Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Hữu Phỉ
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 104: Bàn Giao
T
ạ Doãn bị tiếng cót ca cót két đánh thức, thuốc mê của Hành Tẩu Bang quả đã trải qua vô số hắc điếm trăm tôi ngàn luyện, danh bất hư truyền, hắn tỉnh thì tỉnh nhưng mí mắt vẫn nặng nề như bị dán một lớp hồ, mê man không rõ mình ở đâu, thầm nghĩ: “Sao còn quậy nữa?”
Hồi lâu, hắn mới cố sức mở mắt ra, nhìn quanh, chỉ thấy mặt trời đã bắt đầu khuất bóng, ánh tà dương không chiếu thêm vào phòng nữa, một dáng người mảnh mai ngồi bên cửa sổ đang cầm thanh đao dài gọt thứ gì đó.
Đợi đã…
Tạ Doãn chợt tỉnh lại, vụt nhảy lên… nhưng không thể ngồi dậy, có thứ gì đó “kéo” hắn, Tạ Doãn hơi không vững, suýt ngã chúi nhủi, cúi đầu nhìn mới dở khóc dở cười phát hiện chuyện tốt mà Chu Phỉ làm, tay phải của hắn bị khóa vào chân trái.
Chu Phỉ nghe động tĩnh, hờ hững ngẩng đầu nhìn hắn rồi lại cúi đầu thổi mạt vụn trên tay, tiếp tục làm chuyện của mình.
Tạ Doãn nhìn chằm chằm sang, thấy thứ trong tay nàng là một khúc gậy nhỏ đã bị hại đến mức không ra hình thù, trên đuôi “gậy” đó còn treo lủng lẳng một nhúm tua vô cùng quen mắt. Tạ Doãn kéo chân trái bị khóa lên, nằm ngửa bên mép giường, đưa tay sờ vào ngực, quả nhiên, cây sáo của hắn không còn.
Tạ Doãn ho khụ một tiếng, hơi hồi hộp hỏi:
– Cô đang làm gì thế?
Chu Phỉ không hé răng, xòe tay, phơi “kiệt tác” của mình ra cho hắn xem.
Trên ống sáo đó rất xôm tụ, bị Vọng Xuân Sơn dùng kỹ thuật đao cực kỳ tinh xảo và kỹ thuật vẽ cực kỳ vụng về khắc lên những con rùa nhỏ ngây thơ đáng yêu, hình dạng rùa khác nhau khiến bên ngoài ống sáo loang loang lổ lổ, xem ra cả đời cũng đừng hòng dùng nó để thổi ra tiếng nữa.
Tạ Doãn:
– …
Mặt Chu Phỉ không chút thay đổi nói:
– Hôm khác đền ngươi.
Tạ Doãn vội nói:
– Khỏi khỏi, không cần khách sáo, rùa thần của nữ hiệp không ngụ trên mặt tại hạ là tại hạ cảm động đến rơi nước mắt rồi.
Tạ Doãn không có những cái khác nhưng rất biết thức thời.
Chu Phỉ rung cho rớt sạch mạt gỗ trên thân đao, tra Vọng Xuân Sơn vào vỏ, tiếng động đó Tạ Doãn từng nghe không một vạn cũng tám ngàn lần nhưng bỗng dưng lần này lại bị nó làm ớn lạnh.
Hắn sợ đến mức gan run rẩy, hồi lâu không dám lên tiếng, qua một lát mới dè dặt nhẹ nhàng lắc lư cánh tay phải vướng cảnh gông xiềng:
– Mỹ nhân, xin hỏi tư thế hoàn toàn mới này làm sao mà cô nghĩ ra được vậy? Nói thế nào thì ta cũng là một mỹ nam ngọc thụ lâm phong, như vầy ra khỏi cửa như con mèo vểnh chân, cô không cảm thấy…
Hắn muốn nói “đi đái cũng phải đứng theo thế kim kê độc lập (1) à” nhưng lời chưa ra khỏi miệng bèn miễn cưỡng nuốt xuống, vẻ mặt vặn vẹo suy nghĩ, đổi một cách nói khác vô cùng thiếu nữ:
– …động tác “đá cầu” rất thô bỉ sao?
(1) Kim kê độc lập: động tác đứng một chân.
– Tại ca ca ta đấy.
Chu Phỉ nói không chút do dự:
– Ta mới không chú ý một lát là huynh ấy đã khóa một đầu vào cổ tay ngươi rồi.
