Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Băng Tan
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương Ngoại Truyện: Trở Về Tuổi Thơ - Part 1.1
T
rời thu trong vắt như nước hồ. Những tia nắng chiếu rọi xuyên qua làn sương sớm mai chưa kịp tan, như một làn khói trắng phát sáng trong chốn tiên bồng. Tất cả đều lọt vào tầm nhìn của Cherry. Cher vui thích đảo mắt ra bên ngoài khung cửa sổ. Cảnh sắc này trong lành và yên bình quá, cô bé muốn ra ngoài đó.
Không cần nghĩ ngợi nhiều, Cher tuột người xuống ghế, lon ton đi đến gần cánh cửa. Cô chưa kịp nhướn người mở ra, đã có ai đó từ bên ngoài nhanh hơn.
“Cher, sao em xuống giường rồi?” Henry nhíu mày không đồng tình. “Lại còn định đi ra ngoài nữa?”
“Hì…” Cherry bẽn lẽn, nắm lấy cánh tay anh mà lắc. “Anh Henry, nằm trên giường mãi, xương em sắp mục rữa rồi. Em đã khoẻ, em muốn ra ngoài. Anh cho em đi nhá?”
Cher quả thật là một cô bé lém lỉnh đáng yêu. Nghe được giọng nói trong trẻo lanh lảnh của cô, bất kì ai cũng muốn tự nguyện tháp tùng. Henry không kìm nỗi liền vuốt nhẹ lên tóc cô bé. “Anh sẽ đi cùng em. Nơi này mà không rành đường, em sẽ bị lạc.”
“Anh không đi học sao?” Cher chớp mắt ngây thơ nhìn anh, trong lòng thắc mắc. Hôm nay đâu phải là ngày nghỉ, nếu đi cùng Cher thì chẳng phải cô là nguyên nhân khiến anh không học tử tế hay sao?
Hen bật cười sảng khoái, nhanh chóng giải đáp lời cô. “Anh có thể tự học. Công nghệ máy tính dùng để làm gì chứ? Lão giáo sư ấy không làm gì được anh đâu.” Hen nắm lấy tay cô, rồi cả hai cùng bước ra ngoài, vừa đi vừa nói bổ sung. “Thời gian này anh phải ở bên kèm cặp em, đến khi em khoẻ hẳn rồi. Cả hai chúng ta sẽ cùng đi học.”
Nghe anh trai nói vậy, Cher thấy vui vui. Nếu như anh đi học, cô bé sẽ chẳng có ai để chơi cùng. Người cha nuôi lượm cô về đây lại bận rộn tối mặt tối mũi, thường xuyên không trở về nhà. Đó là chưa kể hắn ta cũng chẳng tốt lành gì hết, suốt ngày chưng ra bộ mặt ngoài thân mật nhưng trong lại xa cách. Cái ánh mắt lại còn “gian” không thể tả nỗi, thoáng nhìn là cô nhận ra ngay.
Nếu không có anh, suốt ngày cô chỉ quẩn quanh dinh thự này một mình. Không sớm thì muộn, cô cũng sẽ chết vì đơn độc.
“Em khoẻ hẳn rồi.”
“Ừ.” Henry hơi lườm Cher. “Những đứa trẻ cần trung bình 5 ngày để khỏi hoàn toàn, em lại nhanh hơn bình thường 2 ngày 13 tiếng. Cần phải được theo dõi cụ thể hơn nữa.”
“Nói vậy là…” Cher nhăn mặt biểu thị thái độ khó chịu. “…anh biết em khoẻ rồi, nhưng vẫn nhốt em mãi trong phòng thế sao?”
“Anh xin lỗi…anh chỉ muốn tốt cho em.” Anh híp mắt cười hối lỗi.
Cher nhìn thấy tấm lòng thật của anh, ngay lập tức ỉu xìu xuống, không thèm giận nữa. Chỉ là buông tay anh ra và đi nhanh hơn một chút, tỏ vẻ giận dỗi thế thôi.
Henry lắc đầu cười thầm.
Đột nhiên thấy hai tên hầu cận đứng chắn ngang đường Cher, Hen bất giác cau mày như một ông cụ non. Ở khoảng cách và vị trí này, bọn chúng dường như không thấy anh, nhưng anh nhìn rất rõ bọn chúng, rất rõ cái hành động mà bọn chúng đang làm - một tên hầu cận giơ bàn tay cao to rắn chắc của mình, túm chặt lấy tóc Cher sau khi hai bên vừa nói gì đó. Cô tỏ ra đau đớn, tức giận, ấy vậy mà lại không thể chống trả. Hen sa sầm mặt mày đi tới, nộ khí toả ra đến lạnh người.
