Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Vợ Tôi Là Công Chúa
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 110: Kết Trái.
V
ợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 110: Kết trái.
Người dịch:Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
- Triều đình đế quốc Thiên Vân lấy tên An Nam, là vì những người thuộc dòng dõi hoàng thất đều được nuôi dưỡng từ quả của cây có tên là An Nam. Dùng quả của cây An Nam chế tạo ra quả Trường sinh dùng cho bữa ăn sau này, thức ăn trong cơ thể có chứa một phần của cây sinh mạng An Nam. Tôi trồng nó, xem nó từ từ trưởng thành, có thể biết được tình trạng hấp thu của anh.
An Nam Tú vừa giải thích cho Lý Lộ Từ hiểu, vừa chăm chú xem cây nhỏ.
Lý Lộ Từ chỉ có thể nhìn, thật ra bây giờ ngoài cảm giác có cái gì đó cuồn cuộn trong người muốn chui ra từ lỗ rốn, không còn thấy khó chịu gì nữa, cây sinh mệnh dần dần lớn lên, cũng không gây áp lực cho hắn, giống như không có sức nặng.
Phân thân của cây sinh mệnh là quả cây An Nam, dần dần lớn lên, lúc đầu là cây giống nhỏ, rất nhanh đứng vững trên đất Thiên Hoa, nhưng nó không tiếp tục dài và cao, lúc này Lý Lộ Từ đã thấy rõ hình dạng của nó… cây mít!
Dĩ nhiên Lý Lộ Từ biết, cho dù quả của cây trong nhà mình rất lớn, vườn thực vật cũng chỉ là cây lâu năm, nhưng vỏ của cây mít, chi nhánh, lá cây, hắn đều quen thuộc đến độ không còn muốn quen nữa? Khó trách lúc An Nam Tú nhìn thấy cây mít ở ngôi nhà cũ, lại cứ khẳng định đó là cây sinh mạng.
Đương nhiên cây mít này không thể giống y chang cây mít ở nhà của Lý Lộ Từ, nó mông mông lung lung, giữa thân cây và cành lá có sương mù, toả ra những sắc màu ma ảo, những giọt sương trong suốt ở bốn phía, ánh sáng rực rỡ lan rộng khắp nơi.
Ngọn cây đụng đến đất Thiên Hoa thì sẽ ngừng phát triển, nhưng nhánh cây của nó bắt đầu dài ra, bám đầy đất Thiên Hoa, sau đó dọc theo các vách tường, dọc theo dụng cụ gia đình, dọc theo đồ điện, mềm mại mà nhanh chóng che kín tất cả nó có thể chiếm giữ không gian.
Không bao lâu, mỗi một gian phòng đều bị thân của cây sinh mạng bám đầy, trong phòng tràn ngập ánh sáng của sương mù, rốt cuộc lại không nhìn thấy một tia ánh mặt trời, đập vào mắt là những ánh sáng màu lục, lá cây nhẹ run, che phủ lay động nhánh cây, trong nháy mắt Lý Lộ Từ giống như đang từ giữa biển đến bên trong rừng rậm, cái tai nghe được chính là những âm thanh vỡ vỡ ồn ồn trong rừng, lỗ mũi cảm nhận được chính là không khí tươi mát tự nhiên.
An Nam Tú bắt đầu đi lại xung quanh, tỉ mỉ quan sát quả của cây sinh mạng này, lộ ra chút thần sắc kinh ngạc, một lúc lâu mới vang lên một câu hát ngắn ngủi.
Dường như thời gian chạy ngược, y như tua lại bộ phim, cành lá của quả cây sinh mạng dọc theo quỹ đạo ban đầu đã bị thu hồi, rất nhanh toàn bộ đã co rút lại vào bụng Lý Lộ Từ.
Ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào, đến nỗi Lý Lộ Từ thấy chói mắt, hắn không biết toàn bộ quá trình kiểm tra có kết thúc chưa, vẫn nằm ở đó, chỉ có điều lúc này không còn bị ảnh hưởng bởi lực hút của cây sinh mệnh, lại biến thành một căn phòng nhỏ, tình hình cứ như anh cả trần như mộng nằm trên sô pha, còn em gái mặc đồ y tá, đương nhiên Lý Lộ Từ thì xua đuổi các động vật nhỏ.
- Để tôi xem.
An Nam Tú đẩy tay hắn ra.
- Sao cô không để tôi xem trước đi?
Đương nhiên Lý Lộ Từ không chịu, không ngờ An Nam Tú lại đưa ra yêu cầu này, chẳng khác gì đem hắn ra làm vật thí nghiệm.
- Anh đã cởi hết rồi, nhìn nhiều chút, hay ít chút có khác nhau sao?
An Nam Tú cố gắng tranh luận, sau đó đỏ mặt nhìn Lý Lộ Từ, tất nhiên hắn không dám nhìn cô, không thể được! Của cô và hắn không giống nhau, của cô không có lông, nói không chừng Lý Lộ Từ thấy kì lạ, tuy rằng lông dài mới kỳ, nhưng An Nam Tú không muốn bị hắn cho là rất kỳ quái.
