Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Con Đường Sủng Thê
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 110: Chương 88
N
ếu là dựa theo tâm tư của Quý lão thái thái thì bà hy vọng cháu trai có thể cưới Mân Quân, tam cô nương của Hạ gia.
Bà thường đi đến Hạ gia, đứa bé Mân Quân kia xem như là bà nhìn lớn lên từ nhỏ, dáng vẻ xinh đẹp lại dịu dàng, cưới về nhà rồi thì có thể giúp bà quản cháu trai, đôn thúc hắn sớm tìm được công việc đứng đắn. Quý gia đời đời danh tướng, đến đời cháu trai lại là kẻ tốt gỗ hơn tốt nước sơn, Quý lão thái thái đã không ôm hy vọng gì với Quý Chiêu nữa rồi, chỉ mong thừa dịp con trai còn đang khỏe mạnh thì Quý Chiêu nhanh chóng sinh cho bà một đứa chắt trai, sau đó đưa đến Phúc Kiến cho con trai tự mình quản giáo, tránh cho Quý gia bị suy tàn.
Bởi vậy, trong mắt Quý lão thái thái, Quý Chiêu cưới phải dạng thê tử như thế nào không phải là quan trọng nhất, quan trọng nhất phải là nhanh chóng cưới về rồi sinh cho bà một đứa chắt trai! Bây giờ thì tốt rồi, rốt cuộc cháu trai cũng đã có cô nương mình thích rồi, cho dù không phải là Hạ Mân Quân mà bà coi trọng nhưng Quý lão thái thái cũng rất vui mừng; hơn nữa Quý lão thái thái cũng biết Quách Bảo Châu, tính tình có chút cẩu thả nhưng so sánh với cháu trai nhà mình cũng không tính là tật xấu gì lớn, gia phong Quách gia cũng đàng hoàng, nói chung là điều kiện rất tốt.
Điều duy nhất khiến Quý lão thái thái lo lắng là Quách gia chướng mắt cháu trai nhà mình thôi.
Cháu trai bà có gì chứ, nói về dung mạo thì anh trai của Quách Bảo Châu tuấn tú lịch sự, Quách Tử Kính còn là hồng nhân bên cạnh hoàng thượng, còn Quý Chiêu tháng trước mới xin được cái chức vụ nhàn tản trong Kim Ngô vệ, lúc nào tâm trạng thoải mái thì đến nha môn dạo một vòng, mùa đông trời lạnh thì lười biếng nằm trong chăn, mà người đứng đầu Kim Ngô vệ vừa đúng lại là di huynh ruột thịt của Quách Bảo Châu. Nếu như không phải Quý Chiêu tuyệt thực để bức bà thì Quý lão thái thái căn bản không dám mở miệng ra.
Nhưng người cũng đã đến đây rồi, Quý lão thái thái ôm Xán Xán khen một lúc rồi mới bắt đầu nói đến chuyện của cháu trai nhà mình với A Kết, “Haiz, không sợ phu nhân chê cười, so với hai huynh đệ Tử Kính và Thừa Viễn thì A Chiêu nhà chúng ta không có điểm nào tốt cả, nhưng mà đứa bé kia đúng là lương thiện, từ nhỏ cũng đã là một đứa bé hiếu thuận, cho dù ở bên ngoài ham chơi cũng chưa bao giờ bắt nạt dân lành cả, chỉ giáo huấn những kẻ cáo mượn oai hùm mà thôi. A Chiêu cũng không có đùa giỡn các cô nương khác, lớn như vậy rồi mà bên cạnh cũng không có nha hoàn hầu hạ, lần này gặp Bảo Châu không biết tại sao lại để ý đến, về đến nhà liền thúc giục ta đi đến cầu thân, ta nhìn ra là nó thật lòng thích Bảo Châu liền đến đây nhờ phu nhân thay ta hỏi thăm xem ý của dì phu nhân thế nào, để xem A Chiêu có phúc hay không.”
