Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Đại Mạc Thương Lang
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 61: Thương
N
ghe cô ấy nói vậy, tôi rất muốn bảo, không phải tôi đang thương cảm cho em mà là thương cảm cho “quá khứ” giữa hai ta. Nhưng ngay lập tức, tôi đột nhiên thấy có gì đó không ổn.
Thương ư?
Đầu tôi ngừng lại mấy giây, Viên Hỷ Lạc trước mắt dường như trùng lặp với một Viên Hỷ Lạc ở trong một không gian và thời gian khác.
Tôi đột nhiên nhớ đến câu nói khắc trên mặt sau đồng hồ của cô ấy.
“Dẫu ngày sau ra sao, xin anh hãy thương em!”
Óc vụt lóe lên một suy nghĩ, tôi nhận thấy vẻ do dự trên gương mặt Viên Hỷ Lạc, nhưng dao đã bắt đầu cứa trên da bụng tôi, tôi lập tức hét lên: “Đợi đã! Đợi chút đã!”
Cô ấy ngây người, nhìn tôi với ánh mắt càng nghi hoặc, tôi vội nói: “Hãy để tôi suy nghĩ mấy phút!”
Tôi nghĩ đến hàng loạt thông tin nhảy bổ ra từ trong trí óc, rất nhiều suy nghĩ kì quái vụt lướt qua, tôi không nắm được bất kì manh mối nào, đột nhiên trong đầu tôi lóe lên tia sáng, tôi đã nghĩ ra điểm then chốt.
“Tất nhiên dẫn đến tất nhiên” - Đây là câu Vương Tứ Xuyên nói với tôi, nếu bảo Viên Hỷ Lạc sử dụng câu nói này để cài bẫy, thì cô ấy buộc phải biết tôi từng nghe Vương Tứ Xuyên nói câu này, nhưng theo tình hình hiện tại thì tôi không thể tiết lộ cho cô ấy biết.
Mà sau này cô ấy lại nhất định biết câu này và còn chú ý dẫn tôi tới xem. Ngoài tôi ra, chẳng lẽ còn ai khác cung cấp thông tin cho cô ấy sao? E là không thể nào xảy ra trường hợp ấy được.
Tôi lại nhớ đến tình cảnh sau này của Viên Hỷ Lạc: cô ấy không chạy trốn cùng đặc phái viên, mà một mình ở dưới sông ngầm và gặp chúng tôi. Nếu họ giết tôi ở đây và không tìm thấy cuộn phim thì lúc thoát ra ngoài phải cùng nhau hành động mới đúng chứ. Nhưng tình cảnh lúc ấy “tôi” nhìn thấy là đặc phái viên vẫn ở trong nhà kho (chắc chắn để tìm cuộn phim), còn Viên Hỷ Lạc thì một mình đi ra phía ngoài động, điều đó chứng tỏ giữa cô ấy và đặc phái viên đã xảy ra mâu thuẫn.
Vấn đề giữa các đặc vụ chắc hẳn không phải sự giận dỗi nhất thời mà ắt phải là sự phản bội hoặc rạn nứt hoàn toàn.
Từ hai nhân tố đó, tôi có thể suy đoán: Thứ nhất, nếu cô ấy đã nghe được câu “tất nhiên dẫn đến tất nhiên” từ tôi, chứng tỏ tôi sẽ không chết ở đây. Thứ hai, rất có khả năng sau đó mối quan hệ giữa cô ấy và gã đặc vụ sẽ rạn nứt.
Điều đó cũng có nghĩa là chẳng bao lâu nữa tình hình trước mắt của tôi sẽ có thay đổi ngoài dự tính.
Nhưng theo những gì đang diễn ra ở thời điểm hiện tại, thì chỉ vài phút nữa thôi, tôi sẽ phải nhìn ruột mình xổ ra và hồi tưởng lại cuộc đời, chứ chẳng thể xảy ra chuyển biến gì được. Không thể nào có chuyện Viên Hỷ Lạc đột nhiên quay ngoắt 180o quyết đấu với đặc phái viên, sau đó giải cứu cho tôi, rồi bảo tôi rằng: “Đồng chí! Thực ra tôi muốn đầu hàng từ rất lâu rồi!”
Nhìn con dao găm trong tay Viên Hỷ Lạc, tôi lại nhớ đến dòng chữ “tất nhiên dẫn đến tất nhiên”, nhớ đến dòng chữ khắc trên đồng hồ của cô ấy “Dẫu ngày mai ra sao, xin anh hãy thương em!” và đột nhiên tôi nghĩ đến một vấn đề.
