Võ Lâm Ngoại Sử epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 106: Hồi 42 –Thành Cổ Lâu Lan (3)
hoái Lạc Vương đã nhìn thấy doanh trại của mình ngập trong biển lửa.
Bạch Phi Phi thở dài: - Không tiếc gì, chỉ một...
Khoái Lạc Vương mỉm cười: - Thẩm Lãng?
Bạch Phi Phi: - Thẩm Lãng chết như vậy thật đáng tiếc. Thiếp vốn còn muốn lợi dụng hắn, còn muốn hành hạ cho hắn chịu hết thống khổ của cõi sống, rồi mới để hắn chết...
Khoái Lạc Vương: - Nàng yên tâm, hắn không chết dễ vậy đâu.
Bạch Phi Phi: - Hắn không động được, vó ngựa của Long Quyển Phong lướt qua đá ngọc còn nát tan, huống chi cái mạng của hắn... Hắn thật không có một cơ hội nào thoát chết.
Khoái Lạc Vương: - Người khác không có, hắn lại có.
Bạch Phi Phi: - Nhưng …
Khoái Lạc Vương bật cười lớn: - Nếu Thẩm Lãng không có cách thoát cảnh này, thì còn gì là bản lãnh, còn gì là Thẩm Lãng?
Bão cát, biển lửa... xác người la liệt. Dưới ánh lửa bập bùng, cảnh tượng thảm não thê lương, chỉ nhìn qua một lần khó lòng quên được.
Sắc mặt bọn thuộc hạ lại thay đổi, lại lộ vẻ hoảng hốt lo sợ, tay chân run rẩy.
Khoái Lạc Vương lại cất tiếng cười vang: - Các người nhìn xem, bọn chúng quả nhiên đã cúp đuôi chạy mất... Hứ, bằng vào cái bọn thổ phỉ này, dám cùng bổn vương chính thức giao đấu sao?
Bọn thuộc hạ lại hò la: - Đuổi, chúng ta mau đuổi...
Khoái Lạc Vương cười: - Không cần gấp gáp, bọn chúng không thoát được đâu.
Lão đảo mắt nhìn bốn phía, đột nhiên chỉ tay nói lớn: - Mau giở cái lều kia lên, bọn người Thẩm Lãng nhất định dưới đó.
Bạch Phi Phi cười: - Hy vọng hắn chưa chết cháy.
Khoái Lạc Vương cười hăng hắc: - Thẩm Lãng chẳng dễ gì bị thiêu...
Lửa,... dĩ nhiên lửa rồi cũng được dập tắt bằng cát. Không thể dùng nước để dập lửa nơi sa mạc. Ở sa mạc, nước là nguồn mạch sống.
Thẩm Lãng đang uống nước.
Khoái Lạc Vương im lặng vuốt râu nhìn chàng, bỗng nhiên hỏi: - Khi bọn Long Quyển Phong chưa tới, ngươi đã thuyết phục người đưa bọn ngươi ra phía sau này?
Thẩm Lãng mỉm cười: - Không sai!
Tuy chàng đã bị hành hạ đến thảm thương, nhưng nụ cười khinh bạc không câu chấp vẫn trên môi. Nếu không phải tận mắt thấy, chẳng ai tin nổi chàng vẫn cười được như vậy.
Khoái Lạc Vương chớp mắt, chậm rãi: - Ngươi đã đoán Long Quyển Phong sẽ tới đây?
Thẩm Lãng lại cười: - Không sai!
Khoái Lạc Vương hầm hầm: - Tại sao ngươi không nói?
Thẩm Lãng nheo mắt cười: - Vì lão chẳng hỏi ta.
Khoái Lạc Vương nhìn chàng chằm chằm với ánh mắt sắc như dao, lớn tiếng: - Được, bây giờ ta hỏi, theo ngươi … bọn Long Quyển Phong đã trốn đi đâu?
Thẩm Lãng mỉm cười: - Sao lại là ‘trốn’? Họ vừa thắng, cần gì phải ‘trốn’.
Khoái Lạc Vương nhướng mày, rồi bật cười: - Không sai, không phải là trốn. Bọn chúng đi đâu?
Thẩm Lãng: - Lão cần gì phải hỏi ta.
