Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tiêu Nhiên Mộng
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 106: Nghi Ngờ Lẫn Nhau
M
ặt trời dần dần lặn xuống, đêm tối bắt đầu trải dài cánh tay của mình. Tôi nhíu chặt mày, không ngừng vắt khăn lau mồ hôi trên trán Bộ Sát. Cung nữ bên cạnh muốn đến giúp liền bị tôi nhất quyết cự tuyệt.
Một giờ sau, cơ thể nóng rực của Bộ Sát từ từ hạ nhiệt, cuối cùng trở nên lạnh ngắt, hàng mi như kết một tầng sương. Tôi hoảng sợ, cuống quít dò mạch đập của huynh, chỉ cảm thấy huyết mạch toàn thân như bị đông cứng, sinh mệnh ngày càng mỏng manh.
Tôi hốt hoảng, chỉ sợ cái chết của người trước mắt đến nhanh tới mức không khống chế được:"Chăn đâu! Mau đi mang chăn đến! Mau đốt lò sưởi lên, mau!"
Căn phòng phút chốc lộn xộn cả lên nhưng lò sưởi vẫn được đốt lên rất nhanh. Tôi nhận tấm chăn được mang đến đắp lên người Bộ Sát, nhưng những sợi tóc như kết sương kia cũng chẳng có gì thay đổi.
"Bộ Sát, huynh đừng làm muội sợ!" Giọng tôi nghẹn lại, tay đặt trên trán huynh ấy, chỉ cảm thấy độ ấm cơ thể như bị cơn lạnh kia từng chút hút đi sinh mệnh mà chẳng thể làm gì.
Tôi bắt đầu nhớ lại khi còn ở Hoàng cung Kì quốc, chỉ vì muốn truyền cho tôi nội lực mà huynh ấy mặc kệ nội thương của mình có tăng thêm hay không, không ngừng đưa chân khí vào người tôi. Còn tôi.…
Tôi sửng sốt, nội lực! Nội lực giống nhau!
Xốc hết chăn lên, tôi đỡ Bộ Sát ngồi khoanh chân lại, hai tay đặt lên tấm lưng rộng của huynh ấy. Cái lạnh trên cơ thể Bộ Sát khiến tôi rùng mình. Tôi cắn răng, thúc đẩy nội lực trong cơ thể. Nội lực cuồn cuộn không ngừng chảy vào từ hai huyệt Thần đường, Tâm du.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, tôi chỉ cảm thấy nội tức càng ngày càng loãng, khí lực trên người như bị rút đi từng giờ. Nhưng thân thể Bộ Sát lại ngày một ấm lên, tâm mạch trên cổ tay cũng đập ổn định trở lại.
Tôi chậm rãi thu lại chút nội lực ít ỏi, vừa định chống tay đứng dậy thì ngoài cửa bỗng vang lên tiếng đánh nhau huyên náo.
Tôi hoảng hốt, còn chưa kịp phản ứng, cửa phòng đã bật mở. Một cái bóng màu tím cuốn theo mùi máu vọt đến trước mặt, phía sau là đám thị vệ vẻ mặt hoang mang đuổi theo.
Chỉ cảm thấy được hàn quang vừa lóe thì lưỡi kiếm sắc lẻm đã lại vọt đến. Chính vào lúc này, thể tức chưa kịp thu lại đã phản chấn mạnh lên cơ thể mình. Mặt tôi trắng bệch, ngã thẳng người về sau, khó khăn tránh đi đao phong, miệng ho mạnh một ngụm máu.
Bộ Sát không có sức chống đỡ, hiển nhiên cũng bị ảnh hưởng bởi lực phản chấn, từ từ ngã lên người tôi, khóe miệng tràn tơ máu.
Tôi kinh sợ, tay không chụp lấy lưỡi kiếm lần thứ hai đâm tới, máu tươi chảy thành dòng trên cổ tay. Tay vung mạnh hất thanh đoản kiếm ra, đẩy lùi người kia, không cần nhìn đối phương là ai đã lao đến bắt mạch cho Bộ Sát.
