Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Hoạt Sắc Sinh Kiêu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 20: Đoạt Doanh
T
huốc giải lạo dịch thực sự quý báu.
Chỉ có mười tám ngàn người xuất chinh được ăn thuốc giải, hai ngàn quân mã đóng tại đại doanh cách xa ổ dịch, không cần lãng phí dược liệu quý báu…. Bọn họ có được ăn thuốc giải hay không chính là ván bài Tống Dương đánh cuộc.
Bên ngoài mưa phùn lây rây, trên lưng cõng nửa thi thể độc nguyên, Tống Dương không tin hai ngàn quân đại doanh trúng gió, không có một người phế nhược.
Tiếng chân như sấm, binh mã tung hoành, ánh đao dũng mãnh, Tống Dương nắm cái eo nhỏ của A Y Quả, Thi Tiêu Hiểu hộ bên người, chạy loạn vào rừng rậm, dựa vào tu vi điên cuồng chạy trốn.
Bọn họ là chạy loạn, nhưng quân đoạt sơn lại đâu vào đấy, theo như quân kỳ chỉ huy trên tháp cao một đội quân có thể tách ra, bất kể ba ác tặc gan lớn như trời kia có chạy trốn thế nào cũng dần dần bị vây kín, cuối cùng sẽ chết trong mưa tên, chỉ là vấn đề sớm hay muộn…. Trên dưới Trung thổ đều tôn sùng người luyện võ, nhưng một người dù cho tu vi cao thế nào, chống lại đại đội binh lính được huấn luyện cẩn thẩn cũng đừng mơ phần thắng, đại tông sư cũng thế, đừng nói là thượng phẩm võ sĩ như Tống Dương, Thi Tiêu Hiểu lại càng không ngoại lệ. Huống chi nơi này còn là nơi người ta thao luyện!
Mà khiến cho Tống Dương hơi bất ngờ là trong trận ẩu đả máu thịt tung bay, hắn phát hiện ra sát pháp long tước của mình với hai ống tay áo của Thi Tiêu Hiểu lại ăn ý khác thường.
Tống Dương cầm đao biến thành cuồng ma, mỗi lần chạy trốn đều không chần chừ, chỉ công không thủ, mà Thi Tiêu Hiểu mang lòng từ bi, không công sát, hoàn toàn chỉ là thủ thế, không chỉ thủ cho mình mà còn thủ cho đồng bạn. Một công một thủ hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, hai người liên kết chiến lực càng mạnh thêm…. Nhưng dù vậy, cũng chỉ kiên trì được một nén nhang, hai người cùng bị thương, Tống Dương bị thương trên đầu vai, Thi Tiêu Hiểu bị thương sau lưng, máu chảy ra mang theo cả sức mạnh trong cơ thể.
Thi Tiêu Hiểu thở hồng hộc:
- Không được!
Tống Dương đang muốn nói gì, vừa lúc này, một kỵ binh phóng ngựa vung đao lao tới, đột nhiên y kêu thảm một tiếng, lập tức rơi xuống ngựa, thân thể như con tôm trên đất, co lại không ngừng run rẩy, hai tay cào xé yết hầu của mình bắt đầu ho khan… Y chỉ thở được một hơi.
Không khí từ trong phế theo tiếng ho tràn ra, y muốn hít vào, nhưng ho quá kịch liệt, chỉ một chút thời gian để hít vào cũng không có! Đầu tiên là ho khan thật lớn, sau đó là co giật không tiếng động, cuối cùng một chùm máu tươi phụt mạnh ra, trong đó còn kèm theo một chút thịt nát, chỉ trong chốc lát, phế của y đã bị kịch độc ăn mòn mà vỡ tan.
Mà lúc này Tống Dương bước tới trước mặt người vừa ngã ngựa, mặc kệ xung quanh, hoàn toàn giao sinh mệnh cho Thi Tiêu Hiểu bảo hộ, hắn chỉ nhìn vào ánh mắt đôi phương, bị độc phát mà bỏ mình, ánh mắt đó, Tống Dương nhìn thẳng, tuyệt đại hận ý!
Cho tới khi y không thể sống, đột nhiên hắn bộc phát cười to một tràng.
Trong tiếng cười mãnh liệt, kịch độc lạo dịch nhanh chóng khuếch tán, trong đại doanh, tiếng kèn, trống trận, tiếng hô…tất cả thanh âm đều biến thành tiếng ho khan!
