuống lời định nói cho cô biết. Lâm Mộ Mai, chính em không để anh nói đấy nhé!
Lưỡi cô lại rê theo đường viền môi anh, len lỏi từng chút cạy mở răng anh ra, quấn lấy lưỡi anh cuồng nhiệt như đang gửi gắm tình cảm thiết tha sâu tận linh hồn.
Cô kề môi đến tai anh: "Trong một nghìn lý do có thể ở bên nhau, có lẽ đã có 999 lý do khiến hai ta không thể." Mộ Mai dán mặt vào mặt anh, nước mắt tuôn rơi, "Nhưng mà Liên Thành, em yêu anh."
Lần này không phải lời nói dối. Một nửa nước mắt thấm ướt mặt cô, một nửa rơi xuống mặt anh.
"Liên Thành, em yêu anh, có lẽ đây là là lý do duy nhất giữa chúng ta có thể được chấp nhận. Nếu anh cũng cho là đúng thì hãy hôn em đi. Nếu anh cũng muốn ở bên em, vậy thì hãy muốn em đi."
Nước mắt cô nóng hổi như chạm thẳng vào trái tim anh. Ngón tay anh dịu dàng lau đi nước mắt trên mặt cô, khàn giọng cất lời: "Lâm Mộ Mai, anh muốn hôn em."
Hai đôi môi lại chạm vào nhau lần nữa, lần này đã không còn bất cứ do dự nào cả.
Hai người vội vàng ngồi dậy, hổn hển cởi chiếc áo đang bao lấy họ. Vưu Liên Thành nắm lấy vạt áo kéo lên, mái tóc mềm mượt của cô thoát ra khỏi cổ áo, buông xõa trên bờ vai mịn màng, vài sợi ngắn thì lòa xòa trước mặt. Cô lẳng lặng nhìn anh, đôi má đỏ hây, rất đỗi yêu kiều.
Anh vén những sợi tóc kia ra sau tai cô, rồi nắm lấy bờ vai cô đặt cô nằm xuống, vừa ngắm nhìn thân thể duyên dáng nằm trên chiếc giường màu xanh lam vừa tự cởi dây lưng. Thân thể anh phủ xuống, vừa chạm vào nhau hai thân thể lại bắt đầu run rẩy hưng phấn.
Giọt mồ hôi to như hạt đỗ rơi từ trán Vưu Liên Thành chảy xuống, ngón tay Mộ Mai luồn vào chân tóc anh. Đây là lần thứ ba anh thử tiến vào người cô, hai lần trước đều không thành công, mới vào đã phải rút ra ngay. Động tác của anh gượng cứng và lúng túng như cậu thiếu niên mới nếm thử trái cấm, vì quá yêu đối phương nên sợ người yêu đau, sợ người yêu bị dọa.
Đến lần thứ ba vẫn không thành công, tóc anh ướt rượt mồ hôi, bết cả lên mặt, chân mày cau chặt. Mộ Mai xoa giãn đầu mày anh ra, khẽ khàng hỏi: "Liên Thành, sao vậy?"
Anh gục trên người cô thở hào hển, môi kề vào tai cô thì thầm: "Mộ Mai, bảo bối, Mộ Mai... anh sợ em đau, chỗ đó quá..."
Mộ Mai cuống quýt che môi Liên Thành lại, không cho anh nói tiếp. Cô vừa mút lấy vành tai anh vừa mở rộng người hơn, chân quất chặt lấy hông anh, cong người mời gọi. Cô thỏ thẻ bên tai anh: "Liên Thành, yêu em đi!"
Thân thể đang gục trên người cô sững lại, lát sau Mộ Mai nghe thấy giọng nói của Vưu Liên Thành: "Lâm Mộ Mai, em thề đi, cả đời này sẽ không hối hận ở bên anh, mãi mãi sẽ không rời xa anh."
Tên ngốc này, Mộ Mai áp mặt vào cổ anh, mỉm cười cất lời: "Em thề, Lâm Mộ Mai mãi mãi sẽ không hối hận ở bên Vưu Liên Thành, mãi mãi sẽ không rời xa Vưu Liên Thành."
Một giây sau, anh tiến vào cô, đến tận nơi sâu nhất.
Dù thân thể đã chuẩn bị sẵn sàng, vậy mà hành động đột ngột của anh vẫn khiến Mộ Mai đau đến nhăn mặt. Không đợi cô thích ứng anh đã bắt đầu đưa đẩy, ban đầu mấy âm thanh thốt ra từ miệng cô là vì anh mạnh mẽ quá làm cô đau, dần dần thì không phải vậy nữa.
Mộ Mai không còn ngại ngần, phối hợp với anh, đón chào từng đợt dấn sâu của anh, để cùng anh cất vang bài hát về niềm vui sướng nguyên thủy của nam và nữ.
Lúc điện thoại di động của Vưu Liên Thành rung lên thì trời đã sáng rõ, nhưng chủ nhân nó tuyệt nhiên không buồn chú ý. Mộ Mai bỏ tay khỏi vai Liên Thành, khẽ đẩy người anh, nũng nịu: "Liên Thành, điện thoại anh reo kìa."
Người trên người cô cũng chẳng hề đoái hoài, càng gia tăng tần số thúc đẩy sâu hơn mạnh hơn khiến Mộ Mai không còn hơi sức đâu chú ý đến di động nữa.
Đây là lần thứ ba anh muốn cô rồi, cả đêm anh không cho cô chợp mắt giây phút nào cả. Tại cô tự bò lên giường anh nên đành tận lực làm Vưu thiếu gia vui lòng.
Cuối cùng, anh gầm nhẹ, úp sấp cả người xuống người cô, ấy thế mà chẳng mấy chốc bàn tay nghịch ngợm của anh lại xoa nắn ngực cô: "Lâm Mộ Mai, em xem đi, chắc chắn một ngày nào đó anh sẽ chết trên giường em đấy.”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Lâm Mộ Mai
Loan
Lâm Mộ Mai - Loan
https://isach.info/story.php?story=lam_mo_mai__loan