A Kết vẫn mỉm cười lắng nghe, đến khi Quý lão phu nhân nói xong thì nàng cười nói: “Lão phu nhân quá khiêm tốn rồi, lần trước đi đến chùa Long Ân thì cháu và tướng công đã gặp qua thế tử một lần, dung mạo của thế tử anh tuấn thoát tục, có thể nói là một người con rể tốt, chỉ là hôn sự của Bảo Châu cháu không dám làm chủ, còn phải hỏi ý kiến của dì dượng rồi mới báo tin tức chính xác cho người được.”
“Không cần vội đâu, bây giờ đã là tháng chạp rồi, mọi người cũng bận rộn chuẩn bị đón năm mới, lúc nào phu nhân có thời gian thì nói chuyện với cha mẹ Bảo Châu.” Quý lão thái thái cười híp mắt nói, giao Xán Xán cho Tưởng ma ma, đứng dậy cáo từ: “Vậy ta đi về trước, tiểu tử A Chiêu kia vẫn đang chờ tin tức ở nhà.”
A Kết đứng dậy tiễn bà ra phủ.
Nhìn hai hàng trúc bên đường, khuôn mặt của nàng tươi cười hơn ngày thường, sáng sủa tươi đẹp.
Sang năm thì Quách Bảo Châu đã mười sáu tuổi rồi, hôn sự của nàng đã trở thành tâm bệnh của Quách phu nhân, cuối cùng thì cũng đã có người đến cầu thân, điều kiện của Quý Chiêu cũng không tệ, A Kết thực sự cảm thấy rất vui mừng. Chạng vạng lúc Triệu Trầm vừa về viện thì nàng đã không kịp chờ đem chuyện này nói ra, cuối cùng hoang mang hỏi hắn: “Chàng nói xem Quý Chiêu bắt đầu thích Bảo Châu lúc nào? Sau ngày đó ở chùa hai người bọn họ có gặp lại nhau sao? Cũng không thể nào là mới gặp một lần liền thích chứ?”
Dù cho hoang mang thì khóe mắt đuôi mày của nàng cũng đều là ý cười.
Thấy nàng khó có khi nào lộ ra vẻ vui mừng như thế trên khuôn mặt, Triệu Trầm liền đi qua, ôm lấy nàng từ phía sau, mà nàng kề vào má nàng cùng nhau ngắm nhìn con gái đang nằm trên giường, hai tay nắm tay nàng: “Tại sao lại không thể chứ, lúc trước lần đầu tiên nhìn thấy nàng thì ta cũng đã thích nàng rồi.”
A Kết không tin lời ngon tiếng ngọt để dỗ người này, nghiêng đầu hỏi: “Chàng nói xem dì dượng có đồng ý hay không?”
Triệu Trầm buông người ra, tựa vào đầu giường nhìn nàng: “Nàng dường như rất hài lòng với Quý Chiêu?” Trừ bỏ bộ mặt thì tiểu tử kia có sở trường gì chứ?
A Kết nghẹn một chút, suy nghĩ một chút thì quả thật nàng không thể nói ra Quý Chiêu có điểm gì tốt, thậm chí ngay cả dáng vẻ của Quý Chiêu như thế nào nàng cũng không nhớ rõ. Chống lại ánh mắt đầy ý cười của Triệu Trầm, A Kết ngồi xuống bên cạnh hắn, không phục hỏi: “Nếu Quý Chiêu không tốt thì tại sao lúc Xán Xán đầy tháng chàng lại đưa thiệp mời đến Quý phủ chứ?”
Trên đường trở về từ chùa Long Ân, Triệu Trầm đã nói cho nàng biết Triệu gia và Quý gia không có giao tình gì, lần này Triệu Trầm chủ động gửi thiệp mời chẳng phải chứng minh hắn để ý đến Quý Chiêu sao, muốn kết giao với Quý gia?
Triệu Trầm không nghĩ tới thê tử lại lập tức nghĩ ra lý do này, kinh ngạc nhướn mày rồi cầm lấy tay A kết, kéo nàng ngồi lại gần, hai tay ôm lấy eo nàng kéo nàng ngồi lên đùi mình, trước hết Triệu Trầm cởi giầy của nàng ra rồi ôm lấy người khen: “A Kết sinh Xán Xán xong thì dường như trở nên thông minh hơn rồi.”
