Võ Lâm Ngoại Sử epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 101: Hồi 41 – Đôi Dòng Lệ Thảm (4)
áng sớm hôm sau Khoái Lạc Vương lên đường rời Khoái Lạc Lâm.
Một đội ngũ đông đúc hùng mạnh, bao nhiêu xe lớn, bao nhiêu ngựa thồ.
Thuộc hạ của Khoái Lạc Vương rất đông. Có những người ngày thường không xuất hiện. Khoái Lạc Vương huấn luyện thuộc hạ rất nghiêm minh, khó ai có thể đạt tới trình độ ấy.
Chủ nhân Khoái Lạc Lâm, vợ chồng Lý Đăng Long cùng Sở Minh Cầm không hề lộ diện. Lý Đăng Long dĩ nhiên đã chết, còn Xuân Kiều cùng Sở Minh Cầm đâu? Nhưng chẳng ai để ý tới họ.
Chỗ nào Khoái Lạc Vương đến, có người mất tích chỉ là chuyện thường. Huống chi thân phận của họ chưa đủ gây sự chú ý của ai.
Hàng hàng lớp lớp người ngựa hướng về phía Tây.
Thẩm Lãng, Chu Thất Thất, Hùng Miêu Nhi, và Vương Lân Hoa cùng ngồi chung một buồng xe, có bốn tên nam tử giám sát họ.
Thật ra không cần ai canh giữ, họ nào chạy được đi đâu. Cả bốn đều đã bị điểm bảy tám huyệt trên người, một ngón tay cũng không cử động được.
Trời sáng trong, bụi bậm ngập đường.
Gió thổi bụi qua khung cửa sổ vương đầy trên mặt Thẩm Lãng. Tuy gương mặt bụi bậm mất đi vẻ hào sảng anh tuấn, nhưng vành môi chàng vẫn điểm nụ cười tiêu sái.
Trên con đường đi về cõi chết, ngay cả khi chung bước với tử thần, Thẩm Lãng vẫn không mất đi nụ cười ấy. Đối với chàng, cười đối mặt tử thần dễ hơn so với khóc.
Tiếng bánh xe lăn, tiếng vó ngựa đều đều...
Một buổi sáng đã trôi qua.
Có tiếng vó ngựa phi nhanh lại. Bạch Phi Phi mỉm cười khả ái qua khe cửa.
Cô phất tay, một tên nam tử ngoài xe vội nhảy xuống.
Vương Lân Hoa: - Chắc là cho chúng tôi ăn?
Bạch Phi Phi háy mắt cười: - Đúng rồi, ai nhẫn tâm bỏ đói các người?
Cô ta thò tay đặt vào buồng xe một bọc đồ ăn, có gà nướng, nai thui, ruột già, vài cái bánh nướng …
Bọn Vương Lân Hoa đã hơn hai ngày chưa ăn uống gì. Mùi thịt nướng, mùi đồ ăn nóng xông lên ngào ngạt, càng khiến người thêm đói bụng.
Vương Lân Hoa cười bồi: - Đã có lòng hảo tâm, xin giải một hai huyệt để bọn tôi ăn!
Bạch Phi Phi cười tỉnh: - Ta đã đưa đồ tới, ăn thế nào đó là chuyện của mấy người. Lại còn muốn ta phải hầu hạ sao? Khoái Lạc Vương ghen lắm à.
Nói rồi yểu điệu giơ roi đánh ngựa, thong thả ngúng nguẩy đi.
Bọn Vương Lân Hoa trơ mắt nhìn những món đồ ăn thơm phức ngay trước mặt, lại không thể nào với tới đưa vào miệng. Thật là một đòn tra tấn dã man hơn bất kỳ hình phạt nào trên đời.
Hùng Miêu Nhi giận đến điên người, nhưng cả người không sao cử động được. Anh còn biết làm gì ngoài trơ mắt nhìn.
Một lúc sau, tiếng cười lanh lảnh của Bạch Phi Phi lại vang lên ngoài cửa sổ.