Tất cả những thông tin này, bất luận do Viên Hỷ Lạc gợi ý cho tôi hay do tôi tự để lại gợi ý cho chính mình, thì dụng ý đều là muốn tôi phải quay lại và tham gia vào đoạn lịch sử này.
Câu thứ nhất nhằm mục đích buộc tôi phải quay lại, câu thứ hai để thông báo cho tôi biết, sự việc này sẽ xuất hiện thay đổi bất ngờ.
Nhưng nếu sự việc này nhất định sẽ xảy ra, thì việc gì phải viết lên đồng hồ gợi ý cho tôi vào lúc ấy?
Lời gợi ý thứ hai chắc chắn cũng giống với lời gợi ý thứ nhất, nó vô cùng tất yếu. Tôi sắp chết đến nơi rồi, lẽ nào “sự thay đổi ngoài dự tính” kia không tự nhiên xảy ra mà nó chỉ xảy ra sau khi tôi nghe được câu nói này sao? Tôi buộc phải làm gì đó để châm ngòi cho sự thay đổi phía sau ư?
Đúng là tồn tại khả năng này, tôi nghĩ đến vã mồ hôi lạnh, thấy Viên Hỷ Lạc nhìn tôi với vẻ khó hiểu, tôi liền vội nói: “Tôi nghĩ thông suốt rồi. Tôi khai. Tôi sẽ khai hết!”
Trong phút chốc, Viên Hỷ Lạc không kịp phản ứng, cô ấy nhìn tôi chằm chằm, tôi tiếp tục nói: “Tôi nghĩ thông suốt rồi, chỉ cần hai người không giết tôi. Hai người hỏi gì tôi cũng khai.”
Viên Hỷ Lạc vẫn chưa biết nên phản ứng thế nào, liền quay sang nhìn đặc phái viên, đặc phái viên lại nhìn tôi với vẻ đầy ngờ vực, sau đó Viên Hỷ Lạc nổi giận, cô gí mạnh lưỡi dao vào cổ tôi: “Vô Dụng, anh đang đùa giỡn tôi đấy phải không?”
Tôi lắc đầu, đáp: “Không! Tôi rất nghiêm túc!”
Gương mặt thanh tú của Viên Hỷ Lạc trở nên băng giá, tôi cơ hồ sợ cô ấy chẳng hỏi han gì nữa mà trực tiếp xuống dao, nên lập tức gợi chủ đề thu hút sự chú ý của Viên Hỷ Lạc: “Hai người đến đây để tìm cuộn phim, phải không?”
Gã đặc phái viên nhìn tôi với vẻ khá hứng thú, kéo tay Viên Hỷ Lạc, rồi cầm con dao trong tay cô ấy, ném xuống bàn, rồi chỉ tay vào tôi, nói: “Một nhân vật lớn đây!” - rồi hắn quay sang bảo Viên Hỷ Lạc “Thế mà cô khẳng định nó chưa qua huấn luyện tình báo, xem chừng, nó còn lợi hại hơn cô đấy!”
Viên Hỷ Lạc tát tôi một tát trời giáng, mặt tôi đau rát như rắc ớt bột, tôi quay đầu lại và bật cười. Gã đặc phái viên tra vấn: “Sao mày biết?”
“Tao không cần thiết phải nói với mày, vì mày không cần biết chuyện này, nhưng tao có thể nói thứ đó hiện đang ở đâu.” - Tôi đáp.
Hắn nhìn tôi rồi ra lệnh: “Mau nói!”
“Trước khi bọn mày vào đây, hẳn phải có bản đồ mặt bằng nơi này, phải không? Nếu không bọn mày không thể chuẩn bị trước kế hoạch một cách chu đáo thế này được.” - Tôi nói - “Thế thì bọn mày ắt phải biết, trong con đập này có một hầm băng khổng lồ.” Hai người bọn họ nhìn nhau.
Tôi tiếp tục: “Sau khi một tiểu đội lính Nhật nhảy dù xuống đây, phi hành viên đã mang theo cuộn phim, cuộn phim giờ đang ở trong hầm băng, nhưng đã bị phong kín dưới băng.”
Gã đặc phái viên nhìn tôi với con mắt khó hiểu, mãi hồi lâu mới cất tiếng hỏi: “Ngay cả chuyện quân Nhật nhảy dù xuống đây mà mày cũng biết, rốt cuộc mày là ai?”
