Chương 113
ô Thị Lương Nhân Hành
Tác Giả: Vũ Nham
Chương 113: Lời mời của Nhã Ny
Dịch: Thiên Địa Nhân
Nguồn: Sưu tầm
Quan Nhã Ny gác điện thoại rồi chau mày. Vẻ mặt có chút thẫn thờ, gương mặt lúc đỏ lúc trắng dường như có chuyện gì rất quan trọng và khó quyết định.
Thật lâu sau nàng mới ngẩng đầu nhìn Vũ Ngôn, khuôn mặt nhuộm một màu đỏ ửng, môi mấp máp ngập ngừng như muốn nói cái gì đó nhưng cuối cùng lại không thể nói thành lời.
Vũ Ngôn nhìn thấy nàng như vậy thì biết nàng có chuyện gì khó mở miệng, vì thế hắn vội bảo:
- Có phải trong nhà có chuyện gì không? Đừng lo, có chuyện gì thì cô cứ nói đi, chỉ cần có thể giúp thì tôi nhất định sẽ hết sức.
Quan Nhã Ny là người trong Ma môn, chuyện trong nhà nàng nhất định là có quan hệ với Ma môn. Có phải là Ma môn đã xảy ra chuyện gì không? Nếu có thể giúp Quan Nhã Ny giải quyết chuyện này thì có lẽ có thế mở được một cánh cửa đột phá của Ma môn.
Quan Nhã Ny nhìn dáng vẻ khẩn trương của hắn mà liền nghĩ nhầm rằng hắn là vì mình mới lo lắng như thế, nghĩ vậy mà trong lòng nàng dâng lên một cảm giác ngọt ngào, nhớ tới từng ngày từng ngày khi ở cùng hắn, nét mặt lộ một nụ cười mà nhìn hắn ôn nhu nói:
- Trong nhà có chút việc, tôi muốn mời anh giúp một chút. Chúng ta có thể nói chuyện riêng không?
Tăng Nhu chu miệng, nói chuyện riêng tất nhiên chính là muốn bảo nói chuyện chỉ có hai người. Vũ Ngôn nhìn Tăng Nhu. Tăng Nhu hơi chút giận dỗi quay đầu đi không nhìn tới hắn.
Vũ Ngôn biết cô nàng lại ăn lại phải dấm nên không có nói gì chỉ cười cười. Nhưng mà do chuyện tiếp cận với Ma môn rất quan trọng mà trước mắt lại có cơ hội tốt như vậy nên mình tuyệt đối không thể bỏ qua. Vì thế hắn cười nói:
- Được, chúng ta tìm chỗ nào đó nói chuyện.
Tăng Nhu khẽ hừ một tiếng từ trong mũi ra. Vũ Ngôn nhìn gửi cho nàng một nụ cười ám muội. Tăng Nhu đỏ mặt rồi lại nhớ tới mấy chuyện xấu hắn mà làm thì thân thể bỗng phiêu đi một hồi.
Quan Nhã Ny và Vũ Ngôn tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống. Mùi hoa quế thơm phức tràn ngập khu vướn lập tức xộc vào nũi hai người.
Vũ Ngôn hít thở thật sâu, mở lời:
- Hương quế tháng tám, trước mắt trung thu đã tới rồi. Tiểu Quan đồng học, cô có hoạt động gì không?
Quan Nhã Ny và Vũ Ngôn ngồi đối diện với nhau. Đây là lần đầu tiên hai người ngồi một mình với nhau kể từ sau khi quan hệ được bình thường hóa. Trái tim Quan Nhã Ny cũng vì thế mà có cảm giác loạn nhịp, và khi nàng còn đang miên man suy nghĩ thì lại nghe thấy hắn gọi mình là Tiểu Quan đồng học, nàng nhẹ nhàng nhìn hắn dịu dạng nói:
- Không đứng đắn, có phải từ trước tới giờ anh đều như vậy không?
Vũ Ngôn nở một nụ cười đáp:
- Tôi có đứng đắn hay không có biết biết mà. Còn muốn tôi tự khen mình sao?
Quan Nhã Ny không nhịn được cười nói:
- Anh vốn luôn tự khen mình mà!
Tính cách nàng vốn lạnh lùng, nói năng thận trọng nhưng từ sau khi gặp được Vũ Ngôn thì mặc dù vẫn thường hay tức giận hắn song tổng số lần nàng cười còn hơn cả so với số lần hai mươi năm trước cộng lại. Khi được ở cùng với hắn làm nàng luôn cảm thấy một cảm giác thoải mái và rất ấm áp.