Lý Lộ Từ đoán An Nam Tú đã kiểm tra xong, không tranh cãi với cô ở đây, vội vội vàng vàng chạy đến phòng ngủ mặc quần áo rồi mới chạy tới, gấp gấp gáp gáp hỏi:
- Vừa rồi kiểm tra sao rồi, sao rồi?
An Nam Tú không được đền bù như mong muốn, có chút mất hứng, loại sinh vật là con trai, mình thật sự chưa nghiên cứu qua, Lý Lộ Từ không muốn làm tiêu bản thí nghiệm của mình, lại không muốn bị giết, chỉ là muốn cắt bỏ động vật nhỏ kia để thu thập thêm chút dữ liệu, dù sao cũng có thể trả lại.
Thật ra đồ này giống như ngực của người phụ nữ, hoàn toàn không cần thiết, không hiểu sao Lý Lộ Từ lại rất coi trọng, nếu mình đề nghị hắn cắt đi, chắc chắn hắn sẽ từ chối?
An Nam Tú suy nghĩ một hồi, chắc Lý Lộ Từ không đồng ý, quên đi, cũng không muốn vì hắn mà tức giận, nể mặt hồi nãy hắn nghĩ đến cô.
- Hình dáng của cây sinh mạng sẽ phản ứng lại tình trạng hấp thu của anh, bình thường sau khi hấp thu xong, cây sinh mạng sẽ ra trái sinh mạng, nhưng của anh không có.
Đương nhiên vấn đề này không làm khó được An Nam Tú, nhưng điều làm cô ngạc nhiên, giọng điệu của An Nam Tú vẫn rất bình thản tự nhiên.
- Vậy ý gì đây?
- Nghĩa là anh không có hấp thu hết quả của cây sinh mạng, nhưng tình trạng cơ thể của anh đa số đã được cải thiện, tuổi của cây sinh mạng khoảng năm trăm năm, nói cách khác anh sẽ sống lâu hơn bình thường, đại khái trong khoảng năm trăm tám mươi tuổi đến sáu trăm hai mươi tuổi.
An Nam Tú nhíu nhíu mày, có chút lo lắng, sau đó bĩu môi, nói một cách miễn cưỡng:
- Sinh mạng của anh vẫn quá ngắn, có lẽ một ngày kia cho anh theo thầy theo quan tiến đến trình độ triệu tập thú của tôi, không chết được, biết không?
- Biết rồi.
Lý Lộ Từ cười, không ai muốn chết cả, nhưng đã khiến hắn cảm dịu dàng và ấm cúng, không phải vì mình có thể sống lâu, mà là những thứ khác, không tự nhiên của An Nam Tú, không tự nhiên xoay đi.
Tất nhiên, cô sẽ không thừa nhận, cũng không nghĩ rằng Lý Lộ Từ sẽ hiểu.
- Về chuyện viên đạn, bây giờ có thể khẳng định, cơ bản tố chất của anh không tồi, miễn cưỡng có thể thoát ra khỏi hàng ngũ của kẻ ngu muội, ở giữa ngu ngốc ít và ngu ngốc vừa, tất nhiên, với trình độ cao hơn thì kém rất xa.
An Nam Tú thấy Lý Lộ Từ nhìn mình cười, vẫn cảm thấy nụ cười của hắn đã làm mình đỏ mặt, vì thế xoay đi không để hắn nhìn mình cưới.
- Cơ thể của anh đã có sức đề kháng và năng lực khôi phục rất mạnh. Lúc viên đạn bắn trúng anh, năng lượng của quả Trường sinh sẽ biến hoá thành làn da rất cứng thứ hai của cây sinh mạng, hấp thụ nội lực của viên đạn, trên cơ bản cũng không uy hiếp sinh mạng anh.
- Tôi hoàn toàn không cần phải sợ những thứ này?
Lý Lộ Từ vui mừng quá đỗi.
- Đa số mọi người không thể hình thành làn da cứng hoá của cây sinh mạng, cho nên tôi nói anh miễn cưỡng thoát khỏi hàng ngũ đại ngu ngốc, nhưng anh vẫn ngu ngốc.
An Nam Tú xem thường Lý Lộ Từ vì chuyện nhỏ nhặt này mà tỏ ra rất vui mừng.
- Một viên đạn đương nhiên sẽ không là vấn đề, nhưng nếu bị bắn trúng nhiều viên, năng lực của quả Trường sinh để chữa trị sẽ bị tiêu hao hết, anh vẫn phải chết. Còn giống như anh nói cái gì súng nhắm, trừ phi anh có thể tự mình hình thành làn da cứng hoá, nếu không bị bắn trúng tim và não, bắn trúng những bộ phận khác trong cơ thể, cũng sẽ hình thành những vết thương không thể khép lại.
