Thiên Châu Biến epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 29: Tiễn Pháp Thần Kỳ(2)
hẳng qua, biến hóa của Chu Duy Thanh như vậy cũng khiến La Khắc Địch bên này biến sắc, tiễn pháp liên tiếp nọ của hắn tối trọng yếu chính là phán đoán chuẩn xác, Chu Duy Thanh nhịn đau thay đổi quỹ tích khiến hai mũi tên của hắn đã rời cung nhất thời xảy ra vấn đề, vốn tên thứ mười một đã bắn trúng nhưng tên thứ mười hai, mười ba lại vẫn đang phi hành trên không trung, mắt thấy sẽ thất bại.
Lúc này rốt cụcLa Khắc Địch mới hiển lộ ra vài phần bản lãnh thật sự của hắn, vút một cái mũi tên thứ mười bốn bắn lên không trung kéo theo một đạo bạch quang, hiển nhiên là tràn đầy thiên lực, một tên này tốc độ cực nhanh, khiến Thượng Quan Băng Nhi đang đứng ngoài quan sát cuộc chiến cũng phải chấn động, tốc độ của nó so với nàng khi sử dụng Vô thanh truy tung tiễn hay khi Chu Duy Thanh sử dụng Phách vương cung bắn tên ra tốc độ còn muốn nhanh hơn vài phần, phải biết rằng La Khắc Địch chỉ dùng có Tử thần cung mà thôi.
Nhưng điều càng khiến cho Thượng Quan Băng Nhi khiếp sợ nhất còn tại phía sau, mũi tên kéo theo bạch quang kia không ngờ không đi thẳng tắp mà tại không trung vẽ lên một đạo đường cong, lần lượt vượt lên đụng qua tên thứ mười hai, thứ mười ba sau đó mới ra sau mà đến trước, đụng tại trên mông Chu Duy Thanh, càng thêm quỷ dị chính là tới tận khi bắn tới trên người Chu Duy Thanh, bạch quang trên mũi tên cũng vừa chuẩn xác hoàn toàn biến mất.
Mà kết quả chính là, phốc, phốc, phốc ba tiếng, ba mũi tên nối gót dừng ở trên người Chu Duy Thanh, đánh văng hắn ra xa hơn mười thước. Chẳng qua, lần này La Khắc Địch các tên tiếp sau cũng không có tiếp tục phóng ra nữa, hiển nhiên là tiết tấu đã bị phá hủy, còn Chu Duy Thanh trực tiếp ngã lăn quay trên mặt đất.
Trời ạ! Đây còn là tiễn pháp sao chứ? Thượng Quan Băng Nhi tràn đầy kinh hãi, nàng đương nhiên nhìn ra được La Khắc Địch căn bản không có ý tứ nhắm vào mình, đây chỉ là hắn trả thù Tiểu Bàn mà thôi, nhưng cũng không có ác ý, chẳng những hắn đã bẻ đi đầu mũi tên mà những mũi tên bắn ra lúc trước cũng đều chỉ thuần túy là lực cung của Tử thần cung mà thôi. Nhưng một tên cuối cùng này thật sự là ngọt đến mức kinh hãi, một tên bắn ra không ngờ lại có thể giúp hai mũi tên bắn trước điều chỉnh phương hướng, sau đó lại đồng thời chuẩn xác đánh trúng mục tiêu. Thượng Quan Băng Nhi ngơ ngác nhìn, nàng đã không biết nên đánh giá như thế nào nữa.
Từ khi còn rất nhỏ, Thượng Quan Băng Nhi đã thích cung tên, nhưng đến giờ nàng mới hiểu được, những thứ trước kia mình học được hay nhìn thấy so với tiễn pháp mà La Khắc Địch bày ra trước mắt thì căn bản còn chưa được tính là đom đóm so với trăng rằm. Người này nếu muốn tính mạng của mình cùng Chu Duy Thanh thì thậm chí chẳng cần sử dụng cái quái gì là Thiên châu kỹ năng hay Thiên lực phụ trợ, chỉ đơn thuần bằng vào tiễn pháp cũng đã có thể bắn chết tươi hai người mình.
