Q.4 - Chương 27: Kịch Chiến Trên Cầu Hình Vòm.
ười thức này lấy cảm hứng từ “Tán Thủ Bất Phác” của Đại Tông Sư Ninh Đạo Kỳ thời kỳ đầu nhà Đường, cũng là người có sức ảnh hưởng lớn đối với Pháp Minh. Thức thứ nhất có tên “Ma Tùy Tâm Sinh”, có thể thi triển bất luận thủ pháp nào. Lợi hại nhất chính là trực chỉ vào bản tâm đối thủ, khiến cho đối thủ sinh ra ảo giác, không có cách nào trốn khỏi sự sợ hãi. Thử hỏi, có thể chặn được chiêu thứ nhất, trong thiên hạ này có được bao nhiêu người? Cho dù có cản được thì cũng bị bức vào thế hạ phong, làm sao có thể chống cự được chiêu thứ hai lợi hại hơn, dung hợp giữa thiền pháp và ma công?
Khi Ngũ Tăng đại chiến, Pháp Minh đã sử dụng mười thức này để chiếm thế thượng phong, ép Ngũ Tăng hữu lực khó thi, nên y mới bình yên thoát thân.
Hiện tại, vừa vào sân đã sử dụng mười chiêu thức này với Long Ưng, đủ biết y coi trọng Tà Đế đến dường nào, không dám xem thường.
Trong phút chốc, Long Ưng nhảy lên cao, hai chân đá liên hoàn, góc độ chính xác đến không tưởng, khiến Pháp Minh không có cách nào biến chiêu ứng phó.
Ầm Ầm! Hai tiếng kình khí bạo phá. Hai chân Long Ưng trước sau đá trúng cổ tay Pháp Minh.
Pháp Minh cười nói:
- Không hổ danh là Tà Đế. Rất đáng lĩnh giáo.
Sau đó chân không chạm đất y bay về phía sau. Từ một chỗ khác, hai đạo nhân ảnh trái phải sượt qua người y, nhằm thẳng vào Long Ưng.
Long Ưng hạ thấp người xuống, thầm kêu lợi lại. Khó trách Võ Chiếu lại nói hắn chưa đủ khả năng giết chết Pháp Minh. Chỉ nhìn y muốn lui liền lui, bản thân hắn không đối phó được thì biết rõ Pháp Minh inh đến trình độ nào. Nếu như y không phải bị thương, chỉ cần cuộn chặt hắn không tha, cộng với bốn đại đệ tử, ngày này sang năm khẳng định là ngày giỗ của hắn.
Nhưng Long Ưng cũng không biết, Pháp Minh còn kinh ngạc hơn cả hắn. Bởi vì từ khi xuất đạo đến nay, đây là lần đầu tiên Pháp Minh không có cách nào đem “Ma Phật Thập Thức” thi triển không dứt. Mấu chốt nằm ở cước thứ nhất của Long Ưng đã tránh được thức thứ nhất của y, khiến y không có cách nào thi triển được chiêu thứ hai. Tình huống đó có thể nói là vô cùng vi diệu.
Người xông tới từ bên trái Pháp Minh là một người còn rất trẻ. Nhiều lắm là lớn hơn Long Ưng ba bốn tuổi, mặc một chiếc áo xanh, tết tóc văn sĩ, rất tuấn tú, giống như lâm phong ngọc thụ, mang đậm bản sắc thư sinh phong lưu. Nhưng Long Ưng lại cảm thấy con người của gã tỏa ra thứ yêu tà chi khí. Thanh trường kiếm gã dùng lóe lên thứ ánh sáng màu xanh. Lúc này, thanh kiếm phát ra mười đạo hàn mang, vòng qua người xông thẳng tới hắn, không cho hắn cơ hội để thở. Kiếm pháp lăng lệ ác liệt. Nhìn tuổi, hẳn gã đứng vị trí cuối cùng trong tứ đại đệ tử của Pháp Minh.