A Kết quay đầu nhìn con gái, thấy con gái đang tự mình chơi nên nàng cũng không có trốn, nhìn đôi mắt phượng sáng ngời của nam nhân hỏi: “Vậy rốt cuộc chàng có coi trọng mối hôn sự này không?”
Triệu Trầm cười, mắt liếc nhìn cửa nội thất, thừa dịp A Kết cũng nhìn cửa theo hắn thì tay phải nhanh chóng áp lên một chỗ, vừa xoa nắn vừa nói: “Ta coi trọng hay không cũng vô dụng, dì dượng cũng không làm chủ được, có thành hay không đều do Bảo Châu quyết định.”
A Kết bị hắn sờ đến đỏ mặt, đẩy tay hắn ra. Nói chuyện thì cứ việc nói, lại không phải đang ở trong chăn, động tay động chân làm cái gì chứ?
Bởi vì nàng kháng cự nên Triệu Trầm càng thêm động tình, hô hấp đột nhiên dồn dập. Vốn hắn định đợi thêm vài ngày nữa nhưng giờ phút này không nhịn được nữa, ôm A Kết đẩy nàng ngã ra giường, vừa kéo quần áo của nàng vừa nghẹn họng giải thích: “Bảo Châu giống nàng, đều được cha mẹ nuông chiều, ngay cả chuyện hôn sự cũng đều nghe theo các nàng. A Kết, còn nhớ chuyện chúng ta thành thân lúc ấy không, ta lấy được lòng của nhạc phụ nhạc mẫu, tiểu Cửu và A Trúc thì có ích gì chứ, nàng chỉ nói một câu không đồng ý thì ta phải tiếp tục chịu đựng, A Kết, nàng có biết đêm đó trong sơn động ta nhịn vất vả như thế nào không, khi đó ta chỉ muốn làm như vậy...”
Tay hắn nóng, môi hắn nóng, ngay cả hơi thở cũng nóng, trên người A Kết giống như lửa, thiêu đốt khiến đầu óc nàng mơ mơ màng màng, chỉ có thể dùng sức nắm chặt váy không cho hắn đạt được ý nguyện: “Chàng dừng tay lại đi, đợi đến buổi tối không được sao? Sắp đến giờ dọn cơm rồi.”
Lời nói này còn không bằng không nói gì, giọng nói run run mềm mại, cái cổ tinh xảo trái né phải tránh, hơn nữa nàng cũng phải chịu đè nén lâu như vậy, bây giờ lại được những hành động cử chỉ, lời nói thân mật của trượng phu làm cho nàng không thể tự chủ được nữa mà bắt đầu hùa theo động tác của nam nhân; so với một bàn đầy món ngon thì nàng như vậy càng làm cho Triệu Trầm hưng phấn hơn. Triệu Trầm cũng không cởi váy nàng ra mà vén váy của nàng lên phía trên …
Hắn đã đợi lâu lắm rồi, bây giờ hắn chỉ muốn hành động thôi.
Trong nội thất vang lên tiếng động đè nén đã lâu không có.
Đang canh giữ ở gian ngoài, khóe môi Tưởng ma ma cong lên, bảo mấy nha hoàn đi ra ngoài, lại bảo tiểu nha hoàn báo cho nha bếp lùi lại thời gian dọn cơm.
A Kết cảm thấy chính mình như đang được đặt trong một lò lửa lớn.
Sợ bị con gái nhìn thấy hắn đoạt mất thức ăn của bé nên Triệu Trầm lấy chăn đắp cho hai người, nhưng do động tác của hắn quá mạnh nên vài lần chăn rớt ra, biết hắn không phải cố ý nên A Kết đành phải kéo chăn lại, hai tay run rẩy nắm chặt hai góc chăn, hai chân lại đạp lên hai góc phía dưới, dùng hết sức để cho chăn không bị rơi ra. Đầu lộ ra ngoài chăn, A Kết nhìn đèn lồng hồ ly trên xà nhà, mờ mịt không phân biệt rõ là đèn lồng lay động hay chính bản thân mình đang lay động …
Không phải là đèn lồng lay động, A Kết cảm thấy hai tay hai chân mình đều run lẩy bẩy, không phải vì lạnh mà là do mệt nhọc.
