Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Võ Lâm Ngoại Sử
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 104: Hồi 42 –Thành Cổ Lâu Lan (1)
N
hững kẻ ở lại phòng thủ doanh trại tin rằng lần này Khoái Lạc Vương xuất quân là thắng chắc, sẽ giết sạch cả bọn Long Quyển Phong, nên họ lơ là trong việc canh chừng, thậm chí có người ngủ gà ngủ gật.
Khi nghe tiếng vó ngựa dồn dập, bao kẻ giật mình tỉnh giấc, ngơ ngác rút kiếm, hoảng hốt tìm đao, xôn xao nhớn nhác: - Chuyện gì? Chuyện gì?
Tiếng đao kiếm xoèn xoẹt thấu trời cao đã thay câu trả lời.
Ngựa hí vang trời, ánh đao lấp loáng như cơn sóng biển đang ào ạt trào tới. Môn hạ của Khoái Lạc Vương chưa kịp tuốt gươm ra khỏi vỏ, đầu đã rơi. Những tay cung nỏ chưa kịp đưa lên, lồng ngực đã bị trường đao xuyên thấu. Có người thất kinh vấp ngã, thây dập nát dưới vó ngựa oai hùng.
Tiếng đao kiếm, tiếng vó ngựa, tiếng ngựa hí, tiếng rên thảm, … bao nhiêu âm thanh kinh tâm động phách hòa vào nhau như một bản nhạc chết chóc tang thương.
Ba tên nam tử canh bọn Thẩm Lãng ở xa, chỉ nghe âm thanh kinh hoàng đã hoảng vía, xoay người chạy.
Chạy chưa tới đâu, một giọng lạnh lùng trước mặt quát: - Đứng lại!
Tiếng quát tuy không lớn, nhưng tàn khốc rợn người.
Cả ba cùng giật thót, ngã phịch xuống đất, giương mắt nhìn, … trên gò cát phía trước có hai kỵ sĩ sóng vai nhau.
Một kỵ sĩ trong chiếc áo choàng trắng, một... đen.
Một con ngựa trắng, một con ngựa ô.
Người cỡi bạch mã,... áo choàng, khăn trên đầu, vải bịt mặt,... tất cả đều một màu trắng toát, phảng phất như một hồn ma bóng quế giữa đêm trường.
Người ngồi trên lưng ngựa ô,... khăn trên đầu, vải bịt mặt, toàn thân giấu trong chiếc áo choàng to lớn,... tất cả cùng một màu đen tuyền. Nếu bạch y kỵ sĩ mường tượng như một bóng ma, thì hắc y kỵ sĩ chẳng khác gì quỷ đến từ địa ngục.
Cả hai như bao phủ bởi cái quỷ quái kinh dị. Ánh mắt cả hai đằng đằng sát khí.
Mấy tên nam tử ngã rồi quá hoảng kinh không bò dậy nổi, run run giọng: - Ngươi,... các người là ai?
Bạch y kỵ sĩ cười dài: - Ngay cả ta ngươi cũng không đoán ra?
Một tên thất thanh: - Ngươi … ngươi là Long Quyển Phong?
Bạch y kỵ sĩ cười hăng hắc: - Không sai!
Một tên khác đưa mắt nhìn hắc y kỵ sĩ, hắn bỗng rùng mình: - Ngươi... ngươi … ngươi …
Hắn lập đi lập lại tiếng “ngươi” cả tám lần, thật sự chẳng còn nói được gì khác. Ánh mắt của hắc y kỵ sĩ như xuyên thấu hồn người, làm kẻ đối mặt kinh hồn hoảng vía.
“Báo Thù Sứ Giả”!
Không thể nghi ngờ, đây chính là “Báo Thù Sứ Giả”. Bọn này mặc dù biết vậy, vẫn nói không thành tiếng. Họ tuy muốn chạy đi, nhưng chân mềm nhũn nhấc lên không nổi.
Long Quyển Phong cười: - Các ngươi đã biết hắn là ai?
Bọn họ gật đầu lia lịa...
Long Quyển Phong: - Nếu các ngươi đã biết, còn muốn chạy sao?
Khí lực của cả bọn như chẳng còn, run giọng: - Xin tha mạng … xin tha mạng … xin tha cho bọn tiểu nhân...
