Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Hộ Tâm
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 108
Đ
ối với việc cho Huyễn Tiểu Yên dùng huyễn thuật mê hoặc Thiên Diệu, Nhạn Hồi vẫn không yên tâm lắm. Vì thế nàng tìm cơ hội thử năng lục của Huyễn Tiểu Yên trước.
Sau khi biết được chân tướng, Huyễn Tiểu Yên khóc suốt đêm, sáng hôm sau tỉnh dậy mắt hơi sưng, nhưng vẫn phối hợp tiến hành thử nghiệm của Nhạn Hồi. Vì nó cũng không chắc chắn mình có thể thi triển Huyễn thuật trên người Thiên Diệu sâu đến mức độ nào, đặc biệt là sau khi Thiên Diệu lấy lại được nội đan, sức mạnh của hắn sẽ lớn hơn rất nhiều. Lúc đó Huyễn thuật của nó cũng đã phải ẩn thật sâu trong người Thiên Diệu mới được.
Đã quyết định làm chuyện này thì phải làm cho thật tốt. Nhân cơ hội này đưa mầm Huyễn thuật vào người Thiên Diệu, để mầm Huyễn thuật di chuyển khắp cơ thể Thiên Diệu khi hắn vận công, cắm rễ thật sâu, sau đó đến lúc làm thật sẽ trở nên dễ dàng hơn.
Huyễn Tiểu Yên xác định thời gian với Nhạn Hồi, hôm sau Nhạn Hồi hẹn Thiên Diệu tới phòng mình, nói rằng trong “Yêu phú” có nhiều chỗ nàng không hiểu, muốn hắn chỉ dẫn nàng.
Tuy mới trước đó không lâu Nhạn Hồi vừa dùng cớ này trêu chọc Thiên Diệu, nhưng hắn vẫn nhận lời. Ở trước mặt Nhạn Hồi vẫn cầm “Yêu phú” ra vẻ như rất nghiêm túc chỉ dạy cho nàng.
Nhạn Hồi nhìn mặt Thiên Diệu, khẽ ngẩn ra.
Thiên Diệu chờ một lúc, không thấy Nhạn Hồi lên tiếng, xoay đầu nhìn nàng cười nói: “Lại muốn trêu chọc ta sao?”
Nhạn Hồi im lặng một đoạn, cười đáp: “Sừng chàng biến mất rồi.”
“Mấy hôm nay dung hợp nội đan Cửu đầu xà cũng có chút tiến triển.”
Nhạn Hồi gật đầu, sau đó chỉ một chỗ trong sách trước đó nàng thật sự không hiểu lám: “Ở đây, chàng xem giúp ta đi.” Vậy là Thiên Diệu cũng không trêu chọc nàng nữa, cúi đầu nghiên cứu nội dung trong sách, môi hắn mấp máy, lẩm bẩm đọc câu trong sách, vẻ mặt chăm chú, ở bên cạnh Nhạn Hồi hắn không hề đề phòng.
Nghe hắn nhỏ giọng lẩm bẩm, Nhạn Hồi hiểu ra tại sao hai mươi năm trước Thiên Diệu lại dễ dàng bị Tố Ảnh và Thanh Quảng liên thủ tinh kế hãm hạ. Vì trước mặt người mình yêu, hắn thật chẳng chút đề phòng, những nơi yếu nhất trên người đều để lộ ra ngoài, nơi yếu nhất cũng đối diện với nàng.
Nàng muốn ra tay hại hắn thật sự rất dễ dàng.
“Thiên Diệu.” Nhạn Hồi đột nhiên gọi hắn, khoảnh khắc hắn quay đầu lại, chiếc nhẫn của Huyễn Tiểu Yên trên tay Nhạn Hồi lóe sáng, Huyễn Tiểu Yên từ trong nhẫn hóa thành một làn khói, xuyên qua ngực Thiên Diệu.
“Tối nay quay về ngươi không nhìn thấy Nhạn Hồi.”
