Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Đô Thị Lương Nhân Hành
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 109
Đ
ô Thị Lương Nhân Hành
Tác Giả: Vũ Nham
Chương 109: Lần đầu tiên của Vũ Ngôn
Dịch: Thiên Địa Nhân
Nguồn: Sưu tầm
Vũ Ngôn với mười hai thành nghị lực thoát khỏi "Ma chưởng" của Vu Tử Đồng, hắn vội vã trở về căn phòng nhỏ của mình, vừa tới phía dưới lầu hắn đã bóng hình xinh đẹp của Tăng Nhu đang lẳng lặng đứng trước cửa sổ, thấy vậy hắn bèn giơ tay vẫy vẫy nàng.
Tăng Nhu trông thấy vẻ mặt tươi cười hơn hở của hắn rồi lại nghĩ tới việc hắn vừa mới ở cùng Vu Tử Đồng thì trong lòng lại đau xót. Miệng nàng thì khẽ hừ một tiếng rồi làm bộ như không thấy hắn nhưng vẫn trộm liếc xuống chỗ Vũ Ngôn.
Vũ Ngôn vừa mới vào tới cửa thì Tăng Nhu đã thay đổi một vẻ mặt khác hẳn, nàng đi tới bên cạnh hắn dịu dàng nói:
- Về rồi à? Có mệt không?
Vũ Ngôn thấy nét mặt tươi cười như hoa của nàng thì cũng yên tâm, nhưng trong lòng lại cảm thấy có lỗi với nàng, vì thế hắn mới nhẹ nhàng đáp:
- Xin lỗi Nhu Nhu. Chiều nay anh quả thật có chút việc bận, sau đó đúng lúc gặp được Tử Đồng.
Tăng Nhu "ừ" một tiếng, cúi đầu nhẹ nhàng nói:
- Em biết rồi, cũng không trách anh thì anh nói chuyện đó với em làm gì.
Vũ Ngôn nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng đáp:
- Nhu Nhu, ngày mai chúng ta đã chính thức đi học rồi. Em cũng phải quay về ký túc xá ở, nhớ là bớt chút thời gian về nhà một chuyến. Đã lâu rồi em chưa về nhà.
Tăng Nhu hừ một tiếng nói:
- Anh đang muốn đuổi em đi có phải không?
Vũ Ngôn nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi nàng một cái đáp:
- Anh sao dám đuổi em đi chứ. Anh chỉ mong ngày nào cũng được ở cùng em. Em biết mà, phải không?
Tăng Nhu cảm giác hơi thở nóng bỏng trên người hắn liền đỏ mặt, nhẹ giọng nói:
- Da mặt anh dày quá vậy. Ngày mai bắt đầu đi học rồi, nếu không trở về ký túc xá ở thì cũng thật không tốt. Vả lại nếu nói cho ba và mẹ biết em với anh đã thành ra như vậy thì nhất định sẽ lột da em. Hừ, đến lúc đó hùng binh anh cũng không chạy thoát được đâu.
Vũ Ngôn nghĩ tới vợ chồng lão Tăng mà sợ hãi. Mình và hai cô con gái bảo bối của lão đều có quan hệ dây mơ rễ má với nhau, đến lúc đó để lão biết thì lão còn không nuối sống mình ư? Nhưng sợ thì vẫn cứ sợ, chuyện cuối cùng vẫn phải giải quyết, đi gặp hai người họ cũng chỉ là việc sớm muộn thôi.
Vũ Ngôn mỉm cười nói:
- Nhu Nhu, em đừng sợ. Chỗ sư huynh sư tẩu anh sẽ một mình gánh chịu. Dù sao việc này vốn là do lỗi của anh.
Tăng Nhu vội che miệng hắn lại nói:
- Đây không phải là vấn đề ai đúng ai sai. Em cam tâm tình nguyện. Anh sau này không được nói như vậy nữa.
Vũ Ngôn cười nhẹ nhàng, Tăng Nhu đỏ mặt nói:
- Chỉ có điều anh sau này không thể tiếp tục gọi là là sư huynh, sư tẩu nữa rồi. Mà cũng không biết anh có thể tạo thành thói quen hay không nữa?