Hắc y kỵ sĩ gằn từng tiếng một: - Các ngươi muốn ta tha mạng?
Giọng nói lạnh lùng tàn khốc chẳng khác gì tiếng quỷ nơi chín tầng địa ngục phán ra.
Bọn nam tử: - Trăm lạy... ngàn lạy... xin tha mạng...
Hắc y kỵ sĩ đột nhiên cười lạnh, tiếng cười lãnh khốc rợn người.
Vừa cười hắn vừa đưa tay giở tấm khăn lớn che mặt: - Các ngươi xem ta là ai?
Bọn nam tử đưa mắt nhìn … như thấy quỷ, mặt không còn một giọt máu, toàn thân run lên như cầy sấy.
Cả ba cùng thét lên: - Là ngài... ngài...
Ba ánh chớp từ trong chiếc áo choàng đen bay thẳng vào lồng ngực của cả bọn.
Họ cùng thét lên thảm thiết, ngã ngửa xuống đất.
Hắc y kỵ sĩ không hề chớp mắt, ánh mắt lạnh lùng tàn khốc lại như đang dâng lên một niềm vui khoái trá, thần sắc kia như coi mạng người chẳng hơn gì loại giun dế.
Long Quyển Phong lại cười lớn: - Ám khí cực nhanh cực độc! Thủ pháp thật nhanh thật chính xác!
Hắc y kỵ sĩ cũng không thèm nhìn hắn.
Long Quyển Phong cười: - Mặc dù ngươi không chịu hiển lộ võ công, nhưng ta nhìn cái thủ pháp bắn ám khí cũng có thể đoán, lai lịch của ngươi nhất định không tầm thường. Sao ngươi phải che giấu thân thế?
Hắc y kỵ sĩ không đáp.
Lồng ngực của ba tên nam tử vốn vẫn còn phập phồng, nhưng toàn thân không thể cử động.
Long Quyển Phong nhìn bọn họ: - Ba người này dường như nhận ra ngươi?
Hắc y kỵ sĩ: - Ừ...
Long Quyển Phong: - Thuộc hạ của Khoái Lạc Vương làm sao lại nhận ra ngươi?
Hắc y kỵ sĩ: - Ừ...
Long Quyển Phong quay đầu nhìn thẳng vào ánh mắt tàn khốc của hắc y kỵ sĩ: - Đã hơn một tháng, ngươi cũng nên nhận ra chân tình của ta, coi ngươi như bằng hữu, sao vẫn giấu giếm ta mọi chuyện?
Hắc y kỵ sĩ: - Ừ...
Long Quyển Phong thở dài: - Đến bây giờ ngay cả tên họ của ngươi ta cũng không biết.
Hắc y kỵ sĩ lạnh lùng: - Chỉ cần biết ta sẽ giúp ngươi đánh bại Khoái Lạc Vương.
Ánh mắt hắn mông lung đăm đăm về phía trước, bãi chiến trường, … một bãi chiến trường đẫm máu. Một vụ thảm sát tàn nhẫn không thương tiếc.
Ngọn lửa báo thù như đang hừng hực.
Long Quyển Phong lẩm bẩm: - Không sai, ta chỉ cần biết điểm này cũng đã đủ rồi. Bây giờ, ngươi đã thật sự nắm được cổ của Khoái Lạc Vương, đã cho lão một đòn chí mạng.
Hắc y kỵ sĩ lạnh lùng: - Ta còn chưa nắm được cổ lão, bất quá chỉ đạp cái đuôi lão thôi. Lại càng chưa phải đòn chí mạng. Đòn chí mạng dành đến sau cùng.
Long Quyển Phong cười lớn: - Sao cũng được! Nội trận này cũng đủ làm cho lão đau đầu. Từ ngày lão xuất đạo, chưa có trận nào thảm như đêm nay.
Hắc y kỵ sĩ: - Vận khí của lão cũng không tệ.
Long Quyển Phong: - Bây giờ, vận khí của lão đang chuyển qua không tốt...
Hắc y kỵ sĩ: - Không sai! Nhưng vẫn chưa hẳn là quá xấu.
Long Quyển Phong: - Tại sao?
Hắc y kỵ sĩ chậm rãi: - Vì ta chưa tìm ra một người.