Khuôn mặt Triệu Trầm tuấn tú đỏ hồng do chưa hết hưng phấn, dán mặt lên khuôn mặt của nàng nói nhỏ: “Bây giờ ăn cơm trước đã, buổi tối chúng ta lại tiếp tục …”
Ngày hôm sau A Kết ngủ cho đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh dậy.
Ngoài cửa sổ ánh nắng tươi sáng, trong gương là hình ảnh của một cô nương quyến rũ có chút biếng nhác giống như đóa hoa.
Hình ảnh nam nhân mạnh mẽ, nhiệt tình như lửa hiện lên trong đầu, A Kết cảm thấy cả người như không có chút sức lực nào.
May mắn là còn có chuyện quan trọng cần làm.
Đon giản ăn mấy miếng điểm tâm xong, A Kết bế con gái đi đến Hinh Lan uyển.
Chiều hôm qua Ninh thị đã biết chuyện Quý gia cầu thân, tươi cười bế lấy cháu gái, nói với A Kết: “Xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi, con cứ yên tâm đi đi, mẹ sẽ chăm sóc cho Xán Xán.” Nói xong thì lấy ra cái bao thêu hình hồ ly do chính tay bà làm trêu đùa Xán Xán. Những đứa bé khác đều thích hình con hổ nhưng Ninh thị thấy cháu gái mình thích đèn lồng hồ ly nên thêu vài cái bao hình hồ ly như vậy, cuối cùng chọn hai cái hài lòng nhất rồi nhét bông vào bên trong. Để ở bên này một cái, cái còn lại thì để ở Vọng Trúc hiên.
Xán Xán rất thích đồ chơi này, ngoan ngoãn nằm trong ngực bà nội cầm chặt lấy cái đuôi hồ ly.
A Kết ở lại dỗ một lát, sau đó thừa dịp Xán Xán chơi vui vẻ thì âm thầm đi ra bên ngoài, nhưng nàng không đi ngay mà đứng đợi một lát, xác định con gái không khóc vì không thấy nàng thì mới bắt đầu xuất phát.
Rất nhanh xe ngựa đã đến Quách phủ.
Quách Bảo Châu nghe nói A Kết tới thì vui mừng chạy ra phía trước, kết quả là không thấy cháu gái đâu thì rất thất vọng, ôm cánh tay A Kết trách nàng tại sao lại không mang Xán Xán đến.
“Tẩu tới là có chuyện cần nói với dì, hơn nữa trời lạnh như thế này, không tiện mang Xán Xán đến, nếu không chút nữa Bảo Châu về cùng với tẩu nhé?” A Kết cười nói, cẩn thận quan sát đánh giá người di muội này.
Quách Bảo Châu không phát hiện ra ánh mắt A Kết có chút khác thường, lắc đầu nói: “Hôm nay thì không được rồi, ngày khác muội và A Trúc sẽ ghé thăm.” Nói xong lại nhịn không được thầm oán Lâm Trúc: “A Trúc lười quá đi, muội đã đến tìm muội ấy hai lần rồi, mời muội ấy đến đây chơi nhưng muội ấy lại không đến, rõ ràng trước đó đã đồng ý rồi mà.”
A Kết ngẩn người, muội muội là người hiếu động, có thể được ra ngoài thì chắc chắn muội ấy sẽ đồng ý, tại sao lần này lại không đồng ý đến Quách gia chứ?
A Kết nghĩ không ra nhưng lúc này cũng không thích hợp để tìm hiểu sâu thêm. Lấy cớ để Quách Bảo Châu rời đi, nàng và Quách phu nhân đi vào trong nội thất nói chuyện.
Quách phu nhân cực kỳ kinh ngạc.
