Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Thượng Tiên Ngươi Thật Hư
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 101: Con Mèo Nhỏ
M
ộ Khanh từ Phật tháp quay về Đông Lăng điện lấy ít quần áo, nửa đường gặp được Nhị Lang Thần.
Nhị Lang Thần đưa bình ngọc lưu ly cho hắn “mặc dù không biết bên trong là cái gì nhưng ta có thể cảm giác được một tia hơi thở giống ngươi mà cũng giống A Sơ”
Mộ Khanh đem cái bình cất trong ngực, cười nói “đây là đứa nhỏ của ta và A Sơ. Hắn mới tới thế giới này, lại chỉ có thể bị nhốt trong cái chai lạnh như băng này. Ngày đó ta đã đến Ma giới tìm khắp nơi, cứ tưởng rằng…nghĩ rằng đời này đã vô duyên với hắn, không ngờ ngươi lại tìm được”
“Ngày đó ta tìm thấy cái bình này, cứ tưởng là vật của Hoặc Quân để lại ở Ma giới, vì thế mới trình lên Thiên đế. Hôm qua Thiên đế giao cái bình này lại cho ta, nói đây là của ngươi, giao trả cho ngươi”. Nhị Lang Thần vỗ vỗ vai hắn “A Sơ cũng sắp tỉnh, đưa nhỏ cũng tìm được, phải hảo hảo dưỡng thân mình nếu không tương lai làm sao bảo hộ cho bọn họ”
Mộ Khanh gật gật đầu, cáo biệt Nhị Lang Thần. Đáp mây xuống, quay đầu nhìn Nhị Lang Thần đã đi xa, Mộ Khanh đổi hướng, bay về phía Phật tháp.
Nửa đêm, A Sơ tỉnh lại. Mộ Khanh ngủ trên một tiểu tháp ở bên cạnh, trên người đắp một cái chăn đơn bạc, mặt nạ đặt ở đầu giường, ánh trăng nhu hòa chiếu vào mặt hắn, tựa như dung nhan ngày xưa. A Sơ cảm thấy tê tái muốn gọi tê hắn lại không thể thốt nên lời, cổ họng đau rát, cả người vô lực. Cuồi cùng nàng dùng chân đánh nghiêng dược quán ở chân giường, làm người trên giường bừng tỉnh.
Mộ Khanh bật dậy, ánh mắt lóe sáng. Ngực hắn run lên, cao thấp nhanh chóng đi đến bên giường, nhìn nàng chăm chú, tựa hồ như nhìn thế nào cũng không thấy đủ, không từ bỏ một tia biểu tình nào trên mặt nàng. A Sơ há miệng, muốn nói, Mộ Khanh lúc này mới có phản ứng, rót một chén nước, cẩn thận cho nàng uống. Uống một mạch năm chén, cổ họng không còn khô khốc nữa, A Sơ rốt cuộc mới nói thành lời, áy náy nhìn dược quán bể thành từng mảnh “ta..ta đã làm vỡ dược quán”
Mộ Khanh ôm nàng từ phía sau, để nàng dựa vào ngực mình, yên lặng lau giọt lệ nơi khóe mắt “không sao, vết thương của ta cũng tốt rồi, chỉ cần điều dưỡng chút nữa là khỏe thôi”
Mấy sợi tóc của hắn buông xuống, tỏa ra ánh sáng bạc nhu hòa. A Sơ nắm lấy, nghẹn ngào nói “ngươi…tóc của ngươi”
A Sơ không lên tiếng, ngẩng đầu hôn lên cánh môi lạnh như băng của hắn. Mộ Khanh kinh ngạc vô cùng, chậm rãi tươi cười, ôm nàng thật chặt.
Mộ Khanh đưa A Sơ về Đông Lăng điện, tuy nhiên hắn rất bận rộn, thường xuyên phải ra ngoài. A Sơ không hỏi nhiều, nghĩ là Thiên giới có việc, cho nên hắn mới bận rộn.
Một ngày, Mộ Khanh từ trên mây bước xuống, tháo mặt nạ trên mặt, thở gấp, hai má không chút máu còn sạm đen, môi khô nứt trắng bệch, trên người hắn không có vết thương nhưng lại đau đớn như bị thương nặng
“Mộ Khanh, ngươi đã mất tiên huyết, tu vi cũng cạn kiết, không quá ba ngày ngươi sẽ…hội phi yên diệt” những lời Thái Thượng Lão Quân nói ở Phật tháo vẫn quanh quẩn bên tai hắn, trong lòng hắn như dậy sóng. Buồn vui vô cớ, chỉ khi nhìn thấy A Sơ mới được thoải mái. Hắn đã từng nói, hắn sẽ không như Nhật thần, cuối cùng lại không trốn thoát khỏi vận mệnh cô phụ người mình yêu. Hội phi yên diệt, hắn cũng không sợ. Hắn đã từng hứa với A Sơ, dù chết cũng cố chống đỡ một hơi cuối cùng để đến gặp nàng.
“A Sơ. A Sơ…” đôi môi tái nhợt không ngừng gọi tên nàng, bước chân đi đến đâu, để lại dấu vết màu đỏ đến đó, nhìn rất ghê người.