“Tao có nói mày cũng không tin, vả lại tao còn biết một vài chuyện khiến mày phải bất ngờ hơn đấy!” - Tôi khiêu khích - “Tao biết, chỉ chút nữa thôi, mày sẽ giết Hỷ Lạc để diệt khẩu.”
Tôi nhìn gã đặc phái viên, nhìn chằm chằm không rời mắt, vẻ mặt của hắn dưới ánh đèn pin vô cùng khó nắm bắt, không biết có phải do ảo giác hay không mà tôi cảm thấy cơ mặt hắn khẽ co rút.
Tôi khẳng định mình đã đoán đúng, bởi nếu Viên Hỷ Lạc giúp tôi đâm hắn bị thương ở đây, thì chứng tỏ mối quan hệ của hai người bọn họ cuối cùng đã rạn vỡ, mà với thế bị động hiện tại của Viên Hỷ Lạc thì chắc chắn gã đặc phái viên là người gây hấn trước. Hơn nữa, bất kể đúng hay không thì nói vậy chắc chắn không thể sai vào đâu được, vì phụ nữ là chúa đa nghi.
Trong phút chốc, bầu không khí xung quanh đột ngột trở nên im lặng đến đáng sợ, hai người họ không nói gì, dường như tôi đã nói trúng chỗ đau của họ, mãi một hồi sau, gã đặc phái viên mới quát lớn với giọng cả vú lấp miệng em: “Nói láo! Mày đừng hòng cố tình gây chia rẽ bọn tao. Ở đây chỉ có tao và cô ấy hai người nương tựa vào nhau mà thôi.”
“Không cần phí công che đậy!” - Tôi nói, rồi nhìn sang Viên Hỷ Lạc. Viên Hỷ Lạc cười lạnh lùng: “Anh nghĩ tôi sẽ tin anh sao?”
Tôi thầm thở dài, đành phải mặt dày vậy, thế là tôi bảo: “Tôi có thể chứng minh. Em lại gần đây! Tôi nói thầm cho nghe!”
Cô ấy nhìn tôi. Gã đặc phái viên quát lên ngăn lại: “Đừng nghe nó vu khống. Thằng tiểu tử này rất lợi hại!”
Tôi nhìn Viên Hỷ Lạc, lòng thầm cầu nguyện: “Hãy tin tôi đi!” Nếu cô ấy chịu nghe tôi giải thích thì tôi sẽ có hy vọng.
Trong ánh mắt của Viên Hỷ Lạc thoáng tia do dự, cô gần như định bước đến chỗ tôi, thì gã đặc phái viên lập tức ngăn lại, Viên Hỷ Lạc nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Anh có tật giật mình à?”, rồi lấy tay gạt hắn sang một bên, cô nhìn tôi với đôi mắt âm hiểm, châm điếu thuốc ghé lên miệng hút.
Viên Hỷ Lạc ghé đầu vào tôi, trầm giọng ra lệnh: “Nói!”
Tôi ngửi thấy mùi hương vấn vít bên tai cô ấy, liền thầm thì: “Thứ nhất, em nhất định phải tin tôi, vì nhiệm vụ lần này rất quan trọng và tuyệt mật nên tổ chức không thể để em sống sót sau khi hoàn thành nhiệm vụ. Thứ hai, tôi biết rất nhiều chuyện về em, nguồn tin do một người thân cận nhất với em cung cấp. Tôi không thể nói người ấy là ai, nhưng tôi đến đây để giúp em!”
Cô ấy nghe đến đây thì định tách ra xa, tôi lập tức tiến sát gần, tiếp tục nói: “Tôi biết trên lưng em có nốt ruồi, tất cả ba cái.”
Viên Hỷ Lạc ho liền mấy tiếng, ngừng lại một lát rồi lập tức tặng tôi một cái bạt tai nảy lửa và mắng: “Nói láo!”
Cái tát rất mạnh khiến mặt tôi tê rần trong giây lát, tôi cơ hồ không cảm nhận được mặt của mình nữa, gã đặc phái viên cũng giật mình bởi hành động của cô ấy, hắn được đà liền nói: “Đấy! Tôi đã bảo cô đừng nghe mà!”
Viên Hỷ Lạc quay người về phía gã đặc phái viên, bảo: “Anh đến hầm băng xem thế nào, xem anh ta nói đúng hay không. Nếu không đúng thì bắn chết luôn!”
Gã đặc phái viên gật đầu, rồi nói: “Cô cẩn thận đấy! Chắc chắn hắn không hành động đơn độc một mình ở đây đâu.” Nói xong, hắn bước ra ngoài.
