Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Võ Lâm Ngoại Sử
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 102: Hồi 41 – Đôi Dòng Lệ Thảm (5)
B
ỗng ngoài lều như có tên lửa bắn lên. Tên lửa này bắn thẳng lên trời, bị gió thổi tung ra, rơi xuống như một trận mưa lửa. Tên lửa thứ hai lại được phóng lên.
Bọn Thẩm Lãng ở bên trong, không chứng kiến cái cảnh ngoạn mục này. Họ chỉ nghe tiếng tên xé gió không dứt, mơ hồ như có tiếng hò hét điên cuồng theo từng cơn gió truyền tới từ xa.
Vương Lân Hoa cau mày: - Chuyện gì đây?
Hùng Miêu Nhi: - Chẳng lẽ có người tập kích?
Vương Lân Hoa: - Ai dám vuốt râu ‘hùm’!
Thẩm Lãng trầm ngâm: - Dân quan ngoại vốn hung hãn lại thiếu văn hóa. Có lẽ thấy đoàn người của Khoái Lạc Vương giàu có, không chừng đang muốn chặn đường cướp của.
Hùng Miêu Nhi cười: - Là sao đi nữa, cũng tốt cho chúng ta.
Vương Lân Hoa cười lạnh: - Chưa chắc, loại người man rợ chuyện gì cũng dám làm, không chừng...
Có người lách mình bước vào. Người đó mặc trang phục kỵ sĩ, dáng người cao lớn, ánh mắt sáng ngời,... Nhất cấp phong kỵ sĩ.
Hùng Miêu Nhi trừng mắt: - Tới đây làm gì?
Nhất cấp phong kỵ sĩ mỉm cười: - Vương gia cho mời các vị.
Thẩm Lãng: - Giữa đêm khuya, có chi chỉ giáo?
Nhất cấp phong kỵ sĩ: - Bên ngoài sắp có náo nhiệt, các vị không nhìn được thì thật đáng tiếc … Đồng thời, vương gia muốn mời Thẩm công tử xem thủ đoạn của người.
Bên ngoài vẫn yên tĩnh, bọn nam tử cuộn người trong những chiếc chăn dày, ngủ la liệt trên bãi cát.
Tuy trong căn lều tráng lệ của Khoái Lạc Vương có ánh đèn, nhưng bốn bề yên tĩnh không một tiếng động. Bọn Thẩm Lãng được đặt ngồi trong bóng tối ngoài lều.
Tiếng hò la điên cuồng kia mỗi lúc một gần.
Tiếng vó ngựa, … rồi một đám kỵ mã, tay cầm trường đao, xông thẳng tới. Ánh đao lấp loáng, tiếng ngựa hí dài, … uy mãnh kinh người.
Bọn nam tử đang ngủ trên mặt cát vội vàng bật dậy, rút cung nỏ từ trong những chiếc chăn dày,... một trận mưa tên...
Phía sau gò cát, cũng vô số bóng người nhảy ra từ bốn phía. Đoàn kỵ mã vừa tới, lập tức lọt vào vòng vây. Tiếng binh khí chạm nhau, tiếng ngựa hí vang trời, tiếng người la thảm thiết,... đám kỵ mã tập kích doanh trại đã bị quân của Khoái Lạc Vương nghênh đón từ hai đầu.
Hai đội này, tay trái cầm khiên dài che kín thân, tay phải cầm mã tấu chém vào chân ngựa.
Tiếng ngựa hí, tiếng đao kiếm chạm nhau…, nơi sa mạc hoang vu bát ngát, cát bụi bỗng mịt mù như giữa trận cuồng phong.
Bãi cát ngập máu tươi.
Bốn phía sáng ngời, trận chiến kéo dài.
Dưới ánh lửa bập bùng, đám kỵ sĩ mặc áo choàng, khăn che mặt, kẻ cầm trường thương, người cầm trường đao.
Tuy bọn họ đã bị thương vong khá nhiều, nhưng số còn lại quyết không lùi bước, vẫn tiến lên phía trước.
Môn hạ của Khoái Lạc Vương cũng đưa đao nghênh đón.
Đám kỵ sĩ tập kích rút ra những cây lao từ lưng ngựa đâm thẳng tới. Lao dài xuyên thấu tấm khiên lấy mạng môn hạ Khoái Lạc Vương.