Cả thế giới dường như đã chết.
Mộ Khanh đột nhiên biến mất, dù hàng năm đều nhận được thư hắn nhưng cũng đã không gặp nhau suốt ba trăm năm rồi.
Mấy năm đầu, A Sơ cứ hai ba ngày lại chạy đến Đâu Dẫn cung, hi vọng có thể mượn Huyền thiên kính của Thái Thượng Lão Quân để tìm Mộ Khanh nhưng đều bị Thái Thượng Lão Quân cự tuyệt. A Sơ cảm thấy Thái Thượng Lão Quân đang gạt nàng chuyện gì đó, nếu không sao lại không cho mượn Huyền thiên kính. Cho đến khi A Sơ đến Đâu Dẫn cung, Thái Thượng Lão Quân rốt cuộc cũng cho nàng mượn Huyền thiên kính nhưng nàng nhìn vào gương vẫn không biết được tin tức của Mộ Khanh. Trong kính chỉ là một màn sương trắng xóa, A Sơ đau xót, xoay người rời đi.
Hắn viết cho nàng ba trăm bức thư, nàng cũng hồi âm cho hắn đúng ba trăm bức nhưng trong một năm chỉ nhận được đúng một lá thư của Mộ Khanh, cho đến năm sau, hắn mới gởi tiếp cho nàng lá khác, nói mấy lời hỏi thăm ân cần. Mấy năm nay, đứa nhỏ của Thương Thuật và Ngọc Cẩm đã có thể nói chuyện, Nguyễn Nguyễn và Vũ thần cũng đã kết lương duyên, Nhị Lang Thần và Tam công chúa vẫn hạnh phúc bên nhau, Lam Oanh và Lục Oanh thì lưu lạc thiên nhai…Chỉ có nàng, một năm lại một năm, chờ mong thư của Mộ Khanh; một năm lại một năm trông mong hắn trở về.
Một ngày, Nhị Lang Thần ôm một con mèo hoa nhỏ vào Đông Lăng điện. Cái đầu của con mèo này rất nhỏ, chỉ lớn hơn nắm tay một chút, lại sợ người lại, chui vào lòng Nhị Lang Thần mãi không chịu ra. Hao Thiên Khuyển đứng bên chân Nhị Lang Thần, nhìn con mèo nhỏ không chớp mắt, cái mũi hít hít ngửi ngửi.
A Sơ nhìn con mèo trong lòng Nhị Lang Thần, mỉm cười nói “đây là ngươi mang từ hạ giới về sao?”
Nhị Lang Thần cười tủm tỉm lắc đầu, bàn tay nắm hai chân trước của con mèo bế nó ra, bộ lông trắng như tơ xen kẽ màu vàng, hai lỗ tai nhỏ run run, ánh mắt trong veo như nước hoảng sợ nhìn A Sơ.
Tư thế này là Nhị Lang Thần muốn đưa con mèo cho nàng sao?
“Ngươi ôm một cái.” Thấy A Sơ vẫn bất động, Nhị Lang Thần lên tiếng, đưa con mèo về phía trước.
A Sơ cười cười, đưa tay tiếp nhận, không ngờ con mèo quơ quơ bốn chân, cào lên tay nàng mấy cái rồi nhào vào dưới cái ghế Nhị Lang Thần đang ngồi. Hao Thiên Khuyển như hổ rình mồi nhìn con mèo, lộ ra răng nanh bén nhọn, Nhị Lang Thần vỗ vỗ lên đầu nó cảnh cáo rồi ôm lấy con mèo.
Con mèo nằm lên đầu gối Nhị Lang Thần, dưới sự trấn an của hắn dần dần buông lơi cảnh giác, mở to mắt nhìn chung quanh. Nhìn A Sơ xử lý vết thương trên tay A Sơ, Nhị Lang Thần cười nói “tính tình nó bướng bỉnh quật cường nhưng thật ra có chút giống với ngươi”
A Sơ ngẩng đầu, khó hiểu nhìn hắn. Nhị Lang Thần giơ cái chân trước của con mèo lên “ngươi nhìn vẻ mặt và bộ dáng thanh cao của nó này, y chang Mộ Khanh”
Lặp lại lời của hắn mấy lần, A Sơ lộ vẻ kinh ngạc “ngươi…ý ngươi nó là…”
Nhị Lang Thần gật gật đầu: “Đây là con của ngươi và Mộ Khanh.”