Bên phải Pháp Minh là một gã mập, nhìn qua tưởng chừng như núi thịt, nhưng Long Ưng lại cảm thấy, trong tứ đại đệ tử của Pháp Minh, luận võ công và địa vị thì người này là dẫn đầu. Ban đầu hắn không nắm được hư thật của gã, nhưng vẫn cảm giác gã linh động như thần, dưới tình huống nguy chiến vẫn cười tươi như hoa, như thể đang đến cuộc hẹn với bạn. Khi cách bên trái Long Ưng chừng hai mươi bước, bỗng dưng gã nhảy lên cao, mũi chân điểm vào thành cầu, lăng không bay tới chỗ Long Ưng. Cánh tay mập co lại, đai lưng biến thành cây nhuyễn tiên dài nửa trượng, đánh xuống đỉnh đầu Long Ưng, còn nhanh hơn thanh kiếm của gã thư sinh.
Thoáng cái, hai người kia chẳng những hoàn toàn phong tỏa đường của hắn, lại còn mờ mờ ảo ảo hình thành thế cuộn chặt không tha.
Long Ưng cười ha hả một tiếng:
- Pháp Minh, ngươi không dám chơi với lão tử. Vậy xin lỗi, lão tử không tiếp được rồi.
Dứt lời, hắn liền bay thẳng ra phía sau, khiến cây nhuyễn tiên của gã mập từ trên cao đánh trúng hư không.
Thanh âm của Pháp Minh vang lên:
- Như thế nào lại không dám chơi với Tà Đế? Ta sẽ niệm Đại Bi Chú để siêu độ cho ngươi.
Hai chân Long Ưng như đạn pháo từ sau vọt tới. Đây là bí kỹ độc nhất vô nhị của hắn, sử dụng sức mạnh ma thuật tinh khiết, nhanh như gió, trong phút chốc đã thoát khỏi gọng kềm đáng sợ của gã mập và gã tà thư sinh.
Hắn xoay người trên không, thi triển quyền chưởng, công tới Dương Thiệt Lãnh ở dưới, miệng cười nói:
- Vẫn là ta coi trọng ngươi. Nhị sư thúc thực chẳng làm được gì cả.
Tam Chân Diệu Tử quát một tiếng, từ trong tay áo bắn ra một dải lụa, như trường khí bay thẳng đến mặt Long Ưng.
Bốn người này tài nghệ kinh người. Một khi để cho bọn họ hình thành xu thế vây kín, Long Ưng khẳng định là mất mạng. Tệ nhất là không biết Pháp Minh đi đâu. Dường như chỉ cần hắn rời khỏi cây cầu hình vòm thì chẳng khác nào bước vào Quỷ môn quan.
Ầm, ầm, ầm! Trong nháy mắt, Dương Thiệt Lãnh đã trúng ba bốn quyền của Long Ưng. Long Ưng vẫn đứng đó còn Dương Thiệt Lãnh thì bị hạ ép xuống mặt đất. Tuy nhiên, Long Ưng lại thầm giật mình. Lần đầu tiên chính diện giao phong với “Nhị sư thúc”, hắn phát hiện đôi tay của gã mềm mại như bông, giống như không có xương, giống hai cây nhuyễn tiên hơn là hai bàn tay, chiêu thức xảo diệu khó ngăn cản, khó lòng phòng bị. Nếu như chiến đấu trên mặt đất, chỉ cần một người này thôi cũng đã khó ứng phó rồi. Mà nội công của gã lại càng cổ quái.
Như sóng trùng kích. Lớp sóng sau mãnh liệt hơn lớp sóng trước, khiến cho người ta khó ngăn cản.
Tam Chân Diệu Tử dùng dải lụa để tấn công. Lần này nàng đã có kinh nghiệm. Dải lụa phát sinh biến hóa, hóa thành bảy tám đạo hư ảnh, cũng không biết cái nào mới là thật. Chỉ tiếc là nàng chưa thấy qua thủ pháp tiếp thương của Long Ưng tại Dịch Thiên Nam phủ.