Vũ Ngôn cười hề hề nói:
- Cứ từ từ thì sẽ quen thôi. Trước kia em cũng đâu có thói quen để anh nằm bên cạnh em, có phải không?
Khuôn mặt Tăng Nhu hiện lên một ráng mây hồng, một quyền của nàng đánh nhẹ lên vai hắn nói:
- Anh xấu lắm!
Tăng Nhu tiến lại sát gần hắn, bỗng múi nàng ngửi thấy một múi hương thoang thoảng. Sắc mặt khẽ biến, nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn nhưng không nói lời nào mà lại đi xung quanh hắn vài vòng. Vũ Ngôn bị nàng nhìn như vậy mà trong lòng rất sợ hãi, hắn vội hỏi:
- Em sao vậy?
Tăng Nhu hừ một tiếng hỏi:
- Hôm nay anh ở cùng ai? Trên người sao lại có mùi này?
Vũ Ngôn cười trả lời:
- Ở cùng Tử Đồng mà, lúc gọi điện không phải đã nói với em rồi sao?
Tăng Nhu và Vu Tử Đồng rất thân với nhau nên việc Vu Tử Đồng thích múi nước hoa gì nàng cũng biết một chút. Mùi hương thoang thoảng trên người Vũ Ngôn quả thực chính là của Vu Tử Đồng lưu lại.
Vũ Ngôn cả ngày ở cùng Vu Tử Đồng nên cũng khó tránh khỏi mùi nước hoa trên người nàng. Tăng Nhu tuy rất mẫn cảm nhưng cũng không tìm ra chứng cớ gì, hơn nữa hắn còn chủ động nói chuyện đang ở cùng với Vu Tử Đồng khi nói chuyện điện thoại nên tất nhiên nàng không thể tìm thấy lý do để mà phát tác.
Thấy hắn mỉm cười mà trong lòng nàng hơi chua xót. Tăng Nhu bĩu môi hỏi:
- Anh với chị Tử Đồng làm việc với nhau có phải là rất vui vẻ không? Còn nữa, hôm nay hai người đi gặp người bạn cũ nào của anh vậy?
Vũ Ngôn sao lại không biết tính toán của lòng cô nàng, chuyện đêm nay mà để cho cô nàng biết thì cô nàng không làm cho ngất trời mới là lạ. Vì thế hắn bèn cười an ủi Tăng Nhu nói:
- Cái tiểu nha đầu này, em chỉ biết ăn dấm chua thôi. Anh với Tử Đồng làm việc cùng với nhau em cũng biết, từ trước, khi hai người bọn anh còn chưa thực sự làm việc với nhau đã như vậy rồi, vậy thì có cái gì là vui hay không vui chứ. COn chuyện hôm nay bọn anh đi gặp ai thì xin cho anh giữ bí mất. Không chừng một ngày nào đó sẽ cho em một niệm vui bất ngờ đấy.
Tăng Nhu là Fan trung thành của Thư Nhạc, nếu mình nói là đi gặp Thư Nhạc thì nha đầu này còn không lập tức hú lên ư.
Tăng Nhu cũng không phải là dạng dễ chọc vào, đột ngột nàng cắn một cái lên ngực hắn nói:
- Trông vẻ mặt anh đỏ đỏ, mắt lại như hoa đào, mau nói thật ra, anh với chị Tử Đồng có ăn vụng hay không?
Vũ Ngôn hoảng sợ, hắn bỗng có cảm giác như bị bắt gian tại trận vậy. Xem ra mình đúng là đã chuyện thẹn với lòng rồi. Nhưng khi thấy đôi mắt đẹp đầy tình cảm kia của nàng, cỗ tà hỏa bị Vu Tử Đồng khiêu khích lúc trước lại vùng dậy, hắn bỗng ôm chầm lấy thân thể bên cạnh mình, hai tay cũng ngay sau đó lần mò lên người nàng.
Đàn ông nói làm là làm, sao có thể lại để cho một cô gái lấn át như vậy được. Trong đầu Vũ Ngôn nghĩ, khúc mắc dường như đã cởi bỏ được một tầng. Hắn nhẹ nhàng thổi một hơi bên tai Tăng Nhu, cười hắc hắc nói:
- Nhu Nhu, anh bây giờ muốn cùng em ăn vụng.
