Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Ngày hôm qua...đã từng
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
My life - Chương 109
T
hì hiện tại
(Trở về sau chuyến đi ngắn xa SG nhiều sự kiện và cảm xúc, thôi thì dành một vài chap để viết về thì hiện tại vậy...)
Chuyến xe tốc hành băng băng trên đường. Ngồi dựa mình vào khung cửa kính lặng nhìn về phía trước. Thật may mắn vì được ngồi băng trước, có thể nhìn ra khung cửa kính, nhìn con đường nhựa như đang chạy ngược trở vào đầu xe. Đường về quê vẫn không thay đổi nhiều, miền Tây với những cánh đồng xa tít chân trời, những đường dây điện trãi dài xa xăm. Nếu đi bằng xe máy có lẽ thi thoảng nó sẽ ngừng lại để ngắm nhìn...nhưng đang đi xe khách nên dành phải ngồi im mà suy nghĩ linh tinh. Mệt thật, năm nào cũng phải bị quay trở về để ký giấy quân sự. Thôi thì xem như một cợ hội để có dịp về lại quê vậy. Mấy hôm nay bận bịu với công việc mới, những suy nghĩ và cả những ký ức cứ vây quanh nó như cuốn phim chiếu chậm, rõ ràng từng hình ảnh của quá khứ đan xen vào hiện tại...đôi lúc ngọt ngào, đôi lúc cũng nhói lòng.
Xe vào bến. Choảng tỉnh bởi tiếng mở cửa xe, tiếng chèo kéo khách của mấy ông xe ôm giành khách mời mọc. Cố chen ra khỏi đám đông, tránh xa vài bàn tay níu kéo mời khách, nó im lặng đi ra xa leo lên chiếc xe trung chuyển. Lần nào trở về cũng im lặng, cũng âm thầm chẳng cho bất cứ bạn bè hay người thân nào biết, trên người cũng chẳng có hành trang nào khác ngoài số tiền nhỏ nhét đại trong túi, cái điện thoại và mảnh giấy chứng nhận sinh viên của trường. Xe trung chuyển đưa nó vào phường. Cố tìm ban chỉ huy quân sự phường, trình giấy...ký tên. Khoảng nửa tiếng là xong, vậy đó năm nào cũng bị hành hạ bỏ việc, bỏ học về đây chỉ để ký một chữ duy nhất. Chán mấy cái thủ tục giấy tờ tào lao này thật. Trưa nóng, mệt vì chuyến xe dài...nó tìm một quán cafe gần đó đặt lưng xuống, gọi món cafe không đường quen thuộc với nó nhưng hơi khác người với nhỏ phục vụ.
Nhấm nháp ly cafe thật đắng, thả người vào không gian mát mẻ của tán cây trong sân quán, mắt nhìn vào những bóng nắng len lõi giữa tán cây chiếu vào mặt nó. Đúng là sức khỏe càng ngày càng yếu, lúc trước đi xa một ngày chạy xe máy suốt mất trăm cây không cần nghĩ vẫn khỏe như thường, còn giờ tự biết mệt nên đành đi xe khách, ngồi ko mà giờ cũng thấy đuối kèo....Đang tự trách sức khỏe của mình thì tiếng chuông điện thoại reo.Số máy lạ, chắc là anh em nào đọc hồi ký của nó call rủ cafe đây mà. Nhưng không, nó alo mấy tiếng liền vẫn không thấy ai trả lời thay vào đó là sự im lặng. Có lẽ máy có vấn đề nên không nghe được đối phương nói chuyện nên nó cup máy. Một lúc sau sô máy ấy lại gọi tiếp. Lần này vẫn như trước, chẳng ai nói gì cho đến khi nó nói tiếng xin lỗi phải cup máy thì giọng con gái vang lên nhỏ nhẹ ở bên kia.
- M
Sững người lại trong giây lát nhưng rồi nó cũng trấn tĩnh lại, mất điện thoại mất hết số nên giờ bạn gọi ko biết là số ai. Nó vội xin lỗi trước.
- Ai vậy. Sorry M mất điện thoại nên hổng biết số này là ai
- Uhm...
- Vậy sô ai đây
- Mèo nè
Lại sững người khi nghe tiếng Mèo nè...Chẳng lẽ là....Nó vội nhẹ giọng
- Mèo....có phải là....
- Uhm là Mèo. M quên Mèo rồi sao
- Ừ ừ không. Nhưng tại M tưởng lâu quá không liên lạc nên...
- M vẫn lạnh lùng...
Mèo bật cười...nụ cười tuy nghe qua điện thoại cũng cảm nhận một nỗi buồn nào đó.
