Võ Lâm Ngoại Sử epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 105: Hồi 42 –Thành Cổ Lâu Lan (2)
ái lều lớn quả nhiên rơi xuống che kín người bọn Thẩm Lãng. Tuy tấm lều to lớn nặng nề, nhưng cả bọn cùng thở phào nhẹ nhõm.
Tiếng vó ngựa xa dần rồi mất hẳn.
Chu Thất Thất lấy lại được hơi thở, khẽ gọi: - Thẩm Lãng... Thẩm Lãng...
Trước mắt nàng là một màn tối đen, không thấy gì khiến nàng chột dạ.
Giọng ấm áp dịu dàng của Thẩm Lãng vội đáp lời: - Anh đây!
Chu Thất Thất thở phào nhẹ nhõm: - Quả nhiên anh không sai.
Tiếng cười hãnh diện của Hùng Miêu Nhi: - Làm sao hắn sai được? Chỉ cần hắn sai một lần, chúng ta còn sống tới hôm nay sao?
Thêm tiếng thở dài của Vương Lân Hoa: - Không ngờ cái tên quân sư kia lợi hại như vậy, có thể làm cả Khoái Lạc Vương trúng kế. Thẩm Lãng, anh đoán hắn là ai?
Thẩm Lãng: - Bây giờ tôi chưa thể xác định được.
Chu Thất Thất bỗng nhiên hỏi: - Kỳ quái, tại sao bọn họ lại lui quân?
Thẩm Lãng dịu dàng: - Họ đã giết sạch người, sao lại không lui?
Chu Thất Thất: - Sao họ không thừa thắng quyết chiến cùng Khoái Lạc Vương?
Thẩm Lãng bật cười: - Nếu em là quân sư của Long Quyển Phong, hắn coi như thảm.
Chu Thất Thất: - Tại sao?
Thẩm Lãng: - Khoái Lạc Vương không thể so với người thường. Lần này lão bị nhục mắc lừa, tinh thần đang kích động mạnh. Quân của Long Quyển Phong mới thắng một trận, sanh lòng kiêu ngạo. Nếu hai bên giao thủ, kiêu binh ắt sẽ thua.
Chu Thất Thất thất thanh: - Không sai! Cái gã ‘Báo Thù Sứ Giả’ kia cũng nghĩ đến điểm này, … lợi hại nha. Nhưng hắn lui như vậy, lỡ Khoái Lạc Vương xua quân đuổi theo...
Thẩm Lãng: - Khoái Lạc Vương sẽ không đuổi theo.
Chu Thất Thất: - Tại sao?
Thẩm Lãng: - Lạc đà sao đuổi kịp ngựa?
Chu Thất Thất: - Nhưng trong sa mạc ngựa chạy được bao xa?
Thẩm Lãng bật cười: - Em nghĩ họ không thay ngựa sao?
Chu Thất Thất cũng bật cười: - Cũng không sai, Long Quyển Phong là chúa sa mạc, muốn thay ngựa cũng dễ dàng thôi.
Vương Lân Hoa bỗng lên tiếng: - Tôi nghĩ gã ‘Báo Thù Sứ Giả’ hiểu rõ Khoái Lạc Vương như vậy, không chừng hắn cũng biết hang ổ của lão ở đâu, có lẽ đang thừa cơ tấn công.
Chu Thất Thất cười: - Vương Lân Hoa cũng là người rất thông minh.
Hùng Miêu Nhi cũng cười: - Nếu vậy, Khoái Lạc Vương thảm tới nơi rồi.
Thẩm Lãng: - Lão sẽ không thảm.
Chu Thất Thất liếc về phía chàng cười tình: - Anh nha,... lúc lão đắc ý, anh nói lão sẽ thảm. Bây giờ dường như lão thảm thật, anh lại nói lão sẽ không, … vậy là sao?
Thẩm Lãng: - Hang ổ của lão dễ gì người khác đụng tới được? Cho dù ra ngoài, nhất định lão đã phòng thủ cẩn mật để ngăn ngừa địch thừa cơ đột nhập. Nếu không, Khoái Lạc Vương đâu còn là Khoái Lạc Vương nữa?
Vương Lân Hoa: - Nhưng ‘Báo Thù Sứ Giả’ cũng có thể đã biết những kế hoạch phòng thủ của lão...
Thẩm Lãng: - Chuyện trọng đại như vậy, lão quyết sẽ không tin ai. Nếu vị ‘Báo Thù Sứ Giả’ vì nôn nóng mà hấp tấp hành động, lần này ra quân sẽ thất bại thảm hại.
Vương Lân Hoa cười nhạt: - Chỉ sợ không phải vậy.
Hùng Miêu Nhi: - Thẩm Lãng không nói thì thôi, hắn nói ra cái nào trúng phốc cái đó. Anh phải nghe lời của hắn thôi...
Đêm khuya gió mạnh. Cát vàng bay mù mịt.
Đoàn người của Khoái Lạc Vương lặng lẽ đi trong đêm. Bước chân nặng nề của đàn lạc đà không tạo nên những tiếng leng keng, bởi mấy cái chuông đồng đã được tháo ra.
Phía trước là một toà lều to lớn sừng sững trơ trọi trên gò cát cao, xung quanh mơ hồ bóng người đang ngồi trên đất, nhưng im lìm không một tiếng động.
Bạch Phi Phi nói nhỏ: - Là chỗ đó.
Khoái Lạc Vương vung tay quát: - Xuống ngựa! Giết!
Nhất cấp phong kỵ sĩ thống lĩnh đội tiên phong.
Kiếm vung lên, đầu người rơi xuống.