Tốt rồi! Tôi thở hắt ra, lúc này mới cảm thấy cơn đau trên bàn tay mình, cả người vô lực mềm nhũn. Tôi tùy tiện xé một mảnh vải băng lại để cầm máu, ngẩng lên nhìn thích khách đã bị đám thị vệ bắt lại mà không khỏi sửng sốt.
"Tử Huyên?!" Tôi dém chăn kĩ cho Bộ Sát, nhíu mày đối diện với ánh mắt ngun ngút hận thù của nàng ta,"Vì sao cô lại muốn giết tôi?"
Tử Huyên bật cười lạnh, quát với thị vệ xung quanh:"Nói thế nào thì ta cũng là thị nữ thiếp thân của Thiếu chủ, các ngươi không có tư cách bắt ta!"
Thị vệ giữ nàng ta hơi ngập ngừng, mặt lộ vẻ khó xử nhìn về phía tôi. Tôi gật khẽ đầu, rút tơ Tuyệt ở cổ tay phải ra. Tử Huyên vừa được tự do liền tiến nhanh đến trước mặt tôi khiến đám thị vệ hốt hoảng vội đuổi theo bảo hộ vòng quanh.
"Ngươi hỏi ta vì sao lại muốn giết ngươi ư?" Tử Huyên lại bật ra một tràng cười châm chọc, tay trái hơi nâng, tiếng cười ấy lại tràn đầy thê lương xót xa,"Bởi vì ta phải. báo thù!"
Tôi ngẩn ra, lúc này mới phát hiện trong tay nàng ta là một tấm mộc bài, nhìn thoáng có điểm trông giống một bài vị cổ.
Bắt gặp vẻ mặt nghi hoặc của tôi, Tử Huyên bỗng cười điên cuồng, giơ bài vị lên ngang mắt tôi, giọng khàn đi:"Ngươi tốt nhất là nhìn cho kĩ xem, đây là bài vị của ai!!"
Tôi nhìn chăm chú, không khỏi kinh hãi bật thốt:"Lam Yên?! Lam Yên đã chết rồi ư? Cô ấy chết như thế nào?"
"Ngươi quả nhiên là không biết Lam Yên đã chết." Tử Huyên chậm chạp rũ tay nhìn tấm bài vị, đôi mắt toát ra vẻ cô đơn lạnh lẽo, từng giọt nước mắt đọng nơi khóe mắt cuối cùng cũng lăn dài,"Thiếu chủ, quả thật là tàn nhẫn vô cùng!"
Tôi khiếp sợ nhìn nàng ta, giọng lạc đi:"Cô... Cô ấy là do Kì Nhiên giết? Vì sao Kì Nhiên lại muốn giết cô ấy?" Trong lòng dường như đã có đáp án khiến cho nỗi sợ trong tôi không ngừng dâng cao.
Tử Huyên ngước nhìn gương mặt càng ngày càng trắng của tôi, chợt bật cười sằng sặc, tiếng cười kia đầy vẻ điên loạn, rồi lại bi thảm tới cực điểm:"Ha ha ha.. Đồ ngu ngốc, Lam Yên tỷ yêu Thiếu chủ như vậy, lúc nào cũng trung thành và tận tâm như thế, Thiếu chủ vì sao lại muốn giết tỷ ấy nhỉ?" Nàng ta ghé sát vào, túm lấy áo tôi rít lên,"Nếu không phải do ngươi, nếu không phải do Lam Yên tỷ nói với ngươi điều không nên nói thì làm sao Thiếu chủ lại giết tỷ ấy chứ?!"
Cả người tôi nhất thời tê cứng đến tận cùng, trong tai chỉ còn tiếng khóc ai oán của Tử Huyên như hàng ngàn con ngựa giẫm vào màng nhĩ.
"Lam Yên tỷ đã nói với ngươi Thiếu chủ hiện giờ có bao nhiều phần đáng sợ mà! Thế nhưng ngươi lại tự cho mình đúng. Ngươi có từng để tâm đến an nguy của tỷ ấy hay không? Ngươi biết rõ Thiếu chủ nghe được đoạn đối thoại của hai người, nhưng vẫn không cầu tình, thậm chí còn nổi giận với Thiếu chủ, chọc cho Thiếu chủ hạ lệnh xử tử Lam Yên tỷ ngay tại chỗ. Bất luận bọn ta cầu xinnh thế nào, bất luận thế nào."