“Bỏ bàn tay bẩn thỉu của anh ra.”
Giọng nói điềm tĩnh của Henry đã thu hút sự chú ý của chúng. Thấy anh, bọn chúng như vừa gặp phải ma quỷ, liền khúm núm run người kinh sợ, vội vội vàng vàng bỏ thả bàn tay khỏi chiếc đầu nhỏ xíu của cô bé. Một tên trong số đó nhanh miệng. “Tôi phát hiện trong dinh có người lạ, định dẫn đến chỗ Tổng quản Số 1 để tuỳ người xử xét. Cũng may là thiếu gia đã xuất hiện ngay đây.” Có thể nghe thấy thanh quản họ phát ra âm thanh run run sợ hãi.
Tổng quản Số 1? Hen khổ sở thầm than, tên Keith này lại bày trò phô trương nữa rồi. Cái gì mà Tổng quản? Cái gì mà Số 1?, nghe chẳng lọt tai tẹo nào.
Sau một khắc lơ đãng đến vấn đề khác, Henry tiếng lại gần bọn họ. Chiều cao của anh cùng lắm chỉ tới eo họ thôi. Nhưng trong anh phát ra một uy lực khủng khiếp, khiến người đối diện không dám nhìn thẳng vào mặt anh cũng đã run cầm cập như đang đứng giữa cơn bão tuyết ở Bắc Cực.
“Thế các anh không biết rằng…đây là White-tiểu-thư của nhà chúng ta sao?” Anh lạnh lùng, đay nghiến từng từ như muốn ăn tươi nuốt sống bọn họ. “Các anh cũng thật lớn mật.”
Hai kẻ trước mặt không kịp suy nghĩ bất cứ thứ gì, liên tục mở miệng tuôn lời nhận lỗi, mồ hôi bọn họ vã ra như tắm. “Xin lỗi, xin lỗi đã mạo phạm vị tiểu thư của White gia. Chúng tôi chưa thấy… chưa thấy cô ấy bao giờ nên không thể nào nhận ra.” Thậm chí tiếng lập cập do răng va chạm vào nhau phát ra khá rõ ràng.
Cherry đứng bên cạnh, liếc nhìn anh với cặp mắt hiếu kỳ. Trông anh lúc này vô cùng oai phong, chẳng giống với thái độ dịu dàng như đối với cô thường ngày gì cả. Một chuyện nữa, tại sao bọn họ lại tỏ ra sợ sệt đến như vậy? Dù anh có là đại thiếu gia của White gia - gia đình mà cô đang sống, cũng không thể khiến họ sợ như đang đối diện với tử thần. Huống hồ chi anh chỉ là một cậu nhóc 8 tuổi, dáng dấp hai bên tựa hồ một trời một vực.
Henry hừ nhẹ. Nghe tiếng không bằng lòng của anh, họ sợ đến đứng tim. “Được rồi. Do tiểu thư chưa ra ngoài bao giờ, cũng vì sự đề cao cảnh giác với người lạ của các anh, nhưng vì sự vội vàng không tra rõ đầu đuôi, các anh vẫn phải chịu án phạt, đó là…” Anh nhấc điện thoại gọi cho một người.
Ngay sau đó liền có một kẻ chạy đến, không đúng, chính xác là có một cậu nhóc con chạy đến. Hắn dường như cũng bằng tuổi với anh, gương mặt bầu bĩnh đáng yêu với hàng mi cong vút chẳng khác gì con gái. Nhưng lại toát ra vẻ nghiêm nghị, xen lẫn sự bình thản. Thoạt nhìn cũng nhận ra, hắn ta là một người vô cùng có tư chất.
“…cậu đem hai kẻ này ra ngoài, sai người đấm mỗi kẻ 20 cái. Sau đó điều họ sang khu khác, tôi không muốn một lần nào nhìn thấy họ nữa cả.”
Bọn chúng nghe thấy vậy liền hớt hải nói. “Đội ơn cậu đã lượng thứ.”
Có lầm không?
Cherry nhìn hai kẻ đang mừng húm nói lời đa tạ với anh mà sững sờ kinh ngạc. 20 cú đấm chẳng khác nào lấy luôn mạng người. Vậy mà bọn họ hết miệng nói lời đội ơn.
