Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Võ Lâm Ngoại Sử
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 108: Hồi 43 – Hồi Niệm Lạ Lùng (1)
M
âm đồ ăn đó hết sức phong phú, Thẩm Lãng ăn ngon miệng, ăn sạch sẽ. Chàng biết mình cần lấy lại sức, chờ cơ hội. Phải có sức, chàng mới có thể đối phó khi thời cơ đến.
Bạch Phi Phi cũng không nói năng gì, chỉ lẳng lặng đút đồ ăn cho chàng.
Thẩm Lãng ăn xong, Bạch Phi Phi đứng lên nhìn chàng chăm chú: - Bây giờ chàng cần gì?
Thẩm Lãng: - Không cần gì nữa.
Bạch Phi Phi nở nụ cười quỷ bí: - Có cần cũng không dám nói.
Nói rồi, cô khẽ bước ra ngoài.
Thẩm Lãng nhìn theo bóng cô, thầm nghĩ... “Thật là một cô gái kỳ quái.”...
Gian phòng lại tĩnh lặng, cái tĩnh lặng tịch mịch như trong mộ phần. Cái “tĩnh lặng” đáng chết, cái “tịch mịch” đáng sợ.
Thẩm Lãng lẩm bẩm... “Ta thật không cần gì sao? Vì sao ta không nói.”...
Chàng chợt cảm thấy một sức nóng hừng hực lạ lùng từ trong cơ thể phát ra. Cái cảm giác khiến toàn thân chàng muốn nổ tung.
Chàng không thể vận công chống đỡ, thân thể cũng không cử động được.
Chàng chỉ có ráng nhịn. Đây là một cái thống khổ lạ lùng mà chàng chưa từng trải qua bao giờ. Môi chàng dần khô nứt, mồ hôi trên người tuôn ra như tắm.
Cái cơn đau đớn cực độ này không biết trải qua bao lâu.
Chàng chợt nhận ra Bạch Phi Phi đang đứng nơi đầu giường.
Tay cầm chén nước, cô nhoẻn miệng cười: - Khát?
Giọng Thẩm Lãng khản đặc: - Khát... khát lắm...
Bạch Phi Phi tủm tỉm: - Tôi biết, những lời này chàng dám nói.
Cô đỡ Thẩm Lãng dậy, cho chàng hớp chén nước. Tuy thân thể của Thẩm Lãng không thể cử động, nhưng mỗi tế bào, mỗi cơ bắp đều đang run rẩy co giật lịch liệt.
Hương thơm dìu dịu... bàn tay mềm mại... thân thể ấm áp...
Bạch Phi Phi chăm chú nhìn chàng, từng tiếng ngọt ngào hỏi: - Bây giờ, chàng cần chi?
Thẩm Lãng nhìn lồng ngực đang phập phồng của cô: - Tôi... tôi...
Bạch Phi Phi dịu dàng: - Nếu chàng cần gì, thì phải nói...
Thẩm Lãng nghiến răng rít lên: - Tại sao cô tra tấn tôi như vầy?
Bạch Phi Phi khẽ cười: - Tôi tra tấn chàng hồi nào? Chỉ cần chàng nói mình cần gì, tôi thỏa mãn chàng lập tức. Nhưng nếu chàng không dám nói, đó là tự chàng hành hạ mình, đừng đổ lỗi cho tôi.
Mồ hôi hột đầy đầu đầy trán, Thẩm Lãng nghiến răng: - Tôi... tôi... không cần...
Chàng tốn không biết bao nhiêu khí lực, mới dùng dằng bật ra được hai tiếng “không cần”.
Bạch Phi Phi cười khanh khách: - Tôi cũng đã biết chàng chẳng dám nói ra.
Vừa cười chế nhạo, cô vừa bước tới bên giường.
Khăn lụa che mặt, áo lụa che thân... cùng rơi xuống đất.
Ánh đèn mờ ảo mông lung, thân thể cô trắng nõn nà, bộ ngực căng tròn, đôi chân thon dài...
Cô cúi người xuống rủ rỉ vào tai Thẩm Lãng: - Em biết chàng cần gì...
Bây giờ huyệt đạo của Thẩm Lãng đã được giải khai.
Nhưng chàng chỉ nằm mềm nhũn trên giường, không thể động.
Đây không phải là cái mỏi mệt sau cuộc hưng phấn, mà chỉ là tác dụng của mê dược kia. Mắt chàng trống rỗng nhìn thẳng lên chiếc đèn lồng tím nhạt trên trần.