Lời nói của hắn như có một ma lực khôn cùng. Tăng Nhu chỉ cảm thấy đầu mình nóng lên, một dòng nước ấm không thể nén được bỗng dâng lên từ sâu bên trong mảnh hoa viên của mình. Toàn thân mất đi tất cả mọi sức lực mà cứ thế buông mình mềm mại nằm trong lòng hắn và để mặc hắn hành động.
Hai tay Vũ Ngôn nhẹ nhàng lần mò trên người nàng, từ vai đến lưng ngọc, bàn tay to lớn của hắn với sức nóng vô cùng khiến Tăng Nhu đầu váng mắt hoa một hồi. Nàng nhẹ nhàng tựa lên người hắn, hơi thở thơm như hương ngọc lan, nói: - Ông xã, anh là một tên xấu xa.
Khi hai người hoan ái, Tăng Nhu thích nhất gọi hắn là ông xã. Vũ Ngôn nhẹ nhàng hôn lên tai, lên môi nàng. Cả người Tăng Nhu mềm nhũn, tới gần như là không thể đứng thẳng lên được nữa.
Vũ Ngôn đã cởi bỏ mọi trói buộc trước ngực nàng rồi mân mê hai quả bồ đào đỏ rực trong tay mình, sau một hồi "kiểm tra", hai trái bồ đào đó từ từ dựng thẳng lên tựa như hai viên trân châu màu tím.
Bỗng nhiên, hai tay Vũ Ngôn nâng mông ngọc của nàng, cặp đùi hương mềm mại của nàng đã rơi vào ma chương của hắn. Tăng Nhu nhẹ nhàng "a" một tiếng, nảng cảm nhận thấy hoa viên thần bí nhất hình như có một cơn gió nhẹ thổi qua. Khi nhìn lại, nàng thấy một bàn tay của hắn bỗng nhiên xuất hiện một chút ngọc lộ đang lóe lên quang huy dâm mỹ dưới ánh đèn mờ mờ tỏ tỏ.
Mặt Tăng Nhu nòng bừng lên, nàng khẽ gọi một tiếng:
- Ông xã, bế em lên giường đi!
Nói xong, nàng lập tức giấy đầu trong ngực ngực hắn, nắm tay nhỏ bé cũng nhẹ nhàng đấm lên ngực hắn mấy cái.
Đêm nay Vũ Ngôn bị Vu Tử Đồng khiêu khích nên hùng tâm đã sớm dâng lên tới vạn trượng, lúc này hắn không chờ được nữa mà cứ thế ẵm người ngọc trong lòng mình lên đi tới chỗ chiếc giường. Bỗng hắn lại nhớ tới tư thế của Vu Tử Đồng hôm nay khi ở văn phòng, trong lòng hắn rung động lại thuận thế ngồi lên trên ghế, đồng thời nhẹ nhàng sờ lên chiếc váy quá gối của nàng. Tăng Nhu đột nhiên cảm thấy phía dưới chợt lạnh đi, chiếc quần con đã bị cởi xuống. Cái vật nóng bỏng mạnh mẽ kia chỉ trong chớp mắt đã chạm tới nơi thần bí nhất của mình.
Giờ Tăng Nhu mới phát hiện ra tư thế của hai người lúc này. Đôi má của nàng đã đỏ bừng lên từ lâu, đang định gọi một tiếng: " Ông xã ―" nữa thì thân thể nàng bỗng nhiên bị cái nóng bỏng quen thuộc kia xuyên qua. Nàng nhẹ nhàng "ư" lên một tiếng, những lời còn lại kia còn chưa ra miệng thì cặp đùi ngọc của nàng đã nhẹ nhàng hạ xuống. Trong khoảnh khắc, hai người đã kết hợp với nhau một cách hoàn mỹ nhất....
Có sự khiêu khích của Vu Tử Đồng trước đó nên Vũ Ngôn lại càng trở nên mạnh mẽ. Tư thế này hình như càng làm tăng sự kích thích. Trong lòng Tăng Nhu mặc dù xấu hổ nhưng cũng được nếm cái hương vị hạnh phúc hơn hẳn những lần trước, và đồng thời lại cảm nhận càng rõ hơn sự cường đại của hắn.
