Chương 108: Tự Cầu Phúc
rung Hoa, Trung Hoa, cái tên này cũng không tệ”. Diệp Tồn Chí xoa tay,vẻ mặt dửng dưng thoạt hiện tia hàn khí, "Nhưng anh làm kinh doanh thật sự chẳng ra sao, chỉ làm bôi nhọ cái tên ấy, ma túy kiếm được rất nhiều tiền nhưng tôi không thích."
“Anh không thích thì không để người khác làm, anh cho rằng mình là ai chứ?” Ân Trung Hoa bước lên hai bước chỉ thẳng người đàn ông đối diện, lạnh lùng nói: “Đừng tưởng tôi sợ anh, nếu không phải chú Lê thì Lãnh Phong Đường của anh sớm đã bị diệt rồi.
Khi Lãnh Phong Đường mới vào thành phố T, đi lại với bang chú Lê, bất kể thế lực mới hung hăng thế nào cũng không muốn trêu chọc đến, ngại thể diện hắn mới nhẫn nại lâu như vậy, bây giờ trên con đường phát tài bị người ta phá hỏng, đâu thể chịu được, cho dù anh cả Lãnh Phong Đường và chú Lê là anh em thì mình cũng sẽ không im lặng nữa.
"Chú Lê rất nổi tiếng sao?". Diệp Tồn Chí lắc đầu không biết, nhìn mấy tiểu đệ bên cạnh, ánh mắt đầy hoài nghi :"Sao tôi lại không biết nhỉ, các cậu biết không?"
"Không biết."
"Chưa từng nghe qua"
Ngầm hiểu, mọi người đều trả lời ăn ý, ngoài mấy người cốt cán Diệp Tồn Chí đem từ thủ đô đến, những người còn lại làm sao không biết đại danh của chú Lê, đó là nhân vật huyền thoại của thành phố T, mặc dù đã lui về ở ẩn nhưng sự tích của lão vẫn được đời sau bàn tán say sưa, lão mãi nắm trong tay thế lực vô cùng to lớn.
Sau khi dối với lương tâm xong đều nhìn về phía ông già kia, nhìn xem nhân vật bị lão đại mình coi thường sẽ có biểu hiện gì.
Ngạc nhiên không ngờ, chú Lê lại không hề có phản ứng, rất thoải mái mà uống trà, ngay cả động tác cũng không dừng lại, giống như căn bản không nghe thấy lời nói cuả lão đại mình vậy.
Ân Trung Hoa cũng hoảng vô cùng, hai mươi năm, mình làm thủ hạ của chú Lê hai mươi năm, tính tình nóng nảy của lão không phải chỉ thấy một hai lần, hôm nay bị người ta khinh thường như vậy, mà ngay cả vẻ mặt cũng không thay đổi, thực sự khiến người ta suy nghĩ không thông, lẽ nào tai lão điếc không nghe thấy hoặc là sau khi mê Phật pháp liền giải quyết công việc bình tĩnh, đã đạt đến độ hỉ nộ không thể hiện ra.
Cũng là bước nhanh đến trước mặt ông già đó, khẽ nhắc: “ chú Lê, hắn không đếm xỉa đến sự tồn tại của chú, chúng tôi còn phải nhẫn nại tiếp sao?”
“Trung Hoa à” Ông già đặt cốc trà trong tay xuống, bình thản nói : “Lần đàm phán này tôi không muốn đến, cậu nhất định gọi tôi đến, tôi vẫn là mấy câu đó, không cần khi không lại gây chuyện. Lãnh Phong Đường không phải nơi cậu có thể chọc vào, anh Hổ không thích cậu buôn bán ma túy, cậu rút lui đi! Con đường kiếm tiền không phải có rất nhiều sao, không thể chết đói được đâu.”
“Được, rất được”. làm sao cũng không thể ngờ tới lúc này chú Lê lại hóa ra như thế, cho dù lão không định giúp mình, vậy mình cũng không cần phải nghe những lời khuyên vô tích sự của lão, Ân Trung Hoa nhìn chằm chằm lão già trước mặt, sầm giọng nói: “Chú Lê, chú là tiền bối, cũng là chú kéo tôi từ một thằng vô danh tiểu tốt lên vị trí anh cả bang Hoa Hải, tôi rất cảm ơn sự bồi dưỡng của chú, cũng rất muốn nghe lời chú nhưng tôi không thể không nghĩ cho anh em thuộc hạ, Lãnh Phong Đường phá hoại mười ba vùng của chúng tôi, làm hại chúng tôi hai tháng không có lấy một phần thu nhập, hơn nữa ba tháng trước còn thông đồng với bên bán, cất giữ hàng của chúng tôi, cắt đường nhập hàng của chúng tôi đến cùng. Cục tức này tôi thực nuốt không trôi, nếu chú còn là người của bang Hoa Hải thì đừng khuyên tôi, tôi nhất định phải tiêu diệt nhuệ khí của chúng”.