"Hắc hắc, tiểu tử, cuối cùng cho ngươi sáu bông hoa này." Tử thần cung trong tay La Khắc Địch run lên hết sức, trên dây cung không ngờ đã đồng thời gắn lên sáu mũi tên đã bỏ đi đầu nhọn. Chỉ thấy thân thể hắn tại không trung xoay một vòng, sáu mũi tên cũng đã đồng thời bắn ra ngoài.
Lúc này Thượng Quan Băng Nhi mới thấy được một chút động tác của La Khắc Địch, trước khi buông ra dây cung tay phải của La Khắc Địch nhanh tựa tia chớp quanh co vẽ ra mấy đạo tàn ảnh, sau đó sáu mũi tên mới bay ra ngoài.
Sáu mũi tên này theo đúng một đường nối đuôi nhau vút đi, trên không trung vẽ ra sáu đường cong, hướng thẳng đến Chu Duy Thanh đang nằm một đống mặt đất mà tới.
Lấy nhãn lực của La Khắc Địch như thế nào lại nhìn không ra tiểu tử kia hiện tại căn bản đến cả khí lực để trốn tránh đều không có nổi chứ? Huống chi sáu mũi tên này của hắn thủ pháp bắn ra cực kỳ tinh diệu, phong kín tất cả góc độ có thể né tránh của Chu Duy Thanh, chỉ cần một mũi trúng đích, như vậy năm mũi khác cũng tất nhiên sẽ trúng mục tiêu. Nhưng là, cũng đúng lúc này, Chu Duy Thanh bạo phát.
Chính mình trên người trúng mười bốn tên, nhất là vài tên cuối cùng mang đến sự đau nhức đã hoàn toàn kích phát sự phẫn nộ trong lòng Chu Duy Thanh, đây rõ ràng là trả thù, giấy trắng mực đen trả thù a! Ta còn chưa nên dùng Không gian bình di a.
Chu Duy Thanh toàn thân chết lặng không giả, nhưng có một điều La Khắc Địch cũng không biết, cả người hắn tuy rằng đau đến mức khó có thể di động, nhưng đùi phải của hắn vẫn không có bị ảnh hưởng chút nào. Sau khi bị ba tên cuối cùng liên tục đánh bay, hắn căn bản không có đứng dậy mà là len lén co đùi phải lên, Thiên lực còn thừa trong cơ thể toàn bộ quán chú vào chân bên phải rồi hung hăng đạp xuống đất, đồng thời hai tay cũng mạnh mẽ đẩy lên mặt đất.
Chỉ nghe một tiếng nổ vang vọng, mặt đất không ngờ bị một chân này của hắn đạp ra một cái rãnh sâu ước chừng hơn hai thước dài, một thước rộng, mà Chu Duy Thanh thuận thế lăn một cái cả người cứ như vậy chui tọt vào trong cái rãnh đó.
Leng keng leng keng..., một loạt tiếng vang liên tiếp tại vị trí lúc trước Chu Duy Thanh vang lên, sáu mũi tên nọ cuối cùng sau khi trong không trung vẽ lên vài đường cong cũng đáp tới, nhưng lúc này cả người Chu Duy Thanh cũng đã biến mất trong tầm mắt Thượng Quan Băng Nhi cùng La Khắc Địch.
La Khắc Địch nhất thời trợn to hai mắt, lấy kiến thức của hắn uyên bác là thế mà cũng chưa bao giờ thấy qua cái kiểu trốn tên như vậy, sáu tên tưởng như ăn chắc không ngờ đi toi hết. Tuy lần này Chu Duy Thanh hiển nhiên là ăn thua thiệt so với hắn càng nhiều hơn nhưng lại thật sự né tránh được vài mũi tên kia.
"Tiểu Bàn." Thượng Quan Băng Nhi bay nhanh vọt tới, đem Chu Duy Thanh từ hố đất moi ra.
Lúc này đây Chu Duy Thanh chỉ cảm thấy ngoại trừ đùi phải thì toàn thân trên dưới không một chỗ nào là không đau, trong lòng thầm hận, mẹ nó chứ, ông anh này quả là tàn nhẫn, cái mông đáng thương của ta a! Hắn đương nhiên cũng biết La Khắc Địch vẫn luôn ra tay có lưu tình, bằng không cũng không phải chỉ đơn giản là bắn vào cái mông một đống thịt như vậy, nhưng bị làm trò trước mặt Thượng Quan Băng Nhi vẫn quả thực là đau tê tái a.