- Nói đi, có chuyện gì vậy?
Vũ Ngôn cười hỏi.
Quan Nhã Ny thu lại nụ cười trên mặt, nàng ngưng thần nhìn chăm chú vào hắn nói:
- Vũ Ngôn, chúng ta có phải là bạn bè không?
Vũ Ngôn lắc đầu nói:
- Không phải ―
Quan Nhã Ny quýnh lên. Vũ Ngôn mỉm cười nói tiếp:
- Chúng ta là bạn bè tốt!
Quan Nhã Ny đỏ mặt nhẹ nhàng nói:
- Anh đúng là xấu quá mức!
Vũ Ngôn nghiêm mặt nói:
- Nhã Ny, nói gì thì nói, mạng của tôi cũng là do cô và Thư tiểu thư cứu. Sau hai người luôn chiếu cố chăm sóc tôi một thời gian dài như vậy. Tôi thực sự rất cảm kích cô.
Quan Nhã Ny nhìn hắn một cái đáp:
- Nói những lời này làm gì chứ. Ở sân bay không phải anh cũng đã cứu tôi sao? Huống chi lần đó cũng là do chúng tôi hiểu lầm anh. Đáng nhẽ tôi nên sớm hiểu anh không phải là loại người như thế kia.
Vũ Ngôn cười ha hả nói:
- Ai nói tôi không phải là loại người như vậy. Cô trở về nói cho Thư tiểu thư biết, lần sau nếu có cơ hội như thế tôi sẽ không bỏ qua cho nàng ta đâu.
Quan Nhã Ny nhẹ nhàng cười nói:
- Vậy anh tự đi nói với cô nàng đi.
Vũ Ngôn cũng tự cười mình một cái rồi nói tiếp:
- Được rồi, đề tài đi hơi xa rồi đó. Cô nói xem là chuyện gì khiến cô khó xử. Tôi làm thế nào có thể giúp được cô?
Quan Nhã Ny cười buồn bã trả lời:
- Đây thực ra là chuyện nhà của tôi. Tôi cũng không biết làm như vậy rốt cuộc có ích hay không. Nếu như không hữu dụng thì cũng chỉ có thể nói đó là số mệnh của tôi thôi.
Vũ Ngôn lắc đầu nói:
- Cái gì mà số mệnh chứ. Cô sao còn tin vào mấy thứ này. Cô mau nói xem là chuyện gì, tôi có thể giúp cô như thế nào.
Quan Nhã Ny lắc đầu tỏ vẻ buồn thảm, đáp:
- Đối với gia tộc của tôi mà nói thì chúng tôi vĩnh viễn không thể chạy thoát khỏi số mệnh. Điều này anh không hiểu đâu. Nói đơn giản hơn một chút thì có lẽ tôi rất nhanh thôi sẽ phải lập gia đình.
Vũ Ngôn hoảng sợ nói:
- Cô còn đang đi học mà? Lập gia đình cái gì chứ? Mà có lẽ là sao? Nó có ý gì?
Quan Nhã Ny không trả lời vấn đề của hắn mà hỏi ngược lại:
- Hôm nay là mùng mấy tháng tám?
Vũ Ngôn nghĩ một lúc trả lời:
- Ngày mùng năm tháng tám!
Quan Nhã Ny gật gật đầu, buồn bã nói:
- Sau mười ngày nữa, ngày mười lăm tháng tám, vào đêm trăng tròn có lẽ tôi sẽ trở thành thê tử của người khác. Lúc tôi năm tuổi chuyện này đã được quyết định rồi.
Vũ Ngôn ngây cả người hỏi:
- Năm tuổi? Gả đi từ bé? Mà gả cho ai? Ân Nhất Bình sao?
Đôi mắt Quan Nhã Ny đỏ lên đáp:
- Anh đừng hỏi nhiều như vậy, nói cũng không có tác dụng gì cả.
Vũ Ngôn nhìn thoáng qua Quan Nhã Ny nói:
- Nói như vậy cô không muốn gả cho tên kia đúng không? Đây là thời đại nào rồi, làm gì còn chuyện đó, Thật buồn cười!
Quan Nhã Ny lắc đầu nói:
- Anh không hiểu đâu. Anh cũng là người nên hẳn phải biết có rất nhiều quy định mà không phải chúng ta có thể làm trái.