Triều dâng bốn độ, hồn như lạc trên chín tầng trời nhưng nàng vẫn thấy hắn long sinh hoạt hổ như ban đầu mà không hề có dấu hiện buông súng. Lúc này, Tăng Nhu vừa cảm thấy thỏa mãn nhưng trong lòng cũng lại rất lo lắng. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì chỉ sợ một ngày nào đó anh ấy sẽ rời xa mình mà đi mất. Nghĩ vậy, mà trong lòng nàng lại cảm thấy sợ hãi, rồi bỗng nhiên đầu nàng hiện lên một suy nghĩ, có lẽ aanh ấy còn cần thêm một cô gái khác nữa.
Cái suy nghĩ lớn mật này khiến chính nàng cũng phải giật mình nhưng lại không hề cảm thấy sụ bất ngờ trong đó. Dù sao Vu Tử Đồng ngày nào cùng đi đi lại lại trước mặt hắn nên mình đã sớm chuẩn bị tâm lý cho việc nếu hai người thực sự có chút chuyện gì gì đó rồi. Nhưng nếu thực sự anh ấy ăn vụng với Vu Tử Đồng thì có thể ghét mình mà vứt bỏ mình hay không? Ý niệm này lại khiến nàng sợ hãi thêm một lúc nữa. Tiến không được mà lùi cũng không xong, giữa hai con đường thật khó để có thể đưa ra lựa chọn.
Dư vị của cao triều khiến trái tim Tăng Nhu đập nhanh bất thường. Bỗng nàng lớn mật mà lại rất đột ngột ôm lấy cổ hắn rồi dùng hết chút khí lực cuối cùng, kiều đồn hạ xuống thật mạnh.
- A ―
Nàng kêu lên một tiếng, trong cái cảm giác hoan lạc vô cùng vô tận ấy, tia lý trí còn sót lại cuối cùng trong đầu đã khiến nàng ôm lấy cổ Vũ Ngôn rồi ghé vào bên tai hắn nhỏ nhẹ nói:
- Ông xã tốt của em, anh cũng ăn chị Tử Đồng luôn đi.
- Em nói cái gì?
Vũ Ngôn sợ hãi. Hai người đang ở trong trạng thái thân mật nhất. Một câu cuối cùng của Tăng Nhu giống như mở ra một cảnh cổng lớn cấm kỵ, sự xúc động này khiến Vũ Ngôn cuối cùng khó có thể ức chế được mình nữa. Tinh hoa lần đầu tiên của cuộc đời chỉ trong có phút chốc đã tuôn trào trong cơ thể Tăng Nhu.
Tăng Nhu cảm nhận thấy một luồng nhiệt lưu nóng bỏng nhất như nước sông cuồn cuộn, chỉ trong khoảnh khắc đã tan chảy vào tâm linh của mình. Tối nay, lần thứ năm nàng được hưởng thụ cái hương vị dục tiên dục tử này.
Không ngờ lần đầu tiên của mình lại là như vậy. Vũ Ngôn đang vừa mắng mình vô sỉ, đồng thời trong lòng cũng dâng lên một khoái cảm khó hiểu. Uy lực của cấm kỵ quả thực là rất lớn, mà đàn ông có lẽ đều thích cái loại cảm giác này đi.
Nhớ tới cái câu nói cuối cùng kia của Tăng Nhu mà Vũ Ngôn chỉ cảm thấy trái tim mình đạp cứ loạn hết cả lên. Không biết rốt cuộc cuối cùng nghĩ như thế nào nữa. Hắn ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng rồi đang định mở miệng hỏi lại cho chắc thì đã thấy Tăng Nhu rúc vào ngực mình ngủ từ lúc nào rồi....
**************
Đối diện với một cuộc sống sinh viên xảy đến một cách bất ngờ như thế này Vũ Ngôn cũng có chút luống cuống. Rõ ràng hắn chỉ là một thanh niên chưa tới hai mươi, nhưng sao lại có sự khác biệt với những người bạn cũng tuổi vậy?