Đang lúc A Sơ kinh ngạc vô cùng thì con mèo kia lại mở miệng nói chuyện “ta không có giống nàng, ta có bộ lông xin đẹp, nàng thì không; ta có mấy sợi râu dài, nàng cũng không; ta có cái đuôi lông xù, nàng cũng không. Nàng không phải mẫu thân ta, mẫu thân ta phải là một con mèo cái ôn nhu xinh đẹp, biết kêu meo meo”
Nhị Lang Thần nhéo nhéo cái mũi nhỏ của hắn ‘Tròn Vo, đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, ngươi không phải là mèo”
Tròn Vo, cọ đầu vào lòng bàn tay Nhị Lang Thần, thanh âm ủy khuất mềm yếu “nhưng mà…bộ dáng của ta rõ ràng là một con mèo nha”
Nhị Lang Thần cười cười, không trả lời hắn, quay đầu giải thích với A Sơ “lúc đầu không biết gọi hắn thế nào, nhìn hắn một cục da lông tròn tròn nên mới gọi hắn là Tròn Vo, nếu ngươi thấy không hay thì có thể sửa”
Tròn Vo thấp giọng than thở “người ta không phải là một cục da lông”
A Sơ cười tít mắt nhìn Tròn Vo, xua tay nói “không cần sửa, tên này rất hay”
Nhị Lang Thần sờ đầu Tròn Vo, nhẹ giọng nói “Tròn Vo, đi đến chỗ mẫu thân ngươi đi”
Tròn Vo rụt đầu, mất hứng né tránh cái tay của Nhị Lang Thần “ta không…ta không biết nàng, vừa rồi ta còn cào nàng, nếu ngươi đi rồi, nàng sẽ xử ta”
A Sơ vội vàng dỗ dành “ta là mẫu thân ngươi, sao ta có thể làm gì ngươi chứ”
Tròn Vo nghiêng người lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, đưa mắt đánh giá nàng “thật sao? ngươi sẽ không mắng ta, đánh ta? Còn cho ta ăn nhiều món ngon, tỷ như cá?”
A Sơ liên tục gật đầu ‘ta thương ngươi còn không kịp, ngươi muốn ăn cái gì, ta sai người đi làm”
Tròn Vo lập tức nhảy dựng lên, đáp xuống hai chân A Sơ, ngẩng đầu thè lưỡi liếm liếm “nếu Nhị Lang Thần đã nói ngươi là mẫu thân ta, trước hết ta phải thử xem ngươi có thực sự là mẫu thân của ta không”
A Sơ vuốt ve đầu hắn, ôn nhu hỏi “ngươi có thể biếng thành hình người không? Biến cho ta xem hình dáng của ngươi đi”
Tròn Vo lắc lắc cái đuôi, lười biếng ngáp một cái “có thể biến, chẳng qua các ngươi thích ta lại không muốn biến, chờ khi nào ta muốn biến thì sẽ biến cho ngươi xem. Bây giờ ta muốn ăn cá kho tàu”
Không cự tuyệt thẳng thừng, A Sơ lấy làm mừng rỡ, vội ôm Tròn Vo vào ngực, đồng ý làm cá kho tàu cho hắn. Mới đầu A Sơ không thoải mái lắm,sau lại phát hiện cái ôm cảu nàng ấm áp hơn Nhị Lang Thần, còn có bộ ngực mềm mại. Giơ móng vuốt nhỏ khều khều trước ngực nàng, ánh mắt híp lại.
Tròn Vo rúc vào ngực A Sơ, A Sơ đương nhiên không ngại, ru hắn ngủ. Đợi hắn ngủ say, nàng hỏi Nhị Lang Thần “sao ngươi gặp được Tròn Vo”
“Ba trăm năm trước, ta giao bình ngọc lưu ly cho Mộ Khanh, cho đến hai ngày trước ta mới biết Mộ Khanh đặt nó vào phật tháp. Khi đó, Tròn Vo không có thân thể, vừa lúc Thiên giới có một con mèo cái xâm nhập vào Phật tháp, khó sin mà chết, con mèo nhỏ cũng hấp hối. Vì thế Mộ Khanh mới mang thân thể con mèo nhỏ đến cầu xin Thiên đế, hi vọng có thể mượng thân thể của nó. Từ đó, nguyên thần của Tròn Vo nhập vào thân thể của con mèo con, Mộ Khanh lại đem tu vi còn lại của mình độ cho hắn, nhờ vậy Tròn Vo dần khỏe mạnh cũng có thể biến thành hình người sớm hơn”
A Sơ kinh hỉ “nói như vậy ngươi đã gặp qua Mộ Khanh?”
Nhị Lang Thần lắc đầu “không có”. Hắn biết sau khi Mộ Khanh cứu A Sơ về, đã dùng gần hết tu vi, sau còn độ cho Tròn Vo, có lẽ hắn đã…Nhìn Tròn Vo đang ngủ say, Nhị Lang Thần nuốt lại những lời định nói, thở dài “Thái Thượng Lão Quân bảo ta mang Tròn Vo giao cho ngươi. Trước khi Mộ Khanh đi đã ghi lại rất nhiều chuyện giao cho Lão Quân. Hai ngày trước Lão Quân bảo ta đến Phật tháp nói việc này cho ta biết, cũng đưa Tròn Vo ra” thấy A Sơ thần sắc đau thương, hắn an ủi “Tròn Vo đã gặp được ngươi, tin rằng không lâu sau Mộ Khanh sẽ trở về”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Thượng Tiên Ngươi Thật Hư
Cơ Tiểu Giáp
Thượng Tiên Ngươi Thật Hư - Cơ Tiểu Giáp
https://isach.info/story.php?story=thuong_tien_nguoi_that_hu__co_tieu_giap