Bạch Phi Phi ngả người trên ngực chàng, chờ cho cơn thở dốc trở lại bình thường.
Sau đó, cô gãi nhẹ vào tai chàng thì thầm: - Chàng đang nghĩ gì?
Thẩm Lãng không trả lời. Một câu hỏi đơn giản, chàng lại không biết nên trả lời ra sao.
Qua một hồi khá lâu, chàng thở dài: - Tôi vốn đang nghĩ đến nhiều chuyện, nhưng bây giờ chẳng nghĩ ra gì.
Bạch Phi Phi cười duyên: - Nếu vừa rồi em bỏ ra ngoài, chàng sẽ nổi điên?
Thẩm Lãng: - Tôi nghĩ không ra tại sao cô lại làm như vậy?
Bạch Phi Phi: - Chàng thật nghĩ không ra sao? Chẳng lẽ chàng không biết em tha thiết yêu chàng? Cả đời em vô nghĩa, chỉ có chàng làm đời em có nghĩa mà thôi.
Cô bật cười nhẹ nhàng, rồi nói tiếp: - Em... em còn... em muốn có con với chàng.
Thẩm Lãng thất thanh: - Cô... cô nói cái gì?
Bạch Phi Phi cười: - Sanh con là chuyện bình thường, sao chàng giật mình như vậy?
Thẩm Lãng: - Nhưng cô và tôi... cô và tôi không thể...
Bạch Phi Phi: - Không sai! Chàng và em không thể kết hợp, vì chàng sắp chết. Nhưng... có con với nhau lại là chuyện khác, đúng không?
Thẩm Lãng thở dài: - Tôi không hiểu nổi tâm tư của cô.
Bạch Phi Phi khép mắt mơ màng nói khẽ: - Em thật lòng muốn biết, nếu hai ta có con với nhau, đứa bé ấy sẽ ra sao. Chỉ tưởng tượng thôi, mà em đã muốn phát điên...
Cô cười khúc khích: - Người đàn ông chính trực nhất, hiệp nghĩa nhất, thông minh nhất thiên hạ... cùng người đàn bà tàn ác nhất, gian xảo nhất, cũng thông minh nhất thiên hạ..., không biết con cái của họ sẽ ra sao? Sẽ là người như thế nào?
Cô vừa cười vừa vuốt ve hai má của Thẩm Lãng: - Em thật không tưởng tượng ra đứa bé này sẽ là người thế nào? Không thể nghi ngờ, nó sẽ là một người thông minh tột đỉnh, nhưng nó sẽ chính trực hay gian tà? Nó sẽ thừa hưởng lòng nhân từ của cha, hay dạ độc ác của mẹ?
Thẩm Lãng ngây người. Chàng biết phải trả lời sao?
Bạch Phi Phi lại nói tiếp: - Vô luận là tốt hay xấu, đứa bé này nhất định là một người kiệt xuất. Nếu nó là nữ, nhất định có thể làm nam nhân trong thiên hạ vì nó mà thần hồn điên đảo, phủ phục dưới chân. Nếu là nam, nó sẽ thay đổi cả thế giới này... Chàng nói sao?
Thẩm Lãng thở dài. Chàng thật không dám tưởng tượng đến cái chuyện điên rồ này.
Bạch Phi Phi: - Có con như vậy, chàng không vui sao?
Thẩm Lãng than: - Cô bảo tôi nên nói sao?
Bạch Phi Phi nhỏ nhẹ: - Nếu chàng biết mình có con như vậy, chết cũng nhắm mắt. Còn em... nếu em có được nó, sau khi chàng chết rồi cũng đỡ tịch mịch cô đơn...
Cô lại nhắm mắt mơ màng: - Mỗi khi nhớ chàng, chỉ cần nhìn nó, em sẽ cảm thấy được an ủi vô cùng.
Thẩm Lãng cười khổ: - Cô nói như là người muốn tôi chết không phải là cô, nào là muốn tôi chết, lại muốn nhung nhớ tôi,... cái đạo lý này là nghĩa gì đây?
Bạch Phi Phi cười duyên: - Tưởng nhớ chàng trong tương lai và giết chàng trong hiện tại là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Thẩm Lãng: - Ngoài cô ra, chẳng ai cho đây là hai chuyện khác nhau.
Bạch Phi Phi: - Không phải chàng đã từng nói em thật chẳng giống ai?