Cô thò đầu vào, chớp mắt cười: - Ý trời, sao ăn ít vậy? Đồ ăn còn nguyên vẹn như chẳng ai đụng vào. Không ngon miệng?
Thò tay lấy túi thức ăn, rồi ném mạnh ra xa.
Suốt đường đi, bọn Thẩm Lãng cứ bị hành hạ như vậy. Bạch Phi Phi rất thích thú vui vẻ, tựa như chỉ cần thấy người khác tủi cực khổ sở, cô ta hạnh phúc vô vàn.
Chưa tới hai ngày, họ đã bị hành hạ đến không còn ra hình người. Chu Thất Thất dĩ nhiên tiều tụy xanh xao. Hùng Miêu Nhi tuy tức đến muốn chửi, nhưng không còn sức để mở miệng.
Chiều ngày thứ hai, nắng hoàng hôn óng ánh rọi xuống bãi cát vàng trên đường ra sa mạc. Đất trời một màu ảm đạm thê lương. Văng vẳng đâu đây tiếng hát buồn trong chiều vắng... “Bước đường ra Ngọc Môn Quan, đôi dòng lệ thảm không ngừng tuôn rơi”...
Hùng Miêu Nhi cười thảm: - Hồi tôi còn nhỏ xíu, nghe hai câu hát này, tôi tưởng tượng... Dưới trời hoàng hôn ảm đạm, trên con đường qua ải Ngọc Môn, một lữ khách cô đơn cỡi ngựa dưới nắng chiều vàng nhạt, lủi thủi đi về phía tây... như một bức họa lay động lòng người. Tôi ước ao có một ngày sẽ đặt chân đến nơi này...
Vương Lân Hoa: - Bây giờ, coi như anh đã toại nguyện.
Hùng Miêu Nhi buồn rầu: - Không sai, coi như tôi đã toại nguyện, đã tới Ngọc Môn Quan. Nhưng ánh hoàng hôn thê lương ảm đạm đâu?... Ải Ngọc Môn hùng vĩ ở nơi nào?... Rốt cuộc tôi chẳng thấy cái gì, chỉ sợ rồi vĩnh viễn tôi cũng sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy.
Chu Thất Thất dùng hết khí lực nói: - Miêu Nhi, anh chán nản vậy sao? Sao lại trở nên tầm thường như thế? Khi khái ngày xưa của anh đâu?
Vương Lân Hoa thở dài: - Chẳng lẽ nàng không biết, cái đói có thể làm tiêu tan dũng khí của con người.
Chu Thất Thất lặng thinh.
Đoàn người ngựa đột nhiên dừng hẳn lại. Bên ngoài có tiếng chuông leng keng...
Mấy tên nam tử mở cửa xe, lần lượt khiêng bọn Thẩm Lãng xuống.
Dưới ánh nắng chiều, trên bãi cát vàng tưởng chừng như vô biên vô tận, một hàng lạc đà thật dài nối đuôi nhau. Trên lưng mỗi con lạc đà là chiếc ghế đôi nhỏ được phủ màn che chung quanh, trông như một chiếc lều con.
Đây chính là sa mạc đầu tiên ra quan ngoại, “Bạch Long Đôi”. Ở sa mạc, ngựa không thể dùng cho vận chuyển nữa.
Hai con lạc đà được thong thả dẫn tới chỗ bốn người.
Hùng Miêu Nhi ngạc nhiên hỏi: - Cái gì vậy?
Một tên canh lạnh lùng: - Đây chính là chuyến đò ra sa mạc, cứ ngoan ngoãn ngồi trên ấy.
Vừa nói vừa túm lấy Hùng Miêu Nhi đặt lên một chiếc ghế có màn che kia.
Chu Thất Thất đưa ánh mắt ảm đạm nhìn Thẩm Lãng, thầm nghĩ sẽ cùng người yêu trên con đường cuối của cuộc đời, trong lòng lẫn lộn ngọt bùi cay đắng...