Câu này của Huyễn Tiểu Yên lơ lửng trong không trung, rồi dần dần biến mất.
Đôi mắt Thiên Diệu thoáng dại đi, sau đó khôi phục lại rất nhanh. Hắn quay đầu nhìn Nhạn Hồi, dường như không biết vừa rồi Huyễn Tiểu Yên đã xuất hiện giữa họ: “Nàng sao vậy?”
Nhạn Hồi ngước mặt, bất ngờ hôn nhẹ lên má Thiên Diệu: “Chỉ đột nhiên muốn hôn chàng thôi.” Nàng nhìn hắn cười, “Có được không?”
Thiên Diệu thoáng ngơ ngẩn, sau khi má ửng hồng trong thoáng chốc, hắn quay đầu nhìn Nhạn Hồi, ánh mắt sâu thẳm: “Lần sau phải cho ta biết trước một tiếng. Cứ như vậy…” Hắn nói xong, chầm chậm kề môi mình lên môi Nhạn Hồi, “Ta sẽ muốn hôn nàng.”
Hắn nói vậy nhưng lại không cho Nhạn Hồi cơ hội đáp lại đã mạnh mẽ hôn nàng.
Môi lưỡi quấn quít một hồi.
Nhạn Hồi nghĩ tới Huyễn Tiểu Yên có lẽ vẫn còn ở một góc nào trong phòng nhìn họ, mất tự nhiên ho mấy tiếng, sau đó tìm cớ đuổi Thiên Diệu đi.
Tóm lại không để hắn phát hiện mình đã trúng Huyễn thuật là được rồi.
Một lát sau khi Thiên Diệu đi, Nhạn Hồi chắc chắn thần thức của hắn không cảm nhận được tiếng động ở đây, mới cất tiếng gọi: “Huyễn Tiểu Yên.”
Huyễn Tiểu Yên nhanh chóng xuất hiện bên giường, đứng ngay bên cạnh Nhạn Hồi hệt như một bóng ma, khiến nàng giật mình. Song lúc này đôi mắt “bóng ma” lại long lanh nước, vẻ mặt đầy buồn bã.
Nhạn Hồi nhìn nó thở dài, “Lại sao nữa?”
“Chủ nhân à, vừa rồi lúc Thiên Diệu hôn côm hắn cảm thấy rất hạnh phúc.”
Tim Nhạn Hồi thắt lại, tựa như vừa chịu một đòn nặng nề. Một cảm giác vừa cay đắng vừa đau xót lại pha lẫn ngọt ngào không nén nổi trong tim nàng lan tỏa.
“Chủ nhân, cô cũng rất hạnh phúc.”
Phải, nàng cũng rất hạnh phúc.
Nhạn Hồi im lặng, nước mắt Huyễn Tiểu Yên lại dâng đầy hơn, “Không còn cách nào khác sao? Quốc chủ Thanh Khâu lợi hại như vậy, chúng ta nói với ngài ấy nghi cách khác được không, cách để chủ nhân có thể sống tiếp…”
Nhạn Hồi xoa đầu nó không nói.
Đến tối, Thiên Diệu từ suối băng trở về, Huyễn Tiểu Yên bạo gan cản đường Thiên Diệu, tuy nhiên đứng trước mặt Thiên Diệu chưa nói được câu nào, mắt Huyễn Tiểu Yên đã đỏ lên.
Thiên Diệu thấy vậy lập tức chau mày.
Nhạn Hồi đang đứng sau lưng Huyễn Tiểu Yên, nàng véo vào eo nó một cái, Huyễn Tiểu Yên nghiến răng, lúc này mới hỏi: “Ngươi có nhìn thấy chủ nhân ta không?”
Thấy vẻ mặt Huyễn Tiểu Yên, lại nghe nó hỏi câu này. Thiên Diệu nhíu mày: “Nhạn Hồi không ở trong phòng sao?” Phải, lúc này nàng không ở trong phòng, nàng đang đứng sau lưng Huyễn Tiểu Yên. Có điều hiển nhiên Thiên Diệu không nhìn thấy nàng, hắn nói: “Hỏi những người khác chưa? Không ai thấy nàng đi đâu sao?”