Long Quyển Phong ngạc nhiên: - ‘Chưa tìm ra một người’?
Hắc y kỵ sĩ: - Nếu ta tìm ra hắn, Khoái Lạc Vương coi như hết thời.
Mắt Long Quyển Phong phát sáng, hỏi gấp: - Người đó là ai?
Hắc y kỵ sĩ: - Ngươi không biết hắn.
Long Quyển Phong: - Nhưng … nhưng làm sao chúng ta có thể tìm được hắn?
Hắc y kỵ sĩ thản nhiên: - Nếu hắn không tự hiện thân, thiên hạ chẳng ai tìm ra hắn.
Long Quyển Phong thở dài, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định: - Hắn... hiện ở chỗ này sao?
Hắc y kỵ sĩ lờ mờ: - Có lẽ...
Long Quyển Phong: - Nếu ngươi thấy hắn, hãy cầu hắn cùng chung sức giúp ta.
Hắc y kỵ sĩ cười lạnh: - Người này như rồng thần uốn khúc, không thể giữ được. Ngươi lại muốn thu hắn làm môn hạ?
Long Quyển Phong ngẩn ngơ, rồi cười: - Nhưng ngươi …
Hắc y kỵ sĩ: - So với hắn, ta chẳng là thứ chi cả!
Long Quyển Phong: - Chỉ mong hắn không bị Khoái Lạc Vương thu dụng.
Hắc y kỵ sĩ: - Nếu hắn bị Khoái Lạc Vương thu dụng, đây đã là chỗ chôn thân của bọn ta rồi.
Long Quyển Phong sửng sốt: - Người này lợi hại vậy sao?
Hắc y kỵ sĩ: - Ta không thể diễn tả tài trí cũng như võ công của hắn.
Long Quyển Phong lập tức hỏi tới: - Hắn cùng Khoái Lạc Vương không có giao tình?
Hắc y kỵ sĩ: - Người duy nhất hắn muốn giết, chính là Khoái Lạc Vương.
Long Quyển Phong vừa mừng vừa sợ, lẩm bẩm: - Ta nguyện chặt bỏ một cánh tay của mình, để biết giờ này hắn ở đâu...
Hắc y kỵ sĩ chậm rãi: - Ta nghĩ, hắn quyết không xa …
Tiếng kêu rên thảm thiết, tiếng hò hét xông trận,... đã dần dần lắng xuống.
Doanh trại của Khoái Lạc Vương đã trở thành một bãi thây ma.
Một người phóng ngựa qua lều chính, chặt đứt hết các dây buộc. Cái lều hoành tráng nguy nga đổ sập. Mấy ngọn đèn lồng rơi xuống khiến chiếc lều bắt lửa. Cơn gió mạnh thổi tới, làm ngọn lửa bốc lên phần phật.
Toàn doanh trại đã hoá thành biển lửa... biển máu...
Giữa tiếng hò la vui mừng chiến thắng, thỉnh thoảng có tiếng rên thống khổ. Vó ngựa sắt chà đạp lên từng thi thể trên đất, máu tươi nhuộm đỏ một vùng sa mạc cát vàng.
Ngọn lửa hận thù rừng rực trong ánh mắt của hắc y kỵ sĩ đã dần nguội lại.
Hắn lạnh lùng: - Khoái Lạc Vương có lẽ sắp trở lại.
Long Quyển Phong: - Thu binh?
Hắc y kỵ sĩ: - Ừ!
Long Quyển Phong rút từ thắt lưng ra cái còi hiệu lệnh.
Tiếng còi lệnh vang lên, đám kỵ sĩ từ bốn phía tập trung lại trước mặt hai người.
Trận này dường như bọn họ không có thương vong.
Mấy trăm kỵ sĩ cùng giơ cao đao kiếm hoan hô vang trời: - Long Quyển Phong vạn tuế! … Quân sư vạn tuế!
Long Quyển Phong ngửa mặt lên trời cười sằng sặc: - Tốt... tốt... quá tốt...
Hắc y kỵ sĩ nhàn nhạt: - Cười bây giờ còn hơi sớm.
Long Quyển Phong lập tức dừng lại tiếng cười: - Bây giờ chúng ta phải hành động ra sao? Xin quân sư phát lệnh.
Hắc y kỵ sĩ: - Lui!