Khoái Lạc Vương: - Nhưng ta đang hỏi ngươi.
Thẩm Lãng chậm rãi: - Một người muốn đánh rắn, phải đánh ở đâu?
Khoái Lạc Vương: - Đầu rắn!
Thẩm Lãng: - Đầu rắn ở nơi nào?
Khoái Lạc Vương chớp mắt liên hồi, đột nhiên cười hăng hắc: - Hay lắm! Thẩm Lãng! Nếu không phải đã bắt được ngươi, bổn vương khó mà ăn ngon ngủ yên.
Lão ngửa mặt lên trời cười sằng sặc như điên một hồi, lại nói: - Nhưng Thẩm Lãng,... ngươi nghĩ rằng cái đầu rắn của bổn vương dễ bị đánh sao?
Thẩm Lãng mỉm cười: - Hắn muốn đánh, đã chuẩn bị lên đường rồi
Khoái Lạc Vương vỗ tay cười: - Chuẩn bị lên đường...
Rồi lại đột nhiên ngưng cười, hầm hầm quát lớn: - Nhất cấp phong kỵ sĩ?
Nhất cấp phong kỵ sĩ cầm đầu bọn thuộc hạ, đang kiểm điểm lại đồ ăn thức uống.
Nghe gọi, hắn chạy đến như bay, khom người: - Đệ tử vừa kiểm lại, lương khô không thiếu, nước chỉ có thể miễn cưỡng duy trì được một ngày, nếu phải vòng qua Lạc Ngõa...
Khoái Lạc Vương trầm giọng ngắt lời: - Những thứ này bây giờ không quan trọng. Ta hỏi ngươi, bổn vương lệnh cho ngươi sắp xếp bảy chỗ chăn ngựa, nơi gần nhất là ở đâu?
Nhất cấp phong kỵ sĩ: - Bạch Long Đôi.
Khoái Lạc Vương: - Bọn Long Quyển Phong có thể phát hiện ra không?
Nhất cấp phong kỵ sĩ: - Cái ốc đảo xanh biếc đó chỉ mới nổi lên gần đây thôi, cho dù Long Quyển Phong có biết tất cả các ốc đảo đồi cát vùng sa mạc này, cũng khó phát hiện ra chỗ ấy.
Khoái Lạc Vương nghiêm sắc mặt: - Ngươi chắc?
Nhất cấp phong kỵ sĩ: - Đệ tử đã ngụy trang che giấu rất kỹ ốc đảo đó, quyết sẽ không dễ bị người phát hiện.
Khoái Lạc Vương: - Được bao nhiêu ngựa?
Nhất cấp phong kỵ sĩ: - Ốc đảo đó không mấy phì nhiêu, chỉ nuôi được mười hai con ngựa, nhưng lại đều là ngựa quý, ngựa ngàn dặm...
Khoái Lạc Vương: - Dùng lạc đà đi đến đấy mất bao lâu?
Nhất cấp phong kỵ sĩ: - Trên dưới hai canh giờ.
Khoái Lạc Vương: - Trừ ngươi ra, còn đứa nào quen thuộc lộ trình?
Nhất cấp phong kỵ sĩ: - Tam đệ.
Khoái Lạc Vương cuối cùng cũng nở được nụ cười: - Rất tốt, … cái tài của ngươi đã có thể đảm đương công việc một mình, bổn vương cũng yên tâm. Đội ngũ này giao cho ngươi điều khiển, bọn Thẩm Lãng cũng giao cho ngươi.
Nhất cấp phong kỵ sĩ: - Vương gia định …
Khoái Lạc Vương: - Ngươi bảo Tam đệ chọn chín người, lập tức dẫn bổn vương đến Bạch Long Đôi.
Nhất cấp phong kỵ sĩ không dám hỏi, chỉ khom người: - Đệ tử tuân lệnh!
Quay ngược lại ba bước phóng đi.
Khoái Lạc Vương kéo tay Bạch Phi Phi: - Nàng cũng theo bổn vương.
Bạch Phi Phi cười hỏi: - Vương gia định đi đâu?
Khoái Lạc Vương cười dài: - Chúng ta về trước, chặt đứt cánh tay đáng ghét kia.
Chưa cạn chung trà, Khoái Lạc Vương đã lên đường. Lão hành động thật nhanh chóng, không lãng phí thời gian.