Bỗng đâu Bạch Phi Phi phóng ngựa tới, cười khanh khách: - Ngồi ngất ngưởng trên lưng lạc đà dưới ánh hoàng hôn giữa sa mạc... thật là thơ mộng. Chu Thất Thất, nàng nghĩ mình sẽ chung hưởng với ai cái cảnh mộng mơ này?
Chu Thất Thất mím môi không nói.
Bạch Phi Phi sa sầm nét mặt: - Nàng không để ý chi đến tôi,... được!
Mặt hầm hầm, cô vung roi hướng Vương Lân Hoa nói lớn: - Đặt cô nương này chung một lạc đà với hắn... Ha ha ha, Vương Lân Hoa, tỷ tỷ đối với ngươi cũng không tệ, phải không?
Ngửa mặt cười dài, vung roi, phóng ngựa đi...
Chu Thất Thất lòng tan dạ nát, rưng rưng: - Bạch Phi Phi, hãy để tôi chung bước cùng Thẩm Lãng trên đoạn cuối cuộc đời. Chết rồi tôi cũng cảm kích cô.
Nhưng Bạch Phi Phi không quay đầu lại, cô ta đã đi xa.
Vương Lân Hoa buồn rầu nói: - Thị đi mất rồi, nàng kêu cũng vô ích... Thật ra thì tôi cũng không khác Thẩm Lãng bao nhiêu. Trên đường, nàng nghĩ tôi là Thẩm Lãng cũng vậy thôi mà.
Đưa ánh mắt thật buồn đầy tuyệt vọng nhìn Thẩm Lãng, Chu Thất Thất nghẹn ngào: - Thẩm Lãng... Thẩm Lãng... Thẩm Lãng...
Tới lúc này, nàng đã chẳng nói nên lời, chỉ không ngừng gọi tên Thẩm Lãng. Mỗi tiếng gọi chứa chan bao nỗi niềm oán hận lẫn bi thương, khiến lòng người xao xuyến. Ngay cả những kẻ canh giữ cũng không khỏi bùi ngùi xúc động, thương cho đôi tình nhân bị người nhẫn tâm chia rẽ, trên con đường trước khi vĩnh biệt cõi đời. Còn gì chua xót bi thảm hơn chăng?
Chu Thất Thất không ngăn được đôi dòng lệ thảm, không cầm được tiếng khóc thê lương.
Thẩm Lãng nhìn nàng âu yếm thiết tha, từng tiếng chàng dịu dàng nhắc gửi tới nàng: - Thất Thất, em hãy yên lòng, đây quyết không phải đoạn đường cuối của hai ta.
Chu Thất Thất nức nở: - Em chỉ muốn chết ngay bây giờ... chết bây giờ, ít nhất em còn thấy anh...
Hùng Miêu Nhi tan nát tâm can nhìn hai người, nỗi bi phẫn trào dâng, anh liếc mắt nhìn trời hét lớn: - Ông trời, phải để tôi sống để rửa cái hận này, đừng để tôi chết tức tưởi như vậy!
Một cơn gió lớn vô tình thổi tới, cuốn cát bụi mịt mù thổi lên cao. Tiếng la bi tráng của anh cũng bị cuốn lên rồi mất hẳn trong trận cuồng phong vô vọng.
Lạc đà thong dong thả bộ trên sa mạc mênh mông, chiếc ghế trên lưng cũng lắc lư theo từng nhịp bước.
Thẩm Lãng cùng Hùng Miêu Nhi như đang ngồi trên một chiếc thuyền con chòng chành giữa những cơn sóng dập dìu ngoài biển cả. Tiếng chuông leng keng từ cổ lạc đà đinh tai nhức óc, những trận cuồng phong thét gào phảng phất xa xăm...
Và... Chu Thất Thất... bóng dáng người yêu mãi tận cuối chân trời...
Hùng Miêu Nhi không nói năng gì, thậm chí anh cũng không dám nhìn Thẩm Lãng. Anh sợ khi nhìn thấy chàng, anh sẽ không ngăn được đôi dòng lệ.
Thẩm Lãng lại cứ lẳng lặng nhìn anh. Mặt của hai người như gần sát nhau. Chiếc ghế nơi lưng lạc đà nhỏ đến đáng thương.