Có người coi trọng con gái nhà bà sao?
Quý gia sao, bà biết Quý gia này, phụ thân của Quý Chiêu là Trung Nghĩa hầu anh dũng thiện chiến, là trọng thần của triều đình, nhị thúc của Quý Chiêu còn chưa thành thân đã mất mạng ở chiến trường, ngay cả đứa con thừa tự cũng không có, mà mẫu thân Quý Chiêu do sức khỏe yếu đã mất sớm nên trong hậu viện Quý gia chỉ còn mỗi Quý lão thái thái, nhân khẩu đơn giản đến không thể đơn giản hơn được nữa, con gái gả qua đó không cần phải lo lắng chị em dâu ở chung không hợp.
Nhưng mà bà cũng không hiểu gì nhiều về bản thân Quý Chiêu cả.
Quách phu nhân không có để lộ ra tin tức với con gái, đợi hai cha con Quách Nghị trở về thì sẽ hỏi ý kiến của hai người đó.
Thật ra mấy năm nay Quách Nghị rất bận nên đối với những tiểu bối trong kinh thành hắn không hiểu rõ lắm nhưng hắn và Trung Nghĩa hầu cũng đã vài lần đánh giao hữu với nhau, hắn kính nể khí khái hào hùng của Trung Nghĩa hầu nên không khỏi có chút động tâm: “Trung Nghĩa hầu cương trực công chính, gia phong Quý gia cũng không tệ.”
Quách Tử Kính lại xua tay: “Hàng năm Trung Nghĩa hầu đóng quân tại Phúc Kiến thì làm gì có thời gian quản giáo con trai chứ?” Hắn liền đem chuyện Quý Chiêu chơi bời lêu lổng, khoa chân múa tay nói ra, rõ ràng là thấy Quý Chiêu chướng mắt.
Quý Chiêu làm người như thế nào thì A Kết không hề giấu giếm, nói hết cho Quách phu nhân biết, lúc này lại được con trai chứng thực, quả thật là Quý Chiêu không có làm ra hành động đồi phong bại tục, cử chỉ ác bá nào thì ngược lại Quách phu nhân không cảm thấy mâu thuẫn chút nào hết, âm thầm liếc mắt nhìn Quách Nghị.
Trước khi lấy chồng bà chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gả cho dạng người như thế nào, chỉ biết là trong tình huống bình thường tuyệt đối sẽ không phải là hán tử ngay thẳng như Quách Nghị nhưng sau khi gả lại đây rồi thế nào, hai người không phải là thuận buồm xuôi gió trải qua nhiều năm như vậy sao? Có đôi khi nữ nhân gả có được hay không không liên quan đến bản lĩnh của nam nhân đó cao bao nhiêu mà phải xét đến tâm của nam nhân đó. Nếu như có tâm thì cho dù không có bản lĩnh cũng nghĩ ra mọi cách gây dựng tên tuổi để cho cuộc sống của thê tử được tốt; còn vô tâm thì cho dù quan to lộc hậu cũng sẽ trở thành kẻ phụ bạc mà thôi. Quý gia có tước vị, con gái gả qua đó sẽ không lo cái ăn cái mặc, bây giờ bà chỉ cần xem con gái có thích Quý Chiêu hay không, Quý Chiêu có đáng giá để con gái phó thác chung thân cả đời hay không thôi.
Không đế ý đến ý kiến trái ngược của hai cha con, Quách phu nhân nhỏ to tâm sự với con gái.
Nghe nói Quý Chiêu muốn cưới nàng thì Quách Bảo Châu vô cùng sảng khoái trả lời: Hắn cứ nằm mơ đi!
Tác giả có lời muốn nói:
Quý Chiêu: Không ngờ là đại cữu khinh thường ta.
Quách Tử Kính: Có ý kiến sao?
Quý Chiêu: Không có.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Con Đường Sủng Thê
Tiếu Giai Nhân
Con Đường Sủng Thê - Tiếu Giai Nhân
https://isach.info/story.php?story=con_duong_sung_the__tieu_giai_nhan