Diễn xuất của Huyễn Tiểu Yên dường như đã dùng hết, nó cúi xuống lắc đầu.
Vẻ mặt nó khiến Thiên Diệu càng nhíu chặt mày hơn. Hắn bước qua Huyễn Tiểu Yên, lướt qua va Nhạn Hồi, không hề ngoái đầu lại. Nhạn Hồi nhìn theo bóng hắn, thở phào một hơi, đôi mắt nhìn trăng trên trời khen Huyễn Tiểu Yên: “Làm tốt lắm.”
Huyễn Tiểu Yên không hề thấy vui vì được khen.
Tối đó Thiên Diệu hỏi Chúc Ly, sau đó tìm khắp nơi vẫn không thấy Nhạn Hồi. Đang lúc lòng như lửa đốt, người trong phủ đưa cho Thiên Diệu một mảnh giấy Nhạn Hồi để lại tong phòng. Trên giấy viết nàng đi tìm Quốc chủ Thanh Khâu thỉnh giáo về “Yêu phú”, sáng mai sẽ về.
Sau đó Thiên Diệu cưỡi mây một mạch đến Vương cung Thanh Khâu.
Nhạn Hồi đã báo với Quốc chủ, Quốc chủ bèn tùy tiện chỉ cho Thiên Diệu một căn nhà trong gốc cây, hắn chờ trước cửa, không bỏ đi cũng không làm ồn.
Hắn tưởng Nhạn Hồi đang luyện công bên trong.
Nhạn Hồi nằm trên cành cây đan xen chằng chịt của Vương cung nhìn Thiên Diệu từ xa, rồi theo sự dẫn đường của tiểu Hồ yêu, vào căn nhà kia từ một cửa khác.
Đến khi trời sáng nàng đẩy cửa, bước từ trong ra.
Nhìn thấy Nhạn Hồi, vẻ mặt Thiên Diệu không thay đổi nhiêu, tiến lên dịu dàng hỏi: “Tu luyện tiến triển thuận lợi không?” Không hề nhắc đến chuyện tối qua tìm không được nàng khiến lòng hắn như lửa đốt.
Nhạn Hôi nhoẻn miệng cười, lộ ra chiếc răng khểnh sáng bóng, dường như tâm trạng rất tốt. Thấy nàng cười vui vẻ, Thiên Diệu như được ánh nắng rạng rỡ chiếu rọi, hắn khẽ cong khóe môi, “Công pháp thăng tiến nhanh lắm sao?”
“Đúng vậy.” Nhạn Hồi nắm tay Thiên Diệu, đưa hắn đi xuống Vương cung Huyễn yên, “Yêu phú này không hổ là do Quốc chủ phu nhân viết. Mà Quốc chủ quả nhiên tâm linh tương thông với phu nhân, chỉ bằng vì câu ngài ấy nói, ta đã hiểu được rất nhiều.” Giọng điệu Nhạn Hồi cao vút, dường như thật sự rất vui vẻ, không hề có chút sầu não. Nàng diễn rất hay, hay đến mức sắp lừa được cả bản thân mình.
Hay đến mức dường như nàng có thể vĩnh viễn ở bên cạnh Thiên Diệu, cứ như toại nguyện cho hy vọng chờ đợi suốt đêm của hắn vậy.
Hay đến mức dường như ngày mai nàng không cần phải làm Thiên Diệu ngất đi, sau đó nói dối để lừa hắn nữa…
Đêm khuya, qua giờ Tý, Thiên Diệu đang ngủ trong phòng. Nhạn Hồi ngồi bên giường hắn, người đứng bên cạnh là Quốc chủ Thanh Khâu đã lâu chưa từng rời khỏi Vương cung.
“Phiền Quốc chủ ra tay.” Nhạn Hồi nói.