Màn đêm buông xuống, ngay cả gần trong gang tấc cũng không nhìn rõ. Khoái Lạc Vương như rất vội vã về nhà, nên mạo hiểm đi xuyên bão cát suốt đêm trường.
Không biết qua bao lâu, Hùng Miêu Nhi rốt cục cũng ngẩng đầu lên.
Anh mơ hồ thấy gương mặt của Thẩm Lãng rất an tường thư thái. Sự nhẫn nại vượt ngoài ý tưởng, cơ hồ như quá sức của con người.
Hùng Miêu Nhi: - Anh đang nghĩ gì?
Thẩm Lãng: - Vào lúc này, tốt nhất đừng nên suy nghĩ.
Hùng Miêu Nhi: - Nhưng, … anh nghĩ chúng ta còn cơ hội thoát sao?
Thẩm Lãng mỉm cười: - Chỉ cần sống, luôn sẽ có cơ hội.
Hùng Miêu Nhi âu sầu nói: - Nhưng chúng ta còn sống được bao lâu?
Thẩm Lãng chậm rãi: - Cứ tình hình này, Bạch Phi Phi có lẽ không muốn giết chúng ta, nếu không cô ta đã chẳng miệng lưỡi ngăn cản Khoái Lạc Vương. Cô ta có vẻ hết sức hứng thú khi hành hạ chúng ta, lại cảm thấy chưa hành hạ chúng ta đủ khổ, mà chỉ khi chúng ta sống, cô ta mới hành hạ được. Cô nàng sẽ quyết không để chúng ta chết sớm...
Hùng Miêu Nhi sầu thảm: - Sống mà bị con quỷ cái đó hành hạ, so với chết có khác gì đâu...
Thẩm Lãng: - Khác chứ,... sống và chết khác hẳn nhau. Chúng ta,... anh và tôi quyết không thể tự hại mình. Chúng ta nhất định phải cho Bạch Phi Phi thấy cái giá trị của những trò tra tấn, may ra chúng ta mới có thể tồn tại, chúng ta mới có thể sống còn.
Chàng khẽ mỉm cười, nói tiếp: - Lòng tin, quan trọng là phải có lòng tin. Bất kể lúc nào, bất kể nơi đâu, cũng phải giữ vững lòng tin vào cuộc sống. Chỉ có sinh tồn, mới là giá trị chân chính nhất của con người.
Hùng Miêu Nhi nhìn chàng,... người mà lúc nào cũng rất nhu hòa, nhưng ánh mắt như vĩnh viễn không bao giờ khuất phục, cũng như nụ cười... nụ cười trên môi chàng vĩnh viễn không mất được, trước bất kỳ hành hạ tra tấn nào...
Đây chính là lòng kiêu hãnh của con người.
Tự đáy lòng Hùng Miêu Nhi trào dâng một niềm nể phục, anh khẽ thở dài: - Anh và Bạch Phi Phi là hai loại người hoàn toàn khác nhau! Cô ta sống là vì nỗi hận của chính bản thân mình, và cái chết của người khác. Còn anh, ngay cả chết cũng là vì sự sống của người khác.
Gió bão thét gào như tiếng gọi hồn của yêu ma quỷ dữ, quyết một lòng cướp lấy mạng sống, giam giữ linh hồn của con người.
Phía trước truyền tới những tiếng la... “Dừng bước, … hạ trại! … Dừng bước, … hạ trại!”...
Ngay sau những tiếng la là một trận cuồng phong thổi tới, cát bụi ngập trời. Hàng ngũ lạc đà rốt cục hoàn toàn dừng lại.
Thẩm Lãng cùng Hùng Miêu Nhi vẫn ở trên lưng lạc đà một hồi lâu. Trong suốt khoảng thời gian này, họ không nghe bất kỳ thanh âm gì, không tiếng người huyên náo, không tiếng khiêng chuyển hành lý, càng không tiếng trống tiếng kèn...