- M hổng còn giữ số Mèo sao
- Ừ ừ mất điện thoại mấy lần nên ko nhớ số ai hết. Mà sao Mèo biết số này của M
- Muôn biết gì về M cũng đâu khó lắm đâu. Bạn M Mèo quen nhiều mà
- Ờ
Vài giây im lặng từ cả hai. Nó cũng bất ngờ khi Mèo đột nhiên liên lạc với nó sau gần 4 năm cả hai tự mất tích với nhau.
- Mấy giờ M về tới đây
- Về đâu
- Về quê mình nè
- Ủa sao biết M về
- Uhm. Biết chứ sao không.
- Ờ chắc M hổng về dưới đâu, ghé VL làm giấy xong rồi trở về SG.
- M về đây được không. Một ngày thôi
- Chi...
- Mèo muốn gặp M
- Tự nhiên muốn gặp chi
- Uhm...M về nha. Giờ Mèo chạy xe lên thành phố (TV) chờ M nha.
- Nhưng mà...sao tự nhiên...M nghĩ mình ko nên....
- Mèo chờ đó. M về nhanh nha. Mèo có lí do muốn gặp M. Một lần cuối thôi.
- Lần cuối cách đầy gần 4 năm rồi mà. Giờ gặp làm gì nửa?
- Cứ về đi. Xin M đó. Mèo chờ. Cafe phi trường nha M. Nhớ quán đó hok. Nằm ven đường băng sân bay đó.
- Ờ nhớ. Nhưng mà...
- Vậy nha. Mèo chờ...tut tut tut...
Mèo cup máy. Chẳng cho nó cơ hội từ chối. Nó chẳng có lí do gì để gặp lại Mèo cả, cũng hoàn toàn không muốn gặp. Dù gì cũng biến mất hơn ba năm rồi mà. Tưởng chừng không bao giờ xuất hiện trước mặt nhau nửa, vậy mà bây giờ đột nhiên ở đâu xuất hiện call cho nó mặc dù đây là số điện thoại nó nghĩ chẳng bao giờ Mèo biết được. Lòng chẳng muốn về nhưng...chính vì sự tò mò cộng với tấm trạng đang lãng đãng nghĩ về ký ức cho nên nó như vô thức đi vào quầy vé xe mua vé về TV. Chẳng có gì khó vì với hãng xe này cứ 1 tiếng sẽ có một chuyến xe về TV mà.
Xe khởi hành. Nó lặng lẽ nhắm mắt ngủ giết thời gian để khỏi phải suy nghĩ nhiều. Có lẽ lần này về, chẳng qua thăm lại một người cũ vậy thôi. Ừ..thì chỉ là người cũ của thời cấp 3...đã chìm vào ký ức tưởng chừng đã lãng quên.
Hơn một tiếng rưỡi trôi qua rồi thì phải. Xe cũng sắp đến nơi rồi, đường từ VL về TV cũng chỉ hơn 70km, xe chạy khá nhanh nên không mất quá nhiều thời gian. Những dãy cafe san sát nhau trãi dài từ ngoại ô thành phố, hai năm gần đây những hình thức quán cafe đẹp đã du nhập vào thành phố quê của nó hình thành nên cả một làng cafe hay còn được gọi là phố cafe. Có lẽ từ giờ đây cũng là một đặc trưng của thành phố quê nó. Những quán cafe đẹp theo nhiều phong cách san sát nhau năm một bên con đường lớn dẫn vào trung tâm thành phố nhưng còn bên đây đường thì vẫn là những hàng bạch đằng, những bãi đất trống và những con đường nhựa cũ của sân bay nhỏ có từ rất rất lâu về trước. nay chỉ con là nơi thả diều, tập lái xe, đua xe của cư dân thành phố. Cafe phi trường nằm ven đường nổi bật giữa bãi đất trống, sau lưng có thể nhìn rõ sân bay lấp ló giữa những hàng bạch đằng cao tuổi. Nó bước xuống xe. Chậm rãi tiến vào cafe. Đưa mắt nhìn quanh để tìm. Một người con gái đang ngồi một mình, đeo kính đen vẫy tay mĩm cười với nó. Tiến lại gần, nó nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Mèo đây sao. Trưởng thành hơn rất nhiều, ra dáng một người con gái trưởng thành hơn, đẹp hơn và hình như sắc sảo hơn thì phải. Nó im lặng nhìn ra phía xa xa, cafe phi trường chỉ đơn giản nằm ở sân bay chứ có bao giờ nhìn thấy được chiếc máy bay nào cất cánh đâu. Nhưng dù sao cũng nhiều người thích ngồi ở đây để ngắm nhìn một điều gì đó bình yên và thoải mái.