Trong đầu doanh thủ chỉ kịp hiện lên hai chữ “Không tốt” còn chưa nghĩ ra được có chuyện gì, phổi hắn đột nhiên đau nhức, cắn nát ý niệm cuối cùng trong đầu…
Sắc mặt A Y Quả thay đổi, sau khi quay lại Hồng thành nàng đã biết được đại khái chuyện gì xảy ra, nhưng bất kể thế nào cũng chưa từng nghĩ đến lạo dịch sẽ điên cuồng như thế, từ khi có người bắt đầu phát bệnh đến khi tất cả đều ho nát phế, hai ngàn sinh mạng, chỉ trong khoảng thời gian nửa nén nhang.
Rất nhanh, thành nhỏ đã an tĩnh lại, chỉ còn tiếng mưa rả rích.
A Y Quả hít một hơi phục hồi lại tinh thần, không kìm nổi thốt lên:
- Quá hung dữ!
Thi Tiêu Hiểu như thoáng chút suy nghĩ:
- Hung dữ mới có thể khống chế được.
Kịch độc khuếch tán rất nhanh, là thứ vũ khí đáng sợ tàn sát hàng loạt dân trong thành, cực kỳ hung dữ, đúng như người dùng nó nhận xét, có vậy mới khống chế thật tốt: độc phát tức trí mạng, người trúng độc không có cơ hội chạy trốn, đương nhiên cũng sẽ không có cơ hội mang lạo dịch đi nơi khác.
Nếu không, sao Yến quốc dám tùy tiện phóng độc này ra, nếu ôn dịch truyền ngược lại bổn quốc thì làm sao bây giờ…
Thi Tiêu Hiểu hơi cảm thán, nhìn Tống Dương:
- Quay về đi, nơi này không thể ở lâu.
Không phải tất cả mọi người đều bị lạo dịch đoạt mạng, ít nhất, trước sau hai nhóm từ Chiết Kiều Quan phản doanh, hơn trăm quan binh hộ tống cập sử đại nhân đều đã được ăn giải dược, mới vừa rồi thấy trong doanh có đại sự xảy ra sớm đã chạy ra ngoài đại doanh, tới Chiết Kiều Quan truyền tin, nói không chừng còn thả ra quân tước, không bao lâu nữa quân chủ lực đoạt sơn sẽ quay về cứu doanh.
Tống Dương gật đầu:
- Chờ ta một lát, phải phong ấn thi thể đã.
Nói xong, ba người lại một lần nữa quay lại chỗ mật sứ, vừa vào cửa đã thấy mật sứ đại nhân đứng đó bình tĩnh nhìn một cây cột.
Trong phòng lớn tiểu lầu, tất cả dược vật phong trấn độc nguyên đều có sẵn, ngoài ra còn có non nửa thuốc bột vàng, Tống Dương tinh thông dược lý, nhìn qua một lát, nói với bạn:
- Có thể là giải dược…
Còn chưa dứt lời, bỗng nhiên hắn nhíu mày, bốc lên một nắm thuốc, cẩn thận đặt dưới mũi, hít cẩn thận, nhắm hai mắt lại, cẩn thận cảm nhận.
Thật lâu sau, nét cười trên mặt hắn càng đậm, lại một lần nữa mở to mắt, ánh mắt vui mừng như điên dại.
A Y Quả hồ nghi nhìn, nhíu mày hỏi:
- Lại cái gì thế?
Tống Dương hưng phấn đến không kìm nổi, ngay cả thở cũng run rẩy:
- Cái này thực sự là giải dược…. Còn thú vị hơn nữa.
Nói xong, cẩn thận bỏ nửa thi thể sau lưng xuống, nhảy lên chạy ra ngoài, hai người kia liếc nhau không hiểu hắn bị điên thế nào, Thi Tiêu Hiểu kéo A Y Quả chạy theo sau.
Tống Dương quay lại lầu một, đi tới trước mặt Ngự Khiến, lấy ra một cái bình sứ trong túi khóa, lại tùy tay tìm một chén trà, bỏ ra một chút bột trong bình.
Thi Tiêu Hiểu nhìn thuốc bột của hắn, thuận miệng hỏi:
- Tiêu hồng?
Tống Dương gật gật đầu, cái gọi là “tiêu hồng” thực ra chính là “điền thất” ỏ kiếp trước của hắn, cả hai kiếp đều là dược liệu cầm máu thông thường.
Tống Dương nói với hai người:
- Bế khí, nói không chừng sẽ chết người, ngàn vạn lần phải bế khí. – Chính hắn cũng nín thở, lay lay que mồi lửa hơ hơ Tiêu Hồng trong chén.
Thuốc bột kho ráo gặp lửa lập tức cháy, tỏa ra khói đen nồng nặc, Tống Dương đưa cái chén tới trước mặt con rối, theo sự hô hấp, khói đen đó bị hít vào trong phổi của nó.