Khi được đưa xuống lưng lạc đà, họ thấy chiếc lều to lớn sang trọng của Khoái Lạc Vương được dựng trên một gò cát cao nhất. Chung quanh là bốn năm túp lều nhỏ.
Hai tên canh đưa họ vào chiếc lều bên trái. Bên trong đồ đạc bừa bộn.
Chu Thất Thất ngồi ở một góc lều.
Nàng ngồi đó đang ngóng trông Thẩm Lãng, đưa ánh mắt bi ai lẫn khát khao đắm đuối nhìn tình nhân. Nàng ước mong có thể vùi đầu vào ngực chàng, được cùng người yêu ôm nhau thật chặt, cho dù phải tan xương nát thịt, nàng cũng cam lòng.
Nhưng,... Thẩm Lãng lại bị đặt vào một góc khác. Tuy hai người xa nhau không đầy một thước, nhưng đối với nàng như thiên lý ngàn trùng.
Nàng có vận dụng hết sức lực, cũng không thể tiến về hướng Thẩm Lãng, chẳng thể ôm lấy đôi tay rắn chắc, hay nép mình vào lồng ngực kiên trung.
Nàng chỉ có thể nhìn vào ánh mắt của chàng, ánh mắt hiền hòa tha thiết đang nhìn nàng âu yếm.
Ánh mắt hai người đã cùng chung điểm hẹn. Ở nơi đó, không chỉ có ánh mắt hòa hợp, sinh mệnh dung hợp, tâm hồn khế hợp, mà không có bất kỳ mãnh lực nào trên đời có thể phân chia.
Cũng không ngôn ngữ nào có thể tỏ bầy tình ý của hai người.
Vương Lân Hoa chợt thở dài: - Thẩm Lãng, đừng trách tôi, đây không phải là chủ ý của tôi.
Thẩm Lãng mỉm cười: - Có ai trách anh đâu.
Vương Lân Hoa cười khổ: - Mặc dù nàng và tôi chung một lều, nhưng thật chẳng dễ chịu chút nào. Nàng cứ trợn hai mắt nhìn tôi chằm chằm, như muốn cắn đứt cổ của tôi vậy.
Hắn thở dài nói tiếp: - Tôi bây giờ mới biết oán hận lại có sức mạnh như vậy. Dù nàng chỉ trợn mắt nhìn tôi, mà lông gáy tôi dựng đứng lên, lạnh cả xương sống.
Hùng Miêu Nhi nheo mắt cười khẩy: - Anh sợ nàng?
Vương Lân Hoa: - Không phải sợ nàng, mà là sợ ánh mắt của nàng. Trong ánh mắt đó hàm chứa bao nhiêu u uẩn oán hận. Cái u uẩn oán hận mà người trên đời ai thấy cũng sợ.
Hùng Miêu Nhi im lặng hồi lâu rồi thở dài: - Không sai, sức mạnh của cừu hận thật đáng sợ.
Vương Lân Hoa: - Tôi từng nghe qua ‘sức mạnh tình yêu và sức mạnh hận thù, … nhưng so với yêu, hận đáng sợ hơn nhiều’... Bây giờ tôi cũng đã hiểu ý tứ của những lời này.
Thình lình bên ngoài có tiếng người tiếp: - Không sai, sức mạnh vĩ đại nhất trên đời chính là ‘cừu hận’.
Bạch Phi Phi thong thả đi vào...
Cô khoác trên người chiếc áo choàng màu hoàng kim, cột tóc bằng dây vàng, trông như một nàng công chúa xinh đẹp của sa mạc.
Trên gương mặt cô là nụ cười hiền hòa khả ái, nhưng trong đôi mắt xinh đẹp lóe lên tia lạnh lùng tàn độc, quỷ quyệt gian ma...
Cô quét mắt qua gương mặt từng người, mỉm cười: - Bây giờ, chắc các người đã nếm mùi của ‘cừu hận’?
Không ai mở miệng, Chu Thất Thất đã hận đến nói không ra lời.