Viên Hỷ Lạc nhìn hắn đi khuất, liền đỡ tôi đứng lên rồi ấn lên mặt bàn, gằn giọng hỏi: “Rốt cuộc làm sao anh biết những điều này?”
Vai tôi đau muốn xỉu, tôi cố cất giọng khàn khàn hỏi cô ấy: “Thế em tin hay không tin?”
“Anh phải nói vì sao anh biết tôi mới tin.” - Cô ấy vẫn cương quyết muốn biết.
“Em buộc phải tin tôi!” - Tôi nói - “Khi nãy tôi nói vậy chắc chắn sẽ khiến hắn động thủ sớm hơn dự định. Chắc chắn hắn đang ở bên ngoài nghĩ kế và có thể quay lại bất cứ lúc nào. Em phải tin tôi!”
Cô lắc đầu, khóe mắt tôi đột nhiên nhìn thấy một bóng người thấp thoáng ở cửa, tôi lập tức cắn răng lật người, ôm lấy cô ấy rồi cùng lăn trên mặt đất, cùng lúc ấy, một loạt đạn quét tới, bắn trúng bàn sắt khiến tia lửa bắn ra tung tóe.
Tôi hét lớn: “Tắt đèn pin mau!”
Viên Hỷ Lạc quay đầu bắn bay chiếc đèn pin đang đặt đứng trên bàn, trong thoáng chốc, tôi nhìn thấy có bóng người xông vào phòng, tôi và Viên Hỷ Lạc vội vàng lộn xuống gầm bàn, mọi luồng đạn đều quét vào chỗ chúng tôi đứng ban nãy.
Chỉ trong giây lát, căn phòng trở nên tối om, dường như Viên Hỷ Lạc dựa vào cảm giác khi nãy bắn trả mấy phát về hướng đối phương.
Tôi đã lăn ra khỏi bàn. Nghe thấy kẻ đó chạy ra ngoài cửa, Viên Hỷ Lạc cất tiếng chửi, rồi rút về phía sau tôi, tay thoăn thoắt cởi dây thừng cho tôi, sau đó chửi vọng ra ngoài: “Đồ khốn! Thì ra mày định giết tao thật!”
“Cấp trên có lệnh, tôi cũng không còn cách nào khác!” - Giọng gã đặc phái viên từ ngoài vọng vào - “Nếu không xinh đẹp như cô em, làm sao tôi nỡ xuống tay.”
Vai tôi đã hoàn toàn không còn chút sức lực, chỉ khẽ cử động cánh tay phải chưa bị thương, kéo tay Viên Hỷ Lạc, bảo cô ấy lùi lại phía sau.
Cô ấy nhẹ giọng hỏi tôi: “Anh đã nói sẽ khiến tôi tin anh, giờ anh định thế nào?”
Tôi chỉ vào lỗ thông gió ở cạnh và nói: “Chúng ta mau chui lên đó. Hắn có súng xung phong, trong khi súng của em chỉ còn vài viên đạn. Chúng ta hoàn toàn không phải đối thủ của hắn.”
Trong bóng tối, tôi không biết vẻ mặt Hỷ Lạc hiện giờ thế nào, tôi kéo một chiếc ghế, nghe tiếng cô ấy mò mẫm trèo lên. Tôi bảo cô ấy đưa súng cho tôi, rồi chĩa về phía cửa bắn luôn hai phát, đối phương cũng bắn trả một loạt đạn.
Tôi bắn hai phát đó để đối phương nghĩ chúng tôi vẫn còn đạn, rồi nhân cơ hội này, tranh thủ thời gian trốn thoát. Sau đó tôi giắt súng vào hông, rồi cũng trèo lên ống thông gió.
Hai người bò thẳng về phía trước, mãi đến khi tới chỗ giếng thả dây cáp, rõ ràng lúc này Hỷ Lạc không biết nên đi tiếp về hướng nào. Tôi nắm tay cô ấy, kéo về phía nhà kho, rồi từ lỗ thông gió bò ra ngoài. Gần như cùng lúc ấy, tôi đột nhiên nghe thấy tiếng còi báo động phòng không vang lên inh ỏi trong cả khu căn cứ địa.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Đại Mạc Thương Lang
Nam Phái Tam Thúc
Đại Mạc Thương Lang - Nam Phái Tam Thúc
https://isach.info/story.php?story=dai_mac_thuong_lang__nam_phai_tam_thuc