Ánh kiếm chợt lóe, Nhất cấp phong kỵ sĩ từ trên không lướt xuống, lưỡi kiếm đã lấy đầu một kỵ sĩ. Nhất cấp phong kỵ sĩ tự phía bên kia phóng ngược lại, một kiếm chém vào chân ngựa. Ngựa ngã nhào cất tiếng hí thảm thương.
Đám kỵ mã vẫn không lui, người ngựa cứ xông thẳng tới lều của Khoái Lạc Vương.
Hùng Miêu Nhi động dung: - Chiến sĩ Tây Vực thật mau lẹ dũng mãnh.
Vương Lân Hoa thở dài: - Môn hạ của Khoái Lạc Vương cũng không kém, có thể nói mỗi một người trong bọn họ chính là một chiến sĩ dũng cảm, đã trải qua huấn luyện kỹ càng, không ai có thể khinh thường.
Thẩm Lãng trầm giọng: - Nhất cấp phong kỵ sĩ kia, không những võ công cao cường, tài trí cũng không thấp. Vào thời buổi này, hạng người như hắn cũng không nhiều.
Vương Lân Hoa cười: - Người này được Thẩm Lãng khen như vậy, coi như giá trị của hắn tăng gấp mười.
Đám chiến sĩ Tây Vực đã mất đi quá nửa.
Thình lình có tiếng còi hiệu vang lên nơi xa. Đám kỵ sĩ Tây Vực cùng la to, quay đầu ngựa, rút lui.
Nhất cấp phong kỵ sĩ vung cánh tay hét lớn: - Tránh ra cho họ rút...
Cát bụi ngập trời, chỉ trong thoáng chốc, tiếng hò hét chỉ còn là một dư âm. Bãi cát nhuộm đỏ, thi thể la liệt, đao kiếm khắp nơi, những tua rua chuôi kiếm chuôi đao phất phơ theo gió...
Hùng Miêu Nhi thở dài: - Huyết chiến! Một trận huyết chiến thật kinh người.
Có giọng cười sang sảng: - Trên đại mạc, trận như vậy nhằm nhò gì!
Khoái Lạc Vương vừa cười vừa bước ra, ánh mắt cao ngạo, tay vuốt râu: - Đánh nhau ở Trung Nguyên không thể so sánh với trên đại mạc. Thẩm Lãng, ngươi nói sao?
Thẩm Lãng thở dài: - Máu tươi nơi đại mạc cũng không giống ở Trung Nguyên.
Khoái Lạc Vương cất tiếng ngâm: - Máu biếc cát vàng, lời ca hùng tráng, đao vung kiếm chém, máu đổ đầu rơi. Dũng sĩ anh hùng, trăm trận trăm thắng, kẻ nào dám tới, lưu lại đầu lâu.
Ngưng giọng ngâm, lão cất tiếng cười sằng sặc: - Bổn vương không hổ danh ‘dũng sĩ trăm trận trăm thắng’, đúng không? Long Quyển Phong, ngươi có can đảm thì tới đây ngay...
Thẩm Lãng: - Long Quyển Phong?
Khoái Lạc Vương: - Bọn này là một đám thổ phỉ trên sa mạc, cầm đầu là Long Quyển Phong. Chỉ có hắn mới có cái gan vuốt râu hùm của bổn vương.
Hùng Miêu Nhi: - Người này ra sao?
Khoái Lạc Vương: - Bổn vương chưa từng thấy.
Hùng Miêu Nhi: - Chẳng lẽ đây là lần đầu hắn tấn công?
Khoái Lạc Vương cười to: - Nhóm này cho là bổn vương chiếm đoạt địa bàn hoạt động của họ, hơn một năm nay đã không ngừng quấy phá. Chẳng qua Long Quyển Phong đã nghe qua cái uy danh của bổn vương nên không dám cùng tận mặt giao đấu.
Long Quyển Phong chính là một huyền thoại nơi đại mạc. Truyền rằng hắn đến hắn đi như cơn gió xoáy, người trên đời chỉ nghe qua, chứ chưa ai thấy bao giờ.
Khoái Lạc Vương trầm giọng: - Trước đây, tuy Long Quyển Phong vẫn thường quấy rầy, nhưng chưa một lần dám ra quân như hôm nay. Đây là lần đầu. Bây giờ tuy họ đã lui, nhưng cái tâm chưa chắc đã phục, có lẽ không bao lâu sẽ trở lại.