Bạch Phi Phi thong thả: - Tôi đối với các người như vậy, chẳng qua là muốn các người nếm thử cái mùi ‘cừu hận’ mà thôi... Chắc các người chưa từng hận ai như vậy?
Cô chắp tay sau lưng, thủng thẳng đi đến trước mặt Chu Thất Thất, chậm rãi: - Bây giờ, nàng rất hận tôi, đúng không?
Chu Thất Thất nghiến răng, nhìn cô chằm chằm.
Bạch Phi Phi cười: - Tôi chỉ không để nàng cùng Thẩm Lãng đi chung một đoạn đường, trong mắt người khác đây thật ra chỉ là chuyện nhỏ,... nhưng nàng... nàng lại hận tôi tận tủy xương.
Chu Thất Thất run giọng: - Ngươi biết … ngươi cũng biết …
Bạch Phi Phi ngắt lời: - Dĩ nhiên là tôi biết. Có nhiều chuyện chẳng là gì trong mắt người thường, nhưng trong mắt của tình nhân, lại trở nên hết sức lớn lao trọng đại.
Chu Thất Thất hét lên: - Không sai, ta hận ngươi, ta hận ngươi, ta hận ngươi!
Bạch Phi Phi: - Bất quá tôi chỉ tách nàng và Thẩm Lãng một đoạn đường, nàng đã hận tôi như vậy... Thử hỏi …, nếu mẫu thân nàng cả một đời không còn mặt mũi gặp lại người yêu, vì bà đã bị người làm nhục, rồi cuối cùng, bà cũng bị kẻ kia bỏ rơi không thương tiếc...
Cô ta như đang bị kích động mạnh, cười chua xót nói tiếp: - Nếu như nàng là đứa bé sinh ra bởi sự điếm nhục kia. Mẹ nàng vì quá hận người cha vô lại, đem hết oán hận đó trút lên đầu nàng...
Cô ta rít lên: - Nên cả đời nàng sống trong thống hận, chỉ còn biết có ‘hận’ chứ chẳng biết ‘yêu’. Thế giới của nàng không có tình yêu, vì ngay cả người thân duy nhất của nàng, … người mẹ … người sinh ra nàng cũng hận nàng,... mà chính bản thân nàng lại hoàn toàn không có lỗi gì gây ra sự khổ đau của mẹ...
Cô nắm vạt áo Chu Thất Thất hét lớn: - Nếu nàng lớn lên như thế, thì nàng sẽ ra sao?
Chu Thất Thất rúng động: - Tôi... tôi...
Bạch Phi Phi cười buồn bã: - Người như nàng, … thiên kim tiểu thơ nơi gác ngọc lầu vàng, được nuôi nấng cưng chiều chở che bảo bọc,... lẽ dĩ nhiên sẽ chẳng bao giờ nghĩ tới những chuyện này. Chỉ vì tôi không cho nàng cùng người tình cưỡi chung một lạc đà, nàng đã coi đó là chuyên bi thương nhất trên đời, đã hận không một đao giết quách tôi.
Chu Thất Thất cúi đầu nhỏ giọng: - Tôi không có ý này.
Bạch Phi Phi buông vạt áo Chu Thất Thất, đứng thẳng người, hít một hơi thật sâu, rồi thở ra thật mạnh, đưa tay vuốt tóc trên trán, lại nở nụ cười hiền dịu đáng yêu.
Cô nghiêng đầu liếc nhìn Thẩm Lãng tủm tỉm: - Nếu nàng không có ý đó, sớm mai lại để nàng ngồi chung với Vương Lân Hoa nhé.
Nói rồi, xoay lưng yểu điệu bước ra.
Một hồi lâu trong lều không ai nói gì. Có người đưa đồ ăn thức uống tới đút cho họ. Ăn uống xong, vẫn không ai mở miệng.
Cuối cùng Hùng Miêu Nhi thở dài lẩm bẩm: - Thật là một cô gái khó hiểu. Không biết nên ghét hay thương. Có lẽ... là nên... thương hại...
Võ Lâm Ngoại Sử Võ Lâm Ngoại Sử - Cổ Long Võ Lâm Ngoại Sử