Trong lúc đó, âm vang của lời nói khiến mọi ánh mắt đổ dồn lên chú Lê, gồm cả mọi người của Lãnh Phong Đường cũng muốn xem xem người đứng đầu trước kia phản ứng thế nào.
Kết quả lại khiến nhiều người thất vọng.
“Trung Hoa, ài” chú Lê than một tiếng khoát tay nói: “Bang Hoa Hải bây giờ đều thuộc quản lý của cậu, cậu muốn làm gì tôi cũng không có quyền can thiệp. Lão già này sớm đã rửa tay gác kiếm, thù hận giữa các cậu tôi cũng không hỏi nữa, đánh hay hòa đều không liên quan đến tôi, tiểu thất, chúng ta đi!”.
Chậm rãi đứng dậy, quay đầu nhìn mọi người Hoa Hải và những người quen của các phái nổi tiểng khác, khẽ lắc đầu, gọi vệ sĩ của mình cất bước đi ra.
Người phụ với lòng, trời tru đất diệt. Bang Hoa Hải có thể là tâm huyết một đời của lão, có cả Ân Trung Hoa trong đó, rất nhiều người cũng là do một tay lão cất nhắc lên, nhưng những điều này mãi mãi không so sánh được với tính mạng của mình và gia đình, đương nhiên còn bao gồm cả tài sản kếch sù kia.
Mấy tháng trước, hình như trong một đêm, toàn bộ tiền gửi trong ngân hàng của mình đều bị đóng băng, mà hai người con trai, ba cháu trai, một cháu gái hình như cũng đồng thời mất tích, sau đó một phong thư đe dọa tự nhiên thay đổi tính tình nóng nảy của lão, khống chế được tất cả thế lực trong hai tháng, khiến cho Lãnh Phong Đường tránh khỏi tấn công.Đó là điều kiện duy nhất đổi lại tài sản và tính mạng gia đình mình. Đây là vụ đổi chác không có cơ hội lựa chọn, một tiếng sau khi lão đồng ý giao dịch, tiền bạc hoàn toàn được giải quyết mà người nhà cũng bình yên vô sự trở về, nhưng sự sợ hãi trong lòng vẫn còn cho đến bây giờ, có thể bắt cóc sáu người cũng lúc không để lại dấu vết, cái này không ngạc nhiên nhưng có thể giải tỏa tài khoản trong ngân hàng thì thật không phải điều thế lực bình thường có thể làm được, có thể thấy được, người đứng sau Lãnh Phong Đường rất có khả năng là mức độ cơ quan quốc gia.
Hôm nay, nhiệm vụ đã hoàn thành, trong hai tháng mình hết sức cố gắng khiến tất cả tất cả các thế lực ngầm của thành phố T khinh thường sự tồn tại của Lãnh Phong Đường,mặc dù bọn họ đập tan vùng mình bao nhiêu năm vất vả gây dựng, phá hoại con đường cung cấp ma túy mình dốc sức thiết lập, cũng không dám kêu một tiếng.
Bởi vì lão biết, nếu Lãnh Phong Đường có thể bắt người nhà mình một lần thì có thể bắt họ lần thứ hai, thứ ba, bản thân mình đã tới lúc an hưởng tuổi già, sau khi từ bỏ cuộc sống chém chém giết giết, con cái trở thành cái quan trọng nhất.Về phần những cái gọi là huynh đệ cho đến bang Hoa Hải mà mình đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết cũng chỉ có thể bất đắc dĩ bỏ đi.
Tính cho hôm nay, cũng chỉ có thể lặng lẽ cầu khấn trong lòng, hi vọng cái người gọi là anh Hổ của Lãnh Phong Đường ấy, không ra tay quá tàn nhẫn.
Mà người được coi là người nối nghiệp mình –Ân Trung Hoa đó cũng chỉ có thể tự cầu phúc thôi
Đặc Công Xuất Ngũ Đặc Công Xuất Ngũ - Lân Gia Tiểu Lục Đặc Công Xuất Ngũ