Tạ Doãn luôn cảm thấy câu kế tiếp của nàng chưa chắc là lời gì hay.
Quả nhiên, Chu Phỉ nói tiếp:
– Hay là ta buộc lên cổ ngươi, ngươi khỏi cần đá cầu nữa, gặm chân là được.
Tạ Doãn nghe vậy cúi đầu nghiên cứu cái khóa trên người mình, vừa nhìn là biết không phải vật tầm thường, không thể dùng một sợi dây thép để cạy ra.
Hắn liền dứt khoát “đến đâu hay đến đó”, gác chân trên giường, không thảo luận tình huống trước mắt với Chu Phỉ nữa. Hắn đem những lời có thể nói dạo qua đầu một lần, cảm thấy ngoại trừ phí lời thì là đánh nhau, bèn không nói lời thừa thãi.
Chu Phỉ chờ hắn chất vấn nhưng chờ hồi lâu không được, chỉ nghe Tạ công tử không thể đoán theo lẽ thường dửng dưng nói:
– Cô tiến bộ nhiều lắm, vi sư rất an ủi. Có gì ăn không? Bị cô rượt cả ngày, chưa ăn uống gì nè.
Chu Phỉ “ừm” một tiếng, không hỏi hắn muốn ăn gì, xoay người đi ra ngoài.
Nàng vừa đóng cửa, Tạ Doãn liền trở mình dậy, nhảy lò cò hai cái, cầm ống sáo bị Chu Phỉ khắc đầy “hoa văn” lên, tỉ mỉ đếm, phát hiện trên ống sáo nhỏ chỉ dài cỡ lòng bàn tay này được Chu Phỉ khắc 28 con rùa, mấy con đầu trông đặc biệt hung ác, huyết khí của Vọng Xuân Sơn như thấm vào trong từng nét khắc, hận không thể từng đao liếm máu.
Tạ Doãn nhìn mà da đầu tê lạnh, không muốn biết Chu Phỉ xem ống sáo thành cái gì để khắc.
Dù sao mấy con cuối cùng vết khắc đã nhẹ đi không ít, mai rùa cũng tròn hơn, có đầu có mặt, nàng còn nhớ vẽ thêm đuôi cho mấy vị gia này nữa, hiển nhiên là không biết tại sao đã bình tĩnh lại rồi.
Tạ Doãn trầm tư đưa tay vuốt nhẹ những vết khắc.
Không lâu sau, Chu Phỉ trở về, xách theo một hộp cơm.
Tạ Doãn than vãn nhảy qua:
– May là ta biết cầm đũa bằng tay trái… hả?
Hắn mở hộp cơm ra, phát hiện cơm canh bên trong đều nguội ngắt.
Chu Phỉ tỉnh bơ:
– Ta hỏi rồi, người ta nói với tình huống của ngươi thì ăn đồ nguội là ngon nhất, bằng không hơi nóng bốc lên dễ kích độc phát tác lắm.
Tạ Doãn nhìn cơm canh nguội ngắt không có tí hơi nóng nào, dạ dày lập tức như có khối chì trĩu nặng, không có tí khẩu vị.
Hắn than thở:
– Tên nào ra vẻ hiểu biết nói với cô thế?
Chu Phỉ:
– Độc lang trung Ưng Hà Tòng.
Tạ Doãn:
– …
Trong thiên hạ, kẻ chuyên hạ độc người ta nếu Liêm Trinh là số 1 thì Độc lang trung Ưng Hà Tòng cũng phải xếp số 2, chẳng qua không biết có phải vì nguyên nhân Ưng Hà Tòng không thường qua lại ở võ lâm Trung Nguyên hay không mà ai cũng biết hắn lợi hại nhưng rất ít người có thể nói rõ hắn lợi hại chỗ nào nên càng lộ vẻ thần bí.
Người chỉ dựa vào một cái nón rơm là có thể nhìn ra người vừa khiêng qua bị trúng Thấu Cốt Thanh, tại sao lại nói hươu nói vượn trên việc nhỏ này?
Chu Phỉ nói xong, còn cố ý hỏi:
– Sao, hắn nói không đúng à?
Tạ Doãn không còn gì để nói.