- Anh uống gì
- Cafe không đường nha em.
- Hả? Không đường hả anh
- Ừ. Nhớ nha, đừng có bỏ đường vào đó
- Dạ anh chờ em chút.
Nhỏ phục vụ đi rồi. Mèo mới tháo kính đen quay qua nhìn nó mĩm cười. Vân nụ cười và gương mặt quen thuộc ngày trước, có chăng là nét trưởng thành, son phấn trang điểm và dấu thời gian làm Mèo khác đi mà thôi. Có lẽ gặp nhau ngoài đường nó vẫn nhận ra Mèo nhưng chắc không dám gọi vì bây giờ...sắc sảo và đẹp hơn trước rất nhiều. Không còn là một thiếu nữ trẻ nửa mà đã trưởng thành hơn rồi. Ít nhất là Mèo chín chăn hơn so với nó rất nhiều...vì dù saoMèo cũng hơn nó đến 3 tuổi mà.
- M nhận ra Mèo hok
- Ờ ờ
- Mèo thì nhìn cái biết M liền. Hổng khác chút nào. Con nít quá. Hổng có mấy cục mụn này chắc tưởng M chưa dậy thì quá
- Uhm...trời thương nên cho nhỏ xíu hoài mà. Mèo lớn hơn M mà...nhìn M con nít đúng rồi.
- Hì...vậy sao lúc trước ai nói Mèo con nít hơn
- Ờ lúc trước khác. Giờ Mèo khác mà
- Uhm. Khác thì khác ngoại hình. Còn Mèo vẫn là Mèo thui.
- Ờ
Câu chuyện ngắt ngang bởi nhỏ phục vụ mang cafe ra cho nó. Cả hai im lặng một lúc lâu, nó nhấm nháp những giọt cafe đắng chát ấy trong những suy nghĩ về Mèo....mọi thứ đúng là khác, nhưng không hiểu sao cảm giác vẫn là Mèo ngày trước....thay đổi chăng chính là cảm xúc và cuộc sống của hai đứa mà thôi.
- M quên mèo rùi đúng hok
- ....
- Mèo biết mà. Hì...M nói M biến mất là biến mất mà. Mèo hổng điện tìm M chắc M cũng hổng nhớ tới Mèo đâu.
- Ờ...lâu quá rồi...cũng...
- Nhưng Mèo vẫn nhớ M.
- ....
- Hì...khó tin quá ha. Chuyện xa xưa...giờ Mèo nói nhớ M chắc M cười mèo lắm hả.
- Ờ ko...
- Mệt! M vẫn như cũ. Nói chuyện lạnh lùng thấy sợ lun. Thoải mái đi. Mèo với M hổng có xa lạ gì đâu nè.
- Ờ ờ.
- M còn nhớ còn giận chuyện cũ hả.
- Chuyện nào
- Chuyện tụi mình. Chuyện Mèo làm M.....
- Ờ ko. Thời con nhỏ long nhong....làm gì nhớ mà giận dai vậy chớ
Nó mĩm cười. Ừ thì thực sự nó chẳng còn cảm giác gì về chuyện cũ. Chỉ là thờ học trò lơ ngơ, vu vơ bất cần. Làm sao nó đủ thời gian để nhớ tới chuyện đó chứ. Lâu nay nó cũng cứ tưởng mọi thứ chỉ là trò chơi tuổi nhỏ thôi chứ. Tự nhiên Mèo nhắc lại, nó cũng cảm thấy hơi buồn cười.
- M vô tình thiệt. Hì còn Mèo thì nhớ tới giờ luôn. Chưa bao giờ quên...
- Vậy à. Mèo nhớ chi. M hổng nghĩ gì nửa đâu mà
- Nhưng Mèo nghĩ.
- M xin lỗi
- Có gì đâu.Mèo mới có lỗi mà. Hihi. Nói thiệt dù sao lúc đó Mèo cũng hơn tuổi M nên suy nghĩ hổng có vu vơ như M đâu. M thì quên dc vì Mèo biết tính M,còn mèo hổng quên được. Nhớ lắm.
- Ờ
- Vẫn nói ít quá ha. Toàn Mèo nói.
- Thì M vốn vậy mà
- Uhm. Mèo biết. Tưởng M thay đổi rồi chớ
- Sao thay đổi
- Vì Mèo làm M thay đổi
- Ồ...có một chút. Nhưng vẫn vậy à
- Uhm. Vẫn vậy
Mèo mĩm cười. Những lời nói không đầu không đuôi...như những vết giật của đoạn phim cũ đang chiếu. Chấp vá rách rời....chỉ người trong cuộc mới hiểu được mà thôi.