Chu Thất Thất khẽ thở dài: - Xem ra gã ‘Báo Thù Sứ Giả’ lần này sẽ bị thảm bại.
Thẩm Lãng mỉm cười: - Tuy trận này gã có vài sai sót, vội vã háo thắng, nhưng Khoái Lạc Vương muốn trừ hắn không dễ đâu.
Chu Thất Thất: - Em cũng nguyện hắn có thể cùng Khoái Lạc Vương...
Vừa nói tới đó đã thấy Nhất cấp phong kỵ sĩ bước tới, nhìn Thẩm Lãng mỉm cười: - Vương gia đã đem cái trọng trách nặng nề này trao cho đệ tử. Dù không đủ sức, đệ tử cũng phải miễn cưỡng thi hành. Dọc đường đi, nếu công tử có điều chi chỉ giáo, đệ tử cảm kích vô cùng.
Thẩm Lãng cười: - Sao khách sáo vậy!
Nhất cấp phong kỵ sĩ nghiêm mặt: - Đệ tử nói ra từ đáy lòng. Đệ tử rất bội phục tài năng và tư cách của công tử. Dọc đường đi, chỉ cầu công tử thương tình hợp tác, nếu có cần chi, đệ tử sẽ đáp ứng.
Thẩm Lãng: - Khoái Lạc Vương có được đệ tử như ngươi, vận số lão quả thật may mắn. Đối với một tù nhân mà khiêm nhường như thế, tương lai ắt sẽ làm nên đại sự.
Nhất cấp phong kỵ sĩ vòng tay mỉm cười: - Được công tử khen là chuyện đáng mừng nhất trong đời của đệ tử.
Thẩm Lãng: - Tên họ ngươi là chi?
Nhất cấp phong kỵ sĩ: - Là môn hạ vương gia, đệ tử đã sớm quên đi tên họ. Nếu công tử thật tình muốn biết, thì... đệ tử là Phương Tâm Kỵ,... ‘Kỵ’ đây không phải là ghen ghét, mà là cỡi ngựa bắn cung.
Thẩm Lãng lại cười: - Lấy tâm vì kỵ, lo gì không rong ruổi đường dài!
Nhất cấp phong kỵ sĩ khom người: - Đa tạ công tử.
Thẩm Lãng: - Dám xin thỉnh giáo,... bọn ta đi về hướng nào?
Phương Tâm Kỵ: - Trước hết là đến Lạc Ngõa lấy nước, sau đó chuyển hướng Tây Bắc.
Vương Lân Hoa chợt hỏi: - Tây Bắc? Vậy là đi đâu?
Phương Tâm Kỵ mỉm cười: - La Bố Náo Nhĩ.
Vương Lân Hoa động dung: - La Bố Náo Nhĩ?... Phảỉ chăng là nơi giang hồ đồn rằng chỉ là một mảnh bùn lầy ao đầm, chim muông không có, ‘La Bố Bạc’?
Phương Tâm Kỵ: - Không sai, chính là nơi đó.
Chu Thất Thất chen vào: - Nếu nơi đó ngay cả chim muông cũng không thể sinh tồn, con người làm sao sống được?
Phương Tâm Kỵ: - Có người vẫn sống ở đó.
Chu Thất Thất: - Người khác may ra có thể, nhưng Khoái Lạc Vương là người luôn hưởng thụ, ngay đến cái lều dựng nơi sa mạc còn phải sang trọng tiện nghi. Làm sao lão có thể sống được ở nơi kia?
Thẩm Lãng mỉm cười: - Khoái Lạc Vương chẳng phải người thường, chỗ ở của lão dứt khoát cũng khác lạ.
Phương Tâm Kỵ vỗ tay nói: - Khó trách Vương gia thường nói Thẩm công tử chính là tri kỷ duy nhất trên đời của lão nhân gia. Hôm nay mới thấy quả nhiên không sai.
Lạc Ngõa chính là nguồn đã đắp nên ốc đảo xanh biếc nơi Bạch Long Đôi nọ. Qua nhiều năm đã trở nên một thị trường buôn bán tấp nập. Dân du mục sống nơi quan ngoại cũng như thương khách từ trung nguyên, đã dùng nơi này làm chỗ giao dịch mua bán trao đổi. Cũng khá nhiều nhà trọ khách điếm ở Lạc Ngoã, vì hơn trăm dặm chung quanh, đây là chỗ duy có mạch nước.
