Chương 109: Ngày Càng Xa Cách
HƯƠNG 109 NGÀY CÀNG XA CÁCH
Đã mấy ngày liền anh và cô không gặp nhau.Điều đó khiến cho cô cảm thấy buồn,cô dần dần nhận ra rằng,nếu như không có anh xuất hiện trong thế giới của cô,cuộc sống đối với cô giống như là địa ngục.Dù cô biết anh sẽ không tới gặp cô,nhưng cô vẫn luôn chờ đợi.Cô rất nhớ anh,cô rất muốn phá tan bốn bức tường chật hẹp đã làm lá chắn cản đường,khiến cho cô và anh ngày càng trở nên xa cách.Cô đưa tay lau giọt nước mắt còn đọng khóe mi.Ngước đầu nhìn ánh trăng le lói bên cửa sổ
- Quý phi nương nương,đã không còn sớm,nương nương cũng nên đi nghỉ ngơi - Tiểu Di đứng phía sau nãy giờ mới lên tiếng
- Phi Tùy Phong,hắn sẽ không tới,không có hắn,ta không ngủ được - Cô phụng phịu trả lời
- Nương nương,cũng mấy ngày rồi...hoàng thượng vì đang rất giận nương nương thôi,một thời gian nữa nô tì nghĩ hoàng thượng sẽ nguôi giận mà - Tiểu Di an ủi
- Không! Ta cho rằng hắn đã sớm quên ta rồi.Hậu cung nhiều giai nhân như vậy làm gì có chuyện hắn không động lòng với một ai? Suy cho cùng thì ta chỉ là một kẻ ngu ngốc,là dụng cụ làm ấm giường cho hắn mà thôi.Có lẽ nơi này sẽ trở thành lãnh cung của ta,và ta sẽ phải sống ở nơi đây suốt đời - Cô buồn rầu đáp,nước mắt lại vô thức chảy xuống
- Nương nương,người không nên nói vậy...- Lỡ như chuyện đó biến thành sự thật,thì người thiệt chỉ có cô thôi
- Ta phải làm sao? Tiểu Di? - Cô ngồi bệt xuống đất òa khóc
Tiếng khóc vang khắp căn phòng.Tiểu Di cũng ngồi xuống ôm cô vào lòng,đưa tay vỗ vai cô an úi,cả một mảng áo của nàng ướt đẫm nước mắt của cô
- Nương nương,người đừng khóc nữa,người phải kiên cường.Hoàng thượng chắc chắn sẽ không ân sủng ai khác ngoài nương nương đâu!!
- Ta không tin! - Cô lắc đầu ngoầy ngoậy,nước mắt giàn dụa
- Nương nương...
- Tiểu Di,những lời ngươi nói ta biết là ngươi chỉ an ủi ta,nhưng ta không cần,ta không muốn nghe những lời an ủi phi thực tế - Cô khóc nấc lên
- Nương nương,nhìn người thế này nô tì cũng rất đau lòng,nô tì phải đi gặp hoàng thượng - Tiểu Di bất bình đứng dậy lao thẳng ra ngoài
- Tiểu Di..- Đến lúc cô ngẩng đầu lên thì đã không thấy người đâu,dù sao nàng đi cũng tốt,cô đang rất muốn gặp anh để nói rõ mọi chuyện
Tại Ngự thư phòng
- Tiểu Di,giờ này ngươi còn đến tìm trẫm làm gì? - Anh lạnh giọng hỏi
- Hoàng thượng,quý phi nương nương rất nhớ người - Tiểu Di thẳng thắn nói
- Nhớ trẫm? Nửa đêm nửa hôm ngươi đến đây chỉ để nói câu này thôi sao? - Anh bật cười,một nụ cười khiến cho nha hoàn Tiểu Di sởn gai ốc
- Hoàng thượng,nương nương thực sự rất nhớ người.Nếu như người không gặp nương nương bây giờ,nương nương chắc chắn sẽ khóc đến sưng mắt mất - Tiểu Di quỳ xuống dập đầu - Nô tì xin hoàng thượng hãy gặp nương nương dù chỉ một lần
- Trẫm không có lý do gì để gặp nàng,nàng muốn khóc hay muốn làm gì thì mặc nàng,ngươi về đi - Anh lạnh lùng ra lệnh
- Hoàng thượng...
- Không cần nhiều lời! Ngươi không để hoàng đế vào mắt sao? - Anh gằn giọng
- Hoàng thượng,mấy ngày nay nô tì ở bên cạnh nương nương nên nô tì biết rõ tình yêu của nương nương đối với người.Hoàng thượng,xin người hãy xem xét - Tiểu Di ngoan cố nói giúp cho cô
- Rất tốt! Nếu như ngươi đã không biết điều như vậy thì trẫm cũng không cần nương tay - Anh lạnh lùng trầm giọng rồi nói với Tiểu Nghịch Tử - Mau lôi nàng ta xuống đánh 100 trượng
- Hoàng thượng....xin người hãy đến gặp nương nương...- Tiểu Di căn bản không hề để ý đến bản thân sẽ bị đánh,tiếp tục cầu xin,cả thân người bị hai tên hộ vệ lôi xềnh xệch ra ngoài
~- Nương nương,không xong rồi! - Một nha hoàn từ bên ngoài vội vã đẩy cửa bước vào
- Xảy ra chuyện gì? - Cô vẫn ngồi bệt dưới đất ngước mắt nhìn nha hoàn,có chuyện gì mà khiến nàng ta hoảng hốt như vậy?
- Tiểu...Tiểu Di...- Nha hoàn run lẩy bẩy,tay chỉ ra phía cửa
- Nàng ta làm sao? Ngươi mau nói đi chứ?- Cô bắt đầu trở nên gấp gáp,đưa tay lau sạch nước mắt trên mặt
- Dạ! Tiểu Di bị hoàng thượng phạt đánh 100 trượng - Nha hoàn sợ hãi đáp rành mạch
- Cái gì? - Cô trố mắt - Phi Tùy Phong,sao hắn có thể chứ?
- Nương nương,hiện tại mạng người quan trọng,chúng ta cần tìm cách cứu Tiểu Di,thân hình nàng yếu ớt như vậy,chắc chắn sẽ không thể chịu đựng nổi hình phạt nặng đó - Nha hoàn lo lắng nói
Cô không trả lời,liếc mắt nhìn bảo kiếm được đặt làm cảnh trong tủ gỗ,muốn ra ngoài thì chỉ còn cách này thôi.Cô bước chân tiến lại gần rồi nhẹ nhàng đặt tay lên bảo kiếm,từ từ giơ lên trước mặt,bảo kiếm khẽ lóe lên một tia sáng vàng nhạt,chiếu thẳng vào mắt cô
- Nương nương,người...
"Rầm"
Cô giơ chân đá mạnh cánh cửa khiến cho đám lính gác giật mình,quay lại nhìn cô thì đã thấy cô chĩa kiếm về phía trước đe dọa:
- Kẻ nào dám cản đường ta liền mất mạng!
Ngàn Năm Gặp Lại Ngàn Năm Gặp Lại - Âu Dương Âm Dương