Nếu không thì sẽ không phạm sai lần ngay lần thứ nhất, bị Long Ưng mượn lực cởi vây như vậy.
Gã mập và tà thư sinh cùng nhau vọt lên, ý đồ bức hắn nhảy xuống mặt đất. Long Ưng quát:
- Đa tạ Tam sư thúc.
Hắn đá ra một cước, giẫm vào bên trong hư ảnh. Hư ảnh tiêu tán, trở về thành dải lụa. Trong lúc Tam Chân Diệu Tử kêu lớn, Long Ưng liền phá không. Sau mấy lần nhảy, liền rơi vào một chỗ khác của cầu hình vòm.
Dương Thiệt Lãnh, Tam Chân Diệu Tử, gã mập và tà thư sinh cùng nhau hạ xuống, đồng loạt công kích về phía Long Ưng.
Long Ưng thầm kêu nguy hiểm. Vừa rồi hắn may mắn chạy trốn khỏi bên kia cầu hình vòm, nhất định là Pháp Minh cũng biết. Nhưng Pháp Minh chưa qua bên này cầu hình vòm. Hơn nữa, hắn cũng tuyệt đối không đào tẩu lên bờ. Bởi vì hắn đang có một cơ hội đáng quý. Chiến đấu với nhiều cao thủ lợi hại như vậy, làm sao mà không tận hứng được?
Cầu hình vòm là vũ khí lợi hại nhất của hắn. Địch nhân đang bị hắn lợi dụng đặc tính của cầu hình vòm để nắm mũi dẫn đi.
Giao chiến đến đây, gần như chỉ bằng thời gian mười lần hít thở, nhưng lại mạo hiểm muôn dạng. Thắng bại chỉ cách biệt một đường tơ. Bất kỳ một thất sách nào của Long Ưng đều sẽ mang đến cho hắn vạn kiếp bất phục. Nhưng hắn vẫn không sợ nguy hiểm, còn thể hiện thái độ bất cần đời không che giấu.
Long Ưng trượt đến sát thành cầu, sau đó ngoặt xuống bên dưới. Cứ như vậy mà trượt đến gầm cầu, dùng một tay hút lấy mặt đất thô ráp dưới cầu, tay kia bổ ra phách không chưởng, phát ra lực đạo kinh người, bổ tới Dương Thiệt Lãnh dưới gầm cầu đầu tiên.
Lúc trước, khi Long Ưng sử dụng chiêu này, kình khí sắc bén tinh khiết đã cắt đứt đầu Tiết Hoài Nghĩa. Sắc còn hơn lưỡi đao.
Dương Thiệt Lãnh tuy inh, nhưng không hề nghĩ rằng đối phương lại nắm được vị trí và thời gian gã tiến đến gầm cầu. Trong lúc đang phân vân, mũi nhọn chưởng kình của Long Ưng đã lao đến. Nếu như bị đánh trúng, hôm nay sẽ là ngày giỗ năm sau của gã.
Gã cuộn người lại, dồn lực xuống mông, tiếp chiêu của Long Ưng.
So sánh với những cao thủ không có ma chủng cùng cấp khác, hắn quả thật rất thần thông quảng đại. Trong hoàn cảnh đặc biệt như dưới gầm cầu này, hắn không những có cảm ứng rõ ràng, mà còn phát huy được dị năng của mình vô cùng tinh tế. Còn địch nhân thì khó mà vây được hắn. Long Ưng đã lợi dụng hoàn cảnh, lần hành động này đã đảo ngược tình thế đang có lợi của đối phương.
Võ Chiếu đã nói hắn muốn giết Pháp Minh thì chưa đủ khả năng, nhưng chạy trốn thì lại có thừa.
Ầm!
Dương Thiệt Lãnh trúng một chiêu, kêu lên đau đớn. Gã bị chưởng kình đánh thẳng ra ngoài gầm cầu.