Phương Tâm Kỵ hướng dẫn đoàn lạc đà, tiếp thêm lương khô cùng nước uống.
Xong xuôi, cả bọn thẳng đường tiến về vùng đầm lầy ‘La Bố Bạc’.
Đoạn đường này hết sức gian khổ, nếu không phải Phương Tâm Kỵ quen đường thuộc lối, khó tưởng được mấy người có thể đến nơi.
Ngay cả trong hoàn cảnh khó khăn nhất, họ vẫn duy trì được hàng ngũ chỉnh tề. Cả bọn đi dọc theo dòng sông khô cạn quanh co uốn khúc.
Chu Thất Thất rốt cục ngồi chung ghế cùng Thẩm Lãng trên lưng lạc đà. Tuy hành trình đầy gian khổ, nhưng trong lòng nàng rạo rực niềm hạnh phúc ngọt ngào.
Nàng chưa từng cùng Thẩm Lãng dựa sát vào nhau lâu như thế này. Tinh thần của nàng hết sức thanh thản, cái bóng của tử thần như mỗi lúc một xa, càng lúc càng nhạt.
Họ có biết đâu, mỗi bước đi là một bước tiến gần vào cõi chết. Đây chính là con đường ra tử trường, càng lúc càng gần điểm cuối.
Sâu vào vùng đầm lầy, bão cát nhỏ dần.
Không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng chuông lạc đà leng keng, phảng phất như bản nhạc, con đường nhàm chán cũng trở nên thơ mộng.
Chu Thất Thất ưu tư: - Khoái Lạc Vương sao lại ở nơi hoang vắng thế này được nhỉ? Chẳng lẽ lão không sợ chịu khổ hay sao?
Thẩm Lãng cười dịu dàng: - Đại mạc thường có những chỗ lạ lùng thần bí vượt ngoài tưởng tượng của con người. Anh nghĩ, nơi đầm lầy này, không chừng cũng có một chỗ như vậy, lão ắt ở nơi đó.
Chu Thất Thất: - Chỗ lạ lùng thần bí?... Chẳng lẽ sa mạc cũng có một nơi giống cổ mộ?
Thẩm Lãng thở dài: - Những chỗ thần bí trong thiên hạ, ai có thể suy đoán ra?
Mất Chu Thất Thất dõi về xa xôi, môi chợt nở nụ cười ngọt lim, chậm rãi: - Anh,... anh có nhớ ngày đó chúng mình nơi cổ mộ...
Thẩm Lãng thở dài: - Đó là lần đầu mình quen biết Kim Vô Vọng.
Chu Thất Thất hờn dỗi: - Em đang nghĩ tới anh. Còn anh,... anh thì chỉ nghĩ về người khác.
Thẩm Lãng âu yếm: - Mình đang kề sát bên nhau, đâu cần phải nghĩ. Còn Kim Vô Vọng...
Chàng thở dài, đau lòng nhớ đến người bạn thâm giao.
Chu Thất Thất chợt lộ vẻ đau thương, u sầu thở dài: - Kim Vô Vọng giờ đây sống chết không hay. Bát đệ... Bát đệ còn quá nhỏ, ngày đó nó mất tích, chẳng biết giờ đã ra sao...
Thẩm Lãng mỉm cười, trìu mến nói: - Em đừng lo, Bát đệ thông minh hoạt bát đáng yêu, trên đời không ai nỡ ra tay hại cậu ấy. Cho dù rơi vào tay ai, anh tin chắc họ cũng đối xử tốt với cậu ấy.
Chu Thất Thất rưng rưng: - Nhưng nếu lỡ rơi vào tay ác nhân, chỉ sợ...
Thình lình một tiếng chuông lạc đà đinh tai nhức óc vang lên, Phương Tâm Kỵ ngoài cửa gọi vào: - Thẩm công tử...
Thẩm Lãng ứng tiếng: - Phương huynh có gì chỉ giáo?
Phương Tâm Kỵ vén màn che lên, cười nói: - Xin hai vị tha thứ cho đệ tử quấy rầy, đệ tử phải vô lễ với hai vị.