Giọng của Tử Huyên từ từ nhỏ đi, thay vào đó là tiếng khóc nấc đầy đau đớn. Nàng ta ngồi xổm xuống, úp mặt vào tấm bài vị, từng hàng nước mắt trong suốt rơi như mưa.
"Xin lỗi." Tôi ngồi phịch xuống, im lặng nhìn mái tóc dài hỗn loạn của Tử Huyên, một lúc lâu sau mới có thể thều thào mấy tiếng.
"Ngươi là đồ đốn mạt máu lạnh!" Tử Huyên cầm bài vị trong tay nện mạnh vào người tôi. Bị đau, tôi trở tay bắt lấy bài vị đó, chỉ cảm thấy nó nặng như chì.
Nàng ta đứng dậy, mắt trừng lên nhìn tôi gằn giọng:"Ngươi và Thiếu chủ căn bản là cùng một loại người. Trừ những kẻ bọn ngươi quan tâm, sống chết của những kẻ khác đều là dư thừa. Ngay cả một câu xin lỗi cũng chẳng có lấy chút cảm giác đau buồn nào. Các ngươi. Ngươi và Thiếu chủ, còn có cả tên sát thủ này! Các ngươi đều là những kẻ không nên tồn tại trên thế gian này, các ngươi đều là đám quái vật máu lạnh!!!"
Tôi thở dài, lau nước mắt trên bài vị, giọng bình tĩnh:"Cô nói đúng, ta có chút áy náy, nhưng quả thật không buồn. Tử Huyên, cô có biết Kì Nhiên hiện tại ở đâu không?"
Tử Huyên lau nước mắt trên mặt, đôi mắt xin đẹp nhìn tôi không chớp, một lúc sau mới đáp:"Không biết."
Nhìn ánh mắt nàng ta, tôi có chút hoảng hốt. Năm ấy, đó là đôi mắt ngang bướng kiêu ngạo chừng nào, kiêu ngạo nhưng trong suốt đơn thuần biết chừng nào. Giờ đây, đôi mắt ấy như giăng kín một lớp bụi mờ, mãi không thể sáng lấp lánh như trước nữa.
Chuyện năm đó, kẻ bị tổn thương không chỉ có ba chúng tôi. Có điều, dù có nhiều thứ xảy ra nữa thì tôi cũng chẳng còn tâm trạng quan tâm thêm.
Tôi thật sự không hi vọng Kì Nhiên lại trở thành một người máu lạnh vô tình như thế, trở thành một người còn vô tình hơn cả tôi.
"Kì Nhiên ở Sứ thần quán phía tây nam Thương Tuyết quốc." Tiếng nói âm trầm biếng nhác vọng từ ngoài cửa vào, Bạch Thắng Y một thân áo trắng chậm rãi bước đến, trên môi treo nụ cười khiến tôi rùng mình.
Nhìn ánh nến lập lòe trong phòng, liếc sang viên dạ minh châu to như cái chén, rồi lại nhìn ra bầu trời đang dần tối đi ngoài cửa sổ, sắc mặt tôi từ từ bình tĩnh lại, ổn trọng nhìn người nam tử vẫn luôn khiến mình sợ hãi bội phần trước mắt, mở miệng:"Bạch Thắng Y, cầu xin ngươi mau đưa Bộ Sát đi tìm sư phụ Tạ Yên Khách của ngươi, mau đi ngay lập tức được không."
Hai hàng mày Bạch Thắng Y hơi nhíu, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc nhưng lại nhanh chóng cười khểnh:"Ngươi dựa vào đâu mà cho là ta sẽ giúp ngươi?"
Khóe miệng tôi miễn cưỡng kéo thành nụ cười, nghiêng sang bóc vỏ một viên thuốc Kì Nhiên để lại nhét vào miệng Bộ Sát, không quay đầu đáp:"Ngươi cho là nếu có người khác giúp đỡ, ta sẽ cầu ngươi ư? Là do căn dặn của Kì Nhiên mà thôi."