An Nam Tú giải thích rõ ràng, mặc dù bị cô nhìn với thái độ khinh bỉ, nhưng Lý Lộ Từ đã biết rõ trên thực tế tình trạng của mình không tồi, không thể dựa theo tiêu chuẩn của An Nam Tú, nếu đạt được tiêu chuẩn của cô, Lý Lộ Từ đã có thể suy xét làm Thống đốc của Trái đất.
Ít nhất hắn biết rõ, bây giờ hắn không cần phải sợ người phụ nữ mặc đồ đen kia, bị người cầm súng chỉa vào đầu ám ảnh cuối cùng đã bị loại bỏ.
Hắn có một loại cảm giác siêu nhiên, trước đây chưa từng có, cho dù là vừa mới ăn quả Trường sinh, có ưu thế này, khi không giống người bình thường, Lý Lộ Từ cũng không có cảm giác này.
Sức khoẻ mạnh hơn, phản ứng nhanh hơn, trí nhớ tốt hơn, xem ra Lý Lộ Từ cũng không khoa trương, tuy rằng kéo dài tuổi thọ là điều đáng lo ngại, nhưng hiện tại chưa lĩnh hội đến nơi đến chốn, dù rằng tâm trạng có phần biến hoá, nhưng Lý Lộ Từ không vì thế mà nghĩ rằng mình khác người bình thường rất nhiều, nhiều nhất chỉ là có lợi thế hơn về tâm lý khi nhìn thấy nhiều người làm việc chăm chỉ một đời cũng đều hưởng thụ không đủ của cải, tuy hắn không có tiền, nhưng hắn có thời gian để hưởng thụ cuộc sống, mặc dù An Đông Dương có nhiều tiền, nhưng ông ta không có thời gian để hưởng thụ nguyên vẹn của cải mà mình đã tích góp.
Viên đạn giết không chết, đó là sự khác nhau giữa người thường và siêu nhân.
Sức khoẻ mạnh hơn, phản ứng nhanh hơn, trí nhớ tốt hơn, nhiều nhất khả năng như vậy được xem như là nổi bật hơn người thường, kéo dài tuổi thọ còn chưa biết được, dù sao người sống trên đời cũng khó tránh khỏi, nói không chừng có người sống đến một ngàn tuổi đi trên đường bị cục phân cứng của con diều hâu đang táo bón rớt trúng rồi chết.
Viên đạn giết không chết thì khác, có nghĩa rằng cơ quan người bình thường coi là bạo lực như bộ máy chính trị pháp luật, bao gồm cảnh sát, cảnh sát vũ trang, quân đội, an ninh Quốc gia rất khó khống chế người như vậy, khó có thể ngăn chặn và trừng phạt nghiêm khắc những người này.
Đây mới là siêu nhân thực sự, thực sự mạnh mẽ để nhìn xã hội loài người, tồn tại vượt qua sức mạnh của xã hội loài người, có khả năng biểu đạt ý muốn của cá nhân mình.
Dĩ nhiên, Lý Lộ Từ cảm thấy, cho dù là siêu nhân mà viên đạn không thể giết chết mình, hắn cũng không phạm vào những tội trái pháp luật, xã hội này đã đủ đen tối, nhưng Lý Lộ Từ cảm thấy lúc con người có khả năng lựa chọn để khiến cho xã hội càng đen tối hay là càng tươi đẹp, không nghi ngờ gì nữa hắn sẽ chọn cái sau, ánh sáng lương tâm, tia hi vọng về đạo đức và nhân cách con người, chỉ sợ trong bóng tối nó hơi yếu chút.
Chỉ sợ lộ khả năng của mình, rất phiền toái cho mình, Lý Lộ Từ sẽ không làm càn náo động thành phố để trở thành huyền thoại “Anh hùng”, hắn dùng năng lực để bảo vệ mình và gia đình, huống chi năng lực của hắn chỉ có thể bảo vệ bản thân.
Rất khác với người thường ở chỗ, người thường bị ức hiếp, bất công, bạo lực, xung quanh cần sự giúp đỡ lại không có cách nào, người như Lý Lộ Từ trong lòng sẽ rất giận, đừng chọc giận hắn, đến lúc không còn đường lui đương nhiên hắn sẽ bộc phát khiến cho kẻ thù không kịp trở tay.
Người sống trên đời, nhiều lúc chỉ vì cố tình tỏ vẻ lo lắng như vậy mà thôi.
Lý Lộ Từ đã có sức mạnh như vậy, hắn sẽ không nghĩ là tài ba, chỉ có chút thoả mãn, cố gắng khiến cho mình và em có cuộc sống tốt hơn những đứa trẻ khác, cuối cùng có cảm giác an toàn.
An Nam Tú, cảm ơn.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Vợ Tôi Là Công Chúa
Hạ Hoa
Vợ Tôi Là Công Chúa - Hạ Hoa
https://isach.info/story.php?story=vo_toi_la_cong_chua__ha_hoa