Chu Thất Thất động dung: - Vô lễ?
Phương Tâm Kỵ giơ tay đưa lên hai miếng vải đen: - Đã gần tới nơi, đệ tử vô phép phải che mắt hai vị.
Chu Thất Thất thở dài: - Chúng ta ở trong này có thấy gì đâu, ngươi còn phải ‘vô phép’ che đi đôi mắt, như vậy... ta cùng Thẩm Lãng cũng chẳng thấy được nhau...
Phương Tâm Kỵ tỏ vẻ áy náy: - Thật lòng xin lỗi cô nương, nhưng vương gia rất nghiêm, đệ tử không thể không vâng lời.
Bọn Thẩm Lãng bây giờ không thấy gì cả.
Tuy mảnh vải đen không được buộc chặt lắm, nhưng lại hết sức cẩn thận.
Con đường sau đó, thỉnh thoảng loáng thoáng tiếng người.
Một người la to: - Vạn Trượng Cao Lâu.
Lại một tiếng khác như thì thầm: - Thâm Cốc U Lan.
Sau đó, lạc đà như đi mau hơn, tiếng chuông leng keng cũng nhanh hơn.
Chu Thất Thất: - ‘Vạn Trượng Cao Lâu’, ‘Thâm Cốc U Lan’,... hình như mật lệnh của môn hạ Khoái Lạc Vương, đây có lẽ chính là hang ổ của lão.
Thẩm Lãng: - Tiếng bước chân của lạc đà dường như đang đi trên đất khô ráo.
Lại vang tiếng người, như giọng nói của thường dân, có đàn ông, đàn bà, ngay cả trẻ nít.
Chu Thất Thất ngạc nhiên: - Không lẽ đây là một thôn trấn?
Thẩm Lãng trầm ngâm: - Theo lẽ mà nói, thì quyết không phải. Dựa vào tiếng bước chân, với cái nền đất cát như thế này, quyết không thể nào có phòng ốc kiến trúc nhà cửa. Nói không chừng, có lẽ họ là dân du mục tụ tập nơi đây, chỉ là vài ba túp lều quanh vùng phụ cận.
Chu Thất Thất: - Nhưng tại sao Khoái Lạc Vương lại ở nơi này nhỉ?
Thẩm Lãng cười khổ: - Cái này anh đoán không ra.
Tiếng cười giọng nói lại xa dần.
Đoàn lạc đà đã đi qua cái “thôn trấn” nhỏ. Con đường tiếp theo dường như đang xuống dốc.
Chu Thất Thất lại càng ngạc nhiên: - Kỳ lạ! Nơi này đã là đất bằng phẳng, sao còn có thể đi xuống?
Thẩm Lãng suy tư không nói.
Lúc này, tiếng chân lạc đà càng thêm vang, phảng phất như âm thanh dội lại hai bên, có lẽ họ đang đi ngang qua con đường đá hẹp.
Lại nghe tiếng Phương Tâm Kỵ: - Lão Tam, vương gia đã về?
Giọng cười của Tam cấp phong kỵ sĩ: - Đúng vậy, lão nhân gia muốn huynh đem bọn Thẩm Lãng vào trước.
Bước chân lạc đà chậm rãi dừng lại, Thẩm Lãng bị dời qua một chiếc kiệu nhỏ.
Chiếc kiệu lại tiếp tục đi về phía trước.
Thẩm Lãng vội gọi: - Thất Thất... Thất Thất...
Trả lời chàng là tiếng cười khẽ của Phương Tâm Kỵ: - Chu cô nương ngồi chiếc kiệu khác.
Thẩm Lãng: - Nơi đây là đâu? Chẳng lẽ dưới lòng đất?
Phương Tâm Kỵ: - Khi công tử tham kiến vương gia sẽ biết.
Thẩm Lãng không hỏi nữa.
Nếu đây là dưới lòng đất, đất mềm sa mạc không thể xây dựng thành trì cung điện.
Nếu chẳng phải trong lòng đất, vậy là đâu?
Cuối cùng thì chiếc khăn đen che mắt cũng được tháo ra.
------------
Võ Lâm Ngoại Sử Võ Lâm Ngoại Sử - Cổ Long Võ Lâm Ngoại Sử