Vũ Ngôn nói:
- Vậy cô có ban trai không? Cô nên cũng với anh ta thương lượng xem. Chỉ cần hai người các cô yêu nhau thật lòng thì sẽ không có bất cứ một ai có thể chia rẽ các cô cả. Cái khác thì tôi không nói trước được gì nhưng đánh nhau thì tôi cũng khá. Đến lúc đó cho dù phải cướp tôi cũng cướp cô đi để cho hai người yêu nhau các cô được thành đôi thành lứa.
Quan Nhã Ny cười ngọt ngào nói:
- Thực sự anh đồng ý cướp tôi đi chứ?
Vũ Ngôn cười hề hề nói:
- Mấy chuyện như lên chiến trường giết giặc Oa, tôi đã trải qua cả rồi nhưng vẫn chưa hề có hoạt động nào kiểu cướp cô dâu cả nên cũng không ngại thử một lần cho biết. Hơn nữa, có thể cướp về một đại mỹ nhân như cô thì đó cũng không đến nỗi nào.
Quan Nhã Ny đỏ mặt. Vũ Ngôn cười ha ha nói tiếp:
- Nhưng mà, trước đó cô phải thương lượng với bạn trai đã. Sau khi cướp xong thì hai người sẽ chuẩn bị làm thế nào? Cô còn phải đi học mà.
Quan Nhã Ny nhìn Vũ Ngôn nhẹ nhàng đáp:
- Tôi chưa có bạn trai!
Vũ Ngôn nhíu mày:
- Vậy thì thực sự cô muốn trở mặt với nhà cô sao? Hơn nữa nếu cô thực sự không muốn lấy chồng thì cùng lắm thì đến lúc đó không về nữa. Bọn họ không tìm thấy cô thì sao có thể ép cô lấy chồng chứ, phải không?
Quan Nhã Ny lắc đầu nói:
- Mặc dù chuyện này đã được định từ nhỏ nhưng vốn cũng không hề vội vàng. Nhưng vừa rồi tôi nhận được điện thoại báo rằng, gần đây tập đoàn Thánh Long xảy ra chút vấn đề. Có một số ker bụng dạ khó lường liên kết lại có ý đồ độc chiếm tập đoàn Thánh Long. Mà số cổ phần hiện tại chúng tôi nắm giữ vẫn không thể ngăn cản được bọn chúng. Nhưng nếu tôi gả cho người kia thì sẽ khác hoàn toàn. Tôi có thể chính thức nắm cố phần của mình, và lúc đó số cổ phần của chúng tôi có thể ngăn cảm được đối phương đánh lén, khiến cho bọn chúng khó có thể đạt được mục đích. Giờ đang là thời điểm quan trọng, tôi sao có thể mặc kệ vứt bỏ việc trong nhà chứ?
Trong lòng Vũ Ngôn thoáng lạnh mình, nghe ý trong lời nói của nàng thì bên trong Ma môn xuất hiện vấn đề mới đưa đến việc tập đoàn Thánh Long rơi vào nguy cơ. Mặc dù hắn đã sớm biết rằng bên trong tập đoàn Thánh Long không hề hoà thuận vui vẻ nhưng cũng không ngờ tới nguy cơ đã tới mức lửa cháy chém lông mày rồi.
- Vậy cô cô Quan tổng của cô đâu? Cô ấy hẳn là có năng lực ngăn cản chứ?
Vũ Ngôn cau mày hỏi.
- Cô cô chỉ có một phần ba cổ phần của tập đoàn Thánh Long thôi. Hiện tại cô ấy không thể ngăn cản được. Hai mươi năm nay cô cô đã vì tập đoàn Thánh Long mà đã hy sinh rất nhiều rồi, anh là người ngoài nên không biết đâu. Trong lòng tôi rất rõ, hiện tại đang là thời điểm khó khăn nhất, chỉ có tôi mới có thể giúp cô cô.
Đôi mắt Quan Nhã Ny đỏ lên:
- Nhưng nếu tôi đã hạ quyết tâm thì sẽ phải đi trên con đường xưa bi thảm giống cô cô tôi.
Vũ Ngôn nghĩ nghĩ một lát hỏi:
- Vậy còn cha cô đâu?
Quan Nhã Ny oán hận đáp:
- Đừng nhắc tới người này trước mặt tôi. Tôi không có cha!
Vũ Ngôn nhìn vẻ mặt căm hận của nàng thì hắn biết giữa nàng và cha nàng nhất định có mâu thuẫn gì đó không thể hòa giải. Nói như vậy thì bây giờ tập đoàn Thánh Long chỉ có một mình Quan Mẫn Tình chống đỡ.