Ngước lên nhìn hắn, tôi cười đắng ngắt:"Ta không biết vì sao Kì Nhiên lại tin tưởng ngươi như vậy nữa? Biết rõ ngươi hận Bộ Sát nhưng lại để ngươi đưa huynh ấy đi chữa trị. Chàng tin ngươi, nhưng ta thì không tin. Nếu không phải vì thời điểm bất đắc dĩ thế này, ta cũng sẽ không cầu xin ngươi. Ta nhất định phải đi tìm Kì Nhiên."
Thân thể Bạch Thắng Y bỗng run lên, sắc mặt trắng bợt, ho ra một búng máu đen.
Tôi giật mình, nghĩ thầm: ngươi chết rồi thì ai cứu Bộ Sát đây? Thế nên, tôi chạy vội tới bắt lấy hai cổ tay hắn. Sau khi bắt mạch, tôi không khỏi hoang mang:"Trên cơ thể ngươi mang loại cổ gì mà kì lạ như thế?"
Bạch Thắng Y nhướng mày, giật khỏi tay tôi, giọng lạnh đi trông thấy:"Ai cần ngươi lo. Muốn tìm Nhiên, sao còn chưa đi?!"
Tôi sửng sốt một lúc, chợt cười rộ:"Nói như thế là ngươi đồng ý rồi? Cảm ơn!"
Thấy gương mặt hắn lộ vẻ giận dữ, tôi không khỏi buồn cười, xoay người nhìn về phía Tử Huyên, bình tĩnh lên tiếng:"Ta có thể mượn linh vị này không? Ta muốn mang nó đến trước mặt Kì Nhiên."
Ánh mắt Tử Huyên lộ vẻ kì dị, nhìn tôi không nói gì, nhưng tôi biết rất rõ nàng ta đang muốn biết lí do.
Tôi cười khẽ:" Bởi vì cho dù là ta, hay là chàng, cũng đều không muốn trở thành một kẻ ích kỷ máu lạnh cả. Kỷ sở bất dục, vật thi u nhân. Chỉ muốn là người duy nhất bảo vệ người, là người duy nhất cho người hạnh phúc. Vòng luẩn quẩn như vậy, thật sự rất hẹp hòi. Trái tim của chúng ta vĩnh viễn sẽ không thể nào tự do, cũng sẽ mãi mãi không hạnh phúc."
Chuyện mình không muốn thì cũng đừng làm với người khác
Ánh mắt Bạch Thắng Y lộ vẻ nhạo báng, liếc mắt nhìn tôi, giọng lạnh đi:"Tốt nhất là đợi đến khi gặp Nhiên, ngươi nên nhớ kỹ câu mình nói ngày hôm nay."
Tôi giật mình, trong thâm tâm dâng lên một sự bất an.
Khoác một lớp áo mỏng, mạo hiểm khi trời vừa tảng sáng lành lạnh, tôi đi nhanh trên đường cái vắng vẻ hướng về phía phủ trạch tiếp đón sứ thần Y quốc ở phía tây nam. Thấy tôi đến, thủ vệ ở cổng liền ngăn lại.
Thị vệ vẫn luôn theo sau tôi lập tức bước tới, giơ một tấm kim bài nạm ngọc lên. Thủ vệ kia nhìn kĩ, thái độ sau đó cực kì cung kính với tôi.
Tôi cũng không quan tâm đến biểu tình của họ, hỏi vị trí của Kì Nhiên rồi chạy vào trong. Nhớ lại vẻ mặt lo sợ muốn nói lại thôi của lính gác, bất an trong lòng phút chốc tăng vọt.
Tôi cắm đầu chạy như bay đến sương phòng trước mắt, không để cho bản thân thêm một chút do dự nào, một tay ôm bài vị, tay kia đẩy mạnh cửa lao vào phòng.
Mùi hoan ái nồng nặc xộc vào khoang mũi cùng với hương thơm thanh thuần của thiếu nữ và một mùi hương vô cùng quen thuộc khác.