Hắn nhạy bén cỡ nào, vừa nghĩ liền biết Chu Phỉ cố ý nhắc Ưng Hà Tòng là có ý gì. Nếu Ưng Hà Tòng không phải kẻ hữu danh vô thực thì nhất định có thể nhìn ra nguồn gốc Thấu Cốt Thanh trên người hắn, hiện tại chắc chắn Chu Phỉ đã biết độc của hắn bị áp chế thế nào và vì sao phát tác.
Tạ Doãn chợt ngẩng đầu, vừa nhìn sắc mặt Chu Phỉ liền biết mình đoán không sai, nhất thời, khối chì chặn trong dạ dày hắn lắc mình biến thành một khối hàn băng vừa lạnh vừa cứng, càng khó chịu hơn.
Hồi lâu hắn mới tìm về được giọng nói của mình, hỏi:
– Hắn còn nói gì nữa?
Chu Phỉ nghĩ nghĩ, nói:
– Còn nói “Quy Dương đan” của Đại Dược cốc đối với ngươi…
– Vô dụng.
Vẻ mặt Tạ Doãn tự nhiên nói tiếp lời của nàng.
Chu Phỉ sững sờ.
– Sao, cô cho rằng ta truy tra “Hải Thiên Nhất Sắc” là vì Quy Dương đan à?
Sau khoảnh khắc thất thần ngắn ngủi, Tạ Doãn nhanh chóng trấn định như thường.
Để tiện lợi, hắn gác cái chân bị khóa kia lên, tùy tiện vắt hai chân lên ghế nhỏ không ra hình thù gì cả, động tác này khá giống lưu manh, nhưng hắn làm lại phảng phất như phóng túng bất kham.
Không chờ Chu Phỉ truy hỏi, hắn thuần thục dùng tay trái nhón lấy đũa, nói:
– Ta tìm Hải Thiên Nhất Sắc chỉ là phụng di mệnh của tiên nhân, lòng lại có mối nghi ngờ khó giải nên truy tra ít chuyện cũ thôi. Cô cũng không nghĩ thử xem, Đại Dược cốc bị diệt bao nhiêu năm rồi chứ? Năm xưa bọn Ngư lão dùng đều là mấy viên thuốc còn lại bị truyền ra bên ngoài, khi Ngư lão dùng Quy Dương đan thì có cô chưa, bây giờ đã bao nhiêu năm, cô còn chui ra được thì thuốc gì mà không bị mốc meo? Đâu phải thuốc trường sinh bất lão đâu.
Chu Phỉ:
– …
Hình như đúng là có lý.
Tạ Doãn thành thạo dùng tay trái cầm đũa, quơ cơm canh nguội ngắt qua, hắn không kén chọn, cho gì ăn nấy. Ăn được mấy miếng, hắn để đũa xuống, nói với Chu Phỉ:
– Sau này có đồ nóng thì cứ cho ta ăn đồ nóng đi, thứ này chẳng tốt hơn bánh tạp trong thôn vắng ngoài thành Hoa Dung được bao nhiêu đâu.
Chu Phỉ hỏi:
– Ngươi muốn nhanh chết à?
– Không muốn.
Nếu Chu Phỉ đã biết, Tạ Doãn cũng không trốn tránh, thản nhiên nói với nàng:
– Nhưng mỗi ngày bắt ta ăn cái này, sợ là ta cũng muốn chết đấy. A Phỉ, nếu vì muốn sống lâu hơn một chút mà làm tăng nỗi khổ của mình thì mấy ngày sống thêm đó chẳng qua là nỗi khổ ngoài định mức thôi, có ý nghĩa gì sao?
Tiếp đó, chưa đợi Chu Phỉ nói, hắn liền khoát tay ngắt lời nàng:
– Kết cục bây giờ của ta, là ta cam tâm tình nguyện, không dính dáng gì đến cô. Cô không thấy lạ là tại sao nội lực của ta thâm hậu như vậy ư?
Chu Phỉ đương nhiên không phải hoàn toàn không nghi vấn, tuổi tác Tạ Doãn rành rành ra đó, nhưng nội công cao đến mức nàng bình sinh hiếm thấy… một trong những người nàng bình sinh hiếm thấy, người còn lại cho nàng cảm giác “sâu không lường được” chính là Khô Vinh thủ Đoàn Cửu Nương.
Tạ Doãn nói:
– Vì không phải tự ta luyện. Là sư thúc ta cưỡng chế dùng chân khí đả thông kinh mạch toàn thân ta, truyền hết công lực suốt đời cho ta không chừa lại chút gì.
Chu Phỉ giật mình.