Cơ mà, văn tự hoa ngữ có chút gì đó cung kính, truyền thống, không thường được dùng trong lời nói ngoại trừ những người “sến sến”. Tuy nhiên ở đây hầu như ai cũng như thế cả, có lẽ gia tộc White vẫn còn bị ảnh hưởng bởi truyền thống xưa, hoặc, “lão chủ nhà” thích tạo khác biệt.
“Ôi dào, bọn họ dám đắc tội với White thiếu gia sao?” Cái cậu nhóc lúc nãy khoái chí cười lớn, vẻ nghiêm nghị mới đó đã hoàn toàn biến mất. Nhận thấy ánh mắt sát khí từ anh, hắn cười xí xoá. “Biết rồi, tôi đi ngay đây.”
Khi chuẩn bị đi ngang qua Cherry, hắn nhận thấy cô bé này rất lạ, liền tò mò đứng lại hỏi. Vừa đúng lúc cô cũng đang nhìn hắn.
“Cô bé này là ai thế hả Henry thiếu gia?” Có lẽ trong cái dinh thự này, ngoài cha Hen và Cher ra thì chỉ có mỗi hắn là dám gọi tên anh. Dường như hắn cũng chẳng xem trọng chuyện này là bao. Muốn gọi thì gọi, gọi cũng không chết. Henry cũng không xử tội hắn vì mấy chuyện vặt vãnh như thế này. Thậm chí đã bao lần hắn làm cho anh tức giận, nhưng anh không thể nào xử hắn cho được. Có lẽ nó bắt nguồn từ sự nhiệt tình và nhanh nhẹn trong giao tiếp của hắn.
“Là Cherry, tiểu thư White gia.” Hen không chần chừ mà giải đáp ngay.
“Ôi, gia tộc họ White mọc đâu ra một vị tiểu thư thế?” Hắn bĩu môi nhìn Hen, lời nói pha lẫn sự chế giễu tột độ. Nhưng anh không lấy đó làm tức giận, chỉ lẳng lặng quay sang Cherry mà giới thiệu.
“Cậu ta là Keith.” Anh lườm Keith đang cười lả giả. “Em thích xem cậu ta là người ở nhờ nhà chúng ta, hay người giúp việc đều được.”
“Dà, tôi là tên hầu cận số một trong cái nhà này đó. Là Tổng quản Số 1, đỉnh của đỉnh.” Hắn vểnh môi nhăn mặt, sau đó liền cao giọng. “Cậu đừng tưởng có thể nhờ vả được tôi là lên mặt. Hừ…tôi không dễ để người khác sai khiến đâu. Hai tên này tôi giao lại quyền xử lí cho cậu.”
Sau một hồi khá bần thần trước cách xử tội với đám gia nhân của anh, Cher cũng đã quay về với thực tại. Trông gương mặt rúm ró khó chịu từ phía Hen, cô mím môi cố nhịn cười, nhưng vì không ngăn nổi liền phát ra tiếng cười ha hả. “Anh Keith nói hay quá!”
Nhận được tiếng khen, Keith liền vênh mặt dương dương tự đắc. “Haha, cô bé này dễ thương thật đi!” Hắn giơ tay nhéo má cô. Bắt gặp ra-đa Hen lập tức có biểu hiện, Keith chỉ cười cười, sau đó lại ôm chầm, rồi kéo tay cô đi. “Đi, chúng mình đi chơi, mặc kệ cậu ta.”
Vậy là đã có bạn. Nếu Henry không ở đây, vẫn sẽ có người trò chuyện, đi chơi cùng Cherry. Cher mừng như vừa vớ được vàng, ánh mắt sáng long lanh như chiếc đèn pha. Cô thong dong cùng Keith bỏ đi trước, hoàn toàn để Hen lại một mình.
Henry khẽ nhíu mày, dáng vẻ thâm trầm lạnh lùng đến đáng sợ. Hai kẻ quỳ đó lập tức trở thành mục tiêu để anh trút giận.
“Mau đi theo ta.” Anh không nhìn vào chúng, mà nhìn vào hai kẻ đang dần khuất bóng phía xa. Bọn họ nghe được lệnh không nói gì, chỉ liên tục gật đầu như gà mổ thóc. Chúng biết, chắc chắn kết cục của mình đã thảm, nay sẽ còn thảm hơn.
...
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Băng Tan
Rùa JH
Băng Tan - Rùa JH
https://isach.info/story.php?story=bang_tan__rua_jh