Quốc chủ Thanh Khâu đón lấy chủy thủ trong tay nàng khẽ cụp mi, “Đắc tội.” Mũi chủy thủ đâm vào ngực Nhạn Hồi, ánh mắt Quốc chủ chăm chú, không chớp lấy một lần, dùng chủy thủ nhẹ móc vào ngực nàng.
Toàn thân Nhạn Hồi run rẩy, sắc mặt lập tức mất đi vẻ hồng hào, nàng đau đến mức muốn siết chặt nắm tay, lại phát hiện ra tay mình không còn chút sứ lực. Nếu không phải Huyễn Tiểu Yên đang đỡ sau lưng, e rằng ngay cả ngồi nàng cũng ngồi không vững.
Một lát sau, một viên đan lấp lánh ánh lửa bị chủy thủ móc ra, ngược lại, Nhạn Hồi giống như một miếng vải bị tước đoạt hết màu sắc trong phút chốc, sắc mặt lập tức xám xì.
Nhiệt độ cả căn phòng nhanh chóng tăng lên không ít.
Nội đan Yêu long rời khỏi ngực Nhạn Hồi, bị long khí trên người Thiên Diêu thu hút, nó đập tới đập lui trong tay Quốc chủ, giống như một đứa trẻ nóng nảy, không chờ được muốn chạy về nơi thuộc về mình.
Quốc chủ buông tay, viên nội đan kia như một mũi tên, lao vào ngực Thiên Diệu, chốc lát sau đó chìm vào trong không còn vết tích.
Nhiệt độ trong phòng chẳng mấy chốc khôi phục như bình thường. Sắc mặt Thiên Diệu cũng thay đổi mấy lần, giống như sức mạnh nội đan vốn thuộc về hắn đang tranh đấu với nội đan Cửu đầu xà trong cơ thể hắn vậy. Kết quả cuối cùng đương nhiên không cần nói, sắc mặt hắn khôi phục như thường, là nội đan Yêu long thuộc về hắn đã chiến thắng mọi thứ khác trong cơ thể.
Yêu long ngàn năm Thiên Diệu cuối cùng đã hoàn chỉnh.
Cuối cùng đã trở lại là hắn của trước đây.
Còn lúc này vùng ngực đầy máu tươi của Nhạn Hồi cũng lóe lên ánh sáng, là linh châu Quốc chủ cho nàng phát huy tác dụng.
Bắt đầu từ bây giờ, sinh mạng của nàng sẽ chỉ còn một tháng mà thôi.
Duyên phận giữa nàng và Thiên Diệu cũng bắt đầu từ từ đếm ngược đến ngày kết thúc…
Trước khi Thiên Diệu tỉnh lại, Huyễn Tiểu Yên điểm nhẹ lên trán hắn nói: “Sau khi ngươi tỉnh lại sẽ không cảm thấy có gì khác biệt với ngày hôm qua.”
Ánh mắt Nhạn Hồi vẫn chưa từng rời khỏi khuôn mặt Thiên Diệu có lẽ là do ảo giác của nàng, dường như nàng nhìn thấy Thiên Diệu vẫn còn trong mơ chưa tỉnh, đầu mày khẽ nhíu.
Nhạn Hồi tựa như dùng hết sức lực toàn thân, đưa tay xoa xoa mi tâm hắn: “Nếu có thể gạt chàng suốt đời thì tốt.”
Huyễn Tiểu Yên sau lưng nàng vẻ mặt đau khổ, “Chủ nhân, em không chống chọi được bao lâu đâu. Sức mạnh nội đan của hắn quá lớn… E là dù chỉ một tháng em cũng không chịu nổi đâu.”
“Chẳng phải ngươi thích tạo mộng cảnh vui vẻ, sau đó ăn cảm xúc vui vẻ của người ta sao?” Nhạn Hồi nói, “Một tháng tới đây ta sẽ cho ngươi ăn no nê.”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Hộ Tâm
Cửu Lộ Phi Hương
Hộ Tâm - Cửu Lộ Phi Hương
https://isach.info/story.php?story=ho_tam__cuu_lo_phi_huong