Khi hắn đi học một năm cuối cùng ở trung học, cuộc sống năm đó phải nói là hắn vượt qua một cách phẳng lặng, có lẽ có thể nói rằng cho tới giờ hắn chưa dung nhập vào cái cuộc sống đó. Hắn dùng ánh mặt ba mươi tuổi để đánh giá những người bạn cùng trang lứa bên người mình, nhìn những đứa trẻ này nhưng hắn cũng không hề để ý tới, về tư tưởng khó có thể dung hòa với họ.
Chẳng lẽ bốn năm đại học mình sẽ phải vượt qua như thế sao? Vũ Ngôn nhìn những guong mặt trẻ tuổi bên cạnh mà trong lòng xuất hiện một cảm giác gần như là bi ai. Haizzz, tư tưởng trưởng thành sớm cũng không phải là chuyện gì tốt cả.
Tư tưởng lại nhớ về màn khiêu khích của Vu Tử Đồng và cái câu nói kinh thiên của Tăng Nhu đêm qua, cái cảm giác kích thích này cho đến bây giờ vẫn mang đến chó hắn một cái gì đó tê tê. Đáng tiếc sáng nay sau khi tỉnh lại thì Tăng Nhu lại tỏ ra như chưa bao giờ xảy ra cái chuyện đó. câu nói kinh thiên tối qua nàng cũng chẳng hề nhắc tới dù chỉ là một chút chút.
Đàn ông đúng là một động vật không bao giờ chịu được hấp dẫn. Trong lòng Vũ Ngôn vô sỉ nghĩ như vậy, và đồng thời hắn cũng có chút giật mình với chính ý nghĩ của mình. Từ khi nào mình đã bắt đầu trở nên phản động như vậy. Ý niệm xấu xa này hiện lên trong lòng hắn, xem ra đàn ông muốn biến thành một kẻ hư đốn thì thật đúng là rất đơn giản. Vũ Ngôn không nhịn được âm thầm cười.
Trong ký túc xá, tất cả mọi người đều đã được tập hợp. Trong phòng này thì Lục Phong và Chu Hải Lăng là hoạt bát nhất, còn Lưu Viễn Dân thì với vẻ chẳng nóng chẳng lạnh, chỉ khi nào nói đến Đỗ Uyển Nhược thì mới nhanh nhẹn hơn một chút.
Ngày mai sẽ bắt đầu quân huấn nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng Đỗ Uyển Nhược đâu. Lưu Viễn Dân đã thiếu kiên nhẫn thì lâu, hắn giữ chặt Vũ Ngôn nói:
- Cô ấy sẽ không có việc gì, cô ấy sẽ không có việc gì có phải không?
Vũ Ngôn thấy dáng vẻ hắn như vậy thì không khỏi lắc đầu. Tiểu tử này đúng thật là rất thật tình với Tiểu Đỗ.
Vũ Ngôn cũng là có chút lo lắng cho Tiểu Đỗ đồng học. Nhớ lại trước kia, cô nàng này với dáng vẻ yếu đuối như chưa từng làm vận động mạnh nào, rồi lại nhớ tới những viên thuốc mà nangd thường xuyên phải uống thì trong lòng hắn lại càng lo lắng hơn. Bệnh của cô cô bé này chắc không phải là mới phát hiện, có lẽ là trời sinh. Tiểu Đỗ yếu đuối đúng là làm cho người ta phải lo lắng!
Chu Hải Lăng vừa mới thay xong cái bộ đồ bộ đội của mình, hắn hùng dũng, khí phách hiên ngang đi quanh ký túc xá một vòng rồi nói với mọi người:
- Mọi người xem thế nào hả? Đẹp trai không? Manly không? Phong cách không?
Vũ Ngôn nhẹ nhàng đá một cước lên đầu gối hắn. Chu Hải Lãng lảo đảo bước về trước vài bước mới ổm định lại được. Vừa ổn định xong hắn bèn quay đầu lại nói:
- Lão Đại, cao thủ tuyệt đỉnh như anh cũng phải đánh lén thằng em sao? Ôi, mịe, đây đúng là một vinh hạnh cực lớn cho em!