"Ta FUCK, tiểu tử, ngươi cầm tinh con voi ma mút hay sao? Sức lực lớn như vậy? Coi như ngươi qua, hai người các ngươi cửa thứ hai cũng qua." La Khắc Địch lúc này cũng đi tới bên cạnh hai người, nhìn thấy hố đất bị Chu Duy Thanh đạp ra cũng chắc lưỡi chậc chậc lấy làm kỳ.
Một cái đầu hổ trắng nhỏ đầy bụi đất từ trong ngực Chu Duy Thanh chui ra, Tiểu Bạch hổ nhảy lên trên bờ vai của hắn, hướng về La Khắc Địch thấp giọng gầm gừ, rõ ràng là tràn ngập địch ý.
Chu Duy Thanh thật vất vả mới từ trên mặt đất đứng dậy, trên người có thể nói là không một chỗ không đau, hơn nữa hắn rõ ràng cảm giác được một cỗ cảm xúc khát máu mãnh liệt cùng thô bạo lan tràn rất nhanh trong đầu. Không hay, chẳng lẽ bởi vì bị thương mà muốn Tà ma biến? Hắn vội vàng thu nhiếp tinh thần, không ngừng nhắc nhở bản thân đây chỉ là một cái khảo nghiệm mà thôi, cảm xúc lúc này mới xem như chậm rãi bình phục lại.
Chuyện này chỉ có Tiểu Bạch hổ trên vai mới chứng kiến huyết sắc chợt lóe lên rồi biến mất trong đáy mắt hắn, nó chớp chớp đôi mắt nhỏ. Nếu lúc này có người cẩn thận quan sát mà nói nhất định sẽ phát hiện, Tiểu Bạch hổ này trong mắt không ngờ lại toát ra nét hưng phấn.
"A, vật nhỏ này thú vị ghê, hổ màu trắng a, ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, chẳng lẽ là Thiên thú do ngươi nuôi?" La Khắc Địch vẻ mặt tò mò nhìn Tiểu Bạch hổ chiều cao không tới một thước trên vai Chu Duy Thanh. Chu Duy Thanh thở sâu, cảm xúc bình ổn lại, hừ một tiếng nói: “Là ta nuôi.”
La Khắc Địch cười hắc hắc nói: "Tiểu tử, không cần oán. Sắt có chịu được mài mới nên được kim, ngươi xem, ta vừa rồi cũng bị một tên của ngươi đánh bay cũng có kêu ca gì đâu. Về sau nói không chừng chúng ta còn là chiến hữu nữa. Ta cũng là theo quy củ làm việc, đúng không."
Theo quy củ làm việc? Đâu ra chỉ bắn mỗi mình ta? Chu Duy Thanh liếc mắt nhìn hắn, ngoại trừ vài phần oán khí kỳ thật phần nhiều là bội phục, hắn tuy rằng không thấy được La Khắc Địch bắn tên như thế nào, nhưng lúc trước cơ thể mình bị bắn liên tiếp đến trên không trung không rơi xuống đất như vậy, loại tiễn pháp tuyệt diệu này hiển nhiên không phải hắn với Thượng Quan Băng Nhi có khả năng bằng được.
La Khắc Địch đi tới, vỗ vỗ vai Chu Duy Thanh, thấp giọng nói: "Tiểu tử, chúng ta làm cái giao dịch được chứ? Sau khi tới Thiên Cung doanh, chuyện vừa nãy chỉ cần ngươi không nói ra, ta bao ngươi qua cửa, như thế nào?"
Chu Duy Thanh sửng sốt, khoảnh khắc liền tỉnh ra, nguyên lai gia hỏa này là sợ mất mặt a! Quả thật, lấy tu vi của hắn do sơ ý mà bị mình tính kế, còn có lúc trước bị lừa đi xem mắt vị "Cực phẩm" bộ dáng mãnh liệt dọa người kia, hắc hắc.