- Vậy còn những người đám Vân lão đâu? Bọn họ chẳng lẽ cũng không quản chuyện này sao?
Vũ Ngôn truy vấn nói.
- Nhị gia gia thuộc Trường Lão hội. Bọn họ chỉ để ý tới công việc của môn phái, còn chuyện kinh doanh họ không nhúng tay vào. Hơn nữa cho dù nhúng tay vào cũng không giúp được việc gì. Chỉ có một khả năng, bọn họ mới có thể danh chính ngôn thuận tham gia. Nhưng khả năng đó quá xa vời, tổ tông chúng tôi đã đợi mấy trăm năm, cô cô cũng hao phí hai mươi năm thanh xuân những vẫn không đợi được cái mà họ cần. Tiếp theo e rằng sẽ tới lượt tôi. Đó có lẽ chính là số mệnh của chúng tôi.
Quan Nhã Ny lắc đầu cười khổ nói.
Vũ Ngôn trầm mặc một hồi. Ma môn sừng sững ngàn năm không sụp đổ thì ở trong đó phải hy sinh bao nhiêu đây, và cũng cần phải có tín niệm kiên cường tới cỡ nào. Thế nhân chỉ có thể thấy sự cố chấp của họ nhưng có ai thấy được sự kiên trì, sự ngoan cường của họ chứ?
Vũ Ngôn thở dài:
- Cho nên cô liền quyết định hy sinh hạnh phúc cả đời mình để cứu tập đoàn Thánh Long sao?
Quan Nhã Ny nhìn Vũ Ngôn nói:
- Trừ điều đó ra tôi còn có cách nào chứ?
Vũ Ngôn nhớ tới thân phận của mình. Hiện tại nghe ý của Quan Nhã Ny thì người thực sự có thể tin được chỉ sợ cũng chỉ có Quan Mẫn Tình mà hắn chưa từng gặp mặt kia thôi. Mà mình nếu muốn trợ giúp Quan Nhã Ny thì cũng chỉ còn cách tìm được Quan Mẫn Tình trước, để xem xem cái thân phận Thánh chủ Ma môn của hắn có còn dùng được không đã.
- Vậy cô cô của cô hiện tại đang ở đâu? Có thể thương lượng với cô ấy lại một lần nữa không?
Vũ Ngôn hỏi. Trước tiên phải gặp Quan Mẫn Tình một lần đã rồi mới có thể đưa ra lựa chọn tốt nhất.
- Cô cô gần đây luôn ở Hồng Kông, nghe nói nơi đó có buổi đấu giá châu báu gì đó hình như có quan hệ tới tiền bối của môn phái chúng tôi. E rằng cô cô phải tới ngày mười lăm tháng tám mới có thể quay về.
Quan Nhã Ny nhẹ nhàng nói.
Trong lòng Vũ Ngôn kinh hãi. Lúc này hắn mới nhớ tới chuyện Bảo Khánh Tường có gọi điện cho mình nói rằng, vì để nâng cao danh tiếng của dạ minh châu thái tổ nên buổi đấu giá này đã thay đổi kế hoạch ban đầu, ủy thác cho hãng đấu giá Sotheby nổi tiếng nhất Hồng Kông và tiến hành tại khách sạn lớn bến cảng Victoria, tính ra thời gian cũng không còn mấy ngày nữa.
Lúc này Quan Mẫn Tình xuất hiện tại Hồng Kông có phải là vì muốn từ mấy viên dạ minh châu kia để tìm được chút gì đó không? Nếu quả như vậy thì từ mức độ quan tâm của nàng với mấy đồ châu báu này thì thân phận này của mình có lẽ vẫn có ích.
Xem ra phải đi Hồng Kông một chuyến rồi. Một là vì chuyện Quan Nhã Ny, hai cũng là vì gặp mặt Quan Mẫn Tình. Trước mắt xem ra, Quan Mẫn Tình là người trung thành nhất với Ma môn.
- Vậy cô hiện tại cần tôi làm cái gì?
Vũ Ngôn nhìn thoáng qua Quan Nhã Ny nhẹ nhàng hỏi.
Quan Nhã Ny nhìn hắn một cái nói:
- Chuyện này có quan hệ đến hạnh phúc cả đời của tôi, anh cho rằng hạ quyết tâm dễ như vậy ư?
Vũ Ngôn cười nói:
- Vậy là cô muốn tôi tới giúp cô hạ quyết tâm sao?