Long Quyển Phong: - Lui? Quân ta đang bừng bừng khí thế, sao không thừa thắng xông tới, lại lui quân?
Hắc y kỵ sĩ gằn gằn: - Ta nói lui!
Long Quyển Phong thở dài: - Quân sư bảo lui, dĩ nhiên phải lui. Nhưng,... chẳng qua là … lòng quân khó tránh khỏi chán nản, nếu Khoái Lạc Vương đuổi theo …
Hắc y kỵ sĩ: - Khoái Lạc Vương dùng lạc đà.
Long Quyển Phong: - Dùng lạc đà thì sao?
Hắc y kỵ sĩ: - Khoái Lạc Vương không hề nghĩ đến có người dám tập kích lão, nếu không lão sẽ chẳng dùng lạc đà. Lạc đà tuy có thể dùng vận chuyển đường dài trên sa mạc, nhưng không thể dùng để truy kích, vì không đuổi kịp ngựa...
Long Quyển Phong: - Nhưng, … sao lúc này chúng ta không thừa thắng liểu mạng cùng lão?
Hắc y kỵ sĩ cười mỉa: - Ngươi nghĩ Khoái Lạc Vương là ai?
Long Quyển Phong: - Vô luận lão là ai, đã trúng kế dẫn quân vào một chỗ trống, nhất định sẽ rất xấu hổ. Lòng quân cũng lung lay, chán nản trở lui. Sao ta không dùng quân đang hăng say chiến thắng đối lại đám tàn quân mệt mỏi thất vọng?
Hắc y kỵ sĩ: - Nếu theo lẽ thường mà đối đầu với lão, ngươi sẽ chết không chỗ chôn.
Long Quyển Phong: - Tại sao?
Hắc y kỵ sĩ: - Khoái Lạc Vương chẳng phải tầm thường.
Long Quyển Phong: - Nhưng lão vẫn là...
Hắc y kỵ sĩ quả quyết ngắt lời: - Lão sẽ không lầm lũi mà trở về, không xấu hổ vì trúng kế, ngược lại lão sẽ cẩn thận chỉnh đốn quân tình. Thuộc hạ của ngươi vừa trải qua môt trận chiến, thể lực đã tổn hao ít nhiều, cũng khó tránh khỏi sinh lòng khinh địch. “Quân của lão đã đông hơn lại chưa phải giao chiến. Lấy quân khỏe chống quân mỏi mệt, thất bại hẳn về phía ta. Điều đó không thể nghi ngờ.
Long Quyển Phong thất thanh: - Uy, … không sai!
Hắc y kỵ sĩ: - Huống chi, ngươi không thể đối mặt cùng Khoái Lạc Vương.
Long Quyển Phong cười thảm: - Nếu không có quân sư chỉ điểm, tại hạ thật đúng là chết không chỗ chôn.
Hắc y kỵ sĩ chỉ “hừ” không nói.
Long Quyển Phong im lặng một lúc rồi hỏi: - Bây giờ chúng ta lui hướng nào?
Hắc y kỵ sĩ: - Bọn ta tuy là lui, nhưng thật ra vẫn là công kích.
Long Quyển Phong mừng rỡ: - Công hướng nào?
Hắc y kỵ sĩ: - Thẳng vào hang ổ của Khoái Lạc Vương.
Long Quyển Phong vừa mừng vừa sợ: - Nhưng Khoái Lạc Vương hành tung quỷ dị, hang ổ của lão dường như không ai biết.
Hắc y kỵ sĩ gằn giọng: - Ta biết!
Long Quyển Phong không nhịn được cười to: - Hay lắm! Lúc này hang ổ của lão nhất định trống không. Chúng ta công vào, sẽ giết sạch, chó gà cũng không tha...
Hắc y kỵ sĩ kéo dây cương chuyển đầu ngựa, quát: - Đi!
Long Quyển Phong phất tay la lớn: - Đi! Đi mau! Chậm chạp coi chừng mất đầu...
Tiếng gào thét, tiếng vó ngựa lại như cơn sóng biển trào dâng giữa màn đêm thăm thẳm.
------------
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Võ Lâm Ngoại Sử
Cổ Long
Võ Lâm Ngoại Sử - Cổ Long
https://isach.info/story.php?story=vo_lam_ngoai_su__co_long