Sau đó hắn dập tắt ngọn lửa, thúc dục nội kình vung tay tạo gió thổi tán khói đen đi, nhìn hắn làm cực kỳ cẩn thận, liên tục vung tay, cho tới khi tất cả khói đen quanh đó đều tán đi mới quay đầu lại nói với hai người:
- Được rồi.
A Y Quả dùng sức hít từng ngụm khí lớn, trừng mắt hỏi:
- Thần thần bí bí, làm cái gì thế?
Vừa dứt lời, đột nhiên con rối của nàng trở nên vô cùng thống khổ, thân thể run rẩy, bắt đầu ho khan… Ngã xuống đất, co giật, một hơi cuối cùng ho ra tất cả mạng sống.
A Y Quả chấn động:
- Khói Tiêu Hồng có độc?
Hỏi xong nàng cũng nhận ra không ổn, xem bộ dạng rõ ràng là dấu hiệu trúng lạo dịch mà chết, nhưng trước đó nó đã ăn thuốc giải rồi.
Thi Tiêu Hiểu phản ứng nhanh hơn, một người vốn lúc nào cũng mỉm cười thong dong, lúc này cũng không tự chủ được kinh hãi:
- Ngươi có thể phá thuốc giải?
- Thứ bột trên lầu kia quả nhiên là thuốc giải.
Tống Dương cười vui vẻ, ánh mắt đắc chí.
Dược vật khác nhau dùng lẫn với nhau cũng sẽ có xung đột, tương khắc, đơn giản nhất, có rất nhiều thuốc Đông y kỵ trà, nếu gặp nước trà sẽ tiêu mất, hoặc gây tác dụng phụ. Chính là đạo lý này.
Từ trong giải dược, Tống Dương phát hiện ra trong đó có một loại Thiết Liên Nhung, vị thuốc này nếu gặp khói Tiêu Hồng bị đốt cháy sẽ xung đột với nhau, nói thẳng ra thì, nếu ăn Thiết Liên Nhung, sau đó lại ngửi khói Tiêu Hồng, thì thuốc dùng trước sẽ bị mất tác dụng.
Tất cả phương thuốc đều giống nhau ở chỗ dược vật trong đó đều có yêu cầu nghiêm khắc, thay đổi cũng phải chính xác, nếu không sẽ làm cho phương thuốc mất hiệu lực. Thuốc giải lạo dịch cũng không ngoại lệ, khói Tiêu Hồng bị đốt chỉ cần loại trừ được một chút dược lực của Thiết Liên Nhung thuốc giải sẽ không linh nghiệm.
Khắp trời vẫn mưa không ngừng, đại doanh vẫn còn ở trong khu dịch, giải dược của mật sứ bị phá mất tác dụng, lúc này y chết thảm.
Tống Dương cười vui sướng:
- Tiêu Hồng là thứ thuốc cầm máu phổ thông, trong quân doanh thế nào cũng có, số lượng tuyệt đối không ít.
Nói xong, cất bước ra ngoài tìm kho thuốc quân đội.
Mũi hắn rất thính, hít hít một hồi đã tìm được, vào trong, quả nhiên phát hiện ra rất nhiều Tiêu Hồng, một phần đã bị nghiền thành phấn đựng ở trong hộp, nhưng đại đa số là nguyên dược còn khô ráo, để đầy mấy bao, Tống Dương bật cười ha hả.
Đội quân chủ lực Đoạt Sơn sắp quay lại, trời vẫn tiếp tục mưa, nơi này biến thành dịch khu, khói Tiêu Hồng bị đốt có thể phá được giải dược, dầu hỏa trong quân doanh dự trữ phong phú… Kể cả là A Y Quả không thích động não cũng biết hắn muốn làm gì.
A Y Quả nhìn hắn chằm chằm, nhẹ giọng nhắc nhở:
- Bé con ngươi điên sao, giết người sao lại cười đến là vui vẻ như thế?
- Có chôn cùng tất cả bọn chúng cũng không đủ.
Tống Dương rất đáp nhẹ nhàng, nhưng đột nhiên nhấn mạnh:
- Còn nữa, còn một số kẻ, không xứng!
Thi Tiêu Hiểu ngắt lời:
- Ông ta có thân phận gì?
- Ân nhân, thân nhân của ta.
Tống Dương chỉ vào mũi mình, đột nhiên muốn khóc.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Hoạt Sắc Sinh Kiêu
Đậu Tử Nhạ Họa
Hoạt Sắc Sinh Kiêu - Đậu Tử Nhạ Họa
https://isach.info/story.php?story=hoat_sac_sinh_kieu__dau_tu_nha_hoa