Chu Duy Thanh lập tức cũng vươn tay vỗ vỗ bả vai La Khắc Địch, nói: "Tiền bối Thần tiễn vô địch, nhóm vãn bối có thể may mắn qua cửa thật sự không dễ dàng a! Tiền bối chính là tấm gương để nhóm vãn bối học tập." Hai người liếc nhau, trao đổi lẫn nhau một ánh mắt, tựa hồ cũng hướng đối phương nói: hiểu -.
Thượng Quan Băng Nhi trợn mắt há hốc mồm ở bên cạnh nhìn, hai cái gia hỏa trước mắt nàng này từ khi gặp mặt đã bắt đầu tính kế lẫn nhau, cùng ăn không nhỏ đau khổ, như thế nào hiện tại lại giống như bằng hữu than thiết? Tình cảm phát triển cũng quá nhanh đi sao. Lấy sự trong sáng của nàng tự nhiên không thể hiểu được sự giao dịch trong đó của hai gã đáng khinh này.
"Tốt, tiểu huynh đệ quả nhiên không hổ là thanh niên ưu tú do lão Chu đề cử đến Thiên Cung doanh, giờ để ta dẫn bọn ngươi đi Thiên Cung doanh, khảo hạch cuối cùng của các ngươi cũng sẽ tiến hành tại Thiên Cung doanh."
Chu Duy Thanh cùng Thượng Quan Băng Nhi đương nhiên không biết, kỳ thật Thượng Quan Băng Nhi bản thân đã có thể không cần thi cử gì mà đương nhiên gia nhập Thiên Cung doanh, vốn nàng là Thiên châu sư, hơn nữa Chu đại nguyên soái đã sớm xác nhận sự trung thành của nàng đối với quốc gia, dựa vào sự bảo đảm của hắn lại còn cần khảo hạch cái quái gì nữa? Cùng lắm cũng chỉ tham gia một cái khảo hạch cuối cùng mà La Khắc Địch vừa nói để đánh giá năng lực của nàng là đủ.
Mà hai cửa lúc trước căn bản chỉ do La Khắc Địch bày ra để trả thù Chu Duy Thanh trước đó dám bày trò trêu đùa mình mà thôi. Nếu không phải La Khắc Địch dám khẳng định bọn họ có thể gia nhập mà nói, hắn làm sao dám dẫn bọn hắn đi gần đến Thiên Cung doanh thần bí nhất Thiên Cung đế quốc chứ? Bởi vậy mà nói, tiểu hồ ly Chu Duy Thanh này chung quy lại vẫn chưa bằng được con cáo già La Khắc Địch này về khoản tính kế rõ ràng.
Dưới sự dẫn dắt của La Khắc Địch, một đoàn ba người trực tiếp chui vào Tinh thần sâm lâm. La Khắc Địch đi trước tốc độ rất nhanh, thẳng tắp hướng tới chỗ sâu ở trong Tinh thần sâm lâm mà đi, khả năng phối hợp của thân thể hắn thật sự là quá mạnh mẽ, đơn thuần chỉ bằng vào Thiên lực để tăng lên tốc độ mà tại trong khu rừng rậm rạp không ngờ lại thoải mái như trên đường bằng. Chu Duy Thanh cùng Thượng Quan Băng Nhi cùng dùng Thiên lực Phong hệ phụ trợ, hơn nữa Chu Duy Thanh còn dựa thêm vào đùi phải không ngừng phát lực mới miễn cưỡng có thể so được với cước bộ của hắn. Đoàn người nhanh như điện chớp xâm nhập sâu vào phía trong.
Chu Duy Thanh đối với Tinh thần sâm lâm vô cùng quen thuộc, trong lòng khẽ động đã thoáng đoán được vài phần nơi La Khắc Địch dẫn tới. Đại khái khoảng một năm trước hắn cũng từng xâm nhập qua phương hướng này nhưng lúc đó tại địa phương sâu trong rừng lại gặp quân đội ngăn trở, lúc ấy hắn còn rất kỳ quái, như thế nào ở trong rừng rậm còn trú đóng một đơn vị quân đội nữa? Hiện tại xem ra, tương đối chắc chắn chỗ đó là trụ sở của Thiên Cung doanh thần bí, ít nhất cũng là ở tại vài cái quân doanh xung quanh.
Thiên Châu Biến Thiên Châu Biến - Đường Gia Tam Thiếu Thiên Châu Biến