Vũ Ngôn mỉm cười. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve bộ quần áo màu xanh đặt trên giường. Một cảm giác quen thuộc xuất hiện trong lòng hắn. Đã lâu rồi chưa mặc quân phục, thực sự rất nhớ khoảng thời gian ấy, thời gian khi được cùng sống chung với các chiến hữu.
Chu Hải Lăng thấy hắn hơi ngẩn người bèn cười hắc hắc nói:
- Lão Đại, đó cũng không phải là eo mỹ nhân, anh sờ đi sờ lại làm gì.
Vũ Ngôn lắc đầu cười nói:
- Tiểu tử chú với mấy bước mèo quèn kia nếu ở đây thì còn phóng rắm được nhưng nếu vào bộ đội thì đã sớm bị người ta đá cho nằm ụp mặt xuống đất rồi.
Chu Hải Lăng biết lai lịch của hắn, và cũng biết bản lĩnh của mình trước mặt hắn thật sự chẳng đáng là gì cả. Chu Hải Lăng cười hắc hắc hai tiếng rồi tiến đến bên người hắn lặng lẽ hỏi:
- Lão Đại, hiện tại anh có bao nhiêu mỹ nữ vậy. Chúng ta đếm thử một chút.
Vũ Ngôn gật đầu cười nói:
- Chú nếu đi đổi giới thì anh cũng có thể miễn cưỡng tính chú là một người.
Chu Hải Lăng tạo dáng như đang nôn mửa, nói:
- Lão Đại, anh cho em là bảo bối của nước T à. Nhưng nói thật, thằng em cũng đã tính giúp anh rồi. Hai chị em nhà họ Tăng, hơn nữa còn vị mỹ nữ tổng giám đốc kia, còn cả biểu tỷ em nữa. Bốn cô! Chỉ có điều em thấy với sự mạnh mẽ của lão Đại anh thì bốn người còn lâu mới đủ. Em thấy lão Đại anh phải học Vi tước gia, kiếm bảy tám người mới đủ.
Vũ Ngôn cười nói:
- Kiếm bảy tám cô à? Đàn ông nào mà chẳng nghĩ như vậy, nhưng có mấy người dám làm như vậy chứ? Chúng ta đang thực hiện chế độ một vợ một chồng.
Chu Hải Lăng khinh thường xì một cái nói:
- Đàn ông có năng lực thì có mấy cô thì có làm sao. Anh không nhìn xem các Đại lão gia bên ngoài à, bọn họ nếu chỉ có một nhân tình thì ra ngoài còn cảm thấy xấu hổ khi nói chuyện với người khác đó. Thằng em bảo anh này, một người đàn ông chân chính có khí phái, khi anh đi tham gia mười lần các bữa tiệc dành cho nhà giàu có thì bạn gái bên người hắn tuyệt đối không bao giờ xuất hiện trùng nhau. Anh tin không?
Vũ Ngôn cười nói:
- Chú nói cái này thì anh tin. Xã hội chính là như vậy. Ý của chú là chú cũng chuẩn bị tìm mấy cô có phải không? Nếu vậy thì chú không sợ bọn họ đánh nhau à?
- Đánh nhau à?
Chu Hải Lăng cười hắc hắc nói:
- Luận về đánh nhau thì các cô ấy ai có thể bằng em. Tốt nhất là mọi người cở hết quần áo rồi đánh nhau. Cô này chụp ngực em, em tét mông cô kia, như vậy mới náo nhiệt.
Vũ Ngôn lạnh cả người. Suy nghĩ của tiểu tử này phức tạp còn không phải bình thường. Vũ Ngôn cười vỗ lên đầu hắn một cái nói:
- Chú mới mười tám tuổi, ria mép còn chưa mọc mà đã vậy rồi. Xem ra ông ngoại chú cũng không dạy dỗ chú nghiên khắc.
- Chụp ngực ai? Tét mông ai?
Lục Phong ở bên kia nghe thấy bên này nói chuyện bèn cười he he đi tới.
Chu Hải Lăng nhìn hắn một cái nói:
- Mày cho rằng là ai hả? Hoàn Hoàn nhà mày muốn ngực không ngực, muốn mông không mông, muốn đánh muốn tét cũng không được.