Quan Nhã Ny quan sát hắn đáp:
- Tôi không biết. Tôi cũng rất mâu thuẫn. Có lẽ tới thời khắc cuối cùng tôi mới có thể hạ quyết tâm cuối cùng được. Anh có thể giúp tôi không?
Vũ Ngôn gật đầu nói:
- Giúp thế nào?
Quan Nhã Ny trộm nhìn hắn một cái, khuôn mặt đỏ lên rồi nói với giọng nhỏ như muỗi:
- Chỉ khi thấy anh tôi mới có dũng khí hơn. Đến lúc đó nếu anh có thể tới thì kết quả sẽ khác đi.
Còn chưa chờ Vũ Ngôn phản ứng thì Quan Nhã Ny đã đỏ mặt đứng dậy nói:
- Tôi phải đi trước. Chờ tôi nói chuyện với nhị gia gia sau đó sẽ gọi báo cho anh. Đến lúc đó anh nhất định phải tới đó. Nếu không tôi ―
Nàng dừng một lúc nhìn Vũ Ngôn với ánh mắt đầy mong đợi:
- Xin anh, anh nhất định phải tới ―
Nhìn ánh mắt tràn ngập hy vọng của nàng mà Vũ Ngôn thoáng ngập ngừng mấp máy môi vài cái nhưng lại không biết nên nói cái gì cho phải.
Quan Nhã Ny nhìn hắn thật lâu, gương mặt nàng hiện lên một nụ cười ấm áp như mùa xuân rồi mới xoay người nhẹ nhàng bỏ đi.
Vũ Ngôn suy nghĩ thật cẩn thận về lời nói của Quan Nhã Ny:
" Chỉ khi thấy anh tôi mới có dũng khí hơn."
Rồi cả dáng vẻ như xấu hổ, với nụ cười lẫn ánh mắt lưu luyến của nàng, tất cả lại hiện lên in dấu trong đầu....
Tăng Nhu một mình một người ngồi trong khu vườn đầy hương hoa quế thơm ngát. Nàng cách hai người Vũ Ngôn cũng không thể nói là gần nhưng cũng không phải là xa, song vẫn đủ để thấy hai người họ cười cười với nhau dù không nghe thấy họ nói cái gì. Trong lòng Tăng Nhu chưa xót, sao cái tên xấu xa này lúc nào cũng đối xử với mỗi một cô gái đều khi nóng khi lạnh như vậy. Anh ấy không biết rằng mình hiện nay đã có bạn gái rồi sao? Đúng là một tên hoa tâm, cực kỳ hoa tâm!
Tăng Nhu nổi giận đùng đùng tiêu sái bước tới bên cạnh Vũ Ngôn nhưng vẫn thấy Vũ Ngôn đang nhìn chằm chằm vào hướng mà Quan Nhã Ny rời đi mà ngẩn cả người. Trong lòng nàng giờ có tức nhưng cũng không biết phát thế nào, năm ngón tay thon dài đưa lên véo lấy mặt hắn lắc lắc nói:
- Bại hoại, xấu xa. Tỉnh, tỉnh đi. Người ta đã đi hơn nửa ngày rồi còn nhìn cái gì chứ?
Vũ Ngôn nắm lấy bàn tay nhỏ bé tinh tế của nàng rồi kéo nàng vào lòng mình cười nói:
- Anh đang nhìn Nhu Nhu bảo bối nhà chúng ta chứ.
- Miệng lưỡi trơn tru!
Tăng Nhu nhẹ nhàng mắng hắn một câu và cơn tức trong lòng cũng vì câu nói trên của hắn mà cũng tiêu đi hơn nửa.
- Người ta đi rồi anh còn đưa hồn theo. Anh còn xem em là ――là bà xã của anh không hả?
Vốn nàng định nói là "bạn gái của anh không hả" nhưng nghĩ lại thì cái từ bạn gái này rất khó trói buộc được hắn nên mới cố nén sự xấu hổ mà ghé vào tai hắn nói nhỏ.
Vũ Ngôn nhìn cái mũi nhỏ đang cau cau đáng yêu của nàng, nhớ tới tình hình khi mình lần đầu tiên gặp nàng mà trong lòng lại cảm thấy tức cười. Ai có thể ngờ rằng cái quả ớt con lúc trước, giờ lại trở nên ôn nhu, dịu dàng đáng yêu như thế này chứ. Phụ nữ quả nhiên không thể suy đoán theo lẽ thường được!
Đô Thị Lương Nhân Hành Đô Thị Lương Nhân Hành - Vũ Nham