Lặng người nhìn hai người lõa thể ôm nhau nằm trên giường, tôi chỉ cảm thấy tâm trí mình đau như búa bổ, có tiếng ong ong cứ vang vọng mãi chẳng thể ngừng, đến nỗi đánh rơi bài vị từ lúc nào chẳng biết. Hai người kia, không phải ai khác, chính la Kì Nhiên và Duẫn Thiên Tuyết.
Hai người trong phòng cuối cùng cũng phát hiện sự khác thường, đồng thời xoay lại. Đôi mắt xanh thẳm kia lạnh lùng không chút dao động nhìn tôi, thần sắc chàng đạm mạc như không để tâm chuyện bị tôi nhìn thấy.
Duẫn Thiên Tuyết mỉm cười với tôi, vẻ đắc ý oán hận hiện rõ mồn một trong đáy mắt, rồi lập tức quay sang dựa vào lòng Kì Nhiên, giọng nũng nịu:"Phu quân, người chàng yêu đến tìm chàng kìa."
Mười ngón tay thon dài của Kì Nhiên vuốt nhẹ suối tóc mềm mượt của Duẫn Thiên Tuyết, đôi mắt xanh không chút cảm xúc nhìn tôi, cười lạnh:"Người yêu gì chứ. Tuyết nhi, đừng đùa, nàng ta chẳng qua. là người mà trước kia ta không chiếm được nên mới có chút chấp nhất đặc biệt thôi."
"Bây giờ." Gương mặt trắng bệch của chàng nổi lên nụ cười tàn khốc,"Nàng ta cứ khăng khăng một mực theo ta, ngược lại khiến ta cảm thấy thật nhạt nhẽo."
Hít sâu một hơi, tôi bình tĩnh quan sát một màn trước mắt, móng tay đâm sâu vào da thịt. Tôi vốn định nói, Kì Nhiên, em đã dặn Bạch Thắng Y đưa Bộ Sát đi tìm sư phụ chàng, nếu chàng tìm được huyết dược thì có thể chặn đường bọn họ lại rồi. Tôi vốn định nói, Kì Nhiên, Lam Yên có thật là do chàng giết không? Nếu là thật thì từ nay về sau, chàng không cần phải vì em mà khiến tay mình nhuốm máu nữa. Tôi vốn định nói, em muốn đi trước cùng Văn Nhược Bân để hội họp với nhóm Tâm Tuệ, giúp đỡ Kì quốc, thuận tiện hỏi thăm Tâm Tuệ về đứa nhỏ Tâm Lạc đã đi nơi rồi. Tôi vốn định nói..…
Thế nhưng, tôi chỉ có thể há miệng thở dốc, chẳng phát ra được âm thanh nào. Lồng ngực đau quặn, chân khí vốn để làm dịu cơn đau trên cơ thể cũng biến mất. Tôi quay đầu ho mạnh ra một ngụm máu lên bài vị của Lam Yên nằm trên mặt đất.
Sau đó, không nhìn quang cảnh kiều diễm trong phòng kia nữa, tôi xoay người lao nhanh ra khỏi phủ trạch.
"Thế nào, không đuổi theo à?" Duẫn Thiên Tuyết đứng dậy, chậm chạp khoát bộ áo lụa lên cơ thể, gương mặt hiện nét cười phức tạp,"Chàng không sợ nàng ta trong lúc tức giận bỏ chàng đi sao?"
Sắc mặt Kì Nhiên lại trắng thêm vài phần, khom lưng ho ra máu. Không liếc mắt nhìn biểu tình lúng túng của nàng ta, Kì Nhiên sẵn giọng:"Lạc Phong, ngươi xem cũng đủ rồi đấy!"
Trong phòng vang lên tiếng bước chân nhỏ. Lạc Phong bước vào, đôi mắt lóe lên ánh sáng của đôi mắt hai màu, còn miệng thì treo nụ cười càn rõ hả hê.