Long Ưng chạy sang một hướng khác, dùng một tay dò xét, vừa vặn tấm dải lụa của Tam Chân Diệu Tử đang quấn vào thành cầu sà xuống. Tình huống cũng chẳng khác gì Dương Thiệt Lãnh. Nếu Long Ưng muốn giết nàng, khả năng đắc thủ rất lớn. Nhưng vì nàng ta là sư phụ của Thái Bình công chúa, lại thêm đối phương là một người phụ nữ xinh đẹp, thật sự hắn không thể xuống tay một cách tàn nhẫn. Bởi thế, hắn liền đột phá chưởng ảnh che ngực của đối phương, chộp vào bộ ngực cao ngất của nàng. Chân nguyên ma khí từ năm ngón tay rót hết tất cả vào người nàng.
Tõm! Thanh âm Dương Thiệt Lãnh rơi xuống bờ sông cách cầu hình vòm bảy tám trượng truyền đến. Nghe thanh âm thì biết đó là tiếng va chạm giữa binh khí và nước.
Tam Chân Diệu Tử biết Dương Thiệt Lãnh đã thất bại một cách dễ dàng trước Long Ưng. Vốn nàng cho rằng Long Ưng đang ứng phó thế công của Dương Thiệt Lãnh, cho nên không chút nghĩ ngợi liền cùng Dương Thiệt Lãnh trước sau giáp công, thu thập Long Ưng.
Nhưng không ngờ Dương Thiệt Lãnh lại bị một chiêu của Long Ưng đánh bại.
Khi Long Ưng chộp tới ngực của nàng, không biết có phải là thiên tính tương khắc hay không mà nàng không có cách nào phản ứng lại, bị năm sợi ma khí của hắn xâm nhập vào cơ thể, kéo dài trong kinh mạch toàn thân, khiến cơ thể nhũn ra, lại không nắm được dải lụa, lập tức rơi xuống con sông cách gầm cầu ba trượng. Long Ưng đưa tay ôm lấy eo của nàng, bắt đầu xoay tròn, rơi xuống.
Tay chân Long Ưng cùng hoạt động, dựa vào ma công thiên biến vạn hóa, nhanh chóng như quỷ mị rút lui sang một hướng khác dưới gầm cầu.
Gã thư sinh khẽ quát một tiếng, đưa tay đón cơ thể yêu kiều của sư tỷ, rồi lại kêu lên một tiếng thê thảm, toàn thân chấn động. Gã cắn răng chịu đựng sức lực Long Ưng dồn qua Tam Chân Diệu Tử, phun ra một ngụm máu tươi, tay không còn lực để bám lấy gầm cầu, cùng Tam Chân Diệu Tử biến thành “uyên ương đồng mệnh”, rơi xuống sông.
Gã mập lúc này đã tiến vào gầm cầu, như khỉ bò ngược về phía Long Ưng, trở thành mối uy hiếp duy nhất hiện nay của Long Ưng.
Long Ưng kiêng kỵ gã mập này nhất. Nếu để cho gã cầm chân đợi ba người khác tới, thì chắc chắn hắn không chống cự được bao lâu. Nên vừa rồi hắn mới phải dùng hết thảy mọi chiến lược nhắm thẳng vào quân cứu viện kia. Bởi thế, lúc này hắn thoải mái cười to:
- Đến rồi à? Thật tốt.
Hai chân hắn mượn độ dốc của gầm cầu, dùng sức khẽ chống, như đạn pháo vọt tới thẳng gã mập.
Công phu đó khiến cho gã mập phải sợ hãi.
Gã bám vào gầm cầu, nhiều lắm chỉ có thể dùng hai chân để đối phó địch, nhưng đối phương lại nhằm vào vai và ngực. Dùng hai chân để đối phó với hai tay của Long Ưng, chẳng khác nào đem mạng già của gã giao cho đối phương. Gã quyết định thật nhanh, buông hai tay rơi xuống sông.
Tứ đại đệ tử không có người nào tránh khỏi vận mệnh rơi xuống nước.
Long Ưng xoay người, đuổi theo gã mập cùng rơi xuống nước.
Nhật Nguyệt Đương Không Nhật Nguyệt Đương Không - Huỳnh Dị