Thẩm Lãng: - Lần này họ tới tuy đông, nhưng dường như chưa phải là quân chủ lực. Kẻ cầm đầu có lẽ còn đang điều động người ngựa, nên vừa nghe tiếng còi hiệu, họ lui ngay.
Khoái Lạc Vương vỗ tay cười lớn: - Không sai! Lần này họ tập kích, hiển nhiên chủ yếu là dò la thực lực của bổn vương, chứ không có ý cầu thắng, nên khi còi hiệu vừa vang lên, thắng thua gì họ cũng rút lui.
Hùng Miêu Nhi: - Dùng ngần ấy mạng người chỉ để dò la tin tức, cái giá phải trả có quá đáng chăng?
Khoái Lạc Vương cười: - Trên chiến trường, quan trọng là thắng thua,... nhân mạng... ha ha ha,... bao nhiêu cái nhân mạng này nào có nghĩa lý gì?
Hùng Miêu Nhi thở dài: - Mạng người bị coi rẻ như vậy, lòng dạ quá lạnh lùng tàn khốc.
Vương Lân Hoa: - ‘Nhất tướng công thành, vạn cốt khô’, thành công của một tướng, trả bằng vạn bộ xương khô. Nếu lòng dạ không tàn nhẫn, sao có thể thành tướng tài? Long Quyển Phong xem ra không chỉ là thổ phỉ thiện chiến, mà cũng lắm kế mưu.
Khoái Lạc Vương cười ngạo nghễ: - Bổn vương muốn coi hắn tài cán là bao.
Chợt ngưng bặt tiếng cười, lạnh lùng ra lệnh: - Kiểm điểm thương vong!
Nhất cấp phong kỵ sĩ chạy nhanh tới khom người: - Khải bẩm vương gia, thương tổn đã điểm qua.
Khoái Lạc Vương: - Tình hình ra sao?
Nhất cấp phong kỵ sĩ: - Huynh đệ chết bảy, mười ba bị thương, tổng cộng là hai mươi người... Nhưng đối phương tổng cộng chết một trăm mười bảy, nhiều hơn chúng ta chín mươi bảy mạng.
Khoái Lạc Vương trầm ngâm hồi lâu, bỗng nhiên hỏi: - Bạch cô nương đâu?
Nhất cấp phong kỵ sĩ: - Đệ tử không biết.
Khoái Lạc Vương: - Trận thức sắp xếp xong xuôi chưa?
Nhất cấp phong kỵ sĩ: - Đệ tử theo lệnh của vương gia, chia làm mười sáu đội, bốn đội cung tiễn, bốn đội đao, bốn đội trường thương, bốn đội trường khiên,... mỗi đội dưới sự chỉ huy của một cấp phong kỵ sĩ.
Khoái Lạc Vương: - Đội trinh thám?
Nhất cấp phong kỵ sĩ: - Tam đệ đã dẫn hai mươi người đi sớm.
Khoái Lạc Vương phất tay: - Rất tốt, lui!
Ánh lửa bập bùng trong đêm tối, giữa những trận cuồng phong bão cát, bóng người hàng hàng lớp lớp, đao kiếm chớp loé, thi thể la liệt, máu tươi lênh láng.
Đất trời tang thương, đằng đằng sát khí.
Khoái Lạc Vương đứng trước lều lẩm bẩm: - Chiến trường, … đây chính là chiến trường. Đây chính là nỗi đam mê của anh hùng từ cổ chí kim. Bổn vương ngày nay xem ra cũng không ngoại lệ.
Chu Thất Thất ngao ngán: - Mảnh đất hoang khô vô dụng này, có gì tốt mà phải đắm say?
Khoái Lạc Vương cười lớn: - Sự hứng thú của chiến trường, cô bé như nàng làm sao hiểu nổi... Khoái Lạc Vương cười lớn: - Sự hứng thú của chiến trường, cô bé như nàng làm sao hiểu nổi... Khi trong tay nắm binh quyền, khi một quyết định ảnh hưởng hàng vạn sinh linh, cái cảm giác ấy không gì diễn tả được, không gì vui hơn.
Giữa màn đêm, một thân ảnh đang lướt tới từ xa.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Võ Lâm Ngoại Sử
Cổ Long
Võ Lâm Ngoại Sử - Cổ Long
https://isach.info/story.php?story=vo_lam_ngoai_su__co_long