Nhất cấp phong kỵ sĩ thất thanh: - Không xong rồi! Chúng ta trúng kế.
Những cái bóng thấp thoáng chung quanh lều... chỉ là người cỏ.
Cả bọn giật mình, mấy cấp phong kỵ sĩ nhìn nhau hoảng hồn.
Bạch Phi Phi thét lớn: - Thôi rồi... ‘điệu hổ ly sơn’...
Khoái Lạc Vương đứng yên như tượng gỗ, mặt trầm như nước, không nói không động, râu tóc phất phơ, … thần sắc trông đến đáng sợ.
Không ai dám lên tiếng.
Một lúc lâu, Bạch Phi Phi khẽ nói: - Chúng ta mau quay về thôi.
Nhất cấp phong kỵ sĩ lúc này cũng lên tiếng: - Họ đã dùng kế ‘giương đông kích tây’, doanh trại của ta ắt đang bị tập kích. Nếu chúng ta không mau trở lại, sợ sẽ không kịp...
Khoái Lạc Vương thấp giọng ảm đạm: - Bây giờ có quay về cũng không kịp rồi.
Nhất cấp phong kỵ sĩ: - Nhưng nếu chúng ta lập tức trở về, …
Khoái Lạc Vương quát một tiếng chói tai: - Im miệng!
Nhất cấp phong kỵ sĩ run lên, cúi đầu xuống, không dám mở miệng.
Khoái Lạc Vương đưa mắt về phương xa, nhìn cát bụi mịt mờ, cười lạnh: - Giỏi,... ‘Báo Thù Sứ Giả’,... giỏi... ta đã coi thường ngươi...
Bạch Phi Phi khẽ nói: - Thắng bại trong binh gia là chuyện thường, vương gia cần gì để lòng cái thất bại nhỏ nhoi này.
Khoái Lạc Vương chợt cất lên tiếng cười dài: - Bổn vương đã bao lần vào sanh ra tử, đã ngàn thắng trăm thua, cái thất bại cỏn con này, ta đâu để trong lòng?
Bạch Phi Phi: - Vậy chúng ta nhanh về thôi.
Khoái Lạc Vương ngưng tiếng cười, nhỏ giọng: - Nếu chúng ta vội vã quay về ngay, thì lại trúng kế của hắn.
Bạch Phi Phi: - Tại sao?
Khoái Lạc Vương: - Nàng không thấy quân của ta sao? Đứa nào cũng đang ủ rũ thất vọng. Từ ngày theo bổn vương, bọn chúng chưa từng trải qua thất bại nào, lòng chúng giờ đây không khỏi bàng hoàng. Nếu ta vội vã trở về mà lại bị tập kích, đám quân này chỉ sợ không đánh đấm gì nổi nữa...
Bạch Phi Phi thở dài: - Vương gia lo lắng cũng không sai, chẳng qua là …
Khoái Lạc Vương lại bật cười lớn: - Các người cho rằng hắn thắng được bổn vương sao?
Bạch Phi Phi nhanh ý hiểu ngay dụng tâm của lão, lập tức cũng cười khanh khách: - Dĩ nhiên thiếp cũng biết vương gia không để cho hắn đắc thắng.
Khoái Lạc Vương lớn tiếng: - Bổn vương muốn cho chúng nếm thử mùi vị ngọt ngào của kẻ thắng trận. Khi lòng chúng sinh ra kiêu ngạo, bổn vương sẽ dạy cho chúng biết thế nào là lợi hại.
Lão cười lớn hơn nói tiếp: - Chúng đánh lén ta lần này, lại cho là thắng sao? Nơi doanh trại chỉ lưu lại bọn yếu kém, quân tinh nhuệ hiện đang ở đây cùng bổn vương.
Đám thuộc hạ đang ủ rũ nghe được những lời này, tinh thần quả nhiên phấn chấn hẳn lên.
Bạch Phi Phi cười duyên: - Dĩ nhiên vương gia đâu thua dễ dàng như vậy.
Bọn thuộc hạ cười la ầm ầm: - Vương gia bất khả chiến bại. Long Quyển Phong tưởng rằng chúng ta trúng kế, thật ra chính hắn cũng không biết mình sắp thảm tới nơi...
Khoái Lạc Vương hùng hồn hét lớn: - Hắn đúng là thảm tới nơi... Các huynh đệ, theo bổn vương trở về, xem bọn chúng có dám cùng ta giao chiến hay không.
Bạch Phi Phi cười nói lớn tiếng: - Chúng làm sao dám...
Bọn thuộc hạ lại cười la vang dội: - Chắc bọn chúng đã sớm cúp đuôi chạy mất rồi.
Khoái Lạc Vương chỉ hời hợt nói mấy câu, đã đem cái thất bại của mình hóa thành của địch, lấy lại được nhuệ khí của đám quân đang chán nản rã rời.
Đại tướng anh hùng thiên hạ xưa nay, chỉ sợ không mấy người có thể làm được vậy.
Tuy ngoài mặt Bạch Phi Phi cười tươi, nhưng trong lòng không khỏi thở dài... “Muốn trừ lão này, coi bộ không dễ.”...
Khoái Lạc Vương thần thái rạng rỡ, lòng quân háo hức, hàng hàng lớp lớp lạc đà lại nối nhau, so với lúc đi có vẻ còn hăng hái hơn.
Quả là kỳ tích. Kỳ tích này do chính Khoái Lạc Vương tạo nên.
------------
Võ Lâm Ngoại Sử Võ Lâm Ngoại Sử - Cổ Long Võ Lâm Ngoại Sử