Đám thanh niên trong Ký túc xá nghe thế bèn cười lớn lên. Mà Vũ Ngôn nghe thế cũng không nhịn được cười. Đây mới là hương vị của những người trẻ tuổi mười tám mười chín tuổi, nhưng sao mình lại không tìm về được chứ.
Lục Phong và Chu Hải Lăng hi hi ha ha một lúc, ba người khác cùng ký túc xá cũng tham gia náo nhiệt. Mọi người nói nói cười cười với nhau. Hôm nay Lục Phong không có tiết, và cuộc hẹn với Trương Hoàn cũng không đi. Hắn tới bên người Vũ Ngôn cười hề hề ra vẻ thần bí nói:
- Anh bạn, hôm nay tao đưa mày đi kiến thức một số cái.
Vũ Ngôn ngẩn người hỏi:
- Kiến thức cái gì?
Lục Phong cười hắc hắc đáp:
- Hôm nay khoa chúng ta với khoa Ngoại Ngữ có một trận đấu. Mày có muốn đi quan sát một cái không. Khoa Ngoại Ngữ đó, mỹ nữ rất nhiều.
Chu Hải Lăng vừa nghe thấy tới từ mỹ nữ liền trở nên hăng hái mà quên hết những lời uy hiếp của Tăng Nhu với hắn. Chu Hải Lăng vội vàng kéo Vũ Ngôn nói:
- Lão Đại, chúng ta đi đi. Nhất định phải đi. Lão Đại, anh thi triển tuyệt kỹ tán gái của anh. Tiểu đệ em ở bên cạnh sẽ chuẩn bị trợ uy cho anh.
Lục Phong cười hề hề nói:
- Hai người bọn mày đều phải đi. Vũ Ngôn phải đi giúp đỡ chúng ta. Tiểu Chu đâu, lái chiếc BMW màu đỏ của mày đi. Mịe, phong cách chết tao. Thế này thì tán gái còn không dễ như trở bàn tay sao.
Ngày hôm qua Chu Hải Lăng chẳng hiểu ắm thúi thế nào lại lái BMW đi báo nhập học, và chuyện này cả tòa ký túc xá đều biết. Nghe Lục Phong nói như vậy, Chu Hải Lăng xẩu hổ đáp:
- Đừng nói như vậy, tao đâu phải là loại người thích khoe của.
Mọi người trong phòng ký túc xá đồng thời xì một tiếng khinh thường.
Vũ Ngôn ngẫm lại mình lúc nào cũng hành động một mình một người và cũng quá tách rời khỏi tập thể, vì thế hắn cũng muốn đi tìm và lĩnh hội cái cảm giác khi được ở cùng với mọi người. Vả lại ngày mai sẽ bắt đầu quân huấn, chút huấn luyện đó đối với Vũ Ngôn thì chẳng tính là cái gì, nhưng đối với năm người khác trong ký túc xá thì nó lại đáng sợ không phải bình thường. Vũ Ngôn lớn tuổi nhất trong phòng ký túc xá này, lịch duyệt của hắn ucngx phong phú, làm việc trấn định lão luyện nên hoàn toàn xứng đáng với tiếng lão Đại. Mặc dù ở cùng với nhau không lâu nhưng tất cả mọi người đã bắt đầu theo hắn, coi hắn như Thiên Lôi, hắn chỉ đâu là mình đánh tới đó.
Thôi, cứ cho là một buổi nghỉ ngơi trước đại chiến đi. Vũ Ngôn vung tay lên nói:
- Các anh em, đi ngắm mỹ nữ nào.
Sáu con lang của gian phòng ký túc xá này rầm một tiếng đạp cửa xông ra ngoài. Chu Hải Lăng bị dồn ở giữa quát to một tiếng:
- Lục Phong, đừng có sờ mông tao. Mày, cái tên đồng tính chết tiết này.
Mọi người lại được một trận cười lớn.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Đô Thị Lương Nhân Hành
Vũ Nham
Đô Thị Lương Nhân Hành - Vũ Nham
https://isach.info/story.php?story=do_thi_luong_nhan_hanh__vu_nham