Tay phải hắn lây ra một cái chén, nhẹ nhàng đặt lên bàn, ngay sau đó, phía tay trai chớp lên ánh đao, hắn cắt vào động mạch ở cổ tay mình. Máu tươi từ miệng vết thương từ từ chảy vào chén, chỉ sau một lát là đầy.
"Một chén máu này đã đủ để ngươi cứu Bộ Sát rồi." Lạc Phong cười nhạt, đối diện với cái nhìn lạnh lẽo của Kì Nhiên,"Nhớ cho kỹ lời ngươi đã nói. Tuyệt đối.. không được giải thích với nàng một câu nào."
Ánh mắt sắc bén của Kì Nhiên đảo qua rồi chàng đứng dậy, tiện tay phủ thêm một lớp áo khoát cho mình, lấy ra một chiếc bình nhỏ rót máu vào. Chợt, tầm nhìn chàng chựng lại, cả người run rẩy, suýt chút nữa đánh đổ chén máu quý giá.
Chàng đặt chiếc bình xuống, tiến lên vài bước nhặt bài vị trên mặt đất lên. Khi nhìn đến mặt trên bài vị, đôi mắt vốn tĩnh như mặt hồ của chàng đột nhiên xuất hiện nét kinh sợ, xoay người liền chạy đi.
Lạc Phong vội chắn trước mặt chàng, khóe môi nhếch nụ cười ma quỷ:"Ta không biết vì sao nhìn thấy bài vị này ngươi lại hoảng sợ như thế. Nhưng một điều chắc chắn là ngươi sợ Băng Y sẽ bỏ ngươi đi đúng không?"
Kì Nhiên không trả lời, trở tay rút kiếm Hàn Huyết bên hông ra, sát khí toàn thân tăng vọt.
Ánh sáng của Ngưng Chương cũng lóe lên. Mắt Lạc Phong lộ vẻ khinh thường:"Đừng nói là ngươi còn chịu nội thương do cứu Bộ Sát, ngay cả khi vào thời điểm tốt nhất, ngươi cũng không thể thăng được ta. Máu cứu mạng Bộ Sát, ngươi từ bỏ ư?"
Thân hình Kì Nhiên chấn động, quay lại nhìn thấy bình sứ nghiêng sắp đổ trong tay Duẫn Thiên Tuyết. Đồng tử chàng như nổi sóng, cuối cùng đành rút kiếm về.
"Như thế này mới đúng chứ!" Lạc Phong cũng thu Ngưng Chương lại, ngồi xuống chiếc ghế trước mắt, nụ cười của hắn tinh quái như đứa trẻ,"Ba người các ngươi thật đúng là một đám kì lạ. Tuy là nói hai ngươi yêu nhau là ngươi và Băng Y, nhưng nếu rơi vào cảnh sống chết trước mắt, các ngươi lại chẳng thèm cứu đối phương trước, thay vào đó lại cứu Bộ Sát. Mà e là chính các ngươi cũng không hiểu rõ nữa là."
Kì Nhiên yên lặng không đáp, lau vết máu trên bài vị. Nghĩ đến khuôn mặt tái nhợt của Băng Y, chàng chợt thấy chán nản cùng cực.
"Tiêu Kì Nhiên, ngươi thật sự tin rằng Bộ Sát không yêu Băng Y ư?"
Lạc Phong huơ huơ chén trà trong tay, nụ cười trên môi lại càng thêm.. quỷ quái:"Nữ nhân này, không phải ta chưa từng cố gắng bảo vệ nàng. Nếu ngay cả ta là một kẻ chỉ nuôi lòng báo thù mà còn sinh ra dục vọng chiếm hữu, thì huống chi là một Bộ Sát ngày ngày nâng niu nàng như trân bảo? Nếu ngươi không ngại thì có thể đến gặp Bộ Sát xem ngày đó ở mộng cảnh trong Bồng lai hữu biệt, hắn đã mơ thấy cái gì nhỉ?"
Kì Nhiên từ từ ngẩng đầu nhìn Lạc Phong, ánh mắt rét lạnh, ngồi xuốn trước mặt hắn cười nhạt:"Ngươi thật sự đúng là dốc hết tâm huyết để chia rẽ chúng ta thì phải? Nhưng xem ra ngươi chẳng hưởng được chỗ lợi nào!"