Thẩm Lãng: - Không sai! Tôi đã nói, cô thật sự chẳng giống ai.
Bạch Phi Phi dịu dàng: - Chàng cũng không như người khác. Chàng là nam nhân duy nhất mà cả đời em sẽ chẳng thể quên. Vài hôm nữa, trong hôn lễ, em sẽ ngắm chàng... ngắm chàng... cười...
Cô nói câu đầu ngọt lịm như rót mật vào tai, nói câu sau khiến người dở khóc dở cười.
Thẩm Lãng thất thanh: - Hôn lễ? … Cô vẫn muốn kết hôn với Khoái Lạc Vương?
Bạch Phi Phi: - Dĩ nhiên!
Thẩm Lãng lớn tiếng: - Dĩ nhiên? … Cái chuyện sai lầm nhất... vô lý nhất trên đời..., cô lại cho là chuyện đương nhiên?
Bạch Phi Phi nhướng mắt: - Chàng cho là không đúng?
Thẩm Lãng: - Cô... cô vừa muốn hiến thân cho tôi... còn muốn cùng tôi sanh con đẻ cái... rồi lại muốn gả thân cho người khác,... cái này không có gì là sai trái cả sao?
Bạch Phi Phi cười: - Chuyện ái ân, sanh con, lập gia đình... hoàn toàn khác nhau mà.
Thẩm Lãng: - Nhưng cô đừng quên, cô là con gái ruột của lão.
Bạch Phi Phi hầm hầm: - Nếu tôi không phải con gái của lão, đã không phải gả thân cho lão?
Thẩm Lãng phát cáu: - Cái này … cái này … nghĩa là cái gì! A, tôi không hiểu trong lòng cô đang suy nghĩ gì! Tôi thấy người bại hoại cũng nhiều, nhưng không ai bại hoại hơn cô, càng không thể giải thích được.
Bạch Phi Phi bật tiếng cười khục khặc: - Thẩm Lãng rốt cục cũng nổi giận! Thẩm Lãng, người mà núi Thái Sơn có đổ xuống trước mặt thần sắc không thay đổi, lại vì tôi mà mất bình tĩnh nổi giận như thế này, thật là vinh hạnh cho tôi biết bao.
Cô khẽ vuốt ve lồng ngực của Thẩm Lãng dịu dàng: - Nhưng chàng cũng đừng quá tức giận, vì dù sao em vẫn chỉ yêu chàng. Cả thiên hạ, em chỉ yêu một mình chàng, yêu đến phát điên.
Cô say đắm thiết tha nhìn Thẩm Lãng, nhẹ nhàng vuốt ve tay chàng, điểm bảy huyệt trên người chàng.
Thẩm Lãng lại hoàn toàn không thể cử động.
Bạch Phi Phi ghé sát vào tai chàng thì thầm: - Chàng còn gì muốn nói với em chăng?
Thẩm Lãng: - Tôi còn lời gì để nói? Một cô gái nằm trên ngực tôi tỉ tê lời nói yêu tôi, lại hạ thủ điểm huyệt của tôi …
Chàng nhìn Bạch Phi Phi nhếch môi: - Gặp người như thế, tôi còn gì để nói.
Bạch Phi Phi liếc chàng cười duyên: - Nhưng người con gái đó không phải ai cũng có thể chuyện trò... chàng nên cảm thấy may mắn mới đúng...
Cô yểu điệu bước xuống, đứng ở đầu giường, chậm rãi mặc quần áo vào. Ánh mắt vẫn không rời Thẩm Lãng.
Sau đó cô khẽ nói: - Thôi chàng ngủ cho khỏe, em đi đây.
Thẩm Lãng: - Cám ơn cô quan tâm, tôi sẽ ngủ ngay.
Bạch Phi Phi thở dài buồn bã: - Một nam nhân vào thời điểm này mà còn nói chuyện tỉnh táo như chàng, chắc thiên hạ không có người thứ hai... Khó trách sao em yêu chàng tha thiết.
Cô cúi người hôn lên má Thẩm Lãng, ôn nhu nói: - Em thật sự yêu chàng. Mai này khi giết chàng, em sẽ... sẽ vô cùng nhẹ nhàng.
------------
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Võ Lâm Ngoại Sử
Cổ Long
Võ Lâm Ngoại Sử - Cổ Long
https://isach.info/story.php?story=vo_lam_ngoai_su__co_long