Nàng xuất thân thế gia, đương nhiên hiểu rõ, một người nội công thâm hậu như vậy tiêu hao hết tu vi suốt đời sẽ có kết cục gì. Trực tiếp phế bỏ võ công có lẽ sẽ có thể kéo dài hơi tàn, nhưng nếu dùng phương pháp gì đó để truyền công thì chắc chắn chỉ có một kết cục là đèn cạn dầu.
Điều này đồng nghĩa một mạng đổi một mạng.
Tạ Doãn tiếp lời:
– Ta mang mệnh bất hiếu, sống thoi thóp hơi tàn. Ta còn sống ngày nào thì giang sơn của tiểu thúc ta chưa danh chính ngôn thuận ngày nấy. Ông ấy muốn cải cách hay muốn chinh Bắc cũng vậy, hễ là người bị ông ấy làm dính dáng tới lợi ích đều dùng ta để cản trở ông ấy, ta chính là chiếc bè trong nội đấu. Cô thấy Hành Sơn có thảm không? Nạn dân của Thục Trung có thảm không? Ca nữ tự hủy dung mạo có thảm không? Ngày nào nội đấu Triệu thị còn chưa dứt thì ngày đấy Nam Bắc khó mà thống nhất, chiến tranh vẫn xảy ra, những kẻ sống lưu lạc rày đây mai đó vẫn phải lăn lộn trong bùn lầy, bởi vậy ta còn mang mệnh bất trung gây họa cho thiên hạ. Nếu đã bất trung bất hiếu thì sống nhiều thêm một ngày cũng là thừa thãi, đúng không?
Hắn nói một chuỗi lời đại nghĩa nhưng Chu Phỉ cười nhạo không chút nể nang:
– Tào lao.
Tạ Doãn:
– …
Hắn nghĩ nghĩ, lại nói:
– Còn nữa, ngày đó trong sơn cốc của Mộc Tiểu Kiều, nếu không có cô đúng lúc tới trước, thả bọn ta ra ngoài thì ta cũng định dùng võ công của mình, vì có cô nên ta mới ma xui quỷ khiến sống thêm một năm, chuyện 48 trại chẳng qua là trả lại cô một mối ân tình mà thôi, không cần quá để bụng.
Chu Phỉ không hé răng, lúc này mới nghe ra, Tạ Doãn nói linh tinh nửa ngày hóa ra là chỉ sợ nàng để bụng, nàng hơi dở khóc dở cười, hận không thể ấn đầu Tạ Doãn vào trong bát canh, nói không chút thiện ý:
– Dù không phải ngươi phát độc vì ta thì lẽ nào ta có thể mặc kệ ngươi sao?
Tạ Doãn ngẩn ngơ, ngây ngốc nhìn nàng.
Chu Phỉ bị nhìn khiến trên mặt toát ra một tầng sát khí mỏng, ảo não vì câu buột miệng ban nãy, cả giận nói:
– Nhìn cái gì mà nhìn, còn nói nhảm nữa là khỏi ăn, nhịn đói đi!
Nói xong, nàng đứng dậy bỏ đi, giống như không hề muốn nhìn con ma bệnh dông dài phiền phức này thêm nữa.
Tạ Doãn nhìn chằm chằm bóng lưng nàng, vào lúc nàng quay lưng với hắn, ánh mắt hắn toát lên chút tham lam nho nhỏ.
Chu Phỉ đi tới cửa, chợt quay đầu lại, Tạ Doãn giật mình, vội thu hồi tầm mắt, cúi đầu nghiêm túc cắm mặt vào bát đũa trong tay.
Chu Phỉ nói rõ từng chữ một:
– Ta tin trời không tuyệt đường người. Không có “Quy Dương đan”, nói không chừng còn có “Quy Âm đan”, nếu ta là ngươi, Đại Dược cốc hay Hải Thiên Nhất Sắc, ta đều sẽ truy tra, tra đến chết. Dù cuối cùng sắp thành lại bại, ta cũng có thể nhắm mắt, hai mươi năm sau vẫn đội trời đạp đất.
Tạ Doãn chấn động mạnh.
Chu Phỉ dùng Vọng Xuân Sơn chỉ vào hắn:
– Sau này còn nói lời như thế nữa, ngươi tốt nhất kiềm nén, đừng ép ta đánh ngươi.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Hữu Phỉ
Priest
Hữu Phỉ - Priest
https://isach.info/story.php?story=huu_phi__priest