"Có lợi sao không?" Lạc Phong cười, trong tiếng cười lại hàm chứa hận ý và không cam tâm,"Ngày đó trong cốc, nhìn ba người các ngươi gãy đàn múa kiếm, bỗng nhiên ta cảm thấy rất hận cái thế giới không ai có thể xen vào kia. Vì vậy ta đã thử nghĩ, sự tin tưởng mà các ngươi có với nhau rốt cuộc có thể vững vàng đến mức nào."
"Chỉ sợ. là không chỉ như thế đúng không?" Kì Nhiên rót một chén trà, sắc mặt bình tĩnh không đổi nhưng trong lòng lại như bị hàng nghìn, hàng vạn con kiến giày xéo.
Lạc Phòng phì cười:"Quả thật không chỉ như thế. Về phần mục đích của ta, không phiền Thiếu chủ đến quan tâm. Ngươi chỉ cần nhớ kĩ lời hứa hôm nay của mình, không được giải thích bất kì điều gì với Băng Y."
"Ầm -" Trên bầu trời vang lên tiếng sấm. Trên mặt Lạc Phong lộ vẻ ngạc nhiên, quay đầu nhìn cửa sổ:"Kì quái, hôm nay nói thế nào cũng không có vẻ gì là có bão! Hay là có dị biến gì?"
Dường như để chứng thực cho lời Lạc Phong, từng trận sấm rền càng lúc càng lớn, khoảng cách giữa những tiếng sấm càng ngày càng ngắn lại. Bầu trời chuyển tối đen, chỉ thấy mỗi từng tia sét cắt ngang bầu trời sáng lóa.
Trời sập tối, sấm chớp khắp nơi nhưng tuyệt nhiên không có một giọt mưa nào.
Kì Nhiên ngơ ngác nhìn mây gió vần vũ trên không, sự khủng hoảng dần lan tràn trong đáy mắt.
"Ầm -!" Một trận sấm sét giật lên ngay trên cửa sổ, tia chớp lóe lên soi rõ sắc mặt trắng bệch của chàng, không còn cảm xúc nào ngoài hoảng sợ.
"Ầm -!" Lại một trận sấm nữa vang lên, bầu trời tối mù mịt không có lấy một tia sáng. Gió ngoài cửa sổ giật từng hồi, cuốn lá cây rào rạt hòa với tiếng gọi sợ hãi của mọi người, cảnh tượng thê lương đến vô cùng.
Mưa bụi bay, gió khẽ lay, tựa như mối tình si không dứt
Tuyết trắng rơi, hoàng hà đục, mặc cho người chịu nỗi đau tuyệt tình.
.…
Trong tai chàng, tiếng ca tuyệt vời nhưng đáng sợ kia lại ngân lên. Trong giấc mơ của chàng cũng đã từng mơ hồ nghe thấy giọng hát đó.
"Băng Y -!!" Kì Nhiên gầm lên đầy tuyệt vọng, bất chấp mọi thứ đứng bật dậy, hất văng chiếc bàn tròn cuống cuồng lao ra.
Lạc Phong kinh ngạc xóa bỏ chân khí trong người bị Kì Nhiên đánh phải, có chút khiếp sợ vì chân khí của Kì Nhiên còn hòa lẫn với sát khí cuồn cuộn. Ngẩng lên nhìn cảnh tượng ngoài cửa, trong tâm trí bất chợt hiện lên đôi mắt màu hổ phách linh động xinh đẹp kia, đáy lòng dâng lên từng trận bất an.
Hắn mơ hồ cảm giác được, bản thân bức bách Kì Nhiên làm hết những thứ này sẽ dẫn đến kết quả không thể lường trước được. Nhưng, hắn cười nhạt, nụ cười lan nhanh trên môi, chỉ như vậy... hắn mới có thể báo thù.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tiêu Nhiên Mộng
Tiêu Dật
Tiêu Nhiên Mộng - Tiêu Dật
https://isach.info/story.php?story=tieu_nhien_mong__tieu_dat