- Mèo xin lỗi
- Vì chuyện gì
- Vì...làm M tổn thương.
- Ờ...chuyện qua lâu rồi mà.
- Nhưng Mèo...vẫn thấy tiếc và hối hận.
- Đừng như vậy. Thời gian qua...M nghĩ cũng phai nhòa...cũng quên mà
- Hì Mèo hổng quên mới chết nè.
- Hồi đó phải chi Mèo đừng có làm vậy với M thì...chưa chắc M với Mèo xa lạ như giờ ha.
- Ờ ờ...thì ai biết được tương lai đâu. Mèo nghĩ nhiều quá đó.
- Mèo con gái, lớn hơn M mà. Lúc đó M con nhỏ chứ Mèo cũng đâu nhỏ lắm đâu
- Ừ....
- Giờ M thấy Mèo sao
- Sao là sao
- Có đẹp hok. Nói thiệt nha. Hổng có nịnh à
Nó mĩm cười. Không cần nịnh, Mèo đúng là đẹp hơn trước rất nhiều. Lúc còn quen nhau, mèo cũng thuộc dạng đẹp và kute mà. Lúc đó nó quen dc Mèo cũng vì Mèo đẹp và kute. Giờ thì không còn kute của tuổi teen nửa mà đẹp thực sự, lại biết cách make up, ăn mặc mốt thì không thể chê được. Nó gật đầu.
- Ừ đẹp.
- Hì...nhớ hùi đó mắc cười M ghê. Thích Mèo vì mèo đẹp mà tối ngày toàn xạo xạo chê Mèo xấu. Giờ biết Mèo đẹp rùi hả.
- Ờ...giờ khác
- Biết rồi. Tối ngày nói giờ khác giờ khác hoài...nói vậy buồn lắm đó.
- Ờ thì hổng nói nửa.
- Hì phải chi hồi đó Mèo hổng ỷ mình đẹp có nhiều người thích thì...Mèo đâu có làm chuyện có lỗi với M. Hồi đó ngu thiệt. Giờ lớn rồi...ngồi nhớ lại Mèo thấy giận mình lắm.
- Lại nói chuyện đó nửa. Bộ Mèo gọi M về gặp để nói M biết chuyển đó thôi sao
- Uhm. Lâu ngày gặp. Cho Mèo nhớ hùi xưa chút đi. Khó tính quá à
- Ờ. Hổng phải khó. Mà sợ Mèo buồn thôi
- Thì ngta buồn thiệt chứ bộ.
- M hổng nghĩ chuyện lâu rồi mà làm mèo buồn tới vậy. Hơi bất ngờ
- Uhm. Mèo cũng hổng biết sao Mèo nhớ và buồn chuyện M nhiều vậy nửa. Chắc tại M đó
- Sao tại M
- Tại M hùi đó...làm Mèo thích M chi
- ....
- Thiệt tình...tính giỡn chơi..ai ngờ thíchM thiệt. Rùi M đi...giờ vẫn nhớ M nhiều. Hì chắc Mèo bị điên mất tiêu rùi.
- Mèo...nói..vậy hoài..M hổng muốn Mèo buồn đâu. Hay mình nói cái khác đi
- Ko...Mèo muốn nói chuyện này à. Sau này rủi hổng còn cơ hội nói nửa sao
Nó im lặng. Thực sự thấy khó xử và bất ngờ vì những lời Mèo nói. Nó đã quên, hoàn toàn ko nhớ chút gì. Vậy mà Mèo nhớ nhiều tới vậy sao. Tỉnh cảm học trò vu vơ thôi mà ta @@. Nó biết Mèo không nói đùa. Chính ánh mắt và giọng nói xúc động của Mèo nói lên điều đó. Người ta nói cafe Phi trường này là nơi dễ làm người ta nhớ về kỉ niệm, giờ càng thấy lời đồn đó chính xác. Ít nhất là lúc này, Mèo (đã từng là của nó) đang cố gắng kéo nó nhớ về kí ức ngày xưa. Dù quên từ lâu nhưng giờ cũng thấy một chút gì xao xuyến....Ừ thì ít nhất trước mặt là một cô gái trưởng thành, đẹp, lớn hơn nó đến 3 tuổi...có lẽ ít nhiều ai mà ko nao lòng chứ.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Ngày hôm qua...đã từng
Nguyễn Mon
Ngày hôm qua...đã từng - Nguyễn Mon
https://isach.info/story.php?story=